Chương 86

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc trò chuyện nói đến một nửa thì đột ngột kết thúc.

Tiểu Mệnh nằm trong tổ ấm vẫn luôn chú ý đến hai người.

Vừa rồi bầu không khí rất tốt, sao đột nhiên lại không được bình thường?

Tiểu Mệnh luôn chịu trách nhiệm bầu không khí sinh động, coi việc chăm sóc cảm xúc của chủ nhân là sứ mệnh cả đời của mình.

Nó muốn đi tới cọ Thịnh Minh Trản và liếm Thẩm Nhung như thường lệ, xoa dịu bất an của hai người.

Nhưng đôi mắt đen láy của nó đảo qua đảo lại, cuối cùng chỉ chép mõm nằm bất động, buồn ngủ đến chảy nước mắt.

Thẩm Nhung đi vào phòng ngủ của Thẩm Đại, ở đó cả đêm.

Thịnh Minh Trản cũng không rời khỏi Thẩm gia.

Cô ngồi cạnh Tiểu Mệnh, không xem điện thoại cũng không lấy máy tính bảng ra, chỉ lâm vào thời gian trôi qua mà không nói một lời.

Thỉnh thoảng cô chỉ sờ đầu Tiểu Mệnh.

Tiểu Mệnh hiểu được suy nghĩ của Thịnh Minh Trản, dùng cái mõm dài nhẹ nhàng cọ cọ cô.

"Bảo bối ngoan, ngủ một giấc đi."

Thịnh Minh Trản vuốt theo lông nó, ôn nhu dỗ nó ngủ.

...

Sau đêm đó, Thịnh Minh Trản bỗng nhiên bận rộn.

Ban nhạc và quản lý đoàn kịch <Phương Xa> đã xảy ra mâu thuẫn, còn đánh nhau.

Thịnh Minh Trản nghe nói họ đã có mâu thuẫn từ lâu, ngứa mắt lẫn nhau. Lần này họ vào cùng một đoàn vẫn luôn giương cung mà không phát. Cách đây vài ngày, ban nhạc xảy ra tranh chấp về lịch trình, cho rằng quản lý đoàn kịch cố tình cản trở lịch trình của họ, cho nên 6 thanh niên đã chặn ở nhà vệ sinh đánh một trận.

Quản lý đoàn kịch vừa mừng sinh nhật thứ 50, gầy còn hơn khỉ nên không phải đối thủ của bọn họ. Lúc ấy quỳ xuống cầu xin tha thứ, sau đó lại gọi cảnh sát đến bắt người. Hiện tại ban nhạc đã bị tạm giam, buổi biểu diễn buộc phải tạm dừng.

Sau khi nhà sản xuất mất đi một lớp tóc, lập tức tìm kiếm ban nhạc mới.

Khi nghe tin đang tìm người cứu vãn tình hình, những đứa cháu trai liền tăng giá, nếu không sẽ không có thương lượng.

Nhà sản xuất tức giận, mặt mày xám xịt đến tìm nhà tài trợ, hỏi Thịnh Minh Trản xem có thể thêm tiền hay không.

Phong cách hành sự của Thịnh Minh Trản là giống như một kẻ lưu manh, mà người khác tuyệt đối sẽ không có khả năng đùa nghịch đến trên đầu cô.

Số tiền ít ỏi này cô không thiếu, nhưng số tiền này cho dù đốt đến tận trời cũng không thể vì bị ai uy hiếp mà đưa.

Thịnh Minh Trản đã là một diễn viên chuyên nghiệp ở Trường Nhai được 8 năm, cô cũng đã tích lũy được rất nhiều mối quan hệ.

Từ những người tận tâm của đoàn kịch cho đến những người thừa kế nhà hát, tất cả họ đều có trong danh bạ của cô.

Tìm một ban nhạc đứng đầu không khó.

Thịnh Minh Trản tìm đến gặp Khương Triết Thành, hỏi xem hắn có ban nhạc nào phù hợp có thể tiến cử không.

Khương lão bản này đang thèm muốn IP chói lóa trong tay Thịnh Minh Trản, vắt óc để tiếp cận cô. Hắn chỉ chờ cơ hội leo cao, nhưng không nghĩ tới cơ hội lại đến sớm như vậy.

Khương Triết Thành là chuyên gia làm nhạc kịch jukebox, hắn không có gì khác, trong tay lại có rất nhiều ban nhạc. Hắn lập danh sách cho Thịnh Minh Trản, bảo cô chọn bất cứ ban nhạc nào mà cô muốn.

Thịnh Minh Trản đã giải quyết vấn đề với ban nhạc <Phương Xa>, lại có tin từ <Queen> rằng Heimer không hài lòng với bối cảnh sân khấu, đang rất tức giận.

Thịnh Minh Trản đã đi cân đối rất lâu, khi trấn an Heimer xong thì đã ba ngày trôi qua.

Ba ngày qua dù bận rộn đến đâu, cô vẫn tìm thời gian đến Thẩm gia.

Hiện tại Thẩm Đại đang rất nguy kịch, cô nhất định phải có mặt.

Sau khi nhìn thấy tình trạng của Thẩm Đại, bác sĩ Phong cũng lộ đau xót ra bên ngoài, nói với Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản:

"Lão nhân gia muốn gì thì làm cho bà ấy đi."

Sau khi tiễn bác sĩ Phong đi, Thịnh Minh Trản và Thẩm Nhung cùng nhau đứng ở cửa sân Thẩm gia, nhìn về cùng một hướng, giống như chiến hữu kề vai sát cánh.

Nhưng trong thâm tâm hai người đều biết rằng nút thắt của đêm đó vẫn chưa được tháo gỡ.

Nói đến, đó không phải là do cuộc cãi vã đêm đó.

Mà là nguồn gốc của chia tay.

Những vấn đề khiến hai người chia tay hai năm trước vẫn còn đó.

Chưa một chiếc gai nhọn nào làm tổn thương nhau được gỡ bỏ.

Sự khác biệt giữa hai người vẫn còn đó, mối quan hệ của hai người vẫn chưa được giải quyết, nếu lúc này liều mạng vọt tới đối phương, sẽ chỉ nhiều lần để lại vết thương, thậm chí còn sâu hơn trước.

Xe của bác sĩ Phong biến mất trong ánh sáng vàng của mùa hè, Thẩm Nhung nheo mắt, lạnh nhạt nói:

"Nếu Thẩm Đại biết người khác gọi bà ấy là 'lão nhân gia', không biết bà ấy sẽ cảm thấy thế nào, sẽ tức giận đi, ha."

Thịnh Minh Trản im lặng trước lời nói của nàng.

Trong mắt cô và Thẩm Nhung, dù ở độ tuổi nào thì Thẩm Đại vẫn luôn tự tin và ưu nhã

Vĩnh viễn chẳng liên quan gì đến từ "lão" này.

...

Thịnh Minh Trản rất ít khi liên lạc với Thẩm Nhung khi bận rộn ở bên ngoài.

Trong hơn hai ngày chỉ có ba tin nhắn.

Trong mỗi tin đều là Thẩm Nhung báo cho Thịnh Minh Trản về tình trạng sức khỏe của Thẩm Đại.

Ba tin nhắn, thường chỉ có ba từ khi sao chép và dán——

"Ngủ rồi".

Những đám mây đen trong lòng cứ ùa về, không biết khi nào mới tan.

Giống như một cơn mưa lớn đang kéo tới.

Thế giới này không quan tâm ai đang sợ mất đi, hoặc là ai đang lâm vào trong thống khổ.

Quy luật duy nhất của nó chính là từng bước tàn nhẫn tiến lên trên con đường không thể nghịch chuyển quỹ đạo theo tốc độ của chính nó.

Buổi casting cho vở nhạc kịch <Mặc Tử> do tập đoàn NEWS và Thịnh Minh Trản cùng đầu tư đã chính thức bắt đầu.

Làn sóng tuyển dụng diễn viên mạnh mẽ đầu tiên quét qua tất cả các nền tảng lớn. Đoàn kịch <Mặc Tử> không muốn tuyển những gương mặt cũ bị khán giả xem chán. Chiến lược lần này là tìm kiếm những người mới ưu tú, có khí chất khác biệt, bằng cách này liền có thể tạo ra một chủ đề mới hơn.

Phan Triều Sinh đã gửi video phỏng vấn vòng đầu tiên, bản thiết kế trang phục và bối cảnh sân khấu cho Thịnh Minh Trản và để cô đưa ra quyết định.

Theo tài liệu công việc còn có rất nhiều tin nhắn thoại của Phan Triều Sinh.

"Gần đây Thịnh tổng bận rộn, cô không biết. Một số công ty đang cố gắng nhét mấy hoa đoán và tiểu sinh vào, các các nhân có liên quan đã đấu tranh đến đầu rơi máu chảy. Có vẻ như mọi người đều rất công nhận ánh mắt của Thịnh tổng. Nhưng không có cái gật đầu của cô, không ai dám đưa ra quyết định. Thịnh tổng có thể bớt chút thời gian để đưa ra phương án cuối cùng không?"

Lưỡi Phan Triều Sinh tỏa như hoa sen, hắn giỏi khen người nhất. Ngoài miệng giữ Thịnh Minh Trản ở vị trí cao, để cô làm chủ mọi việc, thúc đẩy dự án bằng quyết định của Thịnh Minh Trản, nhưng kỳ thực là chiếm chỗ tốt cho bản thân. Khi dự án hoàn thành thì tất cả đều là công lao của hắn, hắn đương nhiên sẽ tranh công từ hội đồng quản trị của NEWS, mà nếu có vấn đề gì xảy ra thì sẽ dùng câu nói "tất cả đều là Thịnh tổng chỉ định", mọi việc sẽ được ba chữ "Thịnh Minh Trản" gánh vác, là sai lầm của cô, là sự thiếu hiểu biết của cô trên thương trường.

Thịnh Minh Trản đã sớm biết có nhiều đạo diễn và diễn viên chỉ trích cô, phàn nàn cô có tác phong làm việc cường thế, cái nhìn bất công và ra vẻ hiểu biết.

Mặc dù có nhiều quyết định không phải do cô đưa ra, nhưng cô chưa bao giờ nói chuyện trực tiếp với những người phàn nàn, thậm chí còn chưa gặp mặt trực tiếp.

Ngay từ đầu vòng sơ khảo của <Mặc Tử>, Thịnh Minh Trản đã phát hiện ra Phan Triều Sinh lấy lịch trình bận rộn của cô làm lý do, không cho cô trực tiếp đến địa điểm phỏng vấn mà sau đó lại gửi video cho cô.

Nói là để cô đưa ra quyết định, nhưng thực chất chỉ là để cô "chứng thực".

Nam nhân trung niên này nhìn đứng đắn, nhưng sau lưng thì làm những chuyện đáng hổ thẹn.

Thịnh Minh Trản nghĩ đến tin tức hôn nhân của hai người không biết từ đâu truyền đến.

Sự việc này khiến cô chán ghét một thời gian, cho nên đã kêu Đồ Dĩnh điều tra cụ thể.

Đồ Dĩnh thi triển tất cả vốn liếng, gần như còn dùng cả nhan sắc, cuối cùng biết được tin tức đến từ thư ký của Phan Triều Sinh.

Trước đó Thịnh Minh Trản nghĩ mãi mà không biết hắn có mưu đồ gì, hẳn là không phải để thỏa mãn sở thích xấu xa của hắn.

Bây giờ cô có thể hiểu đại khái những gì hắn đã âm thầm làm.

Bất quá chỉ dùng tin tức kết hôn này để khiến thế giới bên ngoài nghĩ rằng hai người là một đôi, mà lừa dối dưới danh nghĩa của Thịnh Minh Trản sẽ đáng tin cậy hơn.

Muốn vớt chỗ tốt liền vớt chỗ tốt, muốn quăng nồi liền quăng nồi, bàn tính này đều sắp ném tới trên mặt.

Sau khi Thịnh Minh Trản hiểu được suy nghĩ của Phan Triều Sinh, cô không lại vào bẫy nữa, trả lại quyền quyết định cho Phan Triều Sinh.

"Đây là quyết định Phan tổng đưa ra, tôi tin ánh mắt của Phan tổng."

Thịnh Minh Trản biết Phan Triều Sinh không dám hành động liều lĩnh.

<Mặc Tử> là dự án có cơ hội tốt nhất để giúp hắn có chỗ đứng vững chắc trong NEWS, cho nên hắn phải cẩn trọng.

Phan Triều Sinh còn muốn kéo ra quyết định của Thịnh Minh Trản, nhưng Thịnh Minh Trản dứt khoát không trả lời.

Phan Triều Sinh nhận được sự lạnh nhạt từ Thịnh Minh Trản, phát giác được Thịnh Minh Trản đang cảnh giác với mình, sợ <Mặc Tử> sẽ có biến cố, nghĩ nghĩ, liền cử người thăm dò lịch trình gần đây của Thịnh Minh Trản.

Thịnh Minh Trản vừa trò chuyện xong với bác sĩ Phong ở Bệnh viện số 3, lo lắng đi ra ngoài.

May mà có chút tin tốt.

Cuối cùng Thịnh Minh Trản đã thuyết phục được chủ nhà 128 Ngàn Dặm Xuân Thu, đồng ý bán nhà.

Thịnh Minh Trản đã ký hợp đồng với bên kia.

Cuối cùng 128 Ngàn Dặm Xuân Thu đã hoàn toàn thuộc về cô.

Đồ Dĩnh đưa cô đến Nhà hát An Chân, kế hoạch tối nay của cô là xác nhận chi tiết việc tổng hợp kỹ thuật với đoàn kịch <Queen>, sau đó về Ngàn Dặm Xuân Thu.

Nhà hát An Chân nằm ở vị trí có lượng người qua lại đông nhất ở Trường Nhai.

Thẩm Đại đã tốn rất nhiều công sức mới mua được khu đất này, chính là vì nhìn thấy lợi thế về mặt địa lý.

Đồ Dĩnh đưa Thịnh Minh Trản đến bãi đậu xe, sau khi cả hai xuống xe, một trước một sau đi qua đám đông dày đặc, khi chuẩn bị bước vào Nhà hát An Chân, hai người nghe thấy ai đó gọi từ phía sau:

"Thịnh tiểu thư."

Còn chưa quay đầu lại, Thịnh Minh Trản đã nhận ra giọng nói của Phan Triều Sinh.

Phan Triều Sinh luôn ăn mặc lịch sự, tối nay hắn mặc một bộ vest rất trang trọng, đầu tóc bóng mượt vuốt ra sau. Hắn dựa vào cửa xe bên đường, nheo mắt nhìn Thịnh Minh Trản, cười đến phong tình.

"Thịnh tiểu thư, cuối cùng tôi cũng đợi được cô."

Thịnh Minh Trản và Đồ Dĩnh đồng thời quay đầu lại.

"Phan tổng," Thịnh Minh Trản nói, "Có chuyện gì sao?"

Phan Triều Sinh rút tay ra khỏi túi quần, đứng thẳng lên.

"Thịnh tiểu thư vẫn chưa trả lời tin nhắn của tôi, không biết là tại sao, có lẽ tôi đã đắc tội cô. Cô giận tôi, tôi đặc biệt đến đây để xin lỗi."

Phan Triều Sinh không đợi Thịnh Minh Trản mở miệng, hắn bước ra phía sau xe, mở cốp xe, một chùm bóng bay lớn chen lấn lao ra, bay lên trời.

Đây vốn là khu vực trung tâm đông đúc người qua lại, những quả bóng bay đầy màu sắc bay trên bầu trời lập tức thu hút rất nhiều sự chú ý.

Trước những ánh mắt kinh ngạc của người qua đường, Phan Triều Sinh tiếp tục cho Thịnh Minh Trản xem cả một rương đầy hoa hồng đỏ.

"Thịnh tiểu thư, lời xin lỗi của tôi rất có thành ý."

Thịnh Minh Trản: "..."

Đồ Dĩnh: "Ôi trời?"

Phan Triều Sinh lấy ra một hộp trang sức từ bụi hoa hồng, bước đến trước mặt Thịnh Minh Trản, đưa cho cô:

"Cô có thể cho tôi một cơ hội không?"

Người qua đường nhìn thấy động tĩnh liền bắt đầu bàn tán.

"Là cầu hôn kìa!"

"A a a a, thật lãng mạn!"

Thủ pháp cao điệu giống như trong phim thần tượng này lập tức thu hút nhiều sự chú ý của mọi người hơn.

Khu vực này có nhiều hoạt động của những người trong giới âm nhạc, có rất nhiều người biết hai người.

"Đó không phải là Phan Triều Sinh và Thịnh Minh Trản sao?"

"Bọn họ sắp kết hôn ư?"

"Trước đó có nghe nói họ đang hẹn hò, xem ra là thật."

Có người đang lén chụp ảnh.

Phan Triều Sinh thấy mặt của Thịnh Minh Trản không biểu lộ cảm xúc mà hắn mong đợi.

Nhưng theo lẽ thường, nhất định trong nội tâm của cô sẽ cảm động, chỉ là quen xa cách, không quen thể hiện ra ngoài.

Nữ nhân nào mà không thích được công khai theo đuổi chứ?

Phan Triều Sinh nghĩ, cho dù là đồng tính cũng sẽ như vậy.

Phan Triều Sinh không còn muốn chậm rãi chơi trò làm tan băng với cô nữa.

Khi nhét hộp trang sức vào túi áo khoác của Thịnh Minh Trản, Phan Triều Sinh thấp giọng nói:

"Bất kể là chinh phục Trường Nhai, hay một tình yêu hạnh phúc, thậm chí là cô muốn một gia đình hoàn hảo, tôi đều có khả năng cho cô. Cô hiểu mà, đây là những việc mà Thẩm tiểu thư không thể làm được."

Trước khi rời đi, hắn nháy mắt với cô, nói: "Nếu Thịnh tiểu thư không hài lòng với tôi cái gì thì cứ thoải mái nổi giận với tôi, tôi chịu được. Chỉ cần đừng phá hỏng mối quan hệ thật vất vả tạo dựng của chúng ta là được."

Thịnh Minh Trản không nói một lời, cũng không thực sự động thủ trước đám đông trên đường. Hiện giờ cô có rất nhiều việc phải làm, không thể gây phiền toái được.

Ngược lại, Đồ Dĩnh chán ghét đến mức suýt dùng bình cứu hỏa đập vào đầu hắn.

"Sếp, Phan Triều Sinh điên rồi sao?"

Tâm trạng của Thịnh Minh Trản không bị hắn ảnh hưởng, "Anh ta không điên, chỉ là muốn tiếp tục bắt cóc tôi mà thôi."

Bước vào nhà hát An Chân, Thịnh Minh Trản xịt nước hoa cô nữ lên người để tẩy sạch mùi nước hoa của Phan Triều Sinh.

"Giúp tôi liên lạc với Trần Kị của tập đoàn NEWS."

"Trần Kị?" Đồ Dĩnh cảm thấy cái tên này có chút xa lạ.

"Đó là vị tỷ tỷ mà em gặp ở sự kiện từ thiện lần trước, em nói em rất thích cô ấy còn gì."

"Sếp, chị nói vậy thì em biết!"

Thịnh Minh Trản liếc nhìn nàng một cái, nói: "Tiền đồ."

Đồ Dĩnh hào phóng thừa nhận: "Đúng vậy, em chính là không có tiền đồ, cho em thêm cơ hội không có tiền đồ đi. Nhưng sếp yên tâm, dù có bao nhiêu tỷ tỷ xinh đẹp đến thì em vẫn luôn thích ngài nhất!"

.

Những quả bóng bay đầy màu sắc, một chiếc ô tô đầy hoa lãng mạn, một chiếc nhẫn cầu hôn mà Phan Triều Sinh tạo ra đã được nhiều người đi ngang qua ngày hôm đó chứng kiến.

Về phần chuyện Thịnh Minh Trản trực tiếp ném chiếc nhẫn vào thùng rác sau đó, có người nhìn thấy cũng có người không.

Tuy nhiên, điều này không làm chậm được tin đồn "Phan Triều Sinh cầu hôn thành công" nhanh chóng lan truyền khắp Trường Nhai.

Ngoài ra còn có nhiều hình ảnh tại chỗ làm bằng chứng.

Thậm chí có một số người còn mua hot search giải trí, chiếm trọn một đêm cuối tuần.

Chuyện hỏng bét này thoạt đầu không lọt vào tai Thẩm Nhung.

Tình trạng của Thẩm Đại mấy ngày nay cứ tái diễn, nàng nhất thời không dám rời đi.

Nàng chỉ ở nhà ngày đêm chăm sóc Thẩm Đại, không có tâm trạng tiếp nhận tin tức gì.

Các bác sĩ và y tá của Bệnh viện số 3 đã đến nhiều lần, đề nghị Thẩm Đại nên nhập viện để thuận tiện kiểm tra và chăm sóc cho bà.

Nhưng bản thân Thẩm Đại lại kịch liệt phản đối, cho rằng muốn chết tại nhà mình.

Thẩm Nhung không thể làm trái lời Thẩm Đại.

Đặt vào hoàn cảnh của Thẩm Đại, nếu là nàng, nàng cũng sẽ không muốn cuộc đời mình kết thúc trong một phòng bệnh xa lạ và lạnh lẽo.

Thẩm Nhung ngày đêm chăm sóc bà, người thân bạn bè lần lượt đến, nàng mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần và không có ý định giao lưu.

Toàn bộ quá trình đều là Thịnh Minh Trản chiêu đãi.

Thẩm Nhung đã nghỉ phép khỏi tất cả các buổi biểu diễn và diễn tập.

Nàng không thể rời khỏi Thẩm Đại một bước.

Hơn nữa, trong tình trạng vô cùng kém, nàng không thể vào nhà hát, để khán giả phải chịu đựng một màn trình diễn thảm hại.

Thẩm Đại hôn mê, bà ngoại cũng tới, nghe nói Thẩm Nhung đã ở bên giường hai ngày hai đêm, nàng gầy đi rất nhiều, thể trạng rất không tốt, liền muốn thế chỗ nàng.

Nói chuyện hồi lâu, Thẩm Nhung vẫn không đồng ý.

Thịnh Minh Trản đến khuyên bà.

"Để em ấy dành nhiều thời gian cho mẹ đi."

Lời nói của Thịnh Minh Trản khiến bà ngoại rơi nước mắt.

Bà đã già, đã tiễn đưa những người thân đi xa, giờ bà lại sắp tiễn con gái của mình đi...

Thẩm Nhung nằm bên giường Thẩm Đại, xem từng bức ảnh cũ trên máy tính bảng, trò chuyện với người mẹ đang hôn mê của mình về rất nhiều chuyện xưa.

Thịnh Minh Trản ngồi sau lưng nàng, im lặng lắng nghe.

Từng giờ từng phút, tụ lại trong trái tim cô.

Hơi kinh ngạc.

Thế mà Thẩm Nhung lại nhớ rất nhiều chuyện nhỏ nhặt mà Thịnh Minh Trản đã quên.

Thậm chí là trí nhớ của Thịnh Minh Trản còn có sai lệch.

Tưởng như chuyện này chỉ mới xảy ra vào năm ngoái nhưng hóa ra đã bảy tám năm trôi qua.

Thịnh Minh Trản nhìn hoàng hôn ngoài cửa sổ, hốc mắt phát nhiệt.

Thời gian lại trôi nhanh như vậy.

.

Đến lúc thức đến bốn mươi tám tiếng, đầu óc Thẩm Nhung đã rất trì độn, cũng không biết mình ngủ quên từ lúc nào.

Nàng giật mình tỉnh dậy, thấy mình đang ở trong phòng ngủ trên tầng hai.

Còn nằm trong ngực của Thịnh Minh Trản.

Thịnh Minh Trản hai tay ôm nàng, bật đèn không được.

Nhưng cách bố trí ở đây quá quen thuộc với nàng, đến nỗi dù có nhắm mắt đi nàng cũng không vấp ngã.

"Chị sẽ rời đi sao?"

Trong bóng tối, giọng nói nhẹ nhàng và mệt mỏi của Thẩm Nhung khi vừa thức dậy đặc biệt rõ ràng.

"Em có muốn chị đi không?" Thịnh Minh Trản hỏi nàng.

Thẩm Nhung không nói gì, nhưng cũng không buông tay đang nắm góc áo của Thịnh Minh Trản.

Thịnh Minh Trản hiểu ý, xoa xoa tai nàng, nhẹ giọng nói: "Chị xuống trông mẹ, em ngủ chút đi, khi em dậy chị vẫn sẽ ở đây."

Ngay cả trong giai đoạn chiến tranh lạnh mà hai người cũng có hiểu biết ngầm, nhưng vì một sự tiếp xúc nhỏ cùng thân mật hơn mà lớp băng đã bị phá vỡ.

Thịnh Minh Trản đóng cửa phòng ngủ lại, đi xuống lầu.

Thẩm Nhung ôm chặt chăn, cố gắng thả lỏng, phớt lờ đôi tai đang nóng bừng của mình.

Nàng nghĩ đến việc nhanh chóng đi ngủ, ngủ hai tiếng sẽ xuống thay Thịnh Minh Trản.

Nhưng nàng đã thức quá lâu và quá mệt mỏi. Có Thịnh Minh Trản ở bên cạnh, trong tiềm thức nàng có một cảm giác an toàn, phần an tâm này khiến nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.

Trong lòng nàng có điều gì đó, Thẩm Nhung không ngủ được bao lâu thì bị ác mộng đánh thức, khi tỉnh dậy thì trời đã sáng.

Sau khi nàng mở mắt và thu thập suy nghĩ của mình, nàng nhìn thời gian.

Đã giờ này rồi.

Thẩm Nhung lập tức ngồi dậy, chạy nhanh đến phòng ngủ của Thẩm Đại.

Thịnh Minh Trản đang nói chuyện với bà ngoại, Thẩm Đại vẫn như tối hôm qua.

"Thế nào rồi?"

Thẩm Nhung vừa đứng dậy liền chạy, lúc này đầu vẫn còn choáng váng.

"Vẫn như cũ, có chuyện gì chị sẽ gọi em, em đừng lo."

Hai mắt Thịnh Minh Trản đã đỏ hoe sau khi thức suốt đêm, trông cô có vẻ hơi mệt mỏi, nhưng giọng nói vẫn rất ôn nhu và ổn trọng.

Thẩm Nhung ngơ ngác nhìn Thẩm Đại một hồi, đầu óc trở nên minh mẫn hơn, bụng lập tức cảm nhận được cảm giác tồn tại, đói đến kêu lên.

Thịnh Minh Trản nói cô sẽ nấu ăn, hỏi nàng muốn ăn gì.

Thẩm Nhung cúi đầu lắc đầu: "Không muốn ăn."

"Không muốn ăn cũng phải ăn, nếu không em sẽ không còn sức để chăm sóc mẹ đâu." Thịnh Minh Trản nói: "Vậy chị nấu cái gì thì em ăn cái đó."

Hai chân Thẩm Nhung giẫm lên ghế, ôm lấy chân, cọ cằm vào đầu gối.

Chiều cao 1m67 đã bị thu nhỏ lại thành một người tí hon.

Nghe Thịnh Minh Trản nói như vậy, nàng ngẩng đầu ngoan ngoãn đáp: "Được."

Thịnh Minh Trản nhìn nàng hai lần rồi nói: "Rửa mặt đi."

"Ò......"

Khi Thẩm Nhung lơ đãng rửa mặt trở về, Thịnh Minh Trản đã đặt bữa sáng chuẩn bị sẵn lên bàn.

Trong thời gian này, nhà cửa bừa bộn, không có dì giúp việc, tủ lạnh trống rỗng, không có chút nguyên liệu nào.

Thịnh Minh Trản chỉ có thể nấu ba bát mì bắp cải, phủ một lớp trứng luộc xinh xắn lên trên, không quên rải một lớp rau thật dày.

Nó có thể được coi là tận dụng tối đa các thành phần duy nhất ở nhà.

Bà ngoại ăn xong liền ra sân gọi ông ngoại.

Thẩm Nhung ăn được nửa bát, nói không ăn được nữa, Thịnh Minh Trản nói: "Không ăn được thì đổ đi."

Thẩm Nhung không muốn lãng phí.

Món mì Thịnh Minh Trản nấu vẫn có hương vị rất tươi và ấm áp.

Bụng nàng lại quặn thắt, chỉ muốn được Thịnh Minh Trản chăm sóc.

Thẩm Nhung chậm rãi tiếp tục ăn thêm một chút, lại cảm thấy buồn ngủ.

Thấy Thẩm Nhung sắp mở mắt không ra, Thịnh Minh Trản nói: "Em đã hai ngày không ngủ, ngủ năm tiếng khẳng định là không đủ, ăn xong đi nghỉ ngơi đi."

Thẩm Nhung im lặng ăn mì, cả khuôn mặt nhỏ nhắn gần như chìm vào trong bát, nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.

Bát mì này không lớn, Thịnh Minh Trản nấu theo sức ăn của Thẩm Nhung, sau khi ăn xong là tám phần no bụng.

Thẩm Nhung chậm rãi ăn mì xong, Thịnh Minh Trản bưng bát đi.

Thẩm Nhung nhìn vô số tin nhắn trên điện thoại mà nàng chưa đọc, WeChat tràn ngập người thân và bạn bè bày tỏ sự quan tâm đối với nàng và Thẩm Đại, cho nên nàng định trả lời.

Thịnh Minh Trản đem chén bát có thể cho vào máy rửa bát rồi sắp xếp lại. Sau khi rửa những cái không thể cho vào máy rửa bát xong, cô quay lại thì phát hiện Thẩm Nhung đang nhìn cô với ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.

Thịnh Minh Trản nhìn bộ dáng này của nàng, còn cầm điện thoại, trong lòng liền hiểu.

"Chị với Phan Triều Sinh... sắp kết hôn sao?"

Khi Thẩm Nhung nói những lời này, nàng cảm giác như đang nằm mơ.

Vừa mới trả lời WeChat, Thẩm Nhung vô tình nhìn thấy một dòng tin tức.

Ngay cả khi ba từ "Thịnh Minh Trản" xuất hiện trên một tờ giấy dày đặc, nàng có thể lập tức nắm bắt chúng chứ đừng nói đến một dòng tiêu đề tin tức to đùng ngắn gọn.

Nàng đã nghe nói đến chuyện này cách đây không lâu, còn tình cờ nhìn thấy Phan Triều Sinh đến đón Thịnh Minh Trản.

Sau đó, do những tình huống xảy ra sau đó thúc đẩy, nàng và Thịnh Minh Trản ngày càng thân mật hơn.

Khi nhớ lại chuyện cũ, nàng tạm thời quên đi sự việc.

Bây giờ, lo nghĩ ngóc đầu quay trở lại.

Phan Triều Sinh tặng hoa đưa nhẫn trên đường, cao điệu cầu hôn?

Thịnh Minh Trản không trực tiếp trả lời câu hỏi mà đưa ly sữa vào tay nàng.

Thẩm Nhung không nhận.

Nàng biết Thịnh Minh Trản không thể nào thích nam nhân, dù hắn có tốt hay có mị mực đến đâu cũng vẫn là không thể.

Nhưng sau khi rời khỏi Thẩm gia, Thịnh Minh Trản chỉ có thể dựa vào chính mình. Cô có thể chọn hôn nhân vì mục đích kinh doanh.

Trong trường hợp này, thân mật của hai người trong thời gian này tính là gì?

Thịnh Minh Trản không phải là người đùa giỡn với tình cảm, Thẩm Nhung hiểu rõ điều đó.

Lúc này nàng chỉ muốn nghe Thịnh Minh Trản phủ nhận.

Nàng muốn nghe chính miệng Thịnh Minh Trản chấm dứt một vạn khả năng này.

Vào thời điểm Thẩm Nhung rất muốn Thịnh Minh Trản lên tiếng, nàng chợt hiểu được tính chiếm hữu điên cuồng của Thịnh Minh Trản.

Thẩm Nhung gấp đến mức đôi mắt đỏ hoe, cũng bị ham muốn chiếm hữu kích động.

Nếu có thể, nàng chỉ muốn Phan Triều Sinh biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của nàng.

Thịnh Minh Trản có thể đọc được sự lo lắng trong mắt của Thẩm Nhung.

"Nếu mọi người không lên tiếng, có lẽ sẽ có thể che giấu sự thật, đem theo sự thật xuống dưới mồ để đổi lấy cuộc sống yên bình..."

Những lời Thẩm Nhung nói vẫn không biến khỏi tâm trí Thịnh Minh Trản.

Đây là cái bóng che phủ trái tim cô, là điểm khác biệt lớn nhất giữa cô và Thẩm Nhung.

Thịnh Minh Trản hiểu rõ hơn ai hết, chuỗi bi kịch của Thẩm gia năm đó đã hủy hoại không chỉ đời trước của Thẩm gia, mà Thẩm Nhung mới là nạn nhân vô tội nhất.

Nhưng nếu Thẩm Nhung che đậy vết thương cả đời, hai người sẽ không bao giờ có thể chân chính ôm lấy nhau.

Thịnh Minh Trản chống khuỷu tay lên bàn ăn, duỗi thân trên về phía Thẩm Nhung.

"Em quan tâm sao?"

"Sao?"

"Coi như chị kết hôn với người khác, em sẽ quan tâm sao?"

Môi Thẩm Nhung khẽ động, Thịnh Minh Trản đứng thẳng, nghiêng người về phía trước, phủ bóng đen dày đặc lên mặt Thẩm Nhung.

"Nếu quan tâm thì tại sao lại quan tâm? Đây cũng là phản ứng bản năng của em, không liên quan gì đến tình yêu sao?"

Đối mặt với câu hỏi của Thịnh Minh Trản, Thẩm Nhung khẽ lắc đầu, các khớp tay đang siết chặt thành nắm đấm trở nên trắng bệch.

"Em yêu chị, phải không?"

Thịnh Minh Trản chỉ muốn một lời khẳng định.

Cho dù Thẩm Nhung không tự nói ra chữ "yêu", chỉ cần một câu khẳng định, Thịnh Minh Trản cũng sẽ nói cho nàng biết mọi chuyện.

Cho dù từ nay về sau không bao giờ nói đến từ yêu, Thịnh Minh Trản vẫn nguyện ý làm người yêu thầm lặng kia.

Yêu nàng đến chết, bảo vệ nàng, vĩnh viễn không rời khỏi nàng nữa.

Chỉ cần nàng thừa nhận thì đây chính là tình yêu.

Đối mặt với ngọn lửa ngày càng mãnh liệt trong mắt Thịnh Minh Trản, trên mặt Thẩm Nhung không có chút huyết sắc nào.

Mồ hôi lạnh chảy ra từ trán, đôi vai run rẩy, trông vô cùng bất lực.

Thịnh Minh Trản chợt nhận ra——

Cô lại bức bách Thẩm Nhung rồi.

Cô nắm chặt năm ngón tay, từ từ nghiêng người về phía trước, đứng thẳng với cảm xúc tê liệt.

Cô không thể cường ngạnh đòi lấy từ Thẩm Nhung.

Thẩm Nhung mười ba tuổi từng nói với cô - Thịnh Minh Trản, chỉ có người thích chị mới không để chị khó chịu.

Nhắm mắt lại.

Ngọn lửa muốn thiêu rụi cả thế giới cuối cùng cũng bị nỗi thống khổ của Thẩm Nhung tạm thời tiêu tan.

Trong một phút không có ai lên tiếng, Thịnh Minh Trản cảm thấy đầu óc mình bị sự mệt mỏi của một đêm không ngủ xâm chiếm, làm giảm đi hết sắc bén, chỉ còn lại chua xót.

Khi cô lại ngẩng đầu nhìn Thẩm Nhung, cô không biết khóe mắt mình đã bị nhuộm đỏ vì mất mát.

Nhìn thấy nước mắt của Thịnh Minh Trản, trái tim Thẩm Nhung bỗng nhiên ro rút đau đớn, nỗi đau không chút thương tiếc xuyên thấu vào trong lòng.

Trong trầm mặc, Thịnh Minh Trản nắm lấy tay Thẩm Nhung, từng chút mở ra những ngón tay đang nắm chặt của nàng.

Thẩm Nhung cũng không phát hiện trong lòng bàn tay có một vết đỏ đậm.

Trong khi sự chú ý của Thẩm Nhung vẫn đang đổ dồn vào lòng bàn tay, ngón tay của Thịnh Minh Trản đã đặt lên môi nàng, đè ép xoa môi nàng.

Sự ấm áp của đầu ngón tay và động tác quá thân mật giữa ban ngày khiến đôi mắt Thẩm Nhung có chút căng thẳng.

Mặt và vành tai nàng cũng nóng lên khi cô chạm vào.

Cô gỡ môi dưới vốn bị Thẩm Nhung cắn ra khỏi kẽ răng.

Giọng nói của Thịnh Minh Trản trầm thấp, giống như không còn chút sức lực nào.

"Môi sắp bị cắn vỡ rồi."

Những ngón tay cô thương xót lướt qua hàng vết cắn ở môi dưới, rồi thu lại.

"Lúc nãy chị không nên cưỡng bách em, đừng làm tổn thương tay, cũng đừng cắn môi."

Giữa việc có được chứng thực tình yêu của Thẩm Nhung và việc bảo vệ Thẩm Nhung, Thịnh Minh Trản đã chọn cái sau.

Thịnh Minh Trản mỉm cười, nhìn tia nắng rơi xuống bàn, tiêu hóa kết cục đã định trước này.

Cô nói: "Thôi bỏ đi."

Thôi bỏ đi.

Dù có cố gắng thế nào thì kết quả vẫn như nhau.

Lẽ ra chị nên biết sớm hơn.

Thịnh Minh Trản đứng dậy xoay người rời đi thì đột nhiên phía sau vang lên tiếng chân ghế, mặt đất bị ma sát.

Thịnh Minh Trản đang chuẩn bị rời đi thì bị Thẩm Nhung níu lại.

Mặt bàn quá rộng, Thẩm Nhung sợ không ôm được Thịnh Minh Trản nên không chút do dự lao mình về phía trước, bụng dưới đột nhiên đập vào mép bàn, làm chiếc bàn ăn nặng nề bị lệch.

Nàng một tay đỡ bàn, phần thân trên gần như dựa vào mép bàn, nàng duỗi thẳng cánh tay còn lại, nắm chặt lấy Thịnh Minh Trản.

Trong thời khắc vô cùng xúc động, Thẩm Nhung không hề nhận ra mình đã dùng hết sức lực.

Cái nắm này khiến toàn thân nàng run rẩy, đồng thời cũng khiến Thịnh Minh Trản đau nhức.

Đôi mắt của Thịnh Minh Trản hơi mở to.

Niềm hy vọng vừa bị dập tắt lại được nhuốm lên.

"Đừng đi..."

Tư thế của Thẩm Nhung khá khó xử, gần như khẩn cầu, lông mi ướt đẫm.

"Thịnh Minh Trản, đừng đi."

Thịnh Minh Trản từ từ đến gần bàn.

Trái tim cô như bị những lời như muốn thốt ra của nàng nâng lên.

"Em......"

Trong mắt của Thẩm Nhung đều là tơ máu, đôi môi sưng đỏ, run rẩy khi hô hấp trở nên dồn dập.

Lời mà Thịnh Minh Trản chờ đợi nhiều năm đã ở trên môi nàng nhưng vẫn chưa thể nói ra.

Ánh nắng chói chang xuyên qua cửa sổ, che phủ Thẩm Nhung, làm nàng kích động đến toát mồ hôi lạnh.

Mồ hôi chảy dọc sống lưng nàng.

Cơn ác mộng rời rạc của mùa xuân năm đó và còn có cảm giác chóng mặt như thiêu đốt giữa mùa hè xé nát thần kinh của Thẩm Nhung, cố gắng cưỡng ép đánh thức ý thức của nàng.

Thi thể của Thẩm Ngọc ở phía sau Thịnh Minh Trản.

Khuôn mặt bà nằm trong vũng máu rõ ràng đến nỗi có thể nhìn thấy rõ từng lỗ chân lông.

Hô hấp của Thẩm Nhung ngừng lại trong giây lát.

Đột nhiên, khuôn mặt vỡ vụn của Thẩm Ngọc cử động, đôi mắt đẫm máu quay lại nhìn Thẩm Nhung.

"Bộp——"

Âm thanh của đồ vật rơi xuống đất ngoài cửa sổ đột nhiên đập vào tai Thẩm Nhung, hoàn toàn đánh tan ý thức mong manh cuối cùng của nàng.

Thịnh Minh Trản hét lên với nàng điều gì đó, nhưng nàng không thể nghe thấy nữa.

Mọi thứ trong tầm nhìn của nàng đều biến thành những khối màu không rõ ranh giới, tứ chi mất kiểm soát, đôi mắt đột nhiên trở nên trắng bệch.

Khi nàng sắp trượt khỏi bàn và ngã xuống đất, Thịnh Minh Trản đã kịp thời ôm lấy nàng.

Bà ngoại nghe thấy tiếng động liền vội từ ngoài sân chạy vào.

"Xảy ra chuyện gì vậy? Làm sao vậy?"

Thịnh Minh Trản ôm Thẩm Nhung đã bất tỉnh vào trong ngực.

Trong sân, hai con mèo hoang bị ngã từ trên cây xuống do đánh nhau nhảy ra khỏi bãi cỏ, nhe răng đánh nhau lần nữa, chẳng bao lâu cả hai đều biến mất.

Thịnh Minh Trản âm thầm thở dài, nói với bà ngoại: "Tiểu Nhung quá mệt, trong người có chút khó chịu, con đưa em ấy về phòng trước đã."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro