Chương 91

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Nhung chưa bao giờ thấy Thẩm Đại khóc như thế này.

Bà khóc đến làm tim nàng đau nhói.

Lát sau dì cả đến, Thẩm Đại cũng ra sân nói chuyện với dì.

Thẩm Nhung không thể ở lại lâu hơn, bất chấp chạy đến nhà nàng và Thịnh Minh Trản.

Về đến nhà, nàng thấy nhà vắng tanh, đèn cũng không bật.

Thịnh Minh Trản không có ở đây.

Thẩm Nhung gọi Thịnh Minh Trản rồi vội vàng xuống lầu.

Điện thoại của Thịnh Minh Trản cũng bị tắt.

Nàng biết khi tâm trạng không tốt thì Thịnh Minh Trản sẽ đi dạo ở công viên nhỏ gần đó.

Nàng đi quanh công viên vài lần, đi đến các cửa hàng gần đó nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Thịnh Minh Trản.

Nàng không tìm thấy cô ở đâu cả.

Cảm giác bất an càng tăng lên vô hạn khi thời gian ngày càng trôi qua mà không tìm được Thịnh Minh Trản.

Thẩm Nhung điên cuồng tìm kiếm trên đường lúc nửa đêm, gọi điện cho Lâm Chỉ và tất cả những người quen của Thịnh Minh Trản, nhưng không ai biết cô đã đi đâu.

Thẩm Nhung lo lắng đến mức toàn thân ướt đẫm mồ hôi, đầu gối đau đến mỗi bước đi đều như kim châm.

Đột nhiên, điện thoại reo lên.

Trong lòng Thẩm Nhung đột nhiên như bay lên trời, lập tức nhìn về phía màn hình.

Là dì cả...

Thẩm Nhung hoảng sợ khi dì nàng đột nhiên gọi điện vào lúc nửa đêm.

Điện thoại vừa kết nối, nàng liền nghe thấy Thẩm Hi hét lên ở đầu bên kia điện thoại:

"Tiểu Nhung, con ở đâu? Mẹ con ngất rồi!"

Thẩm Nhung lập tức chạy đến bệnh viện, chịu đựng toàn thân khó chịu và kiệt sức để cùng Thẩm Đại khám bệnh và thanh toán...

Sau khi khám xong, Thẩm Đại không gặp nhiều nguy hiểm, ngoại trừ bị huyết áp cao vì lo lắng và bị sốc.

Bác sĩ đề nghị khám toàn thân để xem có vấn đề gì khác không.

Sau đó, Thẩm Nhung không thể liên lạc với Thịnh Minh Trản mấy ngày, Thẩm Nhung rất lo lắng cho cô.

Trong khi tìm kiếm Thịnh Minh Trản, nhiều người bạn nhận thấy giữa hai người có chút không đúng, tới hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Thẩm Nhung không thể trực tiếp giải thích.

Nàng phát hiện ra khi con người muốn giấu điều gì đó thì có rất nhiều điều khó nói ra.

Nàng và Thịnh Minh Trản đã quen biết nhau hơn mười năm, yêu nhau được tám năm, khi chia tay, hai người không thể nói một lời với người khác.

Không ai biết Thịnh Minh Trản đã đi đâu, thực sự sợ cô sẽ xảy ra chuyện nên đã gọi cảnh sát.

Kết quả là ngày hôm sau Thịnh Minh Trản xuất hiện.

Cô đã trở lại nhà hát An Chân.

Đêm đó, Lâm Chỉ để lại một tài liệu ở nhà hát, trên đường trở lại nhà hát, nàng nghe thấy những người đang tiến về phía mình nói "cháy rồi."

"Hình như là từ nhà hát."

Hướng này chỉ có duy nhất nhà hát An Chân...

Đêm đã khuya, không có biểu diễn nên cột khói xanh đặc biệt bắt mắt dưới bầu trời đêm.

Quả thực xuất hiện từ khu vườn nhỏ phía sau nhà hát An Chân.

Lâm Chỉ hoảng hồn chạy về phía khu vườn nhỏ.

Thịnh Minh Trản sắp xếp những thứ liên quan đến Tích Tuyết, mang chúng đến khu vườn nhỏ, đốt từng thứ một rồi ném vào chiếc thùng sắt đã chuẩn bị trước.

Trang phục, tai nghe, mũ đội đầu và các đạo cụ khác nhau đều được thiết kế riêng theo kích cỡ của Thịnh Minh Trản, cô đều trân trọng từng thứ một.

Bây giờ lại như mồi lửa, bị đốt cháy trong chớp mắt.

Thẩm Nhung vẫn luôn tìm kiếm Thịnh Minh Trản, vừa lúc cũng ở Trường Nhai.

Khi nàng lần theo ngọn lửa tìm đến nơi này, nàng thấy mọi thứ của Tích Tuyết đều đang bị lửa nuốt chửng.

"Thịnh Minh Trản..." Vẻ mặt kinh ngạc của Thẩm Nhung bị chiếu sáng, "Chị đang làm gì vậy? Chị điên rồi sao?"

Chiếc kính bị Thẩm Đại làm vỡ ngày đó vẫn còn ở Thẩm gia. Bây giờ cô đã thay một cặp kính không gọng mà nàng chưa từng thấy trước đây, trên người khoát một chiếc khăn choàng màu đỏ rất khác thường ngày.

Trước câu hỏi của Thẩm Nhung, Thịnh Minh Trản nhướng mày, thản nhiên nói:

"Đúng vậy, tôi điên rồi, trong mắt các người, tôi là một con chó điên. Đã như vậy, tôi sẽ cho các người thấy rõ tôi điên đến mức nào. Chẳng phải em luôn muốn đổi bạn diễn sao? Hiện tại em đã được tự do, muốn đổi bạn diễn thì đổi, muốn làm gì thì làm."

Gió thổi bay mái tóc của cô, để lộ khuôn mặt thanh tú.

Trong ánh lửa, cô trông giống như một con bướm sẵn sàng bay đi bất cứ lúc nào.

"Thẩm Nhung, em đã hoàn toàn thoát khỏi tôi."

Khi Lâm Chỉ lao vào vườn, đúng lúc nhìn thấy Thịnh Minh Trản ném thanh kiếm của Tích Tuyết vào lửa.

Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản đối mặt với nhau, cả hai đều có tâm trạng rất kỳ quái, giống như vừa mới cãi nhau xong.

Lâm Chỉ run rẩy, "Đang làm gì vậy? Minh Trản? Tiểu Nhung, hai người làm sao vậy?"

Thịnh Minh Trản ném bộ trang phục cuối cùng vào lửa, khép khăn choàng lại, rũ mắt nói:

“Tôi sẽ không diễn Tích Tuyết nữa, các người thích ai thì tìm người đó diễn.”

Nói xong, không thèm nhìn Thẩm Nhung, cô xoay người rời đi.

Lâm Chỉ gọi Thịnh Minh Trản hồi lâu cũng không có trả lời.

Lâm Chỉ muốn đuổi theo Thịnh Minh Trản, nhưng lại thấy Thẩm Nhung đang khiếp sợ cực độ đã hồi phục tinh thần muốn lao vào đống lửa, cố gắng lấy lại mọi thứ của Tích Tuyết.

Lâm Chỉ quay đầu kéo Thẩm Nhung: "Đừng đi! Mấy cái này có thể làm lại, nếu em bị bỏng thì coi như xong đó! Thẩm Nhung!"

Lâm Chỉ tận lực kéo Thẩm Nhung lại, còn phải tìm bình chữa cháy.

Lúc này, nàng nghe thấy tiếng động, vài nhân viên nhà hát chạy tới.

Cuối cùng ngọn lửa cũng được dập tắt nhưng “Tích Tuyết” đã cháy rụi hoàn toàn.

Thẩm Nhung ngây ngốc ngồi trên mặt đất, trên người có từng mảng màu xám đen, vẻ mặt vô cùng thống khổ.

Ước mơ mà hai người đã dày công hoàn thành và tất cả sự kiên trì của hai người đã biến thành tro bụi trong đêm đó.

Sau đó Thẩm Nhung không gặp Thịnh Minh Trản một thời gian dài.

Không có ai nhìn thấy cô.

Thịnh Minh Trản không trở về Thẩm gia hay ngôi nhà nhỏ của hai người, cô rời nhóm WeChat bạn bè, còn chặn Thẩm Nhung, giống như cô đã biến mất khỏi thế giới.

Thẩm Nhung biết rằng tất cả những gì cô làm chỉ là ngăn chặn những điều chán ghét trên thế giới.

Cô chán ghét đến mức không muốn nhìn thấy ai làm cô khổ sở nữa.

Những người muốn tự chữa lành sẽ không muốn tiếp xúc.

Nhưng Thẩm Nhung lại cảm thấy Thịnh Minh Trản chỉ chán ghét nàng mà thôi.

Không thể bỏ nhạc kịch <Nhữ Ninh>.

Ngay cả khi đốt trang phục và đạo cụ trong lúc tức giận, cô vẫn sẽ quay lại và tiếp tục biểu diễn nhạc kịch.

Đó là sự nghiệp của Thịnh Minh Trản, đó là tình yêu đích thực của cô.

Sau một thời gian, khi cơn giận của cô nguôi ngoai thì sẽ quay lại, nói chuyện vui vẻ với nàng.

Thẩm Nhung nghĩ rằng <Nhữ Ninh> sẽ tiếp tục biểu diễn, chỉ cần cô không từ bỏ biểu diễn và giấc mơ nhạc kịch của mình, Thẩm Nhung sẽ đồng ý bất cứ điều gì cô muốn.

Cho dù tạm thời không thể làm gì, nàng cũng hy vọng Thịnh Minh Trản có thể cho nàng thêm một chút thời gian, nàng sẽ lại nói chuyện với Thẩm Đại, mọi việc sẽ được giải quyết.

Chỉ cần cô có thể quay lại.

Mọi thứ vẫn còn đây, không thiếu thứ gì.

Nhưng nhiều ngày trôi qua vẫn không có tin tức gì từ Thịnh Minh Trản.

Trong những ngày Thịnh Minh Trản biến mất, Thẩm Nhung cảm thấy nửa linh hồn của mình đã bị lấy đi, sống như một vong hồn.

Không diễn tập hay biểu diễn, chỉ lang thang khắp mọi ngóc ngách của thành phố N, trái tim và tâm trí của nàng tràn ngập Thịnh Minh Trản.

Thẩm Nhung đã định chế mọi thứ mà Thịnh Minh Trản đốt.

Ngay cả khi không có người làm mẫu, Thẩm Nhung vẫn nhớ tất cả kích thước của Thịnh Minh Trản.

<Nhữ Ninh> là thứ hai người quan tâm và tâm huyết nhất, là vở kịch mà hai người đã làm việc chăm chỉ mới đạt được.

Nếu <Nhữ Ninh> biến mất, nàng và Thịnh Minh Trản thật sự coi như xong.

Thẩm Nhung lần lượt gửi tin nhắn cho Thịnh Minh Trản.

Mặc dù biết Thịnh Minh Trản đã chặn nàng trên WeChat và trên điện thoại, nhưng nàng không khỏi muốn nói cho cô biết mọi suy nghĩ của mình.

Đây là thói quen mà Thẩm Nhung đã hình thành trong mười ba năm qua.

[Em sẽ không ra nước ngoài cũng không đến Broadway, em chưa bao giờ thực sự muốn thỏa hiệp với Thẩm Đại, em đã từ chối đóng vai chính trong các vở kịch khác, chỉ là hiện tại em muốn bà ấy tạm thời ổn định lại]

[Thế nhưng, em đã không bảo vệ được hai người. Xin lỗi…]

[Em nên cường ngạnh hơn một chút]

[Gần đây Tiểu Mệnh luôn nán lại trước cửa, nó đang chờ chị, nó nhớ chị]

[Em cũng đang chờ chị, em cũng đang nhớ chị]

[Thịnh Minh Trản, em xin lỗi]

[Chị có thể gặp em được không?]

[Xin lỗi…]

[Chị có thể cho em gặp chị không?]

Ngày thứ ba mươi mốt Thịnh Minh Trản biến mất.

Hiện tại là năm giờ rưỡi sáng.

Ngủ chưa đầy một giờ, Thẩm Nhung tự dưng tỉnh dậy.

Sau khi tỉnh dậy, đi loanh quanh trong nhà không mục đích, nàng dừng lại trước tủ quần áo.

Lúc trước Thịnh Minh Trản thu dọn đồ đạc trong nhà, muốn tìm gì cũng phải hỏi cô, Thẩm Nhung cũng không biết để ở đâu.

Nhưng vali ở đây, Thẩm Nhung biết.

Nàng và Thịnh Minh Trản có vali đôi.

Của nàng màu trắng, của Thịnh Minh Trản màu đen.

Thẩm Nhung mở cửa tủ ra, phát hiện trong tủ chỉ còn lại chiếc vali màu trắng.

Không thấy của Thịnh Minh Trản.

Không thấy.

Thẩm Nhung ngơ ngác nhìn chiếc vali màu trắng đơn độc, càng nhìn càng thấy không đúng.

Vào lúc đó, nàng nhận ra rằng Thịnh Minh Trản đã thực sự rời đi.

Sau khi tự tay đốt cháy lý tưởng của hai người, cô đã hoàn toàn rời bỏ cuộc đời của nàng.

Hai người chia tay.

Thẩm Nhung sốt cao hai ngày, Thẩm Đại tới chăm sóc nàng.

Thấy Thẩm Nhung tiều tụy vì Thịnh Minh Trản rời đi, Thẩm Đại không chịu rời đi vì sợ nàng thật sự sẽ xảy ra chuyện.

Vừa đến gần cửa sổ, Thẩm Đại liền khẩn trương.

Thẩm Nhung nói với Thẩm Đại: “Yên tâm, con sẽ không tự sát.”

Sau khi ổn định lại cảm xúc, nàng nói: "Con muốn về nhà."

Nàng không thể tiếp tục mất tinh thần, đây không phải là điều nàng nên làm.

Không thể để Thẩm Đại lo lắng cho nàng, nàng muốn vui lên.

Trong khi Thẩm Nhung lựa chọn tự cứu mình thì Thẩm Đại cũng hết lòng chăm sóc nàng.

Ngủ một ngày một đêm, cuối cùng cơn sốt cũng giảm bớt.

Thẩm Nhung trở lại 128 Ngàn Dặm Xuân Thu, bắt đầu thức dậy lúc năm giờ mỗi sáng để luyện tập.

Tần Duẫn và Lâm Chỉ đã đến thăm nàng vài lần, lúc đầu họ còn thận trọng, nhưng sau đó thấy nàng có tâm trạng tốt, dù nói chuyện hay đùa giỡn đều thoải mái nên họ cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Nhưng Tần Duẫn vẫn cảm thấy Thẩm Nhung không đúng.

Trên đường về nhà, Tần Duẫn u sầu nói với Lâm Chỉ:

"Quá thoải mái mới kỳ quái. Trước đây Tiểu Nhung không phải là người hướng ngoại như vậy, không phải sao?"

Tần Duẫn vừa nói lời này, Lâm Chỉ liền hiểu ra.

“Em ấy đang gắng gượng.”

Câu nói ngắn gọn này khiến hốc mắt Tần Duẫn đỏ hoe.

Tần Duẫn lau nước mắt, nói: "Tại sao học tỷ đột nhiên xuất ngoại làm việc chứ... Cứ như vậy mà rời đi, sau này Tiểu Nhung phải làm sao?"

Tần Duẫn biết được chuyện Thịnh Minh Trản xuất ngoại làm việc từ một người bạn khác.

Nói đúng ra, người bạn đó không phải là thành viên trong nhóm bạn bè của họ. Hắn là người quen của Thịnh Minh Trản, hắn và Tần Duẫn đã trao đổi WeChat về vấn đề thuê nhà hát, thỉnh thoảng trò chuyện, cô cũng biết chuyện này từ đây.

Khi lần đầu nghe được tin Thịnh Minh Trản xuất ngoại, rất nhiều bạn bè không biết nội tình đều không tin.

Sao Thịnh Minh Trản lại xuất ngoại?

Thịnh Minh Trản đặt tất cả tâm tư của mình vào nhà hát An Chân và Thẩm gia, hận không thể rời khỏi Thẩm Nhung nửa bước. Sao có thể nguyện ý xuất ngoại? Không được gặp em gái của cô chẳng phải tương đương giết chết cô sao?

Những người khác không tin, nhưng Lâm Chỉ là người đã tận mắt nhìn thấy Thịnh Minh Trản đã đốt cháy mọi thứ về Tích Tuyết đêm đó, cô nói sẽ không bao giờ diễn <Nhữ Ninh> nữa, trong lòng nàng biết rằng Thịnh Minh Trản có thể đã thực sự rời đi, mà đã rời đi một cách quyết tuyệt.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà nháo thành như vậy?

Tách ra sao? Chuyện này không nên đi, chẳng phải gia đình họ có mối quan hệ rất tốt sao? Chuyện gì có thể làm ra chuyện lớn như vậy chứ?

Lâm Chỉ trăm mối hoang mang gửi rất nhiều tin nhắn cho Thịnh Minh Trản, không biết cô đang ở đâu, cũng không trả lời nàng.

Lâm Chỉ tâm sự nặng nề nhìn mặt trời lặn ở phía Tây.

<Nhữ Ninh> có thể tiếp tục được biểu diễn không?

Rất may vết thương ở đầu gối không để lại di chứng.

Thẩm Nhung dứt khoát rời khỏi đoàn kịch <Nhữ Ninh>, để Trường Niệm của nàng tan thành tro bụi cùng với Tích Tuyết của Thịnh Minh Trản.

Thẩm Đại hiểu được ý tứ của Thẩm Nhung.

Sau khi thương lượng với đoàn kịch, <Nhữ Ninh> chính thức bị đóng lịch.

<Nhữ Ninh> đột nhiên bị đóng lịch thu hút rất nhiều sự chú ý.

Mọi người đều đang suy đoán nguyên nhân.

Không biết tin tức Thịnh Minh Trản và Thẩm gia cả đời không qua lại truyền đến từ đâu.

Nhưng Lâm Chỉ đoán rằng nàng không phải là người duy nhất nhìn thấy Thịnh Minh Trản đốt đạo cụ trang phục vào đêm đó.

Rốt cuộc, khói lửa có thể được nhìn thấy cách đó hàng chục mét.

Ngoài ra, Thịnh Minh Trản đột nhiên xuất ngoại, rời khỏi nhóm trò chuyện, tín hiệu chia tay không thể rõ ràng hơn.

Sau khi <Nhữ Ninh> được thông báo đóng lịch, rất nhiều cơ quan truyền thông muốn phỏng vấn Thẩm Nhung nhưng đều bị từ chối.

Khi sự tò mò của họ chưa được thỏa mãn, có người phát hiện ra weibo của Thẩm Nhung nghìn năm vốn không được cập nhật, thực sự đã cập nhật tám bài đăng liên tiếp.

Ngoài chào buổi sáng, chào buổi chiều và chúc ngủ ngon, tám bài đăng trên weibo này còn bao gồm ba bữa cơm của nàng.

Nàng chụp ảnh trời xanh mây trắng, chú chó ở nhà, thậm chí còn chụp một bức ảnh selfie không có bố cục, cũng không có bộ lọc nào cả.

Trong 8 bài đăng trên weibo, từng cái từng cái đang cố gắng thể hiện rằng nàng rất bình thường và yêu đời.

Kết hợp với tin đồn Thịnh Minh Trản đã rời khỏi Thẩm gia, tám bài đăng trên weibo này đã bộc lộ quẫn bách của Thẩm Nhung khi giả vờ thoải mái.

Khi Thẩm Nhung lần đầu tiên đăng bài trên weibo, nàng chỉ nghĩ như vậy.

Nghĩ rằng giới trẻ ngày nay chơi weibo, khi nào chán nản liền đăng bài.

Không ngờ sau khi đăng tám bài cùng một lúc, bấm vào hàng chục nghìn bình luận và phát hiện dòng chữ "Thịnh Minh Trản" có mặt khắp nơi.

Thẩm Nhung: "..."

[A, đây là thịnh thế kỳ cảnh gì đây, Thẩm Nhung phát điên sao?]

[Bạn diễn tốt nhất đã hợp tác hơn mười năm rời đi, đổi lại là ai cũng sẽ phát điên thôi]

[Nghe nói Thịnh Minh Trản đã xuất ngoại... thật sự không diễn nhạc kịch nữa sao?]

[Thịnh Minh Trản tuyệt thế tài hoa không diễn nhạc kịch nữa? Là muốn ai đó đau tim ư]

[Có thật là đã tách ra không? Tại sao? Chẳng phải hai người là bạn diễn tốt nhất sao?]

[Có người nói chị muốn đổi bạn diễn, có đúng không? Thẩm Nhung, chị không nhớ Thịnh Minh Trản đã đợi chị suốt hai năm mới thật sự nhận vai nữ chính sao?]

[Thẩm Nhung, chị đành lòng để thời đại của chị và chị ấy trở thành lịch sử sao?]

Thẩm Nhung lướt bình luận, đọc từng câu từng chữ.

Để những lời đau lòng thấm vào trái tim.

Một hình ảnh đã được đưa lên hàng đầu.

Đó là bức ảnh được chụp khi nàng và Thịnh Minh Trản cùng nhau đoạt giải Kim Thạch.

Trong ảnh, hai người ôm nhau thật chặt, Thẩm Nhung nhìn lên nóc nhà sáng chói, trong khi đó Thịnh Minh Trản cúi đầu ôm nàng cười.

Khi đó, trên tay hai người vẫn đeo chiếc nhẫn giống nhau.

Lúc đó hai người vẫn còn có nhau.

"Cảm ơn Thịnh Minh Trản bạn diễn tốt nhất của tôi."

Sự phấn khích và khao khát về tương lai thuở ban đầu vẫn còn sôi sục trong tâm trí nàng.

Bạn diễn tốt nhất luôn ôm lấy nàng, chờ đợi nàng, yêu thương nàng vô điều kiện đã biến mất trong biển người.

List nhạc đang phát ngẫu nhiên đột nhiên phát <Adieu>

Ta đã lãng phí quá nhiều thời gian

Chúng ta ngu ngốc muốn giấu đi tất cả tình cảm

Hiện tại người đã rời đi

Hy vọng người có thể tha thứ

Lẽ ra ta nên nói với người sớm hơn

Ta đã yêu người từ rất lâu rồi

Ký ức về Thịnh Minh Trản mười lăm tuổi cầm ô cho nàng đột nhiên xâm chiếm trái tim nàng.

Một ít bọt tuyết dính lên mái tóc đen, nhưng Thịnh Minh Trản hoàn toàn không để ý. Cô một tay cầm cặp sách của Thẩm Nhung, tay kia cầm ô.

Trong đáy mắt ôn nhu vĩnh viễn chỉ có một người.

Thịnh Minh Trản.

Thẩm Nhung mười ba tuổi nói với cô như một lời thề——

Những người thích chị sẽ không làm chị khó chịu.

Những giọt nước mắt nàng kìm nén trong sự hỗn loạn và sợ hãi mà Thịnh Minh Trản chưa từng nhìn thấy, vào lúc này lại tuôn rơi trong nỗi đau mãnh liệt.

Sau khi nhận ra thứ mình đã đánh mất chính là tình yêu của đời mình, Thẩm Nhung 26 tuổi vô cùng thống khổ đã hiểu chính xác nên dùng gì để đo lường tình yêu.

Nỗi đau mất đi chính là thước đo để đo lường tình yêu chính xác nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro