Chương 87

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Thịnh Minh Trản bế Thẩm Nhung lên cầu thang, Thẩm Nhung đã tỉnh lại.

"Thả em xuống đi."

Giọng nói của Thẩm Nhung vẫn có chút mềm nhũn, nhưng rất kiên quyết.

Thịnh Minh Trản đặt chân nàng xuống đất trước, sau đó đỡ eo giúp nàng đứng vững.

Phía sau có bức tường để tựa vào, nếu nàng ngã về phía trước, nàng có thể rơi vào vòng tay của Thịnh Minh Trản, nhất định sẽ không ngã.

Thẩm Nhung chân chạm đất, vẫn nắm tay Thịnh Minh Trản, sợ cô lại đột nhiên rời đi.

"Có muốn gọi bác sĩ tới khám không?"

Thịnh Minh Trản nhận thấy chân Thẩm Nhung yếu ớt, có thể cô sẽ không đỡ kịp, nên cô đặt một tay lên lưng của nàng.

Tư thế này là tư thế tốt nhất để tác dụng lực và dễ kiểm soát thăng bằng của người trong tay nhất.

Nếu nàng ngất đi lần nữa, cô có thể lập tức bảo vệ nàng.

Thẩm Nhung tựa trán vào cằm Thịnh Minh Trản, lắc đầu, chờ cho cảm giác choáng váng qua đi mới hòa nhã nói:

"Thịnh Minh Trản, em muốn đi thư phòng."

Thịnh Minh Trản đưa nàng tới thư phòng.

Thẩm Nhung ngồi ở trên ghế, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy vừa rồi cũng có chút hồng hào, thoạt nhìn cũng không có nguy cơ ngất xỉu bất cứ lúc nào.

Thẩm Nhung nói: "Em muốn ở một mình một lát."

Thịnh Minh Trản khẽ gật đầu.

Khi ra khỏi thư phòng, cô cũng đóng cửa lại.

Thư phòng là một không gian mở một mình rất tốt, cô biết điều Thẩm Nhung muốn vào lúc này là một nơi yên tĩnh để nàng có thể tự mình suy nghĩ.

Thư phòng ở tầng một, cửa kính mờ một mặt khiến người ta khó nhìn rõ tình hình cụ thể trong phòng, nhưng vẫn có thể thoáng thấy chuyển động của bóng người.

Nếu Thẩm Nhung lại cảm thấy không khỏe, cô sẽ có thể phát hiện kịp thời.

Thịnh Minh Trản đứng ở cửa thư phòng, nhất thời mê man.

Ám ảnh của Thẩm Nhung không hề biến mất mà còn trở nên trầm trọng hơn.

Phía sau cô là Thẩm Nhung sa sút, chéo đối diện là Thẩm Đại có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Thịnh Minh Trản đứng giữa phòng khách trống rỗng, không thể tiến lên hay lùi lại, sức cùng lực kiệt.

Thẩm Nhung ngây người một lát, sức lực tứ chi dần dần khôi phục, đầu óc cũng miễn cưỡng xoay chuyển.

Suy nghĩ của nàng khẽ nhúc nhích, ngẩng đầu lên, nhìn thấy thứ bắt mắt nhất trong tủ kính đối diện chính là mấy chồng album ảnh.

Nàng chống người dậy, ngẫu nhiên lấy ra một cuốn, mở ra xem từng ảnh.

Hầu hết những bức ảnh này đều là Thịnh Minh Trản chụp, bao gồm ảnh tại nơi làm việc và những khoảnh khắc trong cuộc sống.

Rất nhiều cảnh tượng mà Thẩm Nhung không nhớ rõ.

Thẩm Nhung khi làm việc rất nghiêm túc, khó có thể nhận ra chiếc máy ảnh xuất quỷ nhập thần của Thịnh Minh Trản, xem tới xem lui đều là Thịnh Minh Trản lén chụp.

Còn có một số biểu cảm rõ ràng vặn vẹo, Thịnh Minh Trản cũng không muốn xóa chúng. Tất cả các loại biểu cảm hỏng bét đều bị rửa ra.

Thẩm Nhung bất đắc dĩ cười nói: "Thịnh Minh Trản, chị làm cái gì vậy..."

Ống kính của Thịnh Minh Trản không chỉ ghi lại từng khoảnh khắc trưởng thành của nàng, mà lịch sử của Thẩm gia cũng được khắc ghi trong từng bức ảnh.

Khi cười, khi buồn, khi những đồ vật mới bước vào Thẩm gia, hay khi nói lời tạm biệt với những đồ vật cũ đã gắn bó bấy lâu——

Năm mới, sinh nhật, Tết Trung thu, Halloween và Giáng sinh...

Tất cả các lễ hội và hình ảnh hàng ngày, hình ảnh của nàng với Thẩm Đại, Tiểu Mệnh, Tần Duẫn và các loại bạn bè đều bị Thịnh Minh Trản chụp lại.

Trong mười ba năm qua, 24 tiết khí của 128 Ngàn Dặm Xuân Thu không hề thiếu cái nào.

Hồ nhân tạo đều có đủ xuân hạ thu đông.

"Đều là kỷ niệm, khi lớn lên có thể lấy ra xem lúc nhỏ trông như thế nào."

Niềm hạnh phúc và cảm xúc mà nàng từng cảm nhận được thực sự đã được Thịnh Minh Trản giữ lại.

Đầu ngón tay của Thẩm Nhung lướt qua bức ảnh, dừng lại ở nụ cười của Thịnh Minh Trản.

Trong ảnh, Thịnh Minh Trản cười rất vui vẻ, nhưng bây giờ lại trầm mặc ít nói, đáy mắt viết đầy tâm sự.

Thẩm Nhung buồn bã nghĩ, một người kiên cường như Thịnh Minh Trản thế mà nước mắt đều rơi vì nàng.

Những hàng nước mắt lăn dài từ khóe mắt nàng, nhỏ xuống, làm ướt khuôn mặt cô.

.

Tối qua Trần Kị từ tập đoàn NEWS đã kết bạn, bây giờ Thịnh Minh Trản mới nhìn thấy.

Sau khi xác nhận, Trần Kị nhanh chóng gửi tin nhắn, trực tiếp nói chuyện hợp tác.

Thịnh Minh Trản rất mệt mỏi, nhưng cần phải bắt Phan Triều Sinh ra ngoài.

Cô đứng ở cửa sổ tầng hai gọi cho Trần Kị, Trần Kị nói nàng đã vạch trần hành vi hai mặt của Phan Triều Sinh với hội đồng quản trị của tập đoàn NEWS, hẳn là có thể giành được cơ hội thay thế Phan Triều Sinh.

Hai bên nhanh chóng thống nhất thời gian gặp mặt và khuôn khổ hợp tác sơ bộ.

Trần Kị chỉ hơn Thịnh Minh Trản một tuổi, phong cách hành sự của nàng ấy thành thục và độc ác hơn cô tưởng tượng.

Thịnh Minh Trản biết mẹ của Trần Kị đã qua đời khi nàng còn nhỏ, cha nàng sau khi tái hôn đã phớt lờ nàng, nàng phải nỗ lực tranh đua mới đạt được địa vị hiện tại, rất không dễ dàng.

"Tôi rất mong được gặp Thịnh tổng, đương nhiên tôi biết tình hình hiện tại của mẹ cô. Nếu tôi có thể giúp gì thì cứ mở miệng."

Khi Trần Kị lễ phép cúp điện thoại, Thịnh Minh Trản liền nhìn thấy Thẩm Nhung từ thư phòng đi ra.

Thịnh Minh Trản đang suy nghĩ phải nói gì, đột nhiên nghe thấy trong phòng Thẩm Đại có tiếng động.

Thẩm Đại tỉnh lại.

Bà ngoại lập tức gọi hai người: "Tiểu Nhung, Minh Trản, lại đây!"

Thịnh Minh Trản và Thẩm Nhung bước nhanh vào phòng ngủ.

Thẩm Đại mở to mắt nhìn trần nhà.

Trong mắt vô hồn của bà tràn đầy tử khí, chính là đám mây đen mà Thẩm Nhung lo lắng, bất cứ lúc nào cũng có thể cuộn lên những đợt sóng lớn, lật đổ sinh mệnh yếu ớt trước mặt.

Thẩm Nhung ngồi ở mép giường, Thịnh Minh Trản đứng bên cạnh, bà ngoại ngồi ở bên kia.

Ba đôi mắt lo lắng nhìn Thẩm Đại chằm chằm.

Ánh mắt Thẩm Đại dừng lại trên trần nhà một lúc rồi từ từ rũ xuống.

"Ta đã có một giấc mơ..."

Ánh mắt Thẩm Đại yếu ớt, nhưng lời nói vẫn rõ ràng.

Bà nhìn Thẩm Nhung nói: "Con còn nhớ không? Lần tết âm lịch khi con học lớp ba tiểu học, ba mẹ đánh nhau..."

Thẩm Nhung mơ hồ nhớ tới chuyện như vậy.

Họ Bao giống như say rượu, làm loạn khắp nhà. Nàng và Thẩm Đại cùng trận chiến tuyến, đánh một trận với họ Bao kia, các chi tiết khác không ấn tượng.

Thẩm Đại nhớ rõ ràng.

Đó là đêm giao thừa, Bao Nhân Trạch chơi ở ngoài đến nửa đêm mới về, hắn vừa vào nhà đã gào thét, bảo Thẩm Đại đi ra làm đồ ăn khuya cho hắn.

Thẩm Đại biết hắn lại phát điên, cũng lười quan tâm.

Thẩm Đại không ra, Bao Nhân Trạch đập vỡ bình hoa và TV trong phòng khách.

Khi đó, Thẩm Nhung cảm thấy mình là một đứa trẻ đã lớn, không còn ngủ chung phòng với mẹ nữa. Nàng đang ngủ trong phòng ngủ trên tầng hai, bị động tĩnh đáng sợ ở tầng dưới đánh thức, nàng thò đầu ra nhìn xuống.

Khi Thẩm Đại phớt lờ Bao Nhân Trạch, Bao Nhân Trạch liền lao vào phòng ngủ của bà, chỉ vào bà mà mắng.

"Cô nói xem, ba chị em Thẩm gia các cô, tại sao lão tử lại cưới một người như cô chứ? Cô nhìn chị cô đi, hiền lành ôn nhu, biết kiếm tiền còn biết chăm chồng dạy con. Đều sinh ra cùng một cha một mẹ, vậy tại sao cô lại không thể? Nếu sớm biết cô vô dụng như vậy, lúc trước tôi nên cưới Thẩm Ngọc, ít nhất cô ấy trẻ tuổi còn nổi tiếng."

"Thẩm Hi, Thẩm Ngọc, chậc chậc, nghe một chút, một người là hi vọng của lão Thẩm, một người là bảo bối của lão Thẩm, còn cô, Thẩm! Đại!"

Bao Nhân Trạch nhạo báng đọc tên Thẩm Đại.

"Xem ra cha mẹ cô biết cô là người như thế nào nên từ khi sinh ra họ không trông cậy cô sống thành cái dạng gì đi? Có ánh mắt tốt, tìm được một người chồng tốt, chăm chồng dạy con sống hết đời, đó là tất cả trông cậy vào cô lớn nhất rồi."

Bao Nhân Trạch túm tóc Thẩm Đại, cười hung ác nói: "Đừng nói, cái tên này thật đúng là rất hợp với cô. Cô..."

Đột nhiên cánh tay truyền đến một trận đau nhức, Bao Nhân Trạch buông Thẩm Đại ra.

Một vết rạch lớn trên mu bàn tay của hắn bằng một dụng cụ sắc nhọn, máu đã chảy khắp sàn.

Bao Nhân Trạch tức giận quay đầu lại, nhìn thấy đứa con gái chín tuổi của mình.

Thẩm Nhung khi đó còn chưa cao tới 1m5, vừa gầy vừa nhỏ, nhưng trong tay nàng đang cầm mảnh vỡ sắc nhọn của chiếc bình bị Bao Nhân Trạch làm vỡ. Nàng bảo hộ trước người Thẩm Đại, ngẩng cao đầu hướng mũi nhọn đầy máu về phía cha nàng.

"Lại khi dễ mẹ tôi..." Thẩm Nhung dùng giọng trẻ con đe dọa: "Tôi sẽ giết ông."

...

Khi Thẩm Đại nhắc tới chuyện này, Thẩm Nhung cũng nhớ ra.

Càng trẻ thì càng ít nghĩ đến hậu quả.

Đối với Thẩm Nhung lúc đó, Thẩm Đại là cả thế giới của nàng, Thẩm Nhung sẽ liều mạng với bất cứ ai dám bắt nạt bà.

Nhìn thấy họ Bao lại đến đánh bà, Thẩm Nhung quả thực vô cùng tức giận.

Sau đó Thẩm Nhung quên mất chuyện này.

Suy cho cùng, họ Bao tới không phải một hai lần, sau này hai người thường xuyên xảy ra mâu thuẫn.

Thẩm Đại không thể quên được.

"Lúc đó con còn nhỏ, không thích nói cười, gầy hơn các bạn cùng lứa tuổi, nhưng khi nói chuyện lại rất hung dữ... Lúc đó ta nghĩ, ta thật sự là kẻ vô dụng sao? Xin lỗi con vì đã không nuôi dạy con thật tốt...."

Thẩm Đại rơi một hàng nước mắt: "Bảo bối của ta, còn nhỏ như vậy, còn ở độ tuổi nhút nhát ngây thơ, mọi việc chỉ biết dựa dẫm vào cha mẹ... Tại sao Tiểu Nhung của ta lại bắt đầu phải bảo vệ ta?"

Trái tim Thẩm Nhung đau nhói trước lời nói đột ngột của bà.

Nước mắt nhanh chóng tụ lại trong mắt, rơi xuống thành từng mảng lớn.

Tầm nhìn của Thịnh Minh Trản cũng mơ hồ.

Thẩm Đại nắm tay Thẩm Nhung, trong mắt mang theo ý cười.

"Tiểu Nhung của ta từ nhỏ, vẫn luôn, vẫn luôn bảo vệ ta..."

...

Thẩm Nhung suy nghĩ nhiều lần, nhưng dù nghĩ thế nào cũng không có câu trả lời.

Nàng tuyết đối không cho phép bất cứ ai làm tổn thương Thẩm Đại.

Còn Thịnh Minh Trản...

Nàng cũng không thể để Thịnh Minh Trản khó chịu.

Từ đêm giao thừa ngày đó, Thẩm Đại muốn bổ sung diễn viên song song cho <Nhữ Ninh>

Sau khi lên kế hoạch tham gia vở kịch mới cho cả nàng và Thịnh Minh Trản, bầu không khí giữa Thẩm Đại và Thịnh Minh Trản đã trở nên ý vị sâu xa.

Thoạt nhìn vẫn có vẻ ấm áp hài hòa.

Nhưng nếu nhìn kỹ, có thể nhận thấy dưới bề mặt của một người mẹ yêu thương và một người con hiếu thảo có một dòng nước ngầm đầy sóng gió.

Trong dịp Tết, Thẩm Đại đã cho Thẩm Nhng dự án vở kịch <Trường Hận Ca> do Tào Lâm sản xuất, nhưng Thẩm Nhung vẫn chưa quyết định có tham gia hay không.

Nàng không nói gì, Thẩm Đại cũng không ép buộc nàng.

Thẩm Đại nhất thời không hỏi thêm, Thẩm Nhung tạm thời quên mất chuyện này trong lịch trình bận rộn của mình.

Sau khi tốt nghiệp, Thẩm Njung toàn tâm toàn ý cho việc biểu diễn <Nhữ Ninh>.

Hết lần này đến lần khác, nàng ngày càng quen thuộc với nhân vật Trường Niệm, hợp tác của nàng với Thịnh Minh Trản đã khắc sâu vào trí nhớ và cơ thể của nàng.

Cho dù không dùng đầu óc cũng có thể hoàn thành.

Có sáu buổi biểu diễn một tuần, thậm chí tám buổi biểu diễn vào các ngày lễ.

Vai diễn khó và khó chinh phục lúc đầu đã được Thẩm Nhung dần thấm nhuần qua những lần diễn lặp đi lặp lại ngày này qua ngày khác.

Những câu thoại, những điệu nhảy và tất cả các buổi biểu diễn đã trở nên phổ biến như ba bữa ăn một ngày.

Niềm đam mê sáng tạo dâng trào mà nàng dành cho vai diễn này lúc đầu cũng giảm đi một chút.

Đã lâu Thẩm Nhung không được tiếp xúc với những nhân vật mới hay những câu chuyện mới.

Màn trình diễn chất lượng cao của nàng trong hàng trăm tiết mục <Nhữ Ninh> hoàn toàn được sự chuyên nghiệp của nàng duy trì.

Nàng biết Thịnh Minh Trản bị chấn thương ở lưng, đã đến bệnh viện nhiều lần mà không báo cho đoàn kịch.

Đương nhiên Thịnh Minh Trản không thể nói được.

Một khi chấn thương của cô được công khai, đoàn kịch nhất định sẽ chấp nhận đề nghị của Thẩm Đại về việc giảm số lần diễn của Thịnh Minh Trản, còn sắp xếp dàn diễn viên song song.

Thẩm Nhung cũng sẽ hợp tác với người khác.

Một người xa lạ sẽ thành "Tích Tuyết", trở thành người yêu của "Trường Niệm".

Thậm chí còn có thể ôm Thẩm Nhung trong ngực, chạm vào eo và chân nàng, nhìn vào mắt nàng và khiêu vũ cùng nàng.

Mọi chuyện sẽ như Thẩm Đại mong muốn.

Mà đây chỉ là bước đầu tiên chia cắt cô và Thẩm Nhung.

Không thể.

Thịnh Minh Trản im lặng nhờ bác sĩ kê đơn thuốc, tránh mặt mọi người để chữa trị mà không nói một lời.

Cô có thể giấu cả thế giới mọi thứ, nhưng cô không thể giấu được Thẩm Nhung - người quan tâm đến cô nhất.

Thẩm Nhung biết chấn thương của cô ngày càng nặng.

Thế nên Thẩm Nhung có chút dao động với đề nghị sắp xếp diễn viên song song cho <Nhữ Ninh> của Thẩm Đại.

"Nhưng... Thịnh Minh Trản vẫn phải đồng ý chuyện này."

Trong phòng tập trống rỗng chỉ còn lại hai mẹ con.

Giọng Thẩm Nhung có vẻ lo lắng.

Thẩm Đại rất bình tĩnh, "Chị gái Minh Trản của con quá cố chấp với con và vai Tích Tuyết, ta nghĩ con cũng nhận ra rồi, muốn con bé chủ động đồng ý, có lẽ phải đợi kiếp sau."

"Nhưng mà......"

Thẩm Nhung vốn muốn tranh thủ lần nữa, nhưng vừa ngước mắt lên liền đối diện với ánh mắt lạnh lùng cường ngạnh của Thẩm Đại.

Lòng Thẩm Nhung run rẩy.

Nàng chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Đại như thế này.

"Tiểu Nhung, gần đây con cũng đã thấy các nhà phê bình ở Trường Nhai đánh giá màn trình diễn của con như thế nào mà. Thiếu sức sống cùng khéo léo. Con không phải thế này, con luôn là người sẵn sàng thử, đủ dũng cảm đột phá bản thân và tràn đầy linh khí, nhưng bây giờ thì sao? Ta biết con ghét những nhà phê bình không giữ mồm giữ miệng kia, ta cũng vậy, nhưng không thể không nói là lần này họ nói có phần hợp lý."

"Bởi vì Minh Trản phản đối, toàn bộ tinh lực chỉ có thể tập trung vào <Nhữ Ninh>, chỉ đặt vào một vai diễn này. Ngay cả con cũng có thể nhận thấy mệt mỏi của chính mình, lẽ nào con cũng không nhận ra sao?"

"<Nhữ Ninh> là một vở kịch hay hiếm có, ta rất yêu thích nó, muốn nó ngày càng tốt hơn. Nhưng bây giờ hai đứa có vẻ đã toàn tâm toàn ý nhưng thực tế là đang khiến nó ngày càng bị hạn chế. Hạn chế không chỉ có <Nhữ Ninh>"

"Tiểu Nhung, mấy năm qua ta vất vả điều hành Nhà hát An Chân như vậy là vì cái gì? Đó đương nhiên là vì con, vì để con có thể tùy ý diễn mọi vở kịch và mọi vai diễn mà con thích. Cuộc đời nghệ thuật của con chỉ mới bắt đầu, con phải mở rộng con đường. Chỉ khi đó con mới có thể tiến lên và đi đến cung điện mà con muốn. Con yêu thích nhạc kịch hơn bất kỳ ai khác, mẹ cũng không muốn con sa sút gì cái gì đó."

Lời nói của Thẩm Đại khiến Thẩm Nhung nhớ đến Thẩm Ngọc.

Cho nàng thương tích chí mạng, không chỉ là sự ra đi của người dì đồng tính, mà còn là sự thất bại trong sự nghiệp.

Linh khí đã không còn.

Đây là một đòn giáng hủy diệt vào một diễn viên tài năng.

"Suy nghĩ kỹ đi, Tiểu Nhung. Mẹ tin con biết mình nên làm thế nào."

Lời nói của Thẩm Đại văng vẳng bên tai Thịnh Minh Trản đang cách một bức tường.

Cô mặt không biểu tình nhìn hành lang âm u.

Tiểu Nhung sẽ không ruồng bỏ mình.

Nhất định sẽ không...

"Sang năm lại nói."

Thẩm Nhung do dự nói.

Hai con ngươi của Thịnh Minh Trản chợt cứng đờ.

Thẩm Đại cười vỗ vỗ cánh tay Thẩm Nhung: "Được, con suy nghĩ kỹ đi, đoàn kịch <Trường Hận Ca> đã sớm nói với ta, con nhất định là nữ chính, hiện tại còn giữ cho con, lúc nào con nghĩ thông suốt thì nói với mẹ."

Trầm mặc một lát, Thẩm Nhung nhẹ nhàng nói: "Vâng."

Thẩm Nhung nghĩ thầm, trước tiên miệng đáp ứng Thẩm Đại, ổn định bà, sau đó nghĩ biện pháp.

Nếu giằng co với bà sẽ dễ dẫn đến những cảm xúc không tốt, lúc người đang tức giận sẽ không lựa lời.

Tất cả những lời phát ra đều là ác ngữ.

Nàng không muốn cãi nhau với Thẩm Đại.

Mà một khi Thẩm Đại tức giận, cũng khó có thể tưởng tượng bà sẽ làm gì.

Khi đó chắc chắn sẽ gây ra cuộc khủng hoảng lớn nhất giữa nàng và Thịnh Minh Trản.

Bình tĩnh một chút.

Thẩm Nhung tự nhủ nhất định phải có cách nào đó.

Nàng đang suy nghĩ trong đầu thì đột nhiên có tiếng động từ hành lang.

Ai đó đã làm ngã chiếc xô mà nhân viên quét dọn đặt bên hành lang.

"Ai vậy?" Thẩm Đại nói.

Mũi Thẩm Nhung hơi giật.

Tựa hồ nàng ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro