Chương 90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh đèn với nhiệt độ màu 3000K lúc này giống như không hề ấm áp, mà thay vào đó có vẻ giả tạo và được thiết kế có chủ ý.

Tất cả đồ đạc trong khách sạn này đều dung tục, ngay cả cuộc cãi vã như mưa giông vừa rồi cũng quá ấu trĩ không đáng nhắc đến.

Thịnh Minh Trản rời đi, nhưng từng lời cô vừa nói vẫn còn đọng lại trong tâm trí của Thẩm Nhung.

Tại sao nàng và Thịnh Minh Trản lại đi đến bước này?

Thẩm Nhung mở to mắt.

Cuối cùng nàng và Thịnh Minh Trản đã đi đến bước này...

Vì việc tạm dừng biểu diễn <Nhữ Ninh> nên sau khi hai người cãi vã liền không có cơ hội gặp mặt.

Thẩm Đại chủ động đưa người của đoàn kịch mới đến nhà hàng khách sạn để gặp Thẩm Nhung, đích thân nói chuyện về vở kịch mới.

Nhà sản xuất kiêm soạn nhạc rất ngưỡng mộ Thẩm Nhung, rất hiểu rõ ưu điểm của nàng, rất tự tin sẽ tạo ra một vở kịch có thể vượt qua <Nhữ Ninh>.

Vượt qua <Nhữ Ninh>...

Bốn chữ này làm Thẩm Nhung chán ghét.

Nàng không muốn vở kịch nào vượt qua vở kịch yêu thích của Thịnh Minh Trản.

Đừng nói Thẩm Đại, ngay cả nhà sản xuất cũng nhận thấy Thẩm Nhung có chút không đúng.

Ánh mắt trống rỗng của Thẩm Nhung cuối cùng cũng rơi vào chiếc nhẫn của nhà sản xuất.

Đó là nhẫn cưới, rất giống chiếc nhẫn mà nàng và Thịnh Minh Trản từng đeo.

Thịnh Minh Trản...

Nàng rất nhớ Thịnh Minh Trản.

Vốn dĩ định nói nhiều về vở kịch mới, nhưng thấy tình trạng của Thẩm Nhung không tốt như vậy, Thẩm Đại và nhà sản xuất cũng không nói nữa.

Thẩm Đại muốn cùng con gái về phòng khách sạn để chăm sóc nhưng Thẩm Nhung từ chối.

"Con muốn ở một mình. Mẹ, đừng nghĩ đến việc diễn vở kịch mới nữa. Hiện tại con không có tâm trạng làm việc gì khác. Hơn nữa... con không muốn Thịnh Minh Trản buồn."

Bộ dáng tiều tụy của Thẩm Nhung khiến Thẩm Đại sợ hãi.

Làm bà nhớ đến bộ dáng của Thẩm Ngọc trước khi chết.

Cũng uể oải mất hồn mất vía như vậy.

Thẩm Đại không dám cưỡng ép đi theo nàng, cũng không dám rời đi, nên bà ở lại một tầng khác của khách sạn.

Sau khi trở về phòng, Thẩm Nhung ngơ ngác đứng ở tiền sảnh một lúc, cầm điện thoại mà quên mất mình đang định làm gì.

Cho đến khi tiếng chuông cửa vang lên.

Là Thẩm Đại sao?

Thẩm Nhung đi tới cửa, muốn bảo Thẩm Đại về trước.

Vừa bước tới cửa, nàng liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc đang gọi ngoài cửa.

"Tiểu Nhung."

Trong lòng Thẩm Nhung hơi động.

Là Thịnh Minh Trản.

Đó là người mà nàng vẫn luôn tâm niệm.

Cánh cửa mở ra, Thịnh Minh Trản cao cao, mỉm cười với Thẩm Nhung.

Cô cười giống như giữa hai người chưa từng có hiềm khích.

Dù trông cô như sắp bị sự mệt mỏi nhấn chìm nhưng cô vẫn xinh đẹp, vẫn là người có thể khiến Thẩm Nhung động tâm.

Thịnh Minh Trản cười nói với nàng: “Chị vào được không?”

Thẩm Nhung bỗng nhiên có cảm giác như mới yêu lần đầu.

Nàng nhanh chóng mở cửa.

Thịnh Minh Trản đi vào phòng, nhàn nhạt nhìn một cái, Thẩm Nhung lập tức nhận ra phòng mình bừa bộn, có chút xấu hổ nên đi dọn dẹp.

Thịnh Minh Trản đứng ở phía sau nhìn bóng lưng bận rộn của nàng, trên môi vẫn nở nụ cười nhưng trong mắt lại mang theo vẻ lạnh lùng xám xịt.

Cô đã ở khách sạn này mấy ngày nay, chưa có ý định rời đi.

Đổi lại những gì xảy ra chính là điều cô vừa chứng kiến ​​ở nhà hàng.

“Mấy ngày nay em có chút không thoải mái nên không cho nhân viên dọn dẹp vào.” Thẩm Nhung quay lưng về phía cô giải thích.

Thịnh Minh Trản "Ừm" một tiếng.

Đúng là nàng không hề dọn dẹp hộp bánh cô mang theo ngày hôm đó.

Thịnh Minh Trản bước tới bàn lấy sợi dây buộc bánh ra.

Giữ cả hai đầu bằng cả hai tay, kéo ra.

Thẩm Nhung ném rác vào thùng rác, sắp xếp gối, vừa định quay người lại thì một dải ruy băng màu đỏ xuất hiện trước mắt nàng.

"Bảo bối, ngoan."

Thịnh Minh Trản đưa tay ra trước mặt Thẩm Nhung, như muốn cho nàng thấy dải ruy băng đẹp như thế nào.

Cô ôm Thẩm Nhung đang ngẩn ra vào trong ngực, ôn hòa lời nói nhỏ nhẹ hôn lên vành tai nàng.

Trên trán Thịnh Minh Trản toát ra một tầng mồ hôi lạnh, nhưng cô vẫn không ngừng mỉm cười.

Dải lụa từng vòng từng vòng trên ngón tay của Thẩm Nhung, trượt về phía cổ tay nàng.

Thịnh Minh Trản nói vào tai nàng: “Em có muốn chị không?”

Thẩm Nhung kinh ngạc quay đầu lại, môi bị Thịnh Minh Trản bịt kín.

Đó là bốn mươi tám giờ không thể dùng lời diễn tả được.

Thẩm Nhung chưa bao giờ trải qua mây mưa kịch liệt như vậy. Mọi xấu hổ và thận trọng đều biến mất, nỗi sợ hãi ban đầu đã được Thịnh Minh Trản đốt cháy thành ngọn lửa tình vô tận.

Ngay cả tầng trói buộc kia cũng đã trở thành vui sướng.

Thịnh Minh Trản vô thanh vô tức, khiến Thẩm Nhung nhận ra thực ra bản thân có ham muốn được khống chế.

Những điều mà ngay cả bản thân nàng cũng không biết đã được Thịnh Minh Trản khai thác rõ ​​ràng.

Đó hoàn toàn là một trận cuồng hoan vào ngày tận thế.

Trong lúc dây dưa ngày đêm, Thẩm Nhung giống như bị Thịnh Minh Trản đưa đến một thế giới khác, một nơi sung sướng mà nàng chưa bao giờ tưởng tượng được.

Thịnh Minh Trản ở nơi sung sướng này không thể nghi ngờ là tràn đầy mị lực mà không ai có thể sánh bằng.

Thịnh Minh Trản dùng dục vọng khống chế của mình để khắc hình dáng của mình lên trên người Thẩm Nhung, cô cũng biết mình có thể dùng thủ pháp gì để triệt để đưa Thẩm Nhung sa vào trong biển dục vọng, khiến nàng khó có thể thoát ra.

"Chị cố ý sao, Thịnh Minh Trản?"

Ngắm hoàng hôn một lần nữa, cuối cùng Thẩm Nhung cũng tỉnh táo trở lại.

Thịnh Minh Trản vừa mới từ phòng tắm bước ra, chậm rãi khoác lên thân hình tao nhã của mình trong chiếc áo choàng tắm màu trắng.

Mái tóc ẩm ướt vẫn đang dần thấm nước xuống.

Không đeo kính, cô đứng dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, tạo thành bóng người.

"Đúng vậy."

Thịnh Minh Trản nâng cằm nhìn Thẩm Nhung, dùng ngón tay thon dài chậm rãi buộc thắt lưng, thong dong thừa nhận.

Thẩm Nhung cảm thấy mình hỏi thừa rồi.

Buổi sáng Thẩm Đại gõ cửa phòng nàng, Thịnh Minh Trản cố ý bế nàng đến cửa, bảo nàng trả lời Thẩm Đại.

Thẩm Nhung chịu đựng mới có thể duy trì được giọng nói của mình, không để Thẩm Đại phát hiện ra bất thường, thuyết phục bà rời đi.

Đương nhiên là Thịnh Minh Trản cố ý.

Thịnh Minh Trản đi tới, quỳ một chân xuống trước mặt nàng, cởi dải ruy băng ra.

Thẩm Nhung nhìn vết đỏ trên cổ tay mình, hỏi:

“Chị muốn dùng phương pháp này để em không thể rời bỏ chị sao?”

Thịnh Minh Trản nắm tay nàng, dùng hơi ấm trên mặt sưởi ấm bàn tay lạnh giá của Thẩm Nhung.

Thành kính ngẩng đầu nhìn Thẩm Nhung.

"Em có thể đừng rời bỏ chị không?"

“Thịnh Minh Trản…” Cổ họng Thẩm Nhung đau như ngậm một thanh sắt trong họng, giọng khàn khàn: “Chúng ta không nên như vậy…”

Thịnh Minh Trản gối đầu lên đùi Thẩm Nhung, không muốn rời xa nói: “Vô luận em thích ai, cũng không có gì sai, em chính là em, sẽ không vì thích ai mà sinh ra khác biệt.”

"Cái gì……"

"Đây là lời em nói đã cho chị khi biết xu hướng tính dục của chị. Em đã nói em sẽ không sợ chị..."

Thẩm Nhung vừa định nói, nụ hôn của Thịnh Minh Trản lại chặn nàng lại.

"Bởi vì em, chị luôn tin rằng chị yêu em là không sai. Chị không có sai."

Trong mười ba năm qua, từng chút thâm tình đều đang cuồn cuộn mãnh liệt, tất cả những chuyện tốt đẹp trong quá khứ đều tập kích ở trong lòng Thẩm Nhung.

Nàng vẫn là yêu Thịnh Minh Trản.

Cho dù đó là Thịnh Minh Trản bất an khi lần đầu tiên bước vào Thẩm gia mười ba năm trước, hay Thịnh Minh Trản bên ngoài bĩnh tĩnh bên trong đã phát điên vào lúc này.

Nàng đều không thể không thích.

Nàng lại bị Thịnh Minh Trản ném xuống đáy biển im lặng.

Đó là một thế giới khác.

Trong thế giới này, chỉ có hai người họ.

Đây chính là điều mà Thịnh Minh Trản muốn, chiếm hữu hoàn toàn không gian của Thẩm Nhung.

Lại qua một đêm, Thẩm Nhung lên cơn sốt cao. Sau khi thuyết phục cô hồi lâu, Thịnh Minh Trản mới bất đắc dĩ rời đi.

Thẩm Nhung nhẹ nhàng thở ra, nhưng đồng thời cũng cảm thấy trống rỗng.

Thẩm Nhung ôm bản thân trong phòng ngủ nóng ran lại lạnh như băng, giống như khỏa thân trong băng tuyết, không ngừng sa sút.

Hai ngày tiếp theo, cổ họng của nàng trở nên sưng đỏ, Thẩm Nhung hoàn toàn không nói được.

Đầu gối cũng không tốt, thậm chí ăn uống cũng khó khăn.

Thẩm Đại kêu quản gia đem cơm tới, một giờ sau đi vào phòng kiểm tra, phát hiện đồ ăn đã nguội hết mà Thẩm Nhung cũng không ăn một miếng.

Thẩm Đại xác định nàng bị bệnh, không thể ở khách sạn được nữa, đành phải đưa nàng về nhà.

Đưa Thẩm Nhung nửa tỉnh nửa mê trở về nhà, mời bác sĩ đến nhà chữa trị cho nàng, nàng uống thuốc liền ngủ say, Thẩm Đại luôn trông coi ở bên cạnh nàng.

Nghe thấy nàng nói mớ.

Trong tất cả câu nói mớ đều nhắc đến tên của Thịnh Minh Trản.

Cảm xúc Thẩm Nhung sa sút đều bị Thẩm Đại nhìn vào trong mắt, Thịnh Minh Trản cũng đã nửa tháng không về nhà, cũng không liên lạc với Thẩm Đại.

Mà ngay bây giờ Trường Nhai vẫn đang so sánh Thẩm Nhung với Thẩm Ngọc, nói nếu Thẩm Nhung vẫn bị Thịnh Minh Trản trói buộc, Thẩm Nhung không tiến bộ nhất định sẽ trở thành Thẩm Ngọc thứ hai, đây chính là điều mà Thẩm Đại lo sợ nhất.

Nhưng nhìn thấy con gái mình như vậy, Thẩm Đại lại mềm lòng.

Rõ ràng ngay từ đầu Tiểu Nhung đã không muốn vạch trần chuyện này, vậy tại sao bà phải truy rõ ngọn nguồn chứ?

Thẩm Đại tự hỏi, nếu mình không vạch trần chuyện này cả đời, không đi kích thích hai đứa trẻ thì cục diện sẽ như thế này sao?

Thẩm Đại ngồi trên chiếc ghế sô pha nhỏ cạnh cửa sổ, cầm trong tay ly trà đen mà dì Khương pha, đến khi nguội hẳn mới uống.

Người khác giới sẽ chia tay, người đồng giới cũng có quan hệ tình cảm, cũng có thể chia tay.

Giống như bạn gái của Tiểu Ngọc đột nhiên rời đi vậy.

Con đường này vốn dĩ còn khó đi hơn khác giới, nếu để tình cảm của hai người họ ngày càng sâu, lỡ như có một ngày chia tay thì phải làm sao?

Đến lúc đó, Tiểu Nhung sẽ thực sự giống hệt dì của nàng.

Kể từ khi phát hiện hai cô con gái của mình có gì đó không đúng, Thẩm Đại luôn tự hỏi tại sao giữa hai đứa trẻ này lại sinh ra tình yêu.

Bởi vì ở bên nhau lâu, đã quen bầu bạn, lại có cùng sở thích, là nhân trung long phượng nên nhìn người khác đều thấy không hợp mắt, chỉ có đối phương là chiến hữu thân mật nhất. Sớm chiều ở bên nhau tự nhiên sẽ có ấn tượng tốt.

Mà tình cảm tốt đẹp sinh ra thì cũng sẽ phai nhạt.

Nhưng nếu không ra tay cản trở, mối quan hệ của hai người cũng có thể phai nhạt, cũng sẽ chia tay.

Nhưng nếu buộc phải chia tay, với tính tình bướng bỉnh và cao ngạo, ngược lại sẽ ngày càng dây dưa với nhau, khó tách rời.

Mà Tiểu Nhung không được thì không có nghĩa là Minh Trản cũng không thể, liệu ở môi trường ở nước ngoài sẽ có thể tốt hơn không?

Thẩm Đại cho rằng chỉ cần sự việc không bị đưa ra ánh sáng, tất cả đều bị chôn vùi dưới nước, dù tương lai có xảy ra chuyện gì thì vẫn còn chỗ để vãn hồi.

Chỉ cần không đưa ra ánh sáng.

Huống chi……

Nhìn khuôn mặt tiều tụy khi ngủ của con gái, Thẩm Đại buồn bã nghĩ, bà ghét cha của bà như vậy, nhưng cuối cùng lại làm chuyện giống như cha mình.

Thẩm Đại nhéo cổ áo, cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình.

Bà không thể giống hắn, bà muốn bảo vệ con gái mình.

Không xé rách, để mọi chuyện trôi qua trong im lặng đi.

Sinh nhật của Thẩm Đại sắp đến gần.

Nhân dịp sinh nhật của mình, bà bảo Thẩm Nhung đi tìm Thịnh Minh Trản.

“Kêu chị Minh Trản về nhà, nói với con bé là mẹ nhớ con bé.”

Lúc ấy Thẩm Đại không biết, rạn nứt giữa hai đứa trẻ không phải chỉ vì bà.

Bà đã nghĩ rằng lùi lại một bước sẽ vãn hồi được tất cả.

Đã nhiều ngày không gặp, chủ động liên lạc của Thẩm Nhung thực sự khiến Thịnh Minh Trản rất vui vẻ.

Mặc dù không nói điều gì đặc biệt, nhưng Thẩm Nhung nghe thấy giọng điệu của Thịnh Minh Trản trong điện thoại ngày càng cao, biết cô rất nóng lòng trở về.

Trái tim khô khốc của Thẩm Nhung tràn ngập ấm áp vì nhìn thấy tia sáng này.

Liệu có cơ hội nào để kết thúc cơn ác mộng hiện tại và quay về ban đầu không...

"Thịnh Minh Trản."

"Ừm."

"Em sẽ giải quyết mọi thứ, nhất định sẽ."

Thịnh Minh Trản ở đầu bên kia điện thoại không có phản ứng rõ ràng mà chỉ khẽ cười.

Thẩm Nhung không biết Thịnh Minh Trản nghe như thế nào, những gì nàng nói có giống lời nói suông dễ nghe hay không.

Vào ngày sinh nhật của Thẩm Đại, Thịnh Minh Trản đã đến.

Mang theo rất nhiều quà.

"Mẹ, sinh nhật vui vẻ."

Thịnh Minh Trản chủ động ôm Thẩm Đại.

Mở rộng vòng tay ôm giống như Thẩm Đại nhiều năm trước.

Chỉ là lần này người cứng nhắc là Thẩm Đại.

Dì Khương nấu cơm xong liền rời đi, Thẩm Đại chỉ muốn ba người dùng cơm vừa ăn vừa nói.

Thịnh Minh Trản nói gần đây cô đang hồi phục chấn thương thắt lưng, đã không có gì đáng ngại.

Kỳ thực, cô vẫn đang gặp bác sĩ tâm lý, nhưng cô không nói chuyện này.

Việc điều trị vẫn chưa có kết quả, mà hiện tại cũng không phải là thời điểm tốt để cho Thẩm Đại biết tâm lý của cô có bệnh.

Thẩm Đại cảm thấy áy náy, thậm chí bà còn không biết con gái mình đã bị chấn thương ở lưng.

Bà than thở gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện, thậm chí còn xin lỗi Thịnh Minh Trản, nói lẽ ra trước đây bà không nên ép buộc tìm diễn viên song song cho <Nhữ Ninh>.

"Đáng lẽ ta nên là người hiểu rõ mối quan hệ giữa con với em gái Tiểu Nhung nhất, nên ủng hộ mọi quyết định của hai đứa nhất, nhưng ta lại để hai đứa không vui. Minh Trản... con có thể tha thứ cho mẹ không?"

Thịnh Minh Trản nhìn thấy Thẩm Đại nắm tay mình.

Cô nhớ khi mới đến Thẩm gia, Thẩm Đại đã bảo dưỡng rất kỹ lưỡng, tinh xảo bất phàm.

Giờ đây, đôi bàn tay chủ động kéo cô ra khỏi vũng lầy đã có những nếp nhăn.

Thịnh Minh Trản có chút cảm động, nắm tay lại Thẩm Đại.

"Mẹ, nói gì mà tha thứ với không tha thứ. Người một nhà chúng ta không nói chuyện này."

Thẩm Đại cười "haha" hai tiếng, giọng nói càng lớn, "Đúng đúng đúng, không nói chuyện này nữa, ăn cơm trước đi! Minh Trản, con xem, hôm nay đều là món con thích ăn nhất, gần đây con gầy đi nhiều quá, phải ăn nhiều một chút."

Không khí ấm áp của Thẩm gia giống như đã quay trở lại một chút.

Nhưng Thẩm Nhung không nói gì, nhìn thấy liền hiểu tất cả chỉ là ảo giác.

Dù vẫn nói cười như trước nhưng Thẩm Nhung hiểu rằng cả hai đều đang đeo mặt nạ kém chất lượng.

Trong bữa ăn, Thẩm Đại lải nhải một số chuyện không liên quan mà ngay cả bản thân bà cũng chưa hẳn là quan tâm.

Sau đó, Thẩm Nhung được nhắc đến việc đi du học.

"Bồi dưỡng?" Nụ cười của Thịnh Minh Trản theo quán tính vẫn còn treo trên mặt.

"Minh Trản, hẳn là con cũng phát hiện, mấy năm nay em gái Tiểu Nhung của con không có tiến bộ gì lớn. Ta đã suy nghĩ rất lâu, môi trường trong nước chướng khí mù mịt, không có lợi cho sự phát triển lâu dài của diễn viên. Khiêm tốn mà nói thì con với Tiểu Nhung đã đi đến đỉnh Trường Nhai rồi, không có nhiều người cùng thế hệ với hai đứa, thậm chí cả thế hệ trước cũng không có ai mang lại cho hai đứa nhiều chất dinh dưỡng để hai đứa phát triển. Ta nghĩ, nếu để Tiểu Nhung đến Broadway theo đuổi sự nghiệp thì sẽ có một thế giới rộng lớn hơn, có nhiều cơ hội cho con bé phát triển hơn."

Những lời này khiến Thẩm Nhung không kịp ứng phó.

“Sao trước đó mẹ chưa từng nói gì về chuyện này?”

"Ta cũng lâm thời quyết định, đương nhiên, ta với chị Minh Trản của con cũng sẽ qua cùng con. Ta có vài người quen cũ ở Broadway, ở đó có đủ loại diễn viên, Tiểu Nhung, con nhất định sẽ tìm được cảm hứng và đam mê từ bọn họ nhiều hơn. Còn Minh Trản, con muốn tiếp tục làm diễn viên mẹ cũng không phản đối, nhưng lãng phí tài năng kinh doanh của con sẽ rất đáng tiếc, ta cũng muốn sau này sẽ để lại công ty và nhà hát cho con quản lý. Về sau Tiểu Nhung diễn xuất, con ở phía sau hoạch định, hai chị em hỗ trợ lẫn nhau, đến khi ta trăm tuổi cũng có thể yên tâm ra đi.”

Thẩm Đại không muốn cường ngạnh chia cắt Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản.

Chỉ cần kéo ra một khoảng cách giữa hai người là được rồi.

Chỉ cần Tiểu Nhung ra ngoài nhìn thấy một thế giới mới, hít thở không khí trong lành hơn, gặp gỡ những người không phải Thịnh Minh Trản, hợp tác với những người không phải cô, làm phong phú thêm ham muốn sáng tạo của nàng, vậy thì cuộc đời nghệ thuật của nàng sẽ nở hoa lâu hơn.

Thịnh Minh Trản đương nhiên có thể đi theo nàng, nhưng khi tiếp quản công ty mới, cô sẽ bận rộn, ít có thời gian gặp gỡ và dành thời gian cho Thẩm Nhung.

Sự thay đổi về khoảng cách có thể khiến tình cảm của hai người họ tự nhiên nhạt dần.

Trong lòng Thẩm Đậi, đây là cách tốt nhất mà không làm tổn thương ai.

Thẩm Đại cảm thấy mình đã an bài tốt mọi chuyện, nhưng lại nhìn thấy sắc mặt Thẩm Nhung vô cùng khó coi.

Lúc này Thẩm Nhung mới thực sự nhận ra Thẩm Đại chưa hiểu rõ về Thịnh Minh Trản.

Trên thế giới này, chỉ có nàng mới có thể hiểu được hết tâm tình của Thịnh Minh Trản.

Thịnh Minh Trản đặt đũa lên bàn, nhìn thẳng vào Thẩm Đại, hỏi bà:

“Mẹ, mẹ vẫn muốn chia cắt con với Tiểu Nhung sao?”

Thẩm Đại còn chưa kịp phản ứng trước sự thay đổi đột ngột của bầu không khí, Thịnh Minh Trản đã nói tiếp:

“Lẽ nào mẹ còn không biết con với em ấy có phải là quan hệ chị em hay không sao?”

Mũi nhọn sắp xuyên thủng mọi thứ đã bị Thịnh Minh Trản trắng trợn giơ lên, tên đã ở trên dây.

Thẩm Nhung lo lắng nói với Thịnh Minh Trản: “Thịnh Minh Trản, đừng nói nữa.”

Thịnh Minh Trản cảm thấy mọi thứ trong tầm nhìn của mình đều rung chuyển.

Khuôn mặt của Thẩm Nhung và Thẩm Đại biến thành những đường nét mờ nhòe như trong tranh thủy mặc.

Cô biết mình đang làm một chuyện gì đó cực kỳ nguy hiểm, cô đang khiến cái nhà này tan nát hoàn toàn.

Nhưng vào lúc này, khi cô lại bị tước đi người mình yêu nhất, cô không thể kiềm chế được bản thân.

Cô quay đầu nhìn Thẩm Nhung, "Chị nói không đúng sao? Không phải mẹ chỉ muốn chia cắt chúng ta thôi sao? Em cũng muốn chia tay với chị sao?"

Điều Thẩm Nhung nghĩ là dù Thẩm Đại có nói gì thì cũng nên đáp ứng trước, ổn định Thẩm Đại rồi mới nói chuyện.

Ngay cả khi nàng ra nước ngoài, Thẩm Đại cũng không thể theo dõi nàng 24/24. Nàng và Thịnh Minh Trản vẫn có thể liên lạc riêng với nhau.

Sự thật đã chứng minh rằng Thịnh Minh Trản quả thực hiểu Thẩm Nhung rất rõ.

Thậm chí còn biết nàng đang nghĩ gì.

Thịnh Minh Trản trực tiếp chọc thủng Thẩm Nhung: “Chẳng lẽ là em muốn lén lút yêu đương với chị như trước? Giấu mẹ, giấu cả thế giới…”

Thẩm Nhung hung hăng hất chiếc cốc trước mặt xuống đất.

Âm thanh vỡ vụn đáng sợ cắt ngang lời nói của Thịnh Minh Trản.

Ánh mắt Thẩm Đại thẳng tắp, nhìn chằm chằm Thịnh Minh Trản, lửa giận sắp tới tận trời.

"Con có ý gì? Vậy ra hai đứa thực sự đang có quan hệ đồng tính sao." Những đường gân trên trán Thẩm Đại mơ hồ nổi lên. "Ta coi con như con gái ruột của mình, con đang làm gì với con gái ta vậy?"

Thẩm Nhung chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ và lời nói thẳng thắn của Thẩm Đại, nàng vô thức ôm lấy Thẩm Đại, sợ bà sẽ làm ra chuyện nguy hiểm với Thịnh Minh Trản.

“Không phải vậy.” Thẩm Nhung cố gắng giải thích, “Tụi con…”

Thịnh Minh Trản "ha" một tiếng, tựa lưng vào ghế: "Đúng vậy, em không phải là đồng tính, chị biết, như em đã nói, ở bên chị chỉ là để giải quyết nhu cầu sinh lý, chị chỉ là công cụ để em dùng để giải sầu. Bất quá chị rất muốn biết, khi em yêu cầu chị dang rộng chân em là mang tâm tình gì, lúc đó em cũng cảm thấy mình yêu người khác giới sao?"

Lông tóc toàn thân Thẩm Nhung dựng đứng.

Đang lúc chuẩn bị bịt miệng Thịnh Minh Trản thì lại nghe thấy một tiếng "két" cực kỳ thô bạo.

Âm thanh chói tai của chân ghế cọ vào mặt đất vang lên cùng lúc với cái tát của Thẩm Đại ở trên mặt của Thịnh Minh Trản.

Kính của Thịnh Minh Trản bị rơi xuống đất.

Cái tát của Thẩm Đại mạnh đến nỗi trên khuôn mặt trắng trẻo của Thịnh Minh Trản lập tức xuất hiện những vết ngón tay sưng đỏ.

Thịnh Minh Trản quay mặt đi, khóe mắt nhìn Thẩm Đại rồi nói tiếp:

"Cho dù hôm nay mẹ có đánh chết con ở đây thì cũng không thay đổi được sự thật rằng con gái của mẹ là đồng tính, hay sự thật là tụi con đã sớm lên giường với nhau. Mẹ không thể thay đổi được gì cả, con gái của mẹ là đồng tính, hai đứa con gái của mẹ đều là đồng tính!"

Thẩm Đại tức giận nói: “Ta không có đứa con gái như cô!”

Thẩm Đại đập nát chiếc bánh sinh nhật Thịnh Minh Trản mua vào trên người cô.

"Cứ coi như ta chưa từng đón một kẻ bạch nhãn lang như cô về nhà! Cút khỏi đây! Cút khỏi Thẩm gia! Cút—"

Thịnh Minh Trản không né tránh, để Thẩm Đại đánh mắng, bị kem của bánh ngọt bao phủ.

Ngọt ngào này thật giống ngày ấy.

Ngày Thẩm Đại nắm tay cô, đưa cô ra khỏi ngôi nhà đáng sợ đó.

Ngày bà nói với cô: "Con là đứa trẻ ngoan, đi cùng ta nhé".

Thịnh Minh Trản mơ hồ tìm thấy bóng dáng quen thuộc của Thẩm Nhung, liền hỏi Thẩm Nhung:

"Tiểu Nhung, em đi cùng chị được không?"

Đây là câu hỏi muốn hỏi nhất, cũng là câu hỏi cuối cùng.

Lúc đó đầu óc nàng đã rối tung rối mù, hoàn toàn không nghĩ tới ẩn ý của Thịnh Minh Trản.

Nàng chỉ muốn Thẩm Đại và Thịnh Minh Trản tạm thời tách ra, cuộc đối đầu đáng sợ này đừng tiếp tục nữa.

"Chị đi trước đi, Thịnh Minh Trản."

Thẩm Nhung muốn cô rời đi trước, sau đó trấn an Thẩm Đại đang khóc mới đi tìm cô.

Thịnh Minh Trản đã hiểu.

Thần Nhung đã chọn Thẩm Đại.

Nàng đã chọn người quan trọng nhất cuộc đời nàng.

Chút hy vọng cuối cùng trong mắt cô liền biến mất.

Hai mẹ con ôn nhu này, vô cùng ôn nhu với cả thế giới, lại chỉ tàn nhẫn với một mình cô.

Cô liền rời đi.

Như hai người họ mong muốn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro