Chương 80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kịch bản đầu tiên và demo bài hát của <Một vở kịch lịch sử> đã được hoàn thành.

Đương nhiên phải cho các nhà đầu tư xem trước khi gửi đi sơ thẩm.

Thẩm Đại rất hài lòng với bản demo bài hát, nhưng đọc kịch bản từ đầu khiến bà có chút không thoải mái.

Bà muốn một vở kịch hai nữ chủ, phát huy được tài năng của hai cô con gái.

Giống như <Monica>, hai nhân vật thuộc hai tầng lớp khác nhau va chạm ra tình cảm cách mạng, quang minh lẫm liệt đến mức người ta khó hiểu sai.

Thậm chí có người hiểu sai thì đó cũng không phải lỗi của đoàn kịch, mà là đầu óc của những người đó có vấn đề.

Nhưng kịch bản trước mặt bà...

Hai nữ chữ cùng nhau lớn lên, sau này trở thành nữ đế và quân thần.

Như hình với bóng, trong mắt đều có đối phương, Tích Tuyết hoàn toàn nghe lời Trường Niệm...

Đây quá giống tình yêu.

Thẩm Đại đập kịch bản xuống bàn, khi nghĩ đến những điều trước đây khiến bà nhạy cảm lại càng khó chịu hơn.

Không được, không thể viết như thế.

Nghe nói Lâm Chỉ đang ở trong phòng tập, Thẩm Đại tâm sự nặng nề muốn nói chuyện với nàng.

Đi đến cửa phòng tập, bà nghe thấy bên trong đang phát bản demo bài hát.

Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản cũng ở đó, biên đạo và các diễn viên khác trong đoàn đều rất thích thú nghe bản demo, tưởng tượng cảnh vũ đạo và cốt truyện kết hợp với nhau.

Có thể thấy mọi người đều rất thích cốt truyện này, hai nữ chủ và mối quan hệ thủy chung của họ.

Điều mà mọi người trong đoàn thảo luận là tri kỷ, tình bạn giữa vương thần, là nhân sinh được mất và thù nhà hận nước.

Đó là tình cảm sâu sắc và đáng trân trọng.

Thẩm Đại đứng ở cửa lắng nghe một hồi, phát hiện không có ai cảm thấy hai nữ chủ có quan hệ không rõ ràng.

Thậm chí, ai cũng cảm thấy đối với một đôi tri kỷ sẵn sàng hy sinh mạng sống vì nhau như vậy, sự gắn kết trong kịch bản hiện tại là chưa đủ, cần phải suy nghĩ và phân tích sâu.

Lâm Chỉ đội mũ, búi tóc đã hai ngày chưa gội, trên thân cũng mặc bộ quần áo không vừa cỡ. Rõ ràng là nàng không hề quản đến việc ăn mặc, nàng đang ghi âm trên điện thoại, nhanh chóng ghi lại những điểm quan tâm vào sổ tay.

Đoàn kịch này còn chưa chính thức thành lập, đã bắt đầu nóng gan nóng ruột về câu chuyện và các nhân vật trong đó.

Mọi người đều đang suy nghĩ từ cốt truyện, trau chuốt từ góc độ nghệ thuật. Thẩm Đại tự hỏi có phải là mình quá nhỏ mọn rồi không?

Không biết trán và cổ của Thẩm Đại đã đổ một lớp mồ hôi lạnh mỏng từ lúc nào.

Đầu có chút đau, bà ngồi xuống ghế ở hành lang để bình tĩnh lại.

Gần đây bà cảm thấy mình rất dễ mất năng lượng, suy nghĩ lung tung, luôn cảm thấy mệt mỏi.

Là bởi vì điên rồi, hay là quá mệt mỏi?

Thấy mùa đông sắp qua đi, một mùa xuân nữa sẽ lại đến.

Trong mắt người khác, mùa xuân là sự đổi mới tươi đẹp của vạn vật, nhưng trong lòng Thẩm Đại, nó là sự hòa quyện kỳ ​​lạ giữa mùa xuân và cảnh sắc, xen lẫn nỗi buồn.

Đó là sự hỗn loạn bừa bãi trên khắp mặt đất, cùng bia mộ lạnh lẽo.

Bà căm ghét mùa xuân.

.

Thẩm Đại gật đầu với bản thảo đầu tiên của kịch bản, thuận lợi thông qua tam đường hội thẩm, nhưng để thực sự được phê duyệt thì cần phải có một tiêu đề đàng hoàng.

Một cái tên như <Một vở kịch lịch sử> chắc chắn là không thể được, nhà tư sản và nhà sản xuất ra ngoài tuyển người cũng sẽ cảm thấy xấu hổ.

Lâm Chỉ lo lắng mấy ngày, ở nhà nghĩ nửa ngày cũng không có được kết quả như ý.

Đúng lúc có người tag mọi người trong nhóm đi Lưu Kim Tuế Nguyệt, đây là một cách giải tỏa căng thẳng, Lâm Chỉ liền đi.

Hôm nay Thẩm Nhung sẽ đi học lại, sau khi hoàn thành công việc của mình, nàng liền đi Lưu Kim Tuế Nguyệt.

Vừa bước ra khỏi thang máy ở tầng 7, nàng liền bị hành lang giống như mê cung làm cho bối rối.

Đi loanh quanh mội hồi vẫn không tìm được phòng 712, còn đáng chết hơn là không gặp người phục vụ.

Ngay khi nàng định gọi điện thoại xin giúp đỡ, nàng cảm thấy một cảm giác ấm áp truyền tới từ sau gáy.

Thẩm Nhung quay đầu nhìn lại, thấy Thịnh Minh Trản đội mũ đeo khẩu trang đang cười với nàng.

"Sao chị lại ở đây?"

“Chị biết ở đây có một con cừu nhỏ bị lạc nên đến đây để đưa cừu nhỏ về.”

Trong hành lang vắng vẻ, Thịnh Minh Trản trực tiếp ôm nàng vào ngực.

Thẩm Nhung lén nhìn góc hành lang để xác định không có người tới, liền véo chóp mũi của Thịnh Minh Trản, vui vẻ nói:

"Hồ ly tốt bụng, chị biết em lạc ở đâu sao?"

"Mỗi lần ra khỏi thang máy, em rẽ trái lại rẽ trái, sau đó phát hiện mình bị lạc sẽ rẽ phải rồi lại rẽ phải, liền đến nơi này, lạc càng lạc hơn."

Thẩm Nhung cũng kinh ngạc: “Chị đều nhìn thấu mạch não của em sao?”

Thịnh Minh Trản vỗ bụng: “Không chỉ mạch não của em, chị còn có thể nhìn thấu được nhiều thứ hơn nữa.”

Không biết Thẩm Nhung đang nghĩ đến điều gì, mặt đỏ bừng.

May là khẩu trang trên mặt cũng phần nào che đi những suy nghĩ lung tung của nàng.

Nếu Thịnh Minh Trản biết nàng vì một lời nói mà suy nghĩ lung tung, không biết sẽ trêu chọc nàng như thế nào.

Dưới dẫn dắt của Thịnh Minh Trản, cả hai đã thuận lợi vào phòng 712.

Một đám quỷ khóc sói gào đến toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Một đám khác không hề có hứng thú với ca hát mà chỉ tán gẫu, vừa ăn uống vừa than vãn.

Lâm Chỉ, Tần Duẫn và một đám bạn không biết đang nói về cái gì.

Lâm Chỉ mặt ủ mày ê, những người ở xung quanh nàng thì cười hi hi ha ha.

Lúc Thịnh Minh Trản và Thẩm Nhung cùng nhau ngồi xuống, nghe thấy có người nói: “Cái này không được, cái kia cũng không được, cậu thật khó hầu hạ.”

Lâm Chỉ xua xua tay, vô cùng phiền lòng: "Sao mình lại kết giao với đám cẩu bằng hữu các cậu chứ? Mình sắp bị tiêu đề vở kịch này làm phiền muốn chết rồi, các cậu còn trêu chọc mình."

"Không phải bọn mình đang giúp cậu lên ý tưởng sao? Là chính cậu đều coi thường thì có."

Lâm Chỉ xoa xoa cằm, ba ngày liên tục nàng chỉ ngủ ba bốn tiếng. Quầng thâm tiều tụy dưới mắt khiến nàng nhìn qua có thể trực tiếp lôi vào một bộ phim zombie vai quần chúng.

Nàng dùng sức xoa xoa mặt mình, "Một cái tên nghiêm túc sẽ không được ưa thích, không có điểm bán, cái tên lỗ mãng mình cũng không cam tâm, nên đặt tên là gì đây? Sầu chết mình rồi!"

Sau khi Thịnh Minh Trản nghe tên vở kịch xong, lông mày cũng không giãn ra.

“Quả thực rất lỗ mãng,” Thịnh Minh Trản nói, “Nhưng hình như tiêu đề của những vở kịch gần đây cũng có chút phong cách này.”

Lâm Chỉ nói: “Vở kịch đứng đầu phòng vé năm ngoái không phải là <Nữ nhân sống một mình và tình nhân> sao?"

Thẩm Nhung sửa lại cho nàng: "Là <Góa phụ độc thân và tình nhân gợi cảm>."

Lâm Chỉ trợn mắt, gần như ngất đi, nhưng một người bạn lại nói: "Mình đã xem rồi, mình thực sự đã xem rồi, mình là bị tiêu đề của vở kịch hấp dẫn mới đi xem!"

Nàng không hài lòng với tiêu đề lỗ mãng của vở kịch, nhưng tựa đề nghiêm túc lại không hấp dẫn.

Lâm Chỉ quá khó khăn.

Không còn nhiều thời gian, nếu không thể quyết định được tên vở kịch, nhà sản xuất sẽ nháo tới trong nhà nàng, điều này có thể làm chậm tiến độ của dự án.

Tối nay nàng phải đưa ra quyết định bằng mọi giá.

Lâm Chỉ chọn một trong những tiêu đề lỗ mãng và một trong những tiêu đề nghiêm túc, định quyết định bằng cách tung đồng xu.

Mặt hoa là chọn tiêu đề lỗ mãng, mặt chữ là chọn tiêu đề nghiêm túc.

Để ông Trời quyết định đi.

Mọi người trong phòng 712 ngừng ca hát, tập trung xung quanh để chứng kiến ​​khoảnh khắc lịch sử này.

Lâm Chỉ ném đồng xu lên không trung, đặt vào mu bàn tay.

Sau khi niệm “A Di Đà Phật” một lúc lâu, nàng lấy hết can đảm mở ra.

Là mặt hoa.

Mặt Lâm Chỉ xanh mét, không cam lòng nói: "...mình cảm thấy nên tung thêm, ba ván thắng hai liền chọn."

Tần Duẫn ngồi trong góc cuối cùng cũng uống xong một lon sữa đậu nành lớn, nói “Này” rồi vỗ nhẹ lên vai Lâm Chỉ:

"Chị Tiểu Chỉ, rõ ràng trong lòng chị đã có lựa chọn rồi, nếu vừa rồi tung ra mặt chữ, chắc chắn chị sẽ không nói 'ba ván thắng hai'. Em cảm thấy cái tên <Nhữ Ninh> cũng khá hay, cũng có chút nghiêm túc mà, nó vốn là loại cốt truyện như vậy, đừng vì văn danh mà thay đổi. Chị dùng cái tên hoa mỹ để dụ khán giả vào rạp, phát hiện cốt truyện không giống với tên thì sẽ bị mắng đấy. Trong lòng chị đã sớm có lựa chọn, tại sao lại đi ngược với chính mình?"

Lâm Chỉ nghe cô nói vậy, gợn sóng trong lòng lập tức bình tĩnh lại.

Sau khi cầm đồng xu suy nghĩ một lúc, khóe miệng nàng nở một nụ cười thoải mái.

Bất ngờ là cái tên <Nhữ Ninh> lại không bị nhà tư sản và sản xuất kịch liệt phản đối.

Chẳng qua là cảm thấy có chút bình thường, nhưng mọi người đều tôn trọng ý kiến ​​của Lâm Chỉ.

“Câu chuyện em viết tất nhiên em là người hiểu rõ nhất”.

Toàn bộ câu chuyện đều là Lâm Chỉ viết, Lâm Hướng Vũ chỉ là nửa biên kịch, chủ yếu làm cố vấn lịch sử. Trong khi giúp nàng trau chuốt các chi tiết của kịch bản, hắn cũng làm việc với hai nhân vật chính cùng nhà thiết kế trang phục, tùy chỉnh trang phục và thiết kế bối cảnh sân khấu.

Vào thời điểm đó, các tiết mục ở Trường Nhai được đổi mới rất nhanh, bầu không khí táo bạo càng gia tăng cùng với sự suy thoái kinh tế.

Nhiều khán giả đến Trường Nhai chỉ để tận hưởng ngày cuối tuần tịch mịch, vui chơi, xoa dịu mệt mỏi sau một tuần làm việc vất vả.

Sự lựa chọn của công chúng đang dần hướng tới những vở kịch nhẹ nhàng, vui tươi và có công năng giải trí mạnh.

Trong bầu không khí này, <Monica> đã suy tàn trong năm thứ hai. Bối cảnh văn hóa nước ngoài và thiết lập của hai nữ chủ không có đường tình ái rõ ràng sẽ khiến một số khán giả loại ra. Khi số lượng buổi biểu diễn tăng lên, sự ủng hộ của khán giả cũng không giữ được. Khi <Monica> đạt đến suất diễn thứ 400 thì đáng tiếc bị đóng lịch.

Đây không phải là vở kịch duy nhất bị đóng lịch, thậm chí còn được coi là trường tồn trong số những vở kịch ở Trường Nhai.

Trong khi mọi người đang than thở vở kịch thương mại đầu tiên có sự tham gia của Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản đã kết thúc, thì bí ẩn về <Nhữ Ninh> cuối cùng cũng đã được hé lộ.

Vào ngày <Nhữ Ninh> chính thức được công bố, nó không gây được nhiều phản ứng ngoại trừ fan của Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản.

Dù sao ở Trường Nhai có quá nhiều vở nhạc kịch đến và đi, đã sớm ở trong trạng thái bão hòa.

Mà đôi bạn diễn trẻ tuổi hợp tác trong <Monica> đã thể hiện được lợi thế của mình khi ra mắt, lần này không còn mới mẻ nữa.

Biên kịch còn là một biên kịch không có danh tiếng kiếm cơm ở Ngoại Trường, cho nên không ai đặt nhiều hy vọng vào vở kịch này.

Các nhà phê bình dễ dàng trêu chọc trên mạng.

[Người viết còn có chút mánh lới quảng cáo]

[Không nghĩ có người đồng tình với cái gọi là mối quan hệ hợp tác giữa hai nữ chủ? Tha thứ cho tôi nói thẳng, một vở kịch không có nam chính là thiếu đi xương sống, gần như vô nghĩa]

[Ai lại quan tâm đến vở kịch tự giải trí của Nhà hát An Chân? Doanh thu phòng vé thế nào thì nhìn vào việc chuẩn bị rau hẹ là biết (cười)]

Không được chú ý và những lời chê bai liên tục từ thế giới bên ngoài không làm giảm đi nhiệt huyết của đoàn kịch <Nhữ Ninh>.

Khi Quang Thần và Lan Húc bắt đầu viết bài hát, cũng đã có tiếp xúc với Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản.

Sau khi đã hiểu đầy đủ âm vực, bọn họ bắt đầu điều chỉnh các bài hát trong Nhữ Ninh cho phù hợp.

Âm treble (âm cao) của Thẩm Nhung rất xuất sắc, đối với hầu hết mọi người, âm treble là điều vô cùng miễn cưỡng nhưng với nàng đó lại là vùng an toàn. Ngoài khả năng dễ dàng xử lý âm vực alto (nữ trầm), Thịnh Minh Trản còn có âm vực rộng đáng kinh ngạc.

Quang Thần và Lan Húc đều cảm thán đã lâu rồi họ mới thấy mối quan hệ hợp tác liền mạch như vậy.

Đội ngũ biên đạo đã cẩn thận dàn dựng vũ đạo dựa trên điểm mạnh và điểm yếu của hai người, kết hợp với bối cảnh của câu chuyện, nỗ lực thể hiện hết điểm mạnh, đồng thời cố gắng khôi phục phong cách lịch sử và thể hiện di sản văn hóa.

“Lực và đẹp” là cốt lõi vũ đạo của toàn bộ vở kịch.

Chính vì đoàn kịch làm việc cùng nhau, không ai chậm chạp và có lệ. Với tư cách là nhân vật cốt lõi của toàn bộ vở kịch, Thẩm Nhung không cho phép mình kìm hãm.

Nhưng nàng vẫn đang là sinh viên ở tuổi hai mươi mốt, dù nổi tiếng từ khi còn trẻ nhưng nàng vẫn còn quá nhỏ, trên người vẫn còn chút ngây ngô non nớt.

Tuổi của nữ đế Trường Niệm mà nàng thủ vai được thiết lập là ba mươi tuổi, lớn hơn Tích Tuyết mà Thịnh Minh Trản thủ vai bảy tuổi.

Tính kỹ, chỉ có năm cảnh trong toàn bộ vở kịch không có vai của Thẩm Nhung. Những cảnh còn lại không chỉ có nàng mà còn là điểm nhấn.

Nhảy đơn đã khó, nhảy đôi còn khó hơn, chưa kể những màn múa tập thể hoành tráng.

Có những câu thoại cổ xưa chưa từng có, khó phát âm, khó nhớ, các bài ca cũng khó hát hơn bao giờ hết.

Một số vở kịch đầy cảm xúc vẫn được kết nối với nhau. Từ việc nước mất nhà tan đến tự sát đền nợ nước, đều cần phải có tình tiết bùng nổ, có thể tưởng tượng để hoàn thành tốt sẽ khó khăn đến mức nào.

Mọi thứ đều được mang ra, điều này rất quan trọng đối với các diễn viên.

Đó là một thách thức lớn.

Huống chi là tập hợp chúng lại với nhau.

“Vai Trường Niệm là vai diễn khó nhất mà tôi từng thấy trong sự nghiệp của mình.”

Quang Thần đã làm việc trong ngành này 40 năm, cảm thán: “Ngay cả Thẩm Ngọc ở thời kỳ đỉnh cao cũng không thể xuất sắc hoàn thành”.

Quả thực là rất khó.

Đó là một khó khăn mà Thẩm Nhung chưa bao giờ tưởng tượng được.

Hát và nhảy với thể lực lớn ở âm vực cực cao, cốt truyện phức tạp, đầu tư cảm xúc rất tốn sức.

Lần đầu tiên Thẩm Nhung cảm thấy bất lực.

Cảm nhận được khó khăn của Thẩm Nhung, đạo diễn lo lắng nàng có thể quá miễn cưỡng, liền muốn cắt bỏ một số vũ đạo quá khó trước.

Một buổi sáng, trong phòng tập chỉ có vài người, đạo diễn đúng lúc gặp đội biên đạo và nêu ra ý tưởng.

“Nếu không thì hạ độ khó xuống một chút, dù sao buổi diễn của chúng ta cũng không phải nhằm thách thức Guinness. Diễn viên vẫn nên diễn tốt và hoàn thành màn diễn, phải đặt hiệu quả diễn xuất lên hàng đầu."

Đội biên đạo có ba người, hai nữ một nam, đều là biên đạo rất cao cấp.

Họ nghe xong thấy có lý nhưng có chút đáng tiếc.

"Aiz, cô nói đúng. Nhưng đáng tiếc vũ đạo hiện tại là giải pháp tốt nhất, cách trình bày trên sân khấu sẽ rất kinh diễm và đẹp mắt, lại rất khó, chắc chắn các diễn viên khác không thể làm được, chúng tôi vốn cho rằng Thẩm Nhung có thể làm được.”.

Chúng tôi vốn cho rằng Thẩm Nhung có thể làm được.

Thẩm Nhung đang đứng ở cửa, đang định đi vào thì nghe được lời nói của bọn họ.

Điều Thẩm Nhung ghét nhất chính là từ “chịu thua”.

Nàng không muốn mình yếu đuối.

Đứa trẻ đạp lên bụi gai lớn lên cuối cùng đã trở thành một người kiêu hãnh.

Nàng không bao giờ muốn làm Thẩm Đại thất vọng, dần dần phát triển tính cách không để bất cứ ai đặt nhiều hy vọng vào nàng phải chịu thua.

Sao nàng có thể giữ chân sau của đoàn kịch được chứ?

Nàng có thể làm những điều mà người khác không thể làm.

Nàng chắc chắn có thể làm được.

Thẩm Nhung rất nỗ lực để hoàn thành thử thách cực kỳ khó khăn.

Nhưng nàng còn trẻ và thiếu kinh nghiệm nên rất dễ bị thương bởi sức mạnh vũ đạo của mình.

Trong lúc diễn tập, trong đầu nàng đang nghĩ đến câu thoại tiếp theo, ban đầu nàng chỉ định đơn giản nhảy xuống, nhưng vì mất tập trung nên mất thăng bằng mà ngã xuống đất.

Có một tiếng động vang lên, động tĩnh thật đáng sợ.

"Tiểu Nhung!"

"Không sao chứ, có bị thương không?!"

Mọi người lập tức xông tới.

Nhiều năm luyện tập khiêu vũ và ngã đã dạy nàng phát triển khả năng tự bảo vệ. Ngay cả khi bị ngã, theo bản năng, nàng sẽ tự bảo vệ mình khỏi bị ngã quá nặng.

Nhưng cơ bắp bị căng, rất đau.

Ngã trước mặt nhiều người như vậy càng là vừa thẹn vừa giận.

Thẩm Nhung ngồi dưới đất, cúi đầu, sắc mặt tái nhợt.

Mồ hôi đọng trên tóc, nhỏ giọt.

Nàng chưa bao giờ chật vật như vậy.

Mình không có cách nào có thể hoàn thành sao?

Đoàn kịch có thất vọng về mình không? Mình thực sự không làm được sao?

Họ có nghĩ mình vô dụng không?

Vô số câu hỏi tràn ngập trong lòng nàng, cảm giấc thất bại chưa từng có gần như đánh nát trái tim mà nàng đã tự hào hai mươi năm.

Ngay cả khi Thịnh Minh Trản đẩy đám đông sang một bên bước tới chỗ nàng, nàng cũng không để ý.

"Bảo bối."

Thịnh Minh Trản quỳ xuống nắm tay nàng.

Thẩm Nhung không nhúc nhích.

Lúc này nàng không muốn nghe những lời trấn an.

"Tiểu Nhung."

Thịnh Minh Trản siết chặt cánh tay của nàng, dùng sức nâng thẳng phần thân trên của nàng lên.

Lưng thẳng tắp.

Đột nhiên, hai người đối mặt với nhau.

"Đừng sợ."

Đôi mắt sắc bén của Thịnh Minh Trản nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ hoe của nàng, ánh sáng sắc bén và kiên định, xuyên thấu sự mất mát và chán nản của nàng.

Cô không khuyên nàng lùi bước, cũng không trấn an nàng rằng thất bại không có gì đáng sợ, mà cô nói——

"Chúng ta thử lại một lần nữa nhé."

Chúng ta thử lại một lần nữa nhé.

Thịnh Minh Trản kéo nàng đứng dậy.

"Đừng nói những lời chán nản, em là Thẩm Nhung. Em có thể làm được, nhất định sẽ làm được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro