Chương 81

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Yên tâm tập luyện, em chỉ cần chuyên tâm hái sao, chị sẽ ở phía sau em, tuyệt đối sẽ không để em bị thương."

Thịnh Minh Trản nói được làm được.

Dù là nhảy đơn nhảy nhóm, bất kể buổi diễn tập vào lúc nào, giữa cái xoay người nàng đều có thể nhìn thấy Thịnh Minh Trản.

Thịnh Minh Trản không khuyên nàng lùi bước vì cô sợ nàng sẽ không chịu nổi thất bại.

Ngược lại còn động viên nàng vượt qua khó khăn.

Thẩm Nhung rõ ràng cảm giác được tình yêu mềm mại đã biến thành áo giáp kiên cố.

Để nàng hướng tới bất kỳ thành phố nào nàng muốn chinh phục mà không phải lo lắng gì.

Sự bảo vệ này giúp nàng hiểu rõ cảm xúc giữa Trường Niệm và Tích Tuyết hơn.

Tích Tuyết trong <Nhữ Ninh> cũng bảo vệ Trường Niệm và vạn dặm giang sơn của nàng.

Giờ đây ở thế giới thực, Thịnh Minh Trản cũng đang bảo vệ Thẩm Nhung và vở nhạc kịch mà nàng quan tâm nhất.

Nhưng hiện thực không phải là một câu chuyện cổ tích dễ dàng bị đánh bại chỉ bằng niềm đam mê nhiệt huyết.

Vai diễn Trường Niệm vẫn còn khó chinh phục.

Luôn không thể cân bằng giữa ca hát nhảy và diễn xuất. Ngay cả khi cố gắng cân bằng thì Thẩm Nhung cũng không đạt được tiêu chuẩn trong lòng mình, cảm giác thất bại vẫn khiến nàng cáu kỉnh bất an.

Những lúc này, Thịnh Minh Trản sẽ cho nhạc phát lại, nắm tay Thẩm Nhung, nói:

"Nào, chúng ta thử lại lần nữa."

Thịnh Minh Trản không cho rằng Thẩm Nhung là người không chịu nổi ngã đau.

Thẩm Nhung không phải là một đóa hoa mỏng manh được chăm sóc lớn lên trong nhà kính, không chịu được mưa gió.

Nàng không phải, cũng không muốn được nâng niu nuông chiều trong lòng bàn tay.

Qua các buổi tập quá tải đến tuần thứ tư.

Sau khi phân loại chi tiết diễn xuất và hiểu rõ hơn về vai Trường Niệm, cuối cùng Thẩm Nhung cũng có chút hài lòng.

Mặc dù ở tuần thứ ba, đội biên đạo đã xác định không cần giảm độ khó của vũ đạo, Thẩm Nhung cũng có thể hoàn thành với chất lượng cao.

Nhưng bản thân nàng vẫn tiếp tục điều chỉnh, cho đến khi giải quyết xong chi tiết khó khăn cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau gần một tháng tập luyện, Thẩm Nhung đã giảm được sáu cân.

Vẻ bụ bẫm đáng yêu đã theo nàng suốt thời niên thiếu vào lúc này đã hoàn toàn biến mất.

<Nhữ Ninh> khiến nàng bớt một phần ngọt ngào, thêm một phần sắc bén trưởng thành.

Ngược lại rất phù hợp với tính cách của nàng.

Trước thềm tổng hợp kỹ thuật, đoàn kịch cho mọi người nghỉ vài ngày để trở về điều chỉnh.

Thẩm Nhung ở nhà trùm đầu ngủ cả ngày, lần đầu tiên mơ mơ màng màng thức dậy không biết là mấy giờ.

Nàng bị động tĩnh chen lên giường của Thịnh Minh Trản đánh thức.

Một nửa ý thức của Thẩm Nhung vẫn còn trong giấc mơ, khi nàng cảm nhận được khí tức của Thịnh Minh Trản, nàng trở mình rúc vào trong vòng tay của cô.

Trong miệng lẩm bẩm gì đó, Thịnh Minh Trản không nghe rõ.

"Bảo bối ngoan, tỉnh rồi à?"

Thịnh Minh Trản bận rộn cả ngày, trở về vừa tắm xong, sờ tóc Thẩm Nhung, nghe thấy nàng nói “ừm”, ngữ khí không vui.

Đây là biểu hiện bất mãn với người nói chuyện với mình khi đang ngủ.

Tại sao lúc tức giận cũng đáng yêu như vậy?

Thịnh Minh Trản không nỡ quấy rầy nàng nữa, sau khi vuốt tóc nàng, cô ôm bảo bối thơm tho mềm mại rồi ngủ thật say.

Có lẽ bởi vì thời gian vừa qua quá mệt mỏi, Thẩm Nhung thực sự đã ngủ cả ngày lẫn đêm.

Khi nàng thức dậy vào sáng hôm sau, việc tập luyện liên tục với cường độ cao vẫn để lại trong cơ thể nàng một chút mệt mỏi.

Nhưng người ôm nàng trong ngực lại vô cùng thoải mái.

"Thịnh Minh Trản?"

Thẩm Nhung ngước mắt lên, phát hiện Thịnh Minh Trản đã leo lên giường của mình từ khi nào.

Nàng chọc vào mặt Thịnh Minh Trản, nhưng cô không tỉnh dậy.

Thẩm Nhung có mệt đến mấy thì Thịnh Minh Trản cũng còn mệt hơn nàng.

Hôm nay trời nhiều mây.

Trong phòng ngủ rèm đóng kín, mọi thứ đều được phủ một tông màu xám không thể xuyên thủng.

Thịnh Minh Trản dán chặt lấy Thẩm Nhung, nhiệt độ cơ thể của cô dễ dàng xuyên qua váy ngủ mỏng manh, lây nhiễm vào cơ thể nàng.

Thẩm Nhung nhìn chiếc nhẫn bạch kim trên ngón tay mình.

Nhịp tim vốn ẩn giấu trong đám đông náo nhiệt bỗng nhiên vang lên.

Lúc này, trong không gian chỉ có hai người, trong góc khuất mà nàng không thể nhìn thấy, giống như ẩn chứa đôi mắt theo dõi.

Ngay khi đầu óc nàng đang hỗn loạn, Thịnh Minh Trản đã thức dậy, hôn lên môi nàng.

"Bảo bối, em dậy bao lâu rồi?"

Thịnh Minh Trản không mở mắt mà hôn nàng.

Hai người đi vào phòng tắm, Thịnh Minh Trản còn muốn tiếp tục, Thẩm Nhung đẩy cô nói: “Không được.”

"Mệt sao?"

Thịnh Minh Trản cầm vòi hoa sen giúp nàng gội đầu.

Thẩm Nhung ngồi trong bồn tắm chứa đầy nước ấm, ngả người về phía sau, ngay trong vòng tay của Thịnh Minh Trản, hơi nghiêng đầu để ngăn nước chảy vào tai, ghét bỏ nói:

"Em đã hồi phục rất nhiều tinh lực, nhưng lại bị chị hút hết rồi."

Thịnh Minh Trản từ phía sau thò tới, hôn lên đôi tai đỏ bừng vì bị khi dễ của nàng, vòng tay qua eo nàng, ôm chặt nàng vào trong ngực, hỏi:

"Hút tinh lực của em, vậy chị là hồ ly tinh sao?"

"Nếu chị là hồ ly tinh, cũng nhất định là đại hồ ly tinh tu luyện hơn trăm ngàn năm mê người nhất."

Thịnh Minh Trản rất hài lòng với lời miêu tả của Thẩm Nhung về cô: “Được, vậy từ nay về sau chị sẽ là đại hồ ly tinh của em.”

Thẩm Nhung quay đầu, mỉm cười xinh đẹp, dùng đầu ngón tay nâng cằm cô lên.

"Hồ ly nhưng họ sói, để em xem chị trông giống sói như thế nào?"

Thịnh Minh Trản trực tiếp cắn vào ngón tay Thẩm Nhung, hai người chơi đùa một hồi, bầu không khí lại trở nên ái muội.

Thẩm Nhung cảm nhận được tình ý dâng trào giữa hai người, liền nói với Thịnh Minh Trản: “Đừng làm ở đây.”

Thịnh Minh Trản dùng khăn tắm quấn nàng lại rồi bế nàng trở lại giường.

Một giờ sau, Thẩm Nhung bắt đầu xin tha, Thịnh Minh Trản thỏa mãn hôn lên má nàng.

“Đáng ghét.” Thẩm Nhung tổng kết lại hành vi sáng nay của cô.

"Sao lại đáng ghét?"

“Chị biết chị đã làm gì mà.”

Thịnh Minh Trản bất đắc dĩ nói: “Không phải em luôn ôm lấy chị không chịu để chị đi sao, em…”

Cô còn chưa nói xong, Thẩm Nhung đã phát động tiến công bằng gối. Thịnh Minh Trản dùng một tay đỡ lấy rồi ném sang một bên.

"Không cho nói!" Thẩm Nhung chỉ vào cô, ra lệnh.

Thịnh Minh Trản mỉm cười, quẹt ngón tay qua miệng, ra hiệu là bản thân ngoan ngoãn ngậm miệng.

Vừa rồi triền miên hơi mệt mỏi, ngoài dư vị đọng lại, Thẩm Nhung sấy tóc xong cảm thấy sảng khoái hơn rất nhiều. Nàng tự hỏi đó có phải là công lao của Thịnh Minh Trản hay không.

Thẩm Nhung trở mình trên giường, cầm máy tính bảng bấm vào video.

Thịnh Minh Trản rót cho nàng một ly sữa, ngồi bên cạnh nàng, có chút bất đắc dĩ.

"Chỉ có một ngày nghỉ thôi, sao lại bắt đầu xem video diễn tập rồi? Em cũng không cho mình thời gian nghỉ ngơi."

Thẩm Nhung xoay người tựa đầu vào đùi Thịnh Minh Trản, cười nhìn cô, tựa hồ có điều gì muốn nói.

Thịnh Minh Trản: "Hửm?"

“Nếu lần này không có chị, có lẽ em đã không thể kiên trì được.” Thẩm Nhung không muốn rời xa mà ôm eo Thịnh Minh Trản, “Ngay cả khi em đang hoài nghi bản thân mình, chị vẫn tin tưởng em vô điều kiện. Nếu chị sợ em bị tổn thương mà dỗ dành em từ bỏ vai diễn này, em sẽ cảm thấy bị chị xem thường."

Thịnh Minh Trản vén mái tóc dài hơi xoăn của nàng ra sau tai, ngón tay vuốt ve làn da trắng mịn của nàng.

"Chị sẽ không bao giờ xem thường em, em không biết em tuyệt vời như thế nào sao?"

Khi đó Thẩm Nhung không biết vận mệnh đang sắp đặt một trận mưa lớn cách đó không xa.

Ở tuổi 28, nàng giãy giụa trong vũng lầy, không cho phép mình gục ngã, mê man mơ hồ tin rằng sự kiên trì của mình là để bảo vệ câu nói của Thịnh Minh Trản khi đó.

Chứng minh Thịnh Minh Trản không hề yêu nhầm người.

Trong lúc yêu đường cuồng nhiệt, Thẩm Nhung sắp bước sang tuổi 23, không hề biết nguy hiểm đang chờ đợi trong tương lai, đột nhiên nghe thấy chữ “yêu”, trong mắt hiện lên một tầng gợn sóng.

"Em có yêu chị không?"

Thịnh Minh Trản bế nàng lên, hôn nàng.

Thẩm Nhung trầm mặc, Thịnh Minh Trản lại hỏi một lần nữa, Thẩm Nhung liền chủ động hôn để chặn lời của cô.

.

Vào đầu mùa xuân, khi tuổi 22 sắp kết thúc, vở kịch định mệnh <Nhữ Ninh> đã có buổi ra mắt.

Các nhà phê bình đã sớm viết bài, có ý định đánh giá <Nhữ Ninh> từ góc độ kịch bản tầm thường và thiếu đặc sắc ở nhân vật chính.

Không nghĩ tới kịch bản lại không hề có sơ hở mà lại còn khá xuất sắc.

Điều quan trọng nhất là sự hợp tác giữa Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản lần này hoàn toàn khác với <Monica>.

[Chết tiệt chết tiệt chết tiệt! Sao âm treble của Thẩm Nhung có thể cao và ổn định như vậy chứ!]

[A a a a a nữ đế và quân thần cũng quá thơm rồi!]

[Âm vực của Thịnh Minh Trản rộng như vậy sao? <Quy Tuyết> thật tuyệt!]

[Khó trách Thẩm Đại chịu đầu tư nhiều tiền như vậy, đây là vở kịch được thiết kế riêng cho Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản, có thể coi là tận dụng tối đa lợi thế của bọn họ. Sẽ không có ai khác có thể thực hiện được hiệu quả như hai người họ]

[Chỉ có Thẩm Nhung mới có thể diễn vai Trường Niệm, chỉ có Thịnh Minh Trản mới có thể diễn vai Tích Tuyết, chỉ có hai người bọn họ là duy nhất của nhau! Thôi đừng nói nữa chị em ơi, tôi đã mua vé 2 vé rồi!]

Danh tiếng của <Nhữ Ninh> đang dần tăng lên, nhà hát An Chân ngày càng chào đón nhiều khán giả hơn.

Có người trong rạp reo hò cũng có người xem xong ngủ gật; có người rưng rưng nước mắt cũng có người không hiểu lời thoại; có người cắn tình bạn cách mạng của nữ chính đến hôn mê, đương nhiên cũng có người xem xong nói không có nam chính yêu cầu trả vé]

Trong thời đại mà hoa đến trước mắt, hàng ngàn đóa đang phóng ra mị lực nở rộ trong những tư thế khác nhau, chờ đợi được tri kỷ hái.

Đối mặt với nhiều ý kiến ​​trái chiều, Thịnh Minh Trản hiếm khi đăng một bài đăng nào trên weibo.

"Để chúng tôi thản nhiên, cùng nhau phát triển thời đại của riêng mình."

Đứng trước dư luận đang sôi trào, Thẩm Nhung nhìn thấy lời nói của Thịnh Minh Trản, nội tâm bình tĩnh.

.

Sau khi biểu diễn suốt mùa hè, bài hát trong <Như Ninh> đã trở thành ca khúc ăn khách trên các bảng xếp hạng lớn. Khi khán giả được an lợi bên trong, doanh thu phòng vé tăng lên rất nhiều.

Là một diễn viên, Thẩm Nhung không chỉ quan tâm đến doanh thu phòng vé.

Giải thưởng Kim Thạch hàng năm lại đến.

<Nhữ Ninh> trở thành vở kịch được xem nhiều nhất tại lễ trao giải Kim Thạch năm đó với 16 đề cử.

Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản một lần nữa được đề cử Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.

Danh dự chưa từng có đương nhiên mang đến áp lực chưa từng có.

Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản được đề cử giải Kim Thạch lần thứ hai với tư cách song nữ chủ, kể từ ngày các đề cử được công bố, dư luận các phía vẫn chưa ngừng nghỉ.

Thịnh Minh Trản không cần xem cũng biết họ đang nói gì.

Từ giải thưởng Kim Thạch nhà hát An Chân độc quyền, đến chế giễu vở kịch có hai nữ chủ, không biết là ai nâng lên như một mánh lới quảng cáo, rồi đưa ra những nhận xét cay nghiệt về khả năng chuyên môn của cô và Thẩm Nhung.

Đơn giản chính là như vậy.

Thịnh Minh Trản biết mình là một động vật máu lạnh.

Cô từ lâu đã tâm lạnh với thế giới này, chỉ có hai mẹ con Thẩm gia mới là sự dịu dàng và quan tâm duy nhất của cô.

Những năm đầu, những lời này lẽ ra sẽ khiến Thịnh Minh Trản cảm thấy ghê tởm, nhưng bây giờ chúng chỉ là chán ghét, không thể làm tổn thương cô.

Nhưng Thẩm Nhung thì khác.

Cho nên trước lễ trao giải, Thịnh Minh Trản đã tịch thu điện thoại của Thẩm Nhung, không cho nàng lướt trên mạng, để tránh ảnh hưởng đến tâm trạng của nàng.

Thẩm Nhung còn kháng nghị: “Không có điện thoại rất bất tiện!”

"Chị sẽ giúp em sàng lọc thông tin, đảm bảo không làm chậm trễ đoàn kịch và trường học. <Nhữ Ninh> không có diễn viên song song, chỉ trú diễn thôi cũng đủ làm em bận rộn rồi." Thịnh Minh Trản gõ gõ đầu nàng, "Còn có tâm trạng đi đối phó với những tin đồn sao?"

Liên tục trú diễn <Nhữ Ninh> thực sự rất mệt mỏi, đoàn kịch của họ chỉ có hai người là nhân vật chính.

Thịnh Minh Trản chỉ muốn hai vai trò này thuộc về hai người.

Thẩm Nhung hiểu rõ mong muốn độc chiếm trong lòng cô, thậm chí còn không mưu mà hợp.

<Nhữ Ning> đã trình diễn được gần một năm, có sáu buổi diễn mỗi tuần, đối với người đảm nhận nhiều vai diễn nhất và tiêu tốn nhiều năng lượng nhất như Thẩm Nhung không thể không cảm thấy mệt mỏi.

Nhưng tình yêu dành cho nhân vật và vở kịch đã khiến nàng tạm thời quên đi mệt mỏi. Nàng muốn xem Nhữ Ninh là tác phẩm quan trọng nhất trong cuộc đời mình.

Thịnh Minh Trản nói đúng, bên ngoài Thẩm Nhung rất cường ngạnh, nhưng lại có trái tim mỏng manh.

Nhưng chính vì tình yêu dành cho nhạc kịch, khi những điều quý giá mà nàng quan tâm bị chỉ trích, dù không thể hiện ra ngoài, nàng chắc chắn sẽ cảm thấy không chịu nổi.

Trước khi giải thưởng Kim Thạch kết thúc, Thịnh Minh Trản chỉ muốn tạo không khí thư giãn cho Thẩm Nhung.

Đó không chỉ là dư luận.

Giải thưởng Kim Thạch mà Thẩm Nhung quan tâm cũng là thứ mà Thịnh Minh Trản ghét bỏ.

Thịnh Minh Trản đứng trong nhà ăn ngoài trời trên tầng cao nhất của Nhà hát An Chân, trên tay cầm tách trà nóng, vẻ mặt vô cảm nhìn về phương xa.

Từ đây, cô có thể nhìn bao quát toàn bộ Trường Nhai, ngắm nhìn toàn cảnh quảng trường ZM luôn đông đúc người qua lại.

Thành phố vẫn xô bồ và dơ bẩn như trước đây.

Trong khi tôn trọng nghệ thuật, tuyên dương nghệ thuật là vô giá, lại đang cho những loại người giả tạo bình chọn ra nhiều giải thưởng.

Còn nghệ sĩ thì khoác lên mình vỏ bọc thanh cao nhất, trên mặt khách sáo mà nội tâm lại tham lam.

Tràn đầy dục vọng và dối trá.

.

Giải thưởng Kim Thạch đó có lẽ sẽ khó quên đối với nhiều người.

Giải thưởng Kim Thạch đã được tổ chức hơn 30 năm, lần đầu tiên ra đời một quả trứng có hai lòng đỏ.

Khi tên của Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản phát ra từ miệng của người trao giải, tiếng nhạc ầm ĩ và tiếng vỗ tay như sấm đột nhiên tràn vào tai Thẩm Nhung.

Quá không chân thật.

Dưới vỏ bọc không chân thật này, Thẩm Nhung gần như theo bản năng ôm Thịnh Minh Trản đã đứng dậy cùng nàng, ôm chặt lấy cô.

Thịnh Minh Trản vuốt lưng nàng, mỉm cười nói vào tai cô điều gì đó để xoa dịu cảm xúc của nàng.

Thẩm Nhung không khóc.

Nàng ngẩng đầu ra khỏi vòng tay của Thịnh Minh Trản, dùng hai tay vui vẻ ôm mặt Thịnh Minh Trản từ tận đáy lòng, hưng phấn xoa xoa hai lần.

Thịnh Minh Trản không phản kháng, chỉ để nàng xoa.

Camera đã ghi lại tất cả những tương tác ngọt ngào của hai người.

Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản nắm tay nhau, cùng nhau bước lên sân khấu.

Hai người nhận cúp, Thịnh Minh Trản lên tiếng trước.

Bài phát biểu nhận giải của cô khá ngắn gọn.

“Cảm ơn đoàn kịch <Nhữ Ninh>, cảm ơn Thẩm Đại mẹ của tôi, cảm ơn Thẩm Nhung bạn diễn thân thiết nhất của tôi.” Khi Thịnh Minh Trản nhắc đến Thẩm Nhung, cô đặt tay lên eo nàng, như muốn khoe khoang bảo bối quý giá nhất của cô.

"Gặp được mọi người là điều may mắn nhất đời tôi."

Thịnh Minh Trản nói ngắn gọn, thời gian còn lại giao cho Thẩm Nhung.

Nàng biết Thẩm Nhung nhất định có rất nhiều điều muốn nói.

Đứng chéo phía sau Thẩm Nhung, bóng dáng Thẩm Nhung đang phát biểu khiến Thịnh Minh Trản nhớ đến cô gái đã thay mặt học sinh lớp 10 phát biểu trên bục nhiều năm trước.

Cô gái nhỏ đã lớn, mọc đôi cánh mạnh mẽ và bay cao như vậy.

Ánh mắt Thịnh Minh Trản tối sầm lại.

Bảo bối của cô bị rất nhiều người nhìn.

Còn tưởng lời cảm ơn của Thẩm Nhung sẽ dài, nhưng không ngờ nó lại ngắn như lời cảm ơn của Thịnh Minh Trản.

Hoàn toàn giống nhau.

“Cảm ơn đoàn kịch <Nhữ Ninh>, cảm ơn Thẩm Đại mẹ của tôi, cảm ơn Thịnh Minh Trản bạn diễn tốt nhất của tôi.” Thẩm Nhung gần như sao chép bài phát biểu nhận giải của Thịnh Minh Trản, khiến cả khán giả bật cười.

Khi nàng nói "Thịnh Minh Trản", nàng quay đầu nhìn chủ nhân của cái tên.

"Gặp được mọi người là điều may mắn nhất đời tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro