Chương 83

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ khi Thịnh Minh Trản đến Thẩm gia, căn nhà rộng lớn quạnh quẽ này đã được cô sưởi ấm, luôn chỉ có tiếng cười nói vui vẻ.

Dì Khương chưa bao giờ thấy im lặng khó xử như lúc này.

Dì Khương bưng bát đĩa đang định đi ra, sau khi nghe được lời nói quả quyết của Thịnh Minh Trản, ba người trong phòng ăn đều im lặng.

Dì Khương dừng lại, lui về bếp.

Giọng Thẩm Đại chậm rãi vang lên.

"Minh Trản, diễn viên song song có thể chia sẻ gánh nặng cho hai đứa, để con với Tiểu Nhung không quá mệt mỏi. 90% đoàn kịch ở Trường Nhai đều có diễn viên song song, mẹ không biết tại sao con lại từ chối."

Dì Khương đã giúp việc cho Thẩm gia nhiều năm như vậy, rất quen thuộc với Thẩm Đại.

Bà có thể biết những thay đổi trong tâm trạng của bà từ giọng nói của bà.

Lúc này Thẩm Đại đang đè nén cảm xúc.

Thịnh Minh Trản đeo găng tay vào, giúp Thẩm Đại lột vỏ tôm mà bà thích ăn rồi cho vào bát của bà.

Cung kính trong giọng nói của cô vẫn còn đó, nhưng cô không có ý định rút lui khỏi cuộc đối đầu.

"Năm sáu buổi biểu diễn một tuần là một lưu trình thương mại rất căng thẳng. Con với Tiểu Nhung đều là diễn viên nhạc kịch chuyên nghiệp, nếu không chịu được mức độ biểu diễn này, bọn con sẽ không thể ra đời kiếm cơm. Chỉ cần bọn con không phân tâm thì sẽ không quá mệt đâu, mẹ đừng lo."

Thẩm Nhung nín thở.

Thẩm Đại yên lặng nghe Thịnh Minh Trản nói xong, ngực hơi phập phồng, trong lòng dâng trào cảm xúc mãnh liệt.

Hai người sắp cãi nhau.

Một cảm giác hoảng sợ xẹt qua trong lòng Thẩm Nhung. Nàng nắm lấy cổ tay Thẩm Đại, cố gắng ngăn chặn cuộc tranh chấp chưa từng có này.

Nó đang trên đà bùng nổ, nhưng rốt cuộc đã không xảy ra.

Thẩm Đại cười, ôn hòa nói với Thịnh Minh Trản: “Bảo bối, mẹ không lo lắng cho hai đứa thì lo lắng cho ai đây?”

Thịnh Minh Trản cũng cười nói: “Con đương nhiên biết mẹ có khổ tâm, con nhất định sẽ biểu diễn tốt, nỗ lực hết mình trong mọi việc, không để lại tiếc nuối.”

Nhìn thấy ôn hòa thắm thiết giữa hai người, Thẩm Nhung liền thở ra một hơi.

Chủ đề cũng rơi ở chỗ này, không ai tiếp tục nữa, đột ngột kết thúc.

Trái tim vốn đang ở trong cổ họng giờ đã rơi trở lại.

Thẩm Nhung tâm sự nặng nề uống một ngụm canh.

Nàng hoàn toàn không chú ý đến nhiệt độ của canh, liền bị bỏng.

Cảm giác tê lưỡi đau đớn đan xen với hoảng loạn và bất an trong lòng.

Mặc dù nàng đang ở trong ngôi nhà quen thuộc, hai người trước mặt đều là những người thân quen thuộc nhất trong cuộc đời nàng, nhưng Thẩm Nhung lại bị một cảm giác xa lạ đến hoang đường bao phủ.

Hai người đang trong tình thế căng thẳng vừa rồi, bây giờ lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Thịnh Minh Trản giúp Thẩm Đại bóc vỏ tôm, nhưng cuối cùng Thẩm Đại lại không ăn.

Thẩm Nhung mở lòng bàn tay ra thì thấy chiếc nhẫn của mình đã lấm tấm mồ hôi.

Bữa ăn kết thúc trong bầu không khí kì lạ.

Sau một thời gian, không ai nhắc đến chuyện đó nữa.

Về sau Thẩm Nhung nhìn lại, nàng thấy trước khi rạn nứt xảy ra đã có dấu hiệu.

Rõ ràng nàng nhận thấy cơn bão đã làm ướt mặt mình, nhưng nàng chỉ có thể bất lực nhìn mọi thứ quý giá bị càn quét thành tàn tích.

Đó là lần đầu tiên sau hơn 20 năm, bản thân nàng cảm nhận được, cảm tình càng sâu thì sức mạnh phá hủy mọi thứ càng mạnh mẽ.

Từ 23 tuổi đến 26 tuổi chia tay Thịnh Minh Trản, ba năm đó là cơn ác mộng mà nàng không muốn lặp lại lần nữa.

Hai năm tiếp theo là tiếp nối của cơn ác mộng.

Mãi cho đến khi Thịnh Minh Trản trở về  thành phố N, vứt bỏ đám nợ khổng lồ, thân thể gầy yếu của Thẩm Đại lấy lại được chút sức lực, Thẩm Nhung mới thở phào một hơi.

Khuôn mặt nàng một lần nữa được những mảnh vỡ hạnh phúc chiếu sáng.

Mang theo khói lửa của lễ hội âm nhạc trở về nhà, nếu không có chiếc vòng tay ban nhạc Hoan Hỉ vẫn còn trên cổ tay, có lẽ Thẩm Nhung đã nghi ngờ chuyến đi đến lễ hội âm nhạc chỉ là một giấc mơ.

Bữa cơm bà ngoại nấu.

Nói đến, Thẩm Nhung chưa bao giờ ăn đồ ăn mà bà ngoại nấu.

Trước đây, nàng đến nhà ông bà ăn cơm, mà đồ ăn đề là dì giúp việc nấu.

Hôm nay nàng mới biết đồ bà nấu rất mặn.

Thẩm Đại không ăn được những loại rau thịt này nên bà nấu riêng cho Thẩm Đại một bát cháo.

Sau khi cố gắng ăn hết nửa bát, bà thực sự không thể ăn thêm được nữa.

Bà ngọau đặt bát sang một bên, nhắc lại với Thẩm Nhung, muốn hai mẹ con nàng đi thăm ông một chuyến.

Thẩm Nhung nhớ tới trước khi đi dự lễ hội âm nhạc, bà ngoại còn nói mặc kệ ông mấy ngày, để hắn chịu khổ mới biết được ai là người tốt với hắn.

Có vẻ như nhanh như vậy bà đã thấy ông chịu khổ đủ rồi.

“Con không có vấn đề gì, chủ yếu dựa vào bà ấy.” Thẩm Nhung hỏi Thẩm Đại, “Mẹ có thể đi được không?”

Thẩm Đại ăn cháo xong, tựa hồ có chút mệt mỏi, thở không ra hơi.

"Đi... thăm một chút."

Chỉ nhìn một cái, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.

Đêm nay, bà ngoại vẫn chăm sóc Thẩm Đại, Thẩm Nhung tắm rửa rồi trở về phòng ngủ của mình.

Sau khi lật giở điện thoại một lúc, Thẩm Njung nhớ tới bạn cùng giường mà nàng ở chung trong khách sạn lễ hội âm nhạc đêm đó, Thẩm Nhung mở WeChat, gửi tin nhắn thoại cho Thịnh Minh Trản.

Không ngon chút nào: [Còn sống không?]

Sau khi tham gia lễ hội âm nhạc trở về, Thịnh Minh Trản không về khách sạn nghỉ ngơi mà đi thẳng đến nhà hát, đang xem tổng hợp kỹ thuật của một vở kịch nào đó.

Cô nhận được tin nhắn của Thẩm Nhung, liếc nhìn, thấy sự quan tâm kiêu ngạo đặc biệt của Thẩm Nhung.

Thịnh Minh Trản đang ở nơi làm việc, không tiện đánh máy, nên trực tiếp trả lời bằng tin nhắn thoại.

T: [Sao vậy?]

Thẩm Nhung nhìn thấy thế mà cô trả lời bằng tin nhắn thoại, trong lòng hơi động.

Tư thế ban đầu là nằm thẳng trên giường trở thành nằm sấp.

Ổn định hô hấp, bấm vào nút thoại.

Giọng nói của Thịnh Minh Trản vẫn êm tai như trước.

Nhưng cũng có chút thiếu cảm xúc.

Giọng nói quá ngắn, ngắn đến mức Thẩm Nhung không thể biết được cô có còn khó chịu hay không.

Âm thanh nền có chút ồn ào.

Chị ấy không về khách sạn sao?

Thẩm Nhung cũng trả lời bằng tin nhắn thoại.

[Không có gì, còn sống là được rồi. Mẹ nghe nói chị say rượu, bảo tôi nhắc nhở chị say rượu có hại cho sức khỏe, sớm kết thúc công việc về nhà nghỉ ngơi]

Thịnh Minh Trản lấy Thẩm Đại làm cái cớ, Thẩm Nhung cũng thử một lần.

Đúng là hữu ích.

Thịnh Minh Trản áp điện thoại vào tai, lắng nghe tin nhắn thoại.

Khóe miệng cô dần dần nhếch lên.

Đoàn kịch từ xa nhìn thấy thế mà Thịnh tổng đang cười.

Điều này thật kỳ quái, tủ lạnh di động mà cũng có chức năng cười.

Thẩm Nhung ở trên giường xoay người hai vòng, cuối cùng cũng chờ được Thịnh Minh Trản trả lời——

Một giây giọng nói.

Thẩm Nhung: "..."

Quỷ keo kiệt!

Sau khi nhấp vào, chỉ là một tiếng "ừm".

Được lắm.

Chỉ một giây, những người có thính giác kém cũng không thể phân biệt được âm thanh đó là gì.

Thẩm Nhung chọc vào điện thoại của mình.

Chị không thể nói một câu tiếng người hoàn chỉnh sao Thịnh Minh Trản?

Thẩm Nhung biết cô đang bận, cho nên mặc dù trong lòng ngứa ngáy như mèo cào, nhưng nàng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Lúc này đã rất muộn, xác định lúc này người đang bận đã về nhà nghỉ ngơi, Thẩm Nhung lại gửi một tin nhắn thoại khác.

Nói chuyện trước đó muốn nói.

[Ngày mai mẹ sẽ đi gặp ông, ngày mai có rảnh thì tới, không rảnh cũng không sao, tôi sẽ đưa bà ấy đến đó]

Thịnh Minh Trản trả lời không quá chậm nhưng vẫn ngắn.

[Mấy giờ?]

Chỉ là hai người đã hình thành một loại ăn ý ngầm nhất định.

Đó không còn là mấy chữ lạnh như băng, mà tới tới lui ngắn đến đâu cũnh đều là tin nhắn thoại.

[Muốn tới thì phải xem chị thức dậy lúc mấy giờ, dù sao thì Thẩm Đại nữ sĩ và ông cũng không còn đồng hồ sinh học nữa]

[Vậy 10 giờ sáng mai đi]

Mười giờ sáng hôm sau, xe của Thịnh Minh Trản dừng ở cổng bệnh viện.

Khi Thịnh Minh Trản xuống xe đón Thẩm Đại, đương nhiên sẽ gặp mặt bà ngoại.

Thịnh Minh Trản gật đầu: "Bà ngoại, đã lâu không gặp, người có khỏe không?"

Khi Thịnh Minh Trản rời khỏi Thẩm gia, đã gây ra động tĩnh không nhỏ.

Trước nay dì cả luôn truyên lời rất nhanh, chưa kể dù không có dì cả thì vẫn có mạng lưới rộng khắp.

Chỉ có ba người biết toàn bộ nội tình ở 128 Ngàn Dặm Xuân Thu, lọt vào tai bà ngoại không biết đã có những thay đổi gì.

Bây giờ bà ngoại thấy cô đã về, thậm chí còn tránh ánh mắt của cô, không hăng hái lắm lên tiếng, "Còn tốt."

Bà ngoại lãnh đạm, Thịnh Minh Trản cũng không có nhiệt tình với bà.

Thẩm Nhung đang định bế Thẩm Đại lên xe thì bị Thịnh Minh Trản ngăn lại.

"Để tôi."

Thịnh Minh Trản vững vàng bế Thẩm Đại khỏi xe lăn, đặt bà ngồi ở ghế sau.

Thẩm Nhung đến gần Thịnh Minh Trản, nói: "Thịnh Minh Trản, tôi gọi chị tới không phải để làm lao động tay chân đâu. Chị quan tâm đến Thẩm Đại nên tối mới nói với chị..."

Thẩm Dung chưa kịp nói xong đã bị Thịnh Minh Trản quay lại nhìn nàng cắt ngang.

“Em đang nói gì vậy?” Thịnh Minh Trản đóng cửa xe lại, ghét bỏ nói: “Tôi không biết?”

Thẩm Nhung trừng mắt nhìn cô.

Thật hung dữ.

Đó là oán hận quen thuộc.

Người hung dữ không hề tức giận khi ngồi vào ghế phụ, trên môi nở nụ cười.

.

Kể từ khi Thẩm gia xảy ra biến cố, Thẩm Nhung không có nhiều thời gian đến thăm ông ngoại.

Từ nhỏ đến lớn nàng đều không được vị trưởng bối này chào đón.

Trong ấn tượng, mỗi lần nhìn thấy ông bà của mình đương nhiên sẽ thấy mặt lạnh, Thẩm Đại đến lần nào cũng cãi nhau với ông một trận.

Lần nào gặp mà không cãi nhau đến gà bay chó sủa?

Yêu thương là lẫn nhau, ông bà không yêu thương mẹ con nàng, Thẩm Nhung cũng không thích đôi vợ chồng già này lắm.

Đời này Thẩm Nhung thân tình mờ nhạt, chỉ yêu thương Thẩm Đại, thậm chí nàng còn quên mất cha ruột của mình là người như thế nào.

Sau khi ông ngoại lâm bệnh, nàng đến thăm ông vài lần, gọi video cho bà vài lần, tất cả đều vì Thẩm Đại.

Lúc khác bận rộn cũng khó nghĩ đến người này.

Lần cuối cùng gặp ông trước đó, lão đầu gầy đến mức cơ bản chỉ còn một lớp da, hình hài tiều tụy, không thể tháo máy thở ra. Bác sĩ khuyên ở tuổi của hắn không nên phẫu thuật, liền duy trì trị liệu.

Nói trắng ra là ném tiền chờ chết.

Bà ngoại ở với ông ngoại trong phòng chăm sóc đặc biệt tháng này qua tháng khác. Bà đã mệt mỏi, thật vất vả mới khỏi, mà cuối cùng lão đầu vừa có chút sức lực liền chọc giận bà bỏ đi.

Bà ngoại nói đi là đi, khoảng thời gian này ông ngoại trải qua thế nào cũng không biết.

Trên đường đến bệnh viện, bà ngoại nói đùa rằng hộ sĩ chỉ thay tả cho hắn mỗi ngày một lần, để lại toàn bộ phân và nước tiểu ở đó, mặc cho hắn bẩn.

Khó chịu đến mức chút năng lượng ít ỏi mà hắn tiết kiệm được mỗi ngày lại được dùng để mắng chửi người.

Về phần hộ sĩ, bọn họ căn bản không để ý tới lão nhân nửa người chôn dưới mồ, dù sao cũng là lấy tiền làm việc, mọi người đều đành hầu hạ, khó chịu cũng chỉ có thể chịu đựng.

Khi bà nói chuyện này, bà nói với giọng điệu như đang kể chuyện cười.

"Lão đầu nổi danh cả đời người, cuối cùng chỉ nằm trên giường như vật trang trí, còn quát mắng người khác, ngoại trừ ta còn ai để ý đến lão?"

Đây không phải là lần đầu tiên Thẩm Nhung nghe được những lời này.

Dù là bà ngoại hay ông ngoại thì cũng khiến nàng phát ốm.

Vào cuối đời, khi bản thân mắc bệnh nguy kịch hoặc bạn đời của họ lâm bệnh nặng, thứ họ dành cho nhau không phải là chung sống ấm ấp cuối cùng và sự chăm sóc tỉ mỉ, mà là cố ý làm khó dễ và châm chọc khiêu khích.

Thẩm Nhung không thể tưởng tượng được đây chính là "tình yêu".

Nếu nàng đi đến cuối đời, khi nàng chết, ai sẽ là người ở bên cạnh nàng nhất đây?

Thẩm Nhung nhìn chằm chằm vào Thịnh Minh Trản đang tập trung lái xe qua phản chiếu của cửa sổ xe.

Tựa như chỉ cần nhìn thấy người này, trong lòng nàng sẽ có một cảm giác an toàn vô cùng to lớn.

Nàng không cách nào tưởng tượng rằng khi mình bị bệnh nguy kịch không thể tự chăm sóc bản thân, nàng không thể yên tâm giao phó bản thân cho bất kỳ ai khác ngoài Thịnh Minh Trản.

.

Thẩm gia từng có ba cô con gái.

Cô con gái lớn bị huyết áp cao, sớm không thể chịu đựng được mà lấy cớ chữa bệnh, người con hiếu thảo đã đưa bà ra nước ngoài hưởng thụ tuổi già, để lại một đống cục diện rối rắm, không bao giờ hỏi đến nữa.

Cô con gái thứ hai cũng chẳng hơn lão đầu bao nhiêu, còn cô con gái út lại chết sớm hơn bọn họ.

Thỉnh thoảng có một số họ hàng xa đến thăm, lúc khác thì trong phòng bệnh vắng tanh.

Nhiều năm trước, Thẩm Đại có linh cảm Thẩm gia suy tàn, nhưng không ngờ bà đã đúng.

Mà mọi người đều biết nguyên nhân khiến Thẩm gia suy tàn.

Thẩm Nhung đẩy Thẩm Đại, cùng bà ngoại vào phòng bệnh, Thịnh Minh Trản đi ở cuối.

Cửa phòng bệnh vừa mở đã thấy ông ngoại vung tay hất đổ bát cháo vừa mua.

“Bộp” một tiếng, cháu bắn tung tóe khắp mặt đất.

Ông ngoại nằm trên chiếc giường, dưới chiếc mặt nạ dưỡng khí, hắn không thể ngậm được miệng, vẫn run rẩy dữ dội.

Bà ngoại không kinh sợ, mặt không thay đổi nhặt chiếc hộp nhựa đựng đầy cháo rồi đặt sang một bên.

Bà nhìn ông liền phiền muộn, ngửi thấy mùi thối quen thuộc trong phòng, bà ghét bỏ nhăn mũi, cùng hộ sĩ đi ra ngoài gọi công nhân dọn dẹp.

Ông ngoại liếc nhìn Thẩm Đại và Thẩm Nhung, khi nhìn thấy Thịnh Minh Trản phía sau, tròng mắt hướng lên trần nhà, lồng ngực phập phồng, giống như đang dần khôi phục toàn bộ sức lực đã tiêu hao trong cái vung tay vừa rồi.

Thẩm Đại yếu ớt tựa đầu vào tay vịn của xe lăn.

Nhìn thấy cha như thế này cảm thấy buồn cười, nhưng bà không còn sức lực hay tâm trạng để cười.

Thẩm Nhung biết hôm nay Thẩm Đại đến gặp ông ngoại lần cuối.

So với trạng thái trước đó, trạng thái gần đây của Thẩm Đại khó có thể gọi là “không tệ”.

Ít nhất mỗi ngày cũng có đủ thời gian tỉnh táo để nói vài câu chuyện phiếm.

Nhưng bọn họ đều hiểu, Thẩm Đại đã sống sót qua “nửa năm” mà bác sĩ nói.

Căn bệnh này có những thăng trầm, khi Thẩm Nhung chăm bệnh cũng đã gặp quá nhiều, hôm qua còn nói chuyện với nàng mà ngày hôm sau đã ra đi.

Thẩm Đại cũng biết rất rõ thời gian của mình không còn nhiều.

Suy cho cùng, khi nói đến mối quan hệ cha con, nếu có thể chỉ cần để lại vài câu từ biệt.

Ai biết được cảnh tượng khi đến đây sẽ như thế này.

Giống với trải nghiệm trước đây về nhà ăn cơm, không ném đũa thì đập vỡ bát.

Thẩm Nhung cảm thán trong lòng, ông không hổ là “Gia chủ”, đi đến đâu cũng coi là Thẩm gia.

Nơi này thật bừa bộn.

Thẩm Đại liếc mắt nhìn Thẩm Nhung, Thẩm Nhung hiểu ý, đẩy bà đến bên giường ông ngoại.

Thẩm Đại cầm lấy một quả táo trong tay.

Những ngày bà ốm, Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản đều bận rộn chăm sóc bà, đã lâu bà không tự mình làm bất cứ việc gì.

Lúc này bà lấy con dao gọt trái cây lên, Thẩm Nhung cũng không ngăn cản bà.

Nàng biết đây có thể là điều cuối cùng Thẩm Đại làm cho cha với bổn phận là con gái.

Thẩm Nhung nhìn Thẩm Đại khó nhọc đứt quãng gọt vỏ táo, ánh mắt tối sầm.

Nàng nhớ rằng Thẩm Đại có thể dễ dàng gọt ra một lớp vỏ rất đồng đều và hoàn toàn liền mạch.

Trong ký ức của nàng, nụ cười trẻ trung của Thẩm Đại tươi tắn như vỏ trái cây từ từ chìm trong không khí, tỏa ra vị ngọt ngào.

Ông ngoại nhìn quả táo trong tay Thẩm Đại, đôi mắt đờ đẫn của hắn đột nhiên bị một sự kiện nào đó trong quá khứ lay động.

“Lẽ ra lúc đầu mày không nên nói…”

Ông ngoại đang nằm trên giường như xác chết đột nhiên lên tiếng.

Khi sự chú ý của Thẩm Nhung bị hắn hấp dẫn, động tác trên tay Thẩm Đại đột nhiên dừng lại.

Con dao tùy tiện cắt vào tay bà, máu đỏ tươi từ từ rỉ ra từ vết thương.

Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản đồng thời bước tới giúp bà cầm máu, nhưng lại thấy hai mắt bà nhìn chằm chằm xuống đất, thân trên nghiêng xuống, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.

"Mày không nên nói... không nên nói với tao."

Ông ngoại vùng vẫy như bị ai bóp cổ, nắm chặt ga trải giường đến run rẩy.

Cổ hắn bị kéo căng đến một mức độ kỳ dị, phải dùng hết sức lực mới phát ra được một tiếng kêu yếu ớt.

"Tao không --- muốn biết chút nào!"

Thẩm Nhung khó hiểu nhìn ông ngoại, Thẩm Đại đột nhiên thở gấp, giống như đang muốn nói gì đó, lại bị cảm xúc kích động quá mức nghẹn lại, toàn thân run rẩy không nói được một chữ.

"Mẹ!"

Thẩm Nhung sợ đến mức lập tức đỡ lấy thân thể Thẩm Đại, sợ bà sẽ đột nhiên ngã xuống đất.

Thịnh Minh Trản từ phía sau vòng tay ôm lấy Thẩm Đại, giữ chặt bà ngồi trên xe lăn.

Đầu của bà vẫn hướng về phía trước, bởi vì bà gầy đến mức chỉ còn lại một lớp da, đôi mắt trừng trừng trông càng đáng sợ hơn.

Ông ngoại vẫn mơ hồ rống lên, giống như một con quái vật sắp chết, không ai có thể hiểu hắn đang nói gì.

Khi bà ngoại ở bên ngoài nghe thấy âm thanh của hắn, bà nhanh chóng chạy vào, đứng giữa chồng và con gái.

Người quét dọn đang cầm cây lau nhà đứng ở cửa, tự hỏi bây giờ có nên vào không.

Bà ngoại hiểu ra, nói với ông ngoại: "Chuyện đã xảy ra nhiều năm như vậy, ông còn nổi điên làm gì?"

Ông ngoại nghe được lời này, đột nhiên bật khóc.

Thẩm Nhung chưa bao giờ nhìn thấy một ông ngoại như vậy.

Cực đoan lại dễ tức giận, điên rồ mà cực kỳ mỏng manh.

Người đàn ông đã từng lạnh lùng cô chấp, lúc nào cũng tỏ ra uy nghiêm, giờ đây lại bất lực khóc lóc như một đứa trẻ sơ sinh.

.

"Mày không nên nói... không nên nói với tao."

"Tao không --- không muốn biết chút nào!"

Trên đường về nhà, Thẩm Nhung không ngừng suy nghĩ về điều ông ngoại đang ám chỉ.

Hiển nhiên Thẩm Đại hiểu được, còn bị kích thích rất lớn.

Khi lên xe vẫn luôn lặng lẽ khóc, Thẩm Nhung ngồi ở ghế sau cùng bà, giúp bà lau nước mắt rất lâu.

Lúc này khóc đến mệt mỏi, cuối cùng cũng ngủ.

Thẩm Nhung nghi hoặc, cho rằng Thịnh Minh Trản cũng nghi hoặc như nàng.

Nhưng Thịnh Minh Trản lặng lẽ lái xe suốt đường về nhà, rất ít nói chuyện.

Trầm mặc suy nghĩ điều gì đó.

Đến Ngàn Dặm Xuân Thu, khi Thịnh Minh Trản đưa Thẩm Đại ra khỏi xe, đặt bà lên xe lăn thì bà tỉnh lại.

"Minh Trản."

Giọng Thẩm Đại nhẹ đến mức gần như không thể nghe được.

Thịnh Minh Trản cúi xuống, lắng nghe bà nói.

Thẩm Đại run rẩy ngẩng đầu, chật vật giơ tay lên, sức lực đột nhiên mất đi nửa chừng, “bộp” một tiếng, yếu ớt rơi xuống mu bàn tay của Thịnh Minh Trản.

Lúc Thịnh Minh Trản cúi đầu nhìn xuống, Thẩm Đại thì thầm vào tai cô:

"Ta cũng vậy... Ta không muốn biết, một chút cũng không muốn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro