Chương 84

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Thẩm Đại được đưa vào phòng ngủ, bà lại ngủ thiếp đi kèm theo tiếng rên rỉ đau đớn.

Bà vẫn đang lẩm bẩm điều gì đó, nước mắt không ngừng rơi.

Thẩm Nhung giúp bà lau nước mắt, ở bên cạnh bà một lúc, thấy tâm tình bà dần dần bình tĩnh lại, Thịnh Minh Trản nói:

"Tôi về trước."

Trước kia, trong hoàn cảnh như vậy, Thịnh Minh Trản sẽ chủ động ở lại chăm sóc Thẩm Đại, hiển nhiên là hôm nay tâm tình của cô không tốt.

"Tôi đưa chị ra ngoài."

Thẩm Nhung thấy cô có tâm sự cũng không nhịn được.

Hai người đi dọc theo con đường đá trong sân tới cổng. Thịnh Minh Trản đang định lên xe, Thẩm Nhung chống cửa xe hỏi:

"Vừa rồi Thẩm Đại nói gì với chị vậy?"

Khi dần bước vào giữa hè, ánh nắng càng thiêu đốt hơn.

Chỉ cần rời khỏi phòng điều hòa một lúc, cơ thể sẽ có cảm giác nóng bức.

Lúc này, hai người đang đứng dưới ánh mặt trời thiêu đốt, trên chóp mũi Thẩm Nhung đã lấm tấm chút mồ hôi.

Mà nhìn Thịnh Minh Trản đang trầm tư nhìn về phía xa, mặt trời càng chiếu sáng, cô càng trở nên rực rỡ.

Ta cũng vậy.

Một chút cũng không muốn biết.

Thịnh Minh Trản cắn môi dưới để kiềm chế nó run rẩy.

Bên kia của xe, Thẩm Nhung như nhận thấy giọt nước mắt lấp lánh nơi khóe mắt cô.

Trong nháy mắt, cô quay đầu lại, vẻ mặt vẫn như thường, nước mắt như chỉ là ảo giác.

"Em nói đúng."

Thẩm Nhung: “Sao?”

"Tôi đã không tin biện pháp tốt nhất mà em nói lúc trước."

Suy nghĩ của Thẩm Nhung xoay chuyển, nhanh chóng hiểu cô đang nói gì.

Thịnh Minh Trản mở cửa, ngồi vào ghế lái, nhìn Thẩm Nhung thật sâu mới rời đi.

Thẩm Nhung có thể đọc được quyến luyến trong mắt cô.

.

Sau khi thăm ông ngoại trở về, tình trạng của Thẩm Đại lại xấu đi.

Bà lâm vào hôn mê trong thời gian dài, mùa hè đến làm tăng nguy cơ phát triển bệnh hoại tử.

Thẩm Nhung luôn cẩn thận chăm sóc bà nhưng tình trạng của bà luôn giống như tàu lượn siêu tốc, lúc thăng lúc trầm.

Vốn dĩ trước đó tình trạng sức khỏe của bà đã được cải thiện rõ rệt thì nay lại chuyển biến xấu đi.

Thẩm Đại liên tục bị bệnh tật hành hạ đã dùng lý trí để kiềm chế cơn giận chó đánh mèo với con gái, nhưng tính khí của bà ngày càng lớn hơn.

Thẩm Nhung để bà quay lại bệnh viện.

Tình huống hiện tại của bà đòi hỏi sự chuyên nghiệp của nhân viên y tế.

"Con có muốn thoát khỏi gánh nặng như ta không?"

Thẩm Đại đáp lại sự lo lắng của Thẩm Nhung như thế này.

Thẩm Nhung không nghĩ tới bà sẽ nghĩ như vậy, nhất thời không nói nên lời.

Nói xong một lát, Thẩm Đại cũng ý thức được mình vừa nói bậy, chủ động thò tới nắm lấy ngón tay Thẩm Nhung.

Hai ngày sau, Thẩm Đại nói muốn ăn chút cháo, Thẩm Nhung làm cho bà, bưng tới cho bà nhưng lại nuốt không trôi, cũng không biết nóng nảy từ đâu, lập tức hất ra, nóng làm đỏ tay Thẩm Nhung.

Thẩm Nhung không kêu một tiếng, thậm chí đang bị bỏng rát cũng không có dừng lại, đi dọn dẹp đống bừa bộn này.

Nàng không muốn Thẩm Đại phát hiện ra mình bị thương.

Thẩm Nhung im lặng quét bát vỡ rồi lau sàn, sau đó dùng nước lạnh rửa mu bàn tay đỏ ửng của mình, rút ​​ra hai tờ giấy, nhẹ nhàng đặt lên khóe mắt Thẩm Đại, giúp bà lau nước mắt.

"Mẹ."

Thẩm Nhung hiếm khi gọi bà như vậy, hiếm đến nỗi khi nàng gọi bà bằng xưng hô cực kỳ phổ thông lại cảm thấy trong lòng đều là chua xót.

"Không sao, nếu người không vui thì cứ mắng con cho thoải mái. Con cũng sẽ không oán giận người đâu."

Môi Thẩm Đại run lên, nước mắt càng chảy ra nhiều hơn.

Cuối cùng, bà sờ vào lưng Thẩm Nhung, mệt mỏi cũng cố mỉm cười với con gái.

Thẩm Nhung cười với bà, nói: “Bị bệnh thì đương nhiên tính tình sẽ không tốt, chỉ cần đừng giống như ông là được.”

Thẩm Nhung nắm chặt tay bà, nghĩ đến điều gì đó, bỗng nhiên cau mày:

"Mà người chẳng giống ông ấy chút nào. Không hề giống, mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất trên thế giới."

Thẩm Nhung không để nước mắt chảy ra.

Nàng biết tâm trạng của bệnh nhân rất dễ bị ảnh hưởng, nàng không thể chỉ nhìn thấy âm tình bất định của Thẩm Đại lúc này. Tất cả những gì nàng có thể nghĩ đến là những ngày tốt đẹp của Thẩm Đại trong quá khứ.

Nghe nói giường bệnh không hiếu tử, Thẩm Nhung cũng rất mệt mỏi, nhưng lại không nỡ nói một lời gay gắt nào với Thẩm Đại.

Hai mẹ con hỗ trợ lẫn nhau, trải qua hơn mười năm trong nhân gian hiểm ác, là thân nhân thân thiết, cũng là chiến hữu thân mật, hai người đều toàn tâm toàn ý yêu thương đối phương.

Mặc dù hai người không dành nhiều thời gian bên nhau nhưng cảm tình vẫn sâu sắc hơn mẹ con bình thường.

Thẩm Nhung đè nén mọi cảm xúc không tốt trong lòng, luôn cư xử rất lễ phép trước mặt Thẩm Đại.

Thẩm Đại bị bệnh vốn đã rất đau đớn, nàng cũng không thể mặt ủ mày ê, nàng phải kiên cường trở thành tấm khiên vững chắc cho Thẩm Đại.

Nàng chỉ có chút hối hận.

Đáng lẽ nàng không nên đồng ý để Thẩm Đại đến thăm ông ngoại.

Nếu không phải đi gặp lão gia tử đột nhiên tức giận thì hiện tại Thẩm Đại đã không như thế này.

Thẩm Nhung kìm nén, còn phải biểu diễn và luyện tập.

Đồng nghiệp cũng không chọc giận nàng, nàng đành nuốt cơn bực tức xuống bụng, không trút giận lên người khác.

Mọi cảm xúc tiêu cực đều bị chính nàng buộc phải tiêu hóa.

Dưới áp lực nặng nề không có lối thoát, tâm trạng tự nhiên càng ngày càng kiềm chế.

Mỗi mùa xuân và mùa hè, một sự kiện từ thiện được tổ chức ở Trường Nhai.

Cuộc họp từ thiện ở Trường Nhai không khác gì những vòng tròn khác. Họ mời giới tinh anh trong ngành mang một số đồ dùng cá nhân hoặc đồ cũ kỷ niệm để bán đấu giá từ thiện.

Thẩm Nhung đã trở lại tâm điểm của Trường Nhai, đương nhiên cũng được mời tham gia.

Nàng đang không có tâm trạng đi, nhưng dì Khương lại đến thăm Thẩm Đại nói gì đó, giọng nói rất thấp.

Thẩm Nhung biết dù quan hệ có thân thiết đến đâu, một vài lời nói cũng sẽ gây áp lực, Thẩm Đại muốn tìm người khác để nói chuyện, trút áp lực vào một hướng vô hại.

Chỉ cần Thẩm Đại vui vẻ, nàng sẽ không ở nhà trì hoãn hai người họ trò chuyện.

Có lẽ ở một khía cạnh nào đó, dì Khương đã cho Thẩm Đại thổ lộ mà không gặp bất kỳ áp lực nào.

Nàng cũng muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành, xua tan tà khí trong lòng.

Trên đường đến sự kiện từ thiện, Thẩm Nhung nghe nói năm nay ngoài đấu giá, còn có biểu diễn trực tuyến.

Các buổi biểu diễn trực tuyến đã mở ra một kênh khen thưởng và toàn bộ số tiền thưởng sẽ được quyên góp cho các tổ chức từ thiện.

Lúc đầu Thẩm Nhung còn thắc mắc người tổ chức năm nay là ai, lấy đi mồ hôi nước mắt của người ta sao thuận buồm xuôi gió đến vậy.

Sau đó nàng hỏi thăm thì biết quả nhiên là người quen cũ.

Thịnh tiểu thư - người yêu cũ của nàng.

Địa điểm tổ chức sự kiện từ thiện cũng là câu lạc bộ tư nhân mới mở của Thịnh Minh Trản.

Scandal giữa nàng và Thịnh Minh Trản có xu hướng nổi lên khi hai người gia nhập cùng một đoàn kịch.

Thẩm Nhung không thèm lảng tránh hiềm nghi, công khai lộ diện.

Thái độ lảng tránh chính là điều khiến người ta tìm chủ đề để nói.

Hơn nữa, nàng nhất định phải làm từ thiện.

Đây coi như là tích đức cho cái miệng đắc tội người của nàng.

Vừa mới phát sóng trực tiếp trở về, nàng nhìn thấy Thịnh Minh Trản từ xa đang đứng trong đám đông trò chuyện với một nhóm nhà sản xuất.

Khó trách Thẩm Nhung liếc mắt liền phát hiện ra Thịnh Minh Trản.

Với chiều cao vượt trội, Thịnh Minh Trản mang giày cao gót tùy tiện đứng giữa đám đông, cô là trung tâm của sự chú ý giống như đỉnh của kim tự tháp.

Thịnh Minh Trản vẫn đeo kính gọng vàng, tóc đen thường ngày được uốn xoăn nhẹ, thành thục lại xinh đẹp.

Mặc váy dài màu đen, bên hông có đeo dây lưng độc đáo, càng tôn lên đường cong của vòng eo.

Tối nay, Thịnh Minh Trản toát lên phong thái thành thục cơ trí, hơi khác phong cách lạnh lùng băng giá trước đó.

Thẩm Nhung nhận thấy chiếc đồng hồ màu xanh đậm của cô đã bị đổi.

Thay thế bằng một chiếc Cartier vàng hồng.

Nghĩ đến chiếc đồng hồ bị thay thế, bên tai Thẩm Nhung đỏ bừng, không được tự nhiên hắng giọng một cái.

Thịnh Minh Trản đang nói chuyện, ánh mắt tự nhiên hướng về phía Thẩm Nhung, sau đó lại rất tự nhiên quay đi.

Giống như không nhìn thấy nàng vậy.

Thẩm Nhung: "..."

Cảm giác như tà khí vẫn chưa tiêu tán mà càng ngày càng tích tụ nhiều hơn.

Đúng lúc Thẩm Nhung cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa không rõ nguyên nhân bùng lên, nàng tình cờ gặp lại Triệu Lộc.

Thẩm Nhung thực sự không nghĩ tới, mình lại gặp người sau khi tỏ tình với mình liền không gặp hơn một năm rưỡi.

Còn gặp lại tại sự kiện mà Thịnh Minh Trản tổ chức.

Một khi con người gặp xui xẻo, thế giới sẽ trở nên nhỏ bé hơn.

Ban đầu hai người trò chuyện về những chuyện riêng trong vòng tròn, nhưng mọi người có mặt đều là người quen, nhanh chóng chào hỏi trò chuyện cùng nhau.

Đôi mắt linh động của Triệu Lộc nhìn qua, lập tức mỉm cười ngọt ngào.

Thẩm Nhung cũng nở một nụ cười chừng mực khách khí.

"Chào chị Tiểu Nhung."

Hôm nay Triệu Lộc bị bộ váy sang trọng của Thẩm Nhung mê hoặc, tim đập nhanh hơn.

Trước đây Triệu Lộc đã từng nhìn thấy diễn viên Thẩm Nhung trên sân khấu.

Màn trình diễn trên sân khấu luôn nồng đậm, nhiều cảm xúc non sông gấm vóc được Thẩm Nhung kiểm soát tốt.

Bây giờ nàng mặc váy dài, vấn cao tóc dài nhưng trông nàng lại có bộ dáng điềm tĩnh hơn.

Váy trắng môi đỏ, vẻ đẹp của nàng mang theo chút lạnh lùng ngăn cản người lạ tới gần.

Nàng sẽ cười lễ phép với mọi người, nhưng vì tâm trạng không tốt và tính cách của riêng nàng, cho nên tự mang kiêu ngạo không quan tâm đến bất cứ điều gì, phàm nhân đều không lọt vào mắt nàng.

Trong lòng Thẩm Nhung chỉ có nhạc kịch.

Đây là cách người trong ngành hình dung Thẩm Nhung nhiều năm qua.

Nghĩ lại những gì Thẩm Nhung đã nói khi trực tiếp từ chối đêm đó, quả thực có chút lạnh lùng.

Giữa Triệu Lộc và Thẩm Nhung có hai ba người, lúc nghe người khác nói chuyện đều giả vờ tự nhiên liếc nhìn Thẩm Nhung.

Mà thậm chí trên mặt Thẩm Nhung cũng không có nụ cười lễ phép.

Đôi mắt nàng hơi rũ xuống, không biết đang nghĩ gì.

Nàng có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn, đang tìm thời điểm thích hợp để rời đi.

Triệu Lộc đã đọc nhiều tiểu sử của các thiên tài.

Đa số thiên tài như Thẩm Nhung đều như vậy, tài cao khí ngạo, chỉ có người mạnh hơn nàng mới xứng đáng được nàng để mắt tới.

Thẩm Nhung hoàn hảo như vậy sẽ bị hạng người nào chinh phục đây?

Những người tụ tập cùng nhau trò chuyện đều là những người trong giới sân khấu nhạc kịch, họ đều biết Thẩm Nhung rất ít khi tham dự sự kiện công khai.

Giờ phút này nhìn thấy Thẩm Nhung cũng có chút hiếm lạ, khen ngợi giọng hát và vũ đạo của nàng trong <Lay động toàn thành> quá đặc sắc. Thậm chí có một số người nhân cơ hội hỏi nàng về việc chính thức phát hành, phân phối và liên kết ngoại vi.

Nàng nói nàng không biết nhiều về những chuyện này, phải hỏi ý kiến ​​của Khương Triết Thành.

Chính thức phát hình, phân phối và liên kết ngoại vi cũng không phải là số tiền nhỏ, đối với nữ chính Thẩm Nhung cũng là một khoản phí bản quyền không nhỏ, thế nhưng nàng lại không quan tâm.

Triệu Lộc thấy Thẩm Nhung không có hứng thú với bất cứ thứ gì khác ngoài nhạc kịch.

Nhưng khi có người nói về công việc của nàng, biểu cảm của nàng lập tức thay đổi. Nàng chủ động nói chuyện với hai nhà sản xuất về một số lựa chọn mà nàng đã đưa ra khi sắp xếp <Nhữ Ninh>.

Đang trò chuyện, điện thoại trong túi xách của Thẩm Nhung rung lên hai lần.

Nàng lấy ra nhìn, thần sắc hơi ngưng trệ trong một khoảng thời gian ngắn, sau đó trở lại bình thường.

Nàng nói "Xin lỗi" với những người xung quanh rồi biến mất trong đám đông.

Triệu Lộc muốn đi lên nói chuyện với nàng, nhưng xem ra nàng có việc quan trọng cần làm, cho nên cô thức thời không chọc người chán ghét.

Thẩm Nhung vòng qua đám đông, đi lên tầng ba.

Khi lên đến tầng ba, rẽ sang phải, nàng lại nhìn vào điện thoại.

Vẫn chỉ có tin nhắn vừa rồi.

1: [Tầng ba, bên phải, phòng trong cùng]

Thẩm Nhung bỏ điện thoại vào túi xách, trong mắt hiện lên một ngọn lửa, nàng đi tới cửa phòng vài bước, xoay tay nắm cửa.

Đó là một phòng khách, có mở đèn, xung quanh không có ai.

Bàn làm việc được đặt ở bên trái, còn chiếc ghế sô pha mềm mại bắt mắt ở bên phải.

Dây lưng vừa rồi bao quanh eo của Thịnh Minh Trản đặt trên ghế sô pha.

Khi Thẩm Nhung đi tới, mặt không biểu tình cầm thắt lưng trong tay thì nghe thấy tiếng người đến gần cửa.

Thủ thuật lại giống như nhau.

Thẩm Nhung thầm nghĩ, nếu hôm nay Triệu Lộc không đến, chị sẽ không gọi tôi đến đây trước mặt mọi người phải không?

Thịnh Minh Trản đứng ở cửa một lúc rồi xoay tay nắm cửa.

Cánh cửa hé mở một chút.

Qua khe hở, cô nhìn thấy Thẩm Nhung đã bịt mắt lại.

Ngang nhiên ngồi trên bàn làm việc của cô.

.

Thẩm Nhung rời đi, ngay cả mùi nước hoa của nàng cũng bị mùi rượu cuốn đi.

Triệu Lộc vẫn đang nghĩ đến Thẩm Nhung, nghĩ đến xuất thần.

Chỉ sợ Thẩm Nhung chưa từng yêu đương.

Triệu Lộc nghĩ, ở trong ngành nhiều năm như vậy chỉ có scandal với một đối tượng duy nhất, còn là bạn diễn cũ của nàng. Nên biết giữa bạn diễn rất dễ có scandal.

Scandal giữa nàng và Thịnh Minh Trản đơn giản là điều tất yếu đối với một diễn viên nhạc kịch.

Ngay cả scandal không có gì đặc biệt, Triệu Lộc vẫn chắc chắn Thẩm Nhung là loại nghệ sĩ không cần yêu đương.

Thậm chí là không có nhu cầu tình dục.

Thật khó để tưởng tượng bộ dáng của nàng khi động tình.

Triệu Lộc không khỏi suy đoán, Thẩm Nhung chỉ để mắt đến nhạc kịch, là người vô tính sao?

.

Thẩm Nhung hỏi: “Chị giúp tôi hay là tôi tự cởi?”

Thịnh Minh Trản nhìn thẳng vào Thẩm Nhung.

Đầu ngón tay của Thẩm Nhung lần theo cằm của Thịnh Minh Trản đến một bên mặt cô, sau đó hướng lên trên, chính xác nắm lấy chân kính.

Khi tháo kính của Thịnh Minh Trản xuống, Thẩm Nhung nói vào tai cô: “Tôi muốn chị giúp tôi.”

Một âm thanh va chạm đột nhiên phát ra từ căn phòng đóng kín.

Chỉ trong lòng bàn tay của cô mới có thể thỏa lòng phát tiết những cảm xúc mãnh liệt.

Tình cũ tan vỡ lặng lẽ giẫm lên vết xe cũ.

Thẩm Nhung dây dưa hồi lâu, còn kém làm mình bị thương.

Đây không phải là một quá trình hưởng thụ, mà là một cách phát tiết với ai đó.

Thịnh Minh Trản nhận ra tâm tình của Thẩm Nhung, lúc lại quấn lấy nhau, cô đã nắm lấy cổ tay nàng.

Để nàng dừng lại.

Thẩm Nhung mệt mỏi không chịu nổi, kiệt sức tựa trán vào ngực Thịnh Minh Trản, thở dốc.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, nàng lại bắt đầu cắn vào cổ Thịnh Minh Trản.

Thịnh Minh Trản bị răng Thẩm Nhung va vào môi, bị buộc nâng cằm lên.

Lông mày cô nhíu lại, cảm thấy không đúng lắm, bất đắc dĩ ôm mặt Thẩm Nhung, dùng lực mạnh hơn cắt đứt động tác của nàng.

Sau hai lần bị ngăn cản, Thẩm Nhung cũng ngừng động tác. Sức lực của nàng đã hoàn toàn tiêu tan, trông nàng rất mệt mỏi.

Thân thể ngồi trên bàn run rẩy, cuối cùng chỉ có thể dựa vào cánh tay của Thịnh Minh Trản.

Vết đỏ trên mặt Thẩm Nhung còn chưa giảm bớt, hô hấp vẫn nặng nề.

Mồ hôi chảy ra từ dây lưng che kín mắt nàng, đọng lại trên chiếc cằm xinh xắn.

Thịnh Minh Trản hôn lên vầng trán nóng bừng của nàng.

Thịnh Minh Trản biết một nụ hôn nhẹ không có mục đích như vậy sẽ khiến nàng thư giãn.

Đúng như dự đoán, cơ thể căng cứng của Thẩm Nhung dần dần được xoa dịu, đồng thời hơi run lên vì nụ hôn này.

Cuối cùng ngụm trọc khí bị kìm nén cũng thoát ra.

Thịnh Minh Trản muốn nói chuyện, lại thấy Thẩm Nhung vẫn không có ý định trực tiếp đối diện với mình, liền ngậm miệng lại.

Cô lặng lẽ chỉnh lại váy cho Thẩm Nhung rồi rời khỏi phòng.

Tiếng đóng cửa vang lên, một phút sau, Thẩm Nhung mệt mỏi cởi dây lưng.

Nàng nghĩ rằng đôi mắt vốn đã quen với bóng tối của nàng sẽ lập tức bị ánh đèn trong phòng làm cho khó chịu.

Không nghĩ tới người kia rời đi cũng đã giúp nàng tắt đèn chính.

Chỉ còn lại ngọn đèn chiếu sáng một khu vực nhỏ.

Nàng nằm trên ghế sô pha, cảm thấy mệt mỏi chưa từng có.

Liều mạng phát tiết, quả thực có thể khiến nàng đắm chìm trong vui thích mà tạm thời quên đi thống khổ hiện tại, cũng không nghĩ đến khả năng mất mát trong tương lai.

Giải phóng mọi áp lực, chỉ được những giác quan nguyên thủy nhất trong trạng thái mơ hồ điều khiển.

Mong chờ vui vẻ nối tiếp vui vẻ sẽ đến nhanh.

Chỉ ở trước mặt Thịnh Minh Trản, nàng mới có thể không chút kiêng kỵ phóng thích tất cả khát vọng của mình.

Nàng biết Thịnh Minh Trản sẽ phối hợp với mọi mong muốn của nàng, sẽ không cười nhạo hay trêu chọc nàng.

Trên thế giới này chỉ có một người có thể mang lại cho nàng sự thỏa mãn về thể chất thuần túy nhất.

Nhưng sau khi thỏa mãn, cảm giác trống rỗng liền rút hết máu thịt không còn một mảnh.

Cảm giác mệt mỏi ngu ngốc khiến Thẩm Nhung cảm thấy chán nản.

Trời đất quay cuồng, thân thể bị một cỗ năng lượng cực lớn kéo lại, chìm vào lòng đất.

Như chỉ còn lại một lớp da, nàng khó chịu vươn tay che mắt.

.

Cạch--

Chiếc bật lửa chống gió cháy đã lâu nhưng người cầm lại quên châm lửa.

Thịnh Minh Trản đứng một mình trên ban công lộ thiên tầng một của câu lạc bộ hồi lâu, lặng lẽ trở thành một tác phẩm điêu khắc.

Từ đây có thể mơ hồ nhìn thấy Trường Nhai.

Dù chỉ nhìn thấy ánh sáng lờ mờ nhưng cô vẫn có thể biết đó là vẻ hào nhoáng rực rỡ đặc hữu của Trường Nhai.

Thẩm Nhung đi tới bên cạnh cô, lặng lẽ nhìn về phía cô.

"Thuốc."

Thẩm Nhung đưa tay về hướng của Thịnh Minh Trản: "Cho tôi một điếu."

Thịnh Minh Trản: "..."

Cô không những không đưa cho nàng mà còn trực tiếp lấy điếu thuốc đang ngậm trong miệng và cả bao thuốc ném vào thùng rác trong góc.

Thùng rác trống rỗng phát ra âm thanh "ầm" từ hộp thuốc lá cô ném đi. Sau khi xoay nửa vòng liền bất đắc dĩ dừng lại.

Thẩm Nhung nhìn Thịnh Minh Trản tháo chiếc đồng hồ vàng hồng tối nay.

"Đừng hút thuốc." Thịnh Minh Trản lạnh giọng nói: "Có rất nhiều cách để em trút bỏ tâm trạng không tốt, đừng làm tổn thương chính mình."

Thẩm Nhung ngước mắt nhìn Thịnh Minh Trản: “Thế mà chị khuyên người khác không nên hút thuốc, Thịnh Minh Trản, chị đúng là kẻ hút thuốc không đủ tiêu chuẩn.”

Thịnh Minh Trản lười nói với nàng là đã lâu cô không hút thuốc.

Đúng lúc người phục vụ đi ngang qua, liền nhờ hắn lấy giúp một ly sữa.

Người phục vụ đã làm việc trong ngành này được hai năm, đây là lần đầu tiên hắn thấy có người xin sữa ở quán bar.

Hắn lén nhìn Thẩm Nhung rồi nhanh chóng bưng một ly sữa ấm lên.

Thịnh Minh Trản đưa sữa cho Thẩm Nhung, Thẩm Nhung nói cảm ơn cô, dùng hai tay cầm lấy, bàn tay lạnh lẽo của nàng dần dần ấm lên nhờ nhiệt độ của sữa.

Thịnh Minh Trản hỏi nàng: “Hôm nay em sao vậy? Không yên lòng.”

Mặc dù trong đêm lễ hội âm nhạc, Thẩm Nhung đã lấy được “bằng chứng” chứng minh Thịnh Minh Trản là 1 nữ sĩ, nhưng vừa rồi nàng vẫn lấy thắt lưng che mắt.

Điều đó cho thấy Thẩm Nhung chưa sẵn sàng bình tĩnh đối mặt với vấn đề giữa nàng và Thịnh Minh Trản.

Nàng vẫn sống trong bóng tối.

Thẩm Nhung không muốn vạch trần, Thịnh Minh Trản cũng không ép Thẩm Nhung đi theo tiết tấu của mình.

Trớ trêu thay, sau khi chia tay hai năm trước, cô càng hiểu rõ hơn rằng Thẩm Nhung là người kéo không đi đánh thụt lùi.

Đó phải là điều nàng công nhận mới có thể tiến về phía trước, nếu không sẽ không ai có thể khuyên được nàng.

Tính tình bướng bỉnh đáng ghét này có lẽ sẽ theo nàng đến hết cuộc đời.

Hai người vừa hôn thiên ám địa vài lần, lúc này lại ngầm hiểu mà tránh né những chủ đề nhạy cảm, không trực tiếp đề cập đến.

Nhưng dựa vào mức độ hiểu biết của Thịnh Minh Trản về Thẩm Nhung, từ hành vi xin thuốc lá kỳ lạ mà suy đoán nàng có tâm sư cũng hợp tình hợp lý.

Thẩm Nhung nhìn loại sữa trắng tinh khiết mà nàng đã uống từ nhỏ, liền nói cho Thịnh Minh Trản về những thay đổi gần đây của Thẩm Đại.

Trước đó Thịnh Minh Trản đã nghe chuyện này từ bác sĩ Phong.

"Em phải chuẩn bị. Mẹ có thể..."

Nói đến đây, Thịnh Minh Trản dừng lại.

Đó là người mà Thẩm Nhung quan tâm nhất trong nửa cuộc đời, nói như vậy quá tàn nhẫn, Thịnh Minh Trản cũng không thể nói thẳng ra được.

Kỳ thực, không ai cần phải nói đầy đủ loại câu này.

Bất cứ ai nói được tiếng Trung đều có thể tự điền nửa câu sau.

Thịnh Minh Trản nhìn thấy Thẩm Nhung cúi đầu im lặng, lông mi dày bất động.

Phía sau nàng là ánh sáng cường thế và vật chất của cửa kính.

Phía trước là bóng tối dày đặc, giống như cái chết.

Hai người đứng trên bờ vực của một giấc mơ, ở giao lộ giữa sự sống và cái chết, không nói nên lời.

Thịnh Minh Trản suy nghĩ một chút, sau đó chủ động đến gần Thẩm Nhung, giơ tay đặt lên vai nàng, vuốt ve lên xuống trấn an nàng

Thẩm Nhung nói: “Thịnh Minh Trản, tôi không có khóc.”

Thẩm Nhung ngẩng đầu, đôi mắt sáng nhìn về phía màn đêm không rõ.

"Tôi biết bà ấy không còn nhiều thời gian nữa. Năm ngoái, khi chị về nước, tôi đã chuẩn bị kỹ rồi."

Thịnh Minh Trản luôn thích hai nốt ruồi nhỏ nằm dọc dưới mắt phải của Thẩm Nhung.

Giống như một dòng nước mắt vừa rơi xuống.

Có lẽ là vì hai nốt ruồi này đã rơi nước mắt thay Thẩm Nhung, cho nên người nhạy cảm như nàng lại không thích khóc.

Thịnh Minh Trản nhất thời không nói gì, tay ôm Thẩm Nhung trở nên không cần thiết.

Đang muốn thu tay lại, lại nghe Thẩm Nhung nói:

"Cảm ơn chị, Thịnh Minh Trản. Nếu không có chị thì tôi cũng không kiên trì được đến hiện tại."

Thịnh Minh Trản chọn đi chọn lại, cuối cùng cũng đáp lại nàng: “Không có gì.”

Thẩm Nhung nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.

Thịnh Minh Trản có linh cảm, cái miệng Thẩm Nhung vốn không nói tốt sẽ nói những câu như "Tôi biết chị làm chuyện này vì Thẩm Đại nữ sĩ, không liên quan gì đến tôi."

Thịnh Minh Trản nghĩ xong cũng không so đo với nàng.

Nhưng lời nói gợi đòn như trong dự đoán lại không xuất hiện.

"Tôi chưa bao giờ quên lòng tốt của chị đối với tôi, cũng không thể quên."

Thẩm Nhung ngước mắt lên, trong mắt tràn đầy tia sáng chân thành.

Thịnh Minh Trản nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình tan chảy trong mắt Thẩm Nhung.

"Tôi có thể tới gần chị hơn được không?"

Giọng Thẩm Nhung trầm thấp ngọt ngào.

Váy của Thịnh Minh Trản bị kéo nhẹ.

Giống hệt như hành động kéo góc áo của nàng trước đây.

Trong lòng Thịnh Minh Trản bị lời nói mềm mại của nàng trêu chọc, cô im lặng ôm nàng chặt hơn.

Lòng bàn tay cô di chuyển từ vai Thẩm Nhung đến eo nàng, ôm chặt nàng vào trong ngực.

Thẩm Nhung đã được đôi tay này nâng lên an toàn vô số lần, dù là chiều rộng của lòng bàn tay, chiều dài của ngón tay hay lực đúng mực khi dán vào đều quen thuộc, khiến nàng cảm thấy an tâm.

Thẩm Nhung tựa vào vai Thịnh Minh Trản, chiều cao chênh lệch mười centimet giống như đã được thiết kế riêng cho động tác thân mật này.

Đúng vậy.

Chỉ có cô mới có thể cho phép nàng không có bất kỳ gánh nặng nào mà giao lại bản thân, không sợ bị thất vọng.

Mũi Thẩm Nhung chua xót, nghĩ.

Cuộc đời mình và chị ấy đã sớm quấn chặt với nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro