Chương 85

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự kiện từ thiện đêm nay đã quyên góp được hơn 10 triệu, tất cả đều được quyên góp dưới danh nghĩa Trường Nhai.

Thịnh Minh Trản đã đích thân bán đấu giá một số bộ quần áo và đồ lưu niệm mà cô đã mặc trong vở kịch thương mại đầu tiên <Một đêm cuối cùng trước cách mạng>, đồng thời quyên góp được một trăm vạn khác dưới danh nghĩa Nhà hát An Chân.

Ban đầu Thẩm Nhung đã chuẩn bị một số quà lưu niệm từ <Nhữ Ninh>, nhưng Thịnh Minh Trản đối diện nàng thậm chí còn không mang bất cứ thứ gì từ <Nhữ Ninh> đến buổi đấu giá, nếu Thẩm Nhung làm như vậy ít nhiều cũng có chút băn khoăn.

Ai cũng biết Thịnh Minh Trản coi trọng <Nhữ Ninh> nhất.

Chỉ có <Nhữ Ninh>.

Sau đó Thẩm Nhung lâm thời thay trang phục trong <Lay động toàn thành> để bán đấu giá.

Mặc dù vẫn chưa nói chuyện này với đoàn kịch...

Nàng tin Khương Triết Thành sẽ không keo kiệt đến mức không đồng ý.

Những món đồ của Thẩm Nhung được bán với giá 10 vạn, cũng đi quyên góp.

Kí tên giống như Thịnh Minh Trản - Nhà hát An Chân.

So với đại lão bản tiền muôn bạc biển nào đó, số tiền quyên góp chỉ bằng một phần mười của cô, nhưng có thể coi là nàng có tâm ý.

Thẩm Nhung biết lý do tại sao Thịnh Minh Trản lại quyên góp dưới danh nghĩa "Nhà hát An Chân".

Bốn từ này là điểm xuất phát và quê hương của hai người, khác đường nhưng về cùng đích.

Sau khi ra khỏi buổi họp từ thiện, phần lớn sức nóng đã tiêu tan, làn gió buổi tối mang theo một cảm giác mát mẻ mơ hồ, vốn dĩ trong lòng Thẩm Nhung tràn ngập bi quan và cáu kỉnh, lúc này cũng có chút không khí lưu thông.

Thịnh Minh Trản đứng ở cửa trò chuyện với mọi người, với tư cách là chủ câu lạc bộ đương nhiên là phải nghiênh đón.

Sau khi tất cả khách khứa đã rời đi, Thẩm Nhung bước tới hỏi cô: “Tối nay chị có ở lại câu lạc bộ không?”

Thịnh Minh Trản cuộn tóc dài của mình thành một quả bóng ở sau đầu, để làn gió mát thổi vào phần gáy nóng của cô.

"Trong câu lạc bộ không có giường."

Thẩm Nhung cầm chìa khóa xe, lắc lắc nói: “Chị uống rượu phải không? Em đưa chị về.”

Thịnh Minh Trản không có từ chối, hai người cùng nhau lên xe của Thẩm Nhung.

"Đến khách sạn M hay về nhà với em?" Thẩm Nhung hỏi cô, "Hôm nay dì Khương cũng đến, dì ấy gặp chị sẽ rất vui. Nhưng dạo này tính tình của Thẩm nữ sĩ rất tệ, nếu chị đến cũng sẽ bị bà ấy cáu kỉnh, chị…”

Thịnh Minh Trản hỏi: “Em nuốn chị đi không?”

Thẩm Nhung kinh ngạc nhìn cô, nhất thời đưa mắt về phía vô lăng.

“Ừm……”

Thẩm Nhung do dự một chút, không rõ ràng mình có ý gì.

Thịnh Minh Trản coi đó là câu trả lời khẳng định, lưu loát thắt dây an toàn.

"Vậy thì đi thôi."

Thẩm Nhung: "..."

Dù trước khi đưa ra quyết định nàng đã bị hiểu lầm, nhưng sự hiểu lầm cũng không đến nỗi quá tệ.

Hai người trở về 128 Ngàn Dặm Xuân Thu.

Tiểu Mệnh buồn ngủ sớm đến mức đi ngã trái ngã phải, nhưng vẫn nhất quyết chạy tới chào chủ nhân bằng những bước chân hỗn loạn, liều mạng vẫy đuôi tạo bầu không khí hoành tráng chào đón chủ nhân về nhà.

"Bảo bối ngoan."

Hôm qua Thẩm Nhung mới uống thuốc dị ứng, bây giờ nàng có thể thoải mái sờ đầu nó.

Thịnh Minh Trản trực tiếp ôm nó lên.

Từ khi Tiểu Mệnh lớn lên, ai chạm vào lông đều bị dính vào người, hiếm khi được ôm như thế này.

Nó buộc phải phát triển từ một chú chó dính người thành một chú chó độc lập.

Lúc này, được Thịnh Minh Trản ôm trong ngực, cảm giác đã lâu không có, khiến nó có chút mới lạ, tò mò nhìn người đang ôm mình bằng đôi mắt nhỏ đậu đen.

“Nặng quá.” Thịnh Minh Trản nói: “Chả bù cho Thẩm Nhung nào đó.”

Tiểu Mệnh dùng lưỡi liếm cằm Thịnh Minh Trản.

Thẩm Nhung cầm chiếc cốc trong tay rót nước, khi nghe được lời nói của Thịnh Minh Trản, gần như muốn ném cái cốc.

Khi Thẩm Nhung mở cửa phòng ngủ của Thẩm Đại, liền cho cô một ánh mắt sắc bén.

Thịnh Minh Trản không nhìn Thẩm Nhung mà tiếp tục ôm Tiểu Mệnh một lúc rồi mới đặt nó vào ổ, thấy nó nhanh chóng nhắm mắt cuộn tròn ngủ, Thịnh Minh Trản đi vào phòng xem Thẩm Đại.

Giống như lần trước Thịnh Minh Trản rời đi, Thẩm Đại còn đang ngủ say.

Điểm khác biệt là lần này bà đeo mặt nạ dưỡng khí, các dụng cụ kiểm tra được đặt khắp bàn cạnh giường ngủ. Các loại dây và ống được Thẩm Nhung sắp xếp gọn gàng, nhưng nhìn thoáng qua, chúng vẫn bao phủ khắp người Thẩm Đại, rất đáng sợ.

Cây sào dài dùng để treo bình truyền dịch được cắm thẳng vào tường, chất lỏng không biết tên từng giọt được bơm vào cơ thể khô gầy của Thẩm Đại, duy trì sự sống yếu ớt của bà.

Người phụ nữ ngày xưa từng nói “Ta có năng lực cho con một mái ấm” với tinh thần phấn chấn, giờ đây giống như một tờ giấy mỏng có thể bị bệnh tật xé thành từng mảnh bất cứ lúc nào.

“Bà ấy vừa mới ngủ.”

Dì Khương giúp bà đắp chăn, mỉm cười với Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản.

Rõ ràng dì Khương đang cố gắng che giấu cảm xúc của mình, nhưng vết đỏ ở hốc mắt và chóp mũi không thể nguôi ngoai ngay lập tức.

Bac sụt sịt, cố gắng mỉm cười lần nữa, nói đi pha trà an thần cho hai người.

Thẩm Nhung đi theo vào bếp, nói với dì Khương: “Dì đừng làm.”

Dì Khương không còn giúp việc cho nhà nàng nữa, cũng không nhận lương nên không còn lý do gì phải bận rộn với Thẩm gia.

Dì Khương cười xoa đầu Thẩm Nhung, cố ý nói: "Sao vậy, ta không thể đau lòng hai đứa à? Hay là cảm thấy trà an thần ta pha không ngon?"

Thẩm Nhung nói: “Dì biết ý con không phải vậy mà, dì dạy con pha được không? Con cảm thấy mình cũng có thể làm được.”

Dì Khương cười đồng ý, thấy Thẩm Nhung viết công thức pha trà vào điện thoại, vành mắt lại đỏ lên, nước mắt lộp bộp rơi xuống, sợ Thẩm Nhung nhìn thấy liền dùng mu bàn tay lau hai cái, cười nói với nàng:

"Ta ra ngoài hỏi chị Minh Trản của con xem có muốn ăn gì không."

Thẩm Nhung ghi nhớ công thức xong, tựa người trên bàn hồi lâu mới lấy lại được cảm xúc.

Thịnh Minh Trản cũng bảo dì Khương đừng bận rộn nữa, cô không đói.

Đã mười một giờ rưỡi đêm, đêm nay dì Khương không chịu rời đi mà về phòng trước kia nghỉ ngơi.

“Tối nay chị sẽ chăm sóc mẹ.” Thịnh Minh Trản nói với Thẩm Nhung: “Em đi ngủ đi.”

Thẩm Nhung trằn trọc cả đêm, quả thực rất mệt mỏi.

Nhưng nàng biết Thịnh Minh Trản cũng không khá hơn nàng là bao.

"Sao lại là chị chăm? Chị đi tắm trước rồi ngủ một giấc đi, khi nào dậy thì thay em chăm."

Thẩm Nhung hoạt động cổ, ngồi trên sô pha cạnh giường, dùng ứng dụng di động hôm nay kiểm tra phản hồi tình trạng sức khỏe của Thẩm Đại, bộ dáng giống như không muốn tranh với Thịnh Minh Trản.

Thịnh Minh Trản đang định nói tiếp thì phát hiện Thẩm Đại đã mở mắt.

Trong mắt Thẩm Đại đột nhiên lộ ra kích động, tựa hồ nhìn thấy cái gì khiến bà kinh ngạc.

Thẩm Nhung ngồi ở bên cạnh, lúc duỗi người, tay nàng bị bà nắm chặt, trông không giống một bệnh nhân nặng nằm liệt giường đã lâu.

Thẩm Nhung kinh ngạc nhìn thấy Thẩm Đại đang nhìn chằm chằm vào mình, tựa hồ đang điên cuồng tìm kiếm thứ gì trên mặt mình.

“Tiểu Ngọc…” Thẩm Đại nhanh chóng siết chặt ngón tay đang nắm lấy Thẩm Nhung, “Tiểu Ngọc, chị thực sự không cố ý…”

Sắc mặt Thẩm Nhung tái nhợt khi nghe thấy tên của dì đột nhiên xuất hiện.

“Mẹ?” Thịnh Minh Trản gọi Thẩm Đại, lập tức đi tới.

Thẩm Đại nhìn cô, mang theo nghẹn ngào, gấp gáp nói:

"Chị thực sự không cố ý, chị không cố ý nói, chị không có!"

Thẩm Đại kích động đến nói không đầu không đuôi.

Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản khuyên một hồi, trấn an nửa ngày bà mới khó khăn ngủ thiếp đi trong tiếng lẩm bẩm nhỏ dần.

Trên trán Thẩm Nhung toát ra một tầng mồ hôi lạnh, Thịnh Minh Trản cũng lau kính.

Cả hai đều không dám rời xa bà, nhưng ý nghĩa trong lời nói vừa rồi của bà khiến Thẩm Nhung sợ hãi.

Chiếc điện thoại trong tay Thẩm Nhung lăn qua lộn lại.

Thịnh Minh Trản lại đeo kính vào, nói: “Em gọi điện thoại đi, chị trông mẹ.”

Thẩm Nhung vẫn chưa quyết định nên gọi cho bà ngoại hay dì cả, nhưng Thịnh Minh Trản có thể đoán được nàng đang nghĩ gì.

Thịnh Minh Trản ngồi ở bên giường, đang tìm kiếm số điện thoại của bác sĩ Phong: "Đi đi, chị liên lạc với bác sĩ Phong."

Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản tách nhau ra, cầm điện thoại ra khỏi phòng ngủ, bấm số của dì cả rồi đi đến cửa sổ sát đất.

Lúc này ở thành phố N đã là đêm khuya, Thẩm Hi ở bên kia đại dương đang xem TV.

Sau khi nhận được cuộc gọi của Thẩm Nhung, Thẩm Hi mím chặt môi, thở dài nặng nề rồi mới nói.

Nghe được tiếng thở dài này, Thẩm Nhung biết mình đã tìm đúng người.

Chắc chắn dì cả biết chuyện gì đã xảy ra năm đó, biết khúc mắc của Thẩm Đại.

Đứng dưới ánh trăng lạnh lẽo, Thẩm Nhung nghe lời kể của dì cả, quay về năm sóng gió nhất của Thẩm gia hơn mười năm trước.

Một giờ sau, Thịnh Minh Trản từ phòng ngủ đi ra, nhìn thấy Thẩm Nhung vừa mới cúp điện thoại, đang xuất thần.

Thịnh Minh Trản đi tới nói: "Mẹ đang ngủ, bác sĩ Phong đã kiểm tra hết số liệu của mẹ từ xa, đại khái là tâm trạng mẹ có chút thất thường, nhưng không có gì nghiêm trọng, ngày mai ông ấy sẽ tới xem."

Thịnh Minh Trản không đóng cửa phòng ngủ, từ phòng khách nơi họ đang ở có thể nhìn thấy tình hình bên trong phòng.

Thẩm Đại nằm thẳng trên giường, lông mày xoắn lại không thể giãn ra, lông mi thỉnh thoảng chớp động, môi đeo mặt nạ dưỡng khí hơi hé ra, hô hấp nhấp nhô sẽ phủ lên mặt nạ dưỡng khí một lớp sương mù màu trắng.

Không biết bà đang bị mắc kẹt trong giấc mơ gì.

Ngay cả khi bà hôn mê cũng vẫn có thể cảm nhận được sự lo lắng của bà.

Thẩm Nhung ngồi trên ghế, khi đặt điện thoại xuống, nàng mới phát hiện lòng bàn tay mình đầy mồ hôi.

Thịnh Minh Trản nhìn lòng bàn tay nàng, không nói gì, lấy khăn giấy ra trực tiếp đặt vào tay nàng.

Thẩm Nhung không nhận ra được sự quan tâm của Thịnh Minh Trản, vô thức siết chặt chiếc khăn giấy.

"Chuyện năm đó, dì cả không phải là người trong cuộc, cho nên cũng chỉ biết được một chút, nhưng..."

Thẩm Nhung nghiêng người về phía trước, hạ giọng nói với Thịnh Minh Trản: “Nhưng đúng lúc dì biết chút chi tiết vừa được mẹ nhắc tới.”

Lời vừa rồi Thẩm Đại nói có chút khó hiểu, nhưng kết hợp với lời nói của Thẩm Hi, Thẩm Nhung nhanh chóng thuận theo dòng thời gian.

Khi đó Thẩm Đại chứng kiến ​​Thẩm Ngọc và Lăng Sung hôn nhau nồng nhiệt trên xe, muốn cùng Thẩm Hi khuyên “quay đầu là bờ”, nhưng lại bị Thẩm Ngọc từ chối.

Thẩm Đại biết em gái mình cố chấp, luôn có chủ ý, một khi đã quyết định, lời nói của người khác sẽ không thể lay chuyển được.

Nếu không, sự nghiệp của bà sẽ khó đạt đến đỉnh cao.

Đây là ưu điểm của Thẩm Ngọc, nhưng cũng là nguyên nhân khiến bà bị hủy hoại.

Cùng thời kỳ với bà, có một nam diễn viên vạch trần “scandal” đồng tính, lập tức bị đoàn kịch lớn phong sát, tương lai tươi sáng ban đầu của hắn trong chốc lát đã bị hủy hoại.

Sự việc này lớn đến mức ngay cả người ngoài vòng như Thẩm Đại cũng nhìn thấy trên các mục tin tức xã hội và tin tức giải trí.

Thẩm lão gia tử biết chuyện này trong một buổi họp mặt gia đình, hắn đã nhắc đến trước mặt cả nhà và chỉ trích vụ việc là “đồi phong bại tục”.

"Mọi thứ bẩn thỉu đều phải bị xử bắn."

Toàn bộ sự việc oanh động xảy ra chưa được hai năm, sao Thẩm Ngọc có thể theo gót của hắn?

Thẩm Đại phiền não mấy ngày, mỗi ngày đều kéo Thẩm Hi đi cùng, bàn bạc cách nói chuyện lại với em gái.

Thẩm Đại còn chưa kịp khuyên thì họ Bao kia đã bắt đầu hành động ngu xuẩn.

Thẩm Đại phát giác được hắn bao dưỡng diễn viên trẻ ở bên ngoài, bà theo dõi hắn mấy ngày, còn bắt gian tại giường.

Thẩm Đại bệnh đến ngủ không ngon giấc mấy ngày liền quyết định ly hôn.

Bà không có ý định nói với ba mẹ về việc ly hôn.

Bà hiểu rất rõ rằng đôi cha mẹ này chỉ nhìn thấy cô con gái út kế thừa toàn bộ tài năng nghệ thuật của Thẩm gia, còn hai đứa con còn lại chỉ là con số mà thôi.

Dù có nói ra cũng không được an ủi mà ngược lại còn bị giễu cợt bằng những lời lẽ lạnh lùng.

Thậm chí Thẩm Nhung cũng còn nhớ  - ai bảo mày không nghe lời khuyên của tao, nhất quyết muốn gả cho tiểu bạch kiểm xui xẻo kia.

Thẩm Đại định giữ im lặng ở nhà ba mẹ đẻ cho đến phút cuối cùng, không ngờ họ Bao độc ác đã trực tiếp giết Thẩm Đại khi về nhà ba mẹ ăn cơm, đại náo một trận.

Tất cả những chuyện gần nhất hai người chưa giải quyết đều bị đưa ra ánh sáng.

Từng cái một, Thẩm Đại làm vợ không chăm sóc chồng, không đủ hiền lương thục đức, dẫn đến việc hắn đi hái hoa ở bên ngoài.

Thẩm Đại tức giận đến mức suýt dùng bạo lực, nhưng trước khi động thủ, họ Bao đã bị ông ngoại và hai quản gia đánh đuổi ra ngoài.

Thẩm Đại bên này được bảo vệ chưa kịp cảm động thì lão Thẩm đã kéo bà vào thư phòng, thái độ hung ác mắng bà ngu xuẩn.

Lão Thẩm mỉa mai cuộc sống của bà đủ kiểu, mỗi một câu đều đâm vào trái tim bà.

"Anh rể của mày, tao đã đích thân kiểm tra, từ tính cách đến năng lực, mọi thứ đều ưu tú. Vị hôn phu của Tiểu Ngọc thì không cần phải nói, gia cảnh là ngàn dặm mới kiếm được một. Cho dù Tiểu Ngọc không gả vào Trương gia, phía sau nó cũng còn có rất nhiều người có phẩm chất cao theo đuổi. Hai đứa nó đều có thể sống hạnh phúc, là vì sao? Là vì hai đứa nó biết lựa chọn nào là đúng đắn! Mày thì sao? Mày nhất định phải chọn kết hôn với một thằng bại hoại, chỉ muốn chứng minh mày không nghe lời tao cũng có thể sống tốt, nhưng kết quả thế nào? Mày có sống tốt không? Mày tự đưa ra quyết định có lần nào có kết quả tốt không? Không thông minh bằng chị cả của mày, cũng không tài năng bằng em gái của mày, hết lần này tới lần khác tự cho là thông minh, trên thực tế là một lần lại một lần chứng minh cái ngu xuẩn của mày! Thật quá ngu xuẩn!"

Gia đình bất hạnh đã khiến Thẩm Đại rất tức giận, bà vẫn không biết phải giải thích thế nào với Thẩm Nhung.

Cha của bà không những không an ủi mà còn không phân tốt xấu mắng mỏ bà.

Thẩm Đại bị mắng đến nóng nảy, tất cả những gì bà muốn làm là chiếm thế thượng phong trong cuộc cãi vã với cha mình.

"Những lời này bao năm qua ông đã nói bao nhiêu lần rồi? Như vậy đã đủ chưa? Đủ hay chưa?! Có phải trong lòng ông ước gì chưa từng có một đứa con gái như tôi không? Ông còn đang suy nghĩ về cuộc hôn nhân của con gái út với Trương gia sao? Đừng có mơ, Tiểu Ngọc căn bản không thích…”

Lúc này, Thẩm Đại đột nhiên dừng lại.

"Không thích cái gì?"

Lão Thẩm hỏi lại nhưng bà không nói nữa.

Hai cha con rơi vào chiến tranh lạnh dài.

Thẩm Đại nói chưa xong nửa câu, kỳ thực đã cung cấp đủ thông tin để người ta đoán.

Những lời này tình cờ rơi vào tai Trương tiên sinh.

Từ khi trở mặt với Thẩm Ngọc, Trương tiên sinh vẫn không cam lòng, muốn nói chuyện với ba mẹ Thẩm gia.

Dù sao hai nhà là bạn bè, cũng tham gia sâu vào công việc kinh doanh. Không thể nào đã hứa hôn lại có thể thất bại đi?

Làm gì thì Lão Thẩm cũng phải gây áp lực cho Thẩm Ngọc, nếu không thì lão già như hắn có ích gì?

Lão Thẩm khó chịu vì cách nói chuyện khi dễ Tiểu Ngọc của hắn, cho nên nhiều lần khéo léo từ chối, không muốn gặp hắn.

Trương tiên sinh có mối quan hệ cá nhân thân thiết với quản gia của Thẩm gia, cho nên hắn đã nhờ quản gia dẫn đường đến thư phòng của lão Thẩm, phải nói rõ mọi chuyện.

Không nghĩ tới, vừa bước tới cửa thư phòng đã nghe thấy tiếng cãi vã giữa hai cha con.

Trương tiễn sinh đang thắc mắc câu nói nửa vời của Thẩm Đại thực sự có ý nghĩa gì.

Cảm thấy rất có giá trị và riêng tư.

Trước đây hắn đã lén đến phòng tập của Thẩm Ngọc mấy lần, mỗi lần đến đều nhìn thấy bà thân mật với nữ nhân tên Lăng Sung, cùng đi cùng về, khiến hắn đặc biệt khó chịu.

Tựa như một đôi tình nhân.

Trương tiên sinh đột nhiên hiểu ra.

Hắn đã phát hiện ra một tin tức động trời.

Khi Thẩm Nhung nói ra lời này, cơn đau trong đầu vừa rồi của nàng càng trở nên rõ ràng hơn.

"Còn nhớ không, em đã nói với chị, em hoài nghi dư luận điên cuồng công kích dì năm đó là họ Trương này lén thêm dầu vào lửa. Hiện tại cũng tính là đã tìm được bằng chứng trực tiếp nhất."

Thịnh Minh Trản nói: “Vừa rồi mẹ cũng nhắc tới việc mẹ đi tìm họ Trương, nhưng ông ta lại giả ngu. Xem ra mẹ đã sớm phát hiện ra ông ta rồi.”

Thẩm Nhung mở điện thoại, ngón tay lướt nhanh trên màn hình.

"Em từng xem bức ảnh trong tin tức dì bị chụp lén năm đó. Chị nhìn xem, chính là bức ảnh này."

Để Thịnh Minh Trản có thể nhìn rõ, Thẩm Nhung đứng dậy từ cuối chiếc bàn ăn rộng quá mức, ngồi cạnh Thịnh Minh Trản.

Điểm ảnh của những bức ảnh được Thẩm Nhung phóng to ở mức rất trung bình, lại có cảm giác cũ kỹ.

Giống như tất cả những bức ảnh, bức ảnh trước mặt được chụp từ khoảng cách xa qua cửa sổ.

Trong ảnh, hai nữ nhân đứng cạnh cửa sổ, nữ nhân cao gầy mặc đồ trắng ôm chặt Thẩm Ngọc trong ngực, quay đầu mỉm cười với bà.

Bầu không khí vô cùng ái muội.

Phía dưới những bức ảnh, dòng chữ mô tả hai bức ảnh này là "vụ bê bối chấn động".

“Đây không phải nhà của dì, mà là một biệt thự nghỉ dưỡng rất riêng tư của dì. Biệt thự này vốn dĩ được thiết kế để tránh giới truyền thông, paparazzi gần như không thể tìm ra nơi này, cho dù có tìm ra cũng sẽ không được phép vào. Nếu là từ các tòa nhà khác thì lúc đó không thể chụp ảnh bằng thiết bị camera bình thường, nhưng Trương tiên sinh lại biết địa điểm này, cũng có thể đi vào."

Thịnh Minh Trản khoanh tay trước ngực: “Họ Trương này có bất hòa với dì, luôn muốn trả thù bà ấy. Đây là cơ hội để bỏ đá xuống giếng tốt nhất.”

Thẩm Nhung đỡ đầu đau nhức của mình, sắc mặt càng trở nên khó coi: “Sau này em cũng nghe nói Thẩm gia và Trương gia xé mặt. Khi đó dì cả thường khuyên ông không nên cắt đứt quan hệ với Trương gia, nếu không việc kinh doanh của Thẩm gia sẽ bị thiệt hại rất lớn. Dì cả là doanh nhân thành đạt nhất trong nhà, là người biết cách tìm kiếm lợi thế và tránh bất lợi. Nhưng ông lại không nghĩ như vậy, ông hận Trương gia, dù có kiếm được bao nhiêu tiền thì con gái nhỏ yêu quý nhất của ông cũng sẽ không trở về nữa, ông quyết liệt với Trương gia, cắt đứt mọi liên lạc."

Ánh mắt Thịnh Minh Trản dừng lại ở Tiểu Mệnh cách đó không xa: “Ông thực sự yêu thương dì nhất.”

Cô lại cười lạnh một tiếng, nói: “Cho dù vậy, Thẩm gia cũng không có ai ủng hộ tình yêu của dì Thẩm Ngọc.”

Thẩm Nhung đương nhiên nghe được ý tứ của Thịnh Minh Trản, liền câu hai ngón trỏ vào nhau.

“Dì cả nói, năm đó Thẩm Đại đã đến gặp bạn gái của dì nhỏ.”

Điều này nằm ngoài dự kiến của Thịnh Minh Trản.

“Mẹ đã từng tới gặp Lăng Sung sao?”

“Đúng vậy, khi bà ấy đột ngột rời khỏi dì nhỏ trong lúc khó khăn nhất, để dì nhỏ chịu đựng đả kích, tinh thần sa sút. Thẩm Đại cảm thấy do mình lỡ miệng, bị họ Trương kia nghe thấy mới dẫn đến gió tanh mưa máu đó, bà ấy cảm thấy đó là lỗi của mình, nhìn thấy đứa em gái mà bà ấy luôn yêu thương thống khổ đến vậy, trong lòng bất an nên đã đi tìm tung tích của Lăng Sung."

"Chuyện này em hoàn toàn không có ấn tượng, lúc đó em còn quá nhỏ, Thẩm Đại cũng không muốn em biết những chuyện này, không muốn ảnh hưởng đến em nên liền không nói. Huống chi trong thời gian đó bà ấy luôn đi công tác, vừa đi chính là mười ngày, em không có ấn tượng là bình thường”.

Thẩm Nhung không nghĩ tới, thế mà Thẩm Đại lại muốn dì nhỏ và Lăng Sung quay lại với nhau.

Đáng tiếc, kết cục mọi người đều biết.

"Bà ấy đã tìm hơn một tuần nhưng không tìm được người. Nữ nhân này cứ như vậy mà biến mất..."

Hai người nhìn nhau, có cùng suy đoán.

Chỉ là, không biết kiếp này còn có cơ hội kiểm chứng suy đoán này hay không.

Cô con gái út được vạn người yêu mến đã tự sát, có thể tưởng tượng được đôi vợ chồng già Thẩm gia phải chịu đả kích lớn như thế nào.

Xét theo cảm giác áy náy nhớ mãi không quên của Thẩm Đại, nguyên nhân dẫn đến mối bất hòa với ông bà bao năm qua, ngoài cuộc hôn nhân thất bại, thực chất có thể là cái chết của Thẩm Ngọc.

Bọn họ đều cảm thấy chính Thẩm Đại nói ra bí mật, Trương tiên sinh nghe được, dẫn đến sóng to gió lớn và kết cục bi thảm.

Cuộc tìm kiếm Lăng Sung không thành công của bà cũng làm sâu sắc thêm ấn tượng rằng tình yêu đồng giới không thể tồn tại lâu dài.

Chuyện này đã trở thành tâm bệnh mà Thẩm Đại vẫn đè nén sâu trong lòng.

Sự căm ghét đồng tính luyến ái của bà cũng mang theo cảm giác áy náy không cách nào phủ nhận.

Thẩm Ngọc lựa chọn chết trước mặt Thẩm Đại. Trong mắt Thẩm Đại, đó là sự trả thù của Thẩm Ngọc.

Phương pháp cực đoan và hữu hiệu nhất khiến Thẩm Đại không bao giờ tiên tan.

Ánh mắt Thẩm Nhung rơi vào mặt bàn lạnh lẽo, khóe mắt hơi đỏ lên.

“Cho nên, trước đó ông nói không muốn biết, chính là ám chỉ chuyện này, ông không muốn biết dì nhỏ là đồng tính, ông cảm thấy nếu mọi người không mở miệng, có lẽ bọn họ có thể giấu đi và sống bình yên, bi kịch cũng sẽ không xảy ra. Mang theo bí mật xuống mồ, chỉ để đổi lấy đời này bình yên…”

Thẩm Nhung nói được nửa chừng, Thịnh Minh Trản cười lạnh.

"Bất quá chỉ là lừa mình dối người mà thôi."

Đôi mắt sắc bén của Thịnh Minh Trản xuyên qua tròng kính.

“Nếu nhắm mắt không nhìn, bịt tai không nghe, ngậm miệng không nói thì những thứ đó sẽ không tồn tại sao? Nghĩ trăm phương ngàn kế để tránh nút thắt hơn nửa đời người, đến giây phút cuối đời mới hối hận, chẳng phải rất nực cười sao?"

Thẩm Nhung lặng lẽ nhìn Thịnh Minh Trản một lúc, nàng đột nhiên đứng dậy.

Khi rời đi để lại một câu:

"Chị nói đúng."

Ánh mắt Thịnh Minh Trản dõi theo nàng một lúc, ngón tay từ dưới cằm vươn lên chạm vào môi.

Trầm mặc, rũ mắt, ánh mắt gợn sóng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro