Chương 10: Ma Giới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chóp đuôi nhọn còn đang bồi hồi chỗ đùi Lâm Kinh Vi kia lập tức ngừng lại, từng chút lông dài mềm mại trắng tinh dán chặt lấy chân Lâm Kinh Vi làm nổi lên từng đợt ngưa ngứa.

Ngón tay vốn xuôi ở bên người Lâm Kinh Vi khẽ động giống như muốn làm điều gì.

Trên mặt đất, Phù Nguyệt Lưu Quang run hai lần phát ra tiếng vang ong ong muốn hấp dẫn lực chú ý của chủ nhân.

Đáng tiếc không có ai để ý đến nó.

Ngay cả Giang Thu Ngư vừa rồi còn cảm thấy rất thú vị giờ cũng chỉ phát ra một tiếng thở dài tiếc nuối, chậm rãi thu hồi mấy cái đuôi to, "Thôi được tồi, hôm nay bỏ qua cho ngươi."

Theo động tác của nàng, mấy cái đuôi tuyết trắng lay động ở sau lưng nàng rồi cũng không xuất hiện nữa, ngay cả lỗ tai trên đỉnh đầu nàng cũng theo đó thu lại.

Giang Thu Ngư thả người nhảy lên, động tác nhanh đến mắt thường căn bản không thấy rõ, lúc rơi xuống đất, bạch ngọc thân thể đã được váy dài màu đỏ thắm bao bọc. Đầu tóc dài đen nhánh kia được dùng linh lực sấy khô đang lỏng lẻo rũ xuống phía sau, chỉ có mấy sợi tóc rối ẩm ướt trên trán còn có thể chứng minh vừa rồi đích xác có phát sinh chút gì.

Giang Thu Ngư không quay đầu lại, âm thanh cười không rõ ý vị, "Chỉnh trang lại mình xong mau chạy đi theo."

"Thanh Hà Kiếm Phái đệ tử?"

Một loạt tiếng cười kia biến mất trong không khí , theo sau đó là thân ảnh Giang Thu Ngư cũng không thấy.

Lâm Kinh Vi không có linh lực nên chỉ có thể từng bước một bước ra Linh Tuyền, vị Ma Tôn kia cũng không biết là vô tình hay là cố ý lại còn để lại một bộ áo trong sạch sẽ, hiển nhiên là dành cho nàng.

Lâm Kinh Vi nhớ lại cảm giác lúc vừa rồi trong đáy nước bị cái đuôi mềm mại mà linh hoạt trêu đùa, duỗi ra ngón tay chạm một cái lên trên đùi của mình.

"Hóa ra là hồ ly a..."

Nhớ tới lúc liếc nhìnncặp mắt hồ ly mềm mại đáng yêu kia của đối phương, hết thảy dường như cũng không cần hoài nghi.

Lâm Kinh Vi nhanh chóng thay xong quần áo rồi từ dưới đất nhặt lên Phù Nguyệt Lưu Quang vẫn đang ủy khuất không thôi, đem kiếm thu vào vỏ kiếm. Nàng không có linh lực, không cách nào thu hồi Phù Nguyệt Lưu Quang vào trong nội phủ nên trước mắt chỉ có thể cứ như vậy cầm trên tay.

Sau đó, Lâm Kinh Vi trực tiếp hướng Phục Kỳ Điện mà đi.

——

Giang Thu Ngư đến sớm hơn thời gian hai nén hương so với Lâm Kinh Vi.

Bắt được hai tên đệ tử Thanh Hà Kiếm Phái này là mấy thị vệ phòng thủ Ma Cung hôm nay, sau khi Giang Thu Ngư ban thưởng liền cho người lui xuống trước.

Bên trong Phục Kỳ Điện lớn như vậy chỉ còn lại Giang Thu Ngư, Giảo Nguyệt, Tinh Oánh cùng hai tên đệ tử Thanh Hà Kiếm Phái tay chân bị trói kia.

Giảo Nguyệt cùng Tinh Oánh một người ngồi quỳ chân sau lưng Giang Thu Ngư bóp vai cho nàng, một người còn lại thì ngồi quỳ chân ở bên chân Giang Thu Ngư thay nàng bóp chân.

Công việc này vốn là của thị nữ hoặc những ma thị mà Giang Thu Ngư dùng cánh hoa huyễn hóa ra kia phải làm, không tới phiên Giảo Nguyệt cùng Tinh Oánh phải làm loại chuyện này. Có điều việc Giang Thu Ngư cho rằng có lẽ không phù hợp thân phận các nàng, đối với Giảo Nguyệt cùng Tinh Oánh mà nói lại là một loại ban ân của Tôn Thượng.

Những thị nữ kia, trong đầu suốt ngày đều nghĩ muốn hầu hạ Tôn Thượng, ngay cả ma thị không có sinh mệnh cũng sẽ sẽ bởi vì Tôn Thượng ôn nhu mà sinh ra ý nghĩ xằng bậy.

Đối Giảo Nguyệt cùng Tinh Oánh mà nói, có thể hầu hạ Tôn Thượng đã là vinh hạnh lớn lao của các nàng, nếu không phải mệnh lệnh Tôn Thượng không thể trái, các nàng tuyệt không có khả năng đem những này việc trao cho người khác đến làm!

Trước mắt thật vất vả lắm mới có cơ hội thân cận hầu hạ Giang Thu Ngư, hai thị nữ một người lại một người đua nhau ra sức, bóp cho Giang Thu Ngư toàn thân như muốn nhũn ra, nhịn không được cùng hệ thống cảm khái nói: " Nếu bây giờ lại có người đút ta ăn trái cây vậy thì càng hạnh phúc."

Hệ thống chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: 【 Ham hưởng lạc sẽ không có kết quả tốt, làm người phải có chí khí! 】

Giang Thu Ngư nghiêng thân dựa vào trên bảo tọa, khuỷu tay chống đỡ tại tay vịn, toàn thân uể oải: "Ta một cái nhân vật phản diện sớm muộn cũng sẽ bị Nữ Chính giết chết còn muốn chí khí cái gì, nằm ngửa chờ chết không sướng hơn sao?"

Hệ thống nghẹn một chút, 【 Lời tuy như thế nhưng ngươi cũng phải làm bộ giãy dụa một chút chứ! Mặc dù ngươi là đấu không lại Nữ Chính, nhưng cũng không thể ứng xử tiêu cực như vậy. 】

Giang Thu Ngư híp híp cặp mắt hồ ly kia, một nốt ruồi nơi đuôi mắt càng làm lộ ra vẻ quyến rũ động lòng người, có loại tình ý nói mập mờ không thể tả, "Dù sao ta cũng không thật sự chết, giãy dụa cũng không có tác dụng gì, vẫn là chờ chết tốt hơn."

Nàng dừng một chút, bỗng nhiên hưng phấn lên, "Ngươi nói xem, ta có thể sớm một chút đem nhược điểm của mình nói cho Nữ Chính để tiến độ kịch bản không?"

Hệ thống kinh hãi: 【 Không được! Tuyệt đối không thể! 】

【 Quy tắc nhiệm vụ thứ nhất, nghiêm cấm ký chủ thay đổi kịch bản, nhẹ thì bị cảnh cáo, nặng thì sẽ bị xoá bỏ! 】

【 Ngươi chớ có làm loạn! 】

Có thể nhìn ra được hệ thống thật sự hoảng sợ, ngay cả trong giọng nói điện tử luôn luôn không có tình cảm cũng đi theo tham âm bối rối rõ ràng, phảng phất giống như bị đâm trúng vảy ngược.

Giang Thu Ngư tùy ý nó thét lên ở trong đầu mình, chờ sau khi hệ thống đã bình tĩnh trở lại mới có chút đáng tiếc khoát tay áo, "Được rồi được rồi."

Nhìn qua rất là hời hợt.

Hệ thống lại nhắc lại nhiều lần, cho đến khi được Giang Thu Ngư khẳng định trả lời chắc chắn mới an tĩnh lại.

Nàng chỉ trong đầu tiến hành cùng hệ thống giao lưu, trong mắt người bên ngoài, đôi mắt Giang Thu Ngư nửa khép nửa mở, ánh mắt không biết rơi vào nơi nào.

Hai Ma Tu mỹ mạo không tầm thường ở bên người nàng kia cũng chưa mở miệng nói chuyện ngược lại một mực dùng một loại ánh mắt ái mộ mà ngước nhìn tóc đen váy đỏ Ma Tôn.

Các nàng hoàn toàn không nhìn đến một nam một nữ bên trong đại điện.

Một nam một nữ này chính là sư đệ sư muội đồng môn của Thanh Hành Quân Lâm Kinh Vi, nam tử tên là Phó Trường Lưu, xếp hạng thứ ba trong sư môn, nữ tử là người nhỏ tuổi nhất cũng là tiểu sư muội của mọi người, tên là Phượng Án.

Theo lý mà nói, thân là đại sư tỷ Lâm Kinh Vi cũng không phải đối thủ của ma tu, Thanh Hà Kiếm Phái sao lại phái hai người này tới cứu Lâm Kinh Vi?

Không sai, các nàng là giấu diếm mọi người lén lút chạy tới đây.

Nhị sư huynh Hoàn Hòa thân bị trọng thương bất đắc dĩ chỉ có thể bế quan dưỡng thương, các đại môn phái lại chậm chạp không chịu phái người tới cứu đại sư tỷ, ngay cả các sư tôn của bọn hắn cũng không tìm ra người nào thích hợp.

Cũng là bởi vì vị Ma Tôn trấn giữ Ma Giới kia đến nay đã là Đại Thừa kỳ đỉnh phong tu vi, khoảng cách phi thăng cũng chỉ thiếu một bước.

Phó Trường Lưu cùng Phượng Án cũng không phải là không có đầu óc, trong lòng biết mình không thể chống lại Ma Tôn, mặc dù trong lòng lo lắng nhưng cũng không thể tránh được.

Chẳng qua ngay tại hai ngày trước, Phượng Án nghe lén được cuộc đối thoại của sư tôn với sư bá, thế mới biết thì ra vị Ma Tôn kia chậm chạp không phi thăng cũng không phải bởi vì không yên lòng Ma Giới mà là trong lúc nàng đang tu luyện đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bản thân bị trọng thương, tu vi cũng không có cách nào tiến lên một bước, chỉ có thể co đầu rút cổ dưỡng thương trong Ma Cung.

Phượng Án lập tức suy nghĩ linh hoạt lên. Tuy rằng nàng cùng Phó Trường Lưu đều là Nguyên Anh sơ kỳ tu vi, coi như Ma Tôn bị thương thì bọn hắn cũng đánh không lại. Huống chi trong Ma cung nhiều thủ vệ như vậy, chỉ sợ bọn họ còn chưa kịp tới gần Ma Cung thì đã bị phát hiện.

Nhưng Phượng Án có một cái bảo hộ lớn nhất chính là Phượng Hoàng huyết mạch của thân phụ nàng, đó chính là chí thuần chí dương huyết mạch, đối với ma khí của ma tu có tác dụng khó có thể chống cự.

Huống chi, nàng nghe nói vị Ma Tôn kia cũng là bán ma nửa yêu huyết mạch, tuy không ai biết nàng là loại yêu nào, nhưng Phượng Hoàng chính là Vạn Điểu chi vương, đối với yêu vật đẳng cấp thấp hơn sẽ có áp chế huyết mạch, lỡ đâu Ma Tôn còn là điểu tộc thì?

Cho dù nàng không phải, Phượng Án cũng chắc chắn mình có thể toàn thân trở ra.

Trước khi nàng rời đi Phượng Hoàng cốc tiến về Thanh Hà Kiếm Phái bái sư, phụ thân từng giao cho nàng một tấm trận pháp phù chú thượng cổ, vô luận người ở chỗ nào nàng cũng đều có thể trở lại Phượng Hoàng cốc bằng trận pháp này.

Phượng Án dám khẳng định, chỉ cần cho nàng tiếp xúc đến đại sư tỷ nàng liền có thể mang theo tam sư huynh cùng đại sư tỷ, bình an trở lại Phượng Hoàng cốc.

Cho nên dù có bị bắt lại nàng cũng không sợ, ngược lại trong đầu còn suy nghĩ nên chọc giận Ma Tôn trước mắt như thế nào để nàng đem nhốt mình cùng đại sư tỷ tại một chỗ.

Đúng vậy, Phượng Án tin tưởng chắc chắn nhất định đại sư tỷ của nàng là bị Ma Tôn hèn hạ tàn nhẫn này giam lại!

Đại sư tỷ đáng thương của nàng!

Phượng Án nháy mắt ra hiệu với Phó Trường Lưu, lại không ngừng ám chỉ cho hắn chọc giận Ma Tôn.

Phó Trường Lưu nháy mắt mấy cái với nàng, thể hiện đã thu được.

Cũng chính là lúc này, Giang Thu Ngư cuối cùng cũng cùng hệ thống lảm nhảm xong, có thời gian rảnh phản ứng hai người này.

"Thật không ngờ, trong Ma cung này của ta vậy mà sẽ có một con chim non bay vào."

Phượng Án nghe xong, tức giận đến mặt đỏ tía tai, một khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn giờ liền đồng dạng giống như trái táo đỏ.

"Ta không phải là chim non!"

Nàng đối với chuyện Ma Tôn liếc mắt nhìn rõ huyết mạch nàng này cũng không kinh ngạc, dù sao cảnh giới giữa hai người còn một khoảng lớn lắm.

Nhưng nàng tuyệt đối không thừa nhận mình là cái gì chim nhỏ, nàng rõ ràng là Phượng Hoàng!

Phượng Án xoay chuyển ánh mắt, cố ý khích giận Giang Thu Ngư, "Nghe nói ngươi có huyết mạch nửa yêu, vậy ngươi lại là cái gì?"

Giảo Nguyệt cùng Tinh Oánh nghe xong lời này, nộ khí lập tức dâng lên, ma khí lăn lộn quay bốn phía xung quanh Phượng Án, tùy thời có thể xé nàng thành từng mảnh nhỏ.

Phượng Án cũng không phải ăn chay, huyết mạch Phượng Hoàng của nàng đối ma khí thật sự có tác dụng áp chế, những ma khí kia lôi cuốn theo tức giận nhưng cũng chỉ có thể tụ tập ở trước mặt nàng, không thể gây tổn thương cho nàng dù một chút.

Đây cũng một phần do Giảo Nguyệt cùng Tinh Oánh tu vi không cao.

Nếu đổi lại là Giang Thu Ngư tự mình động thủ, đương nhiên tình huống sẽ không giống.

Phượng Án không hề sợ hãi, lại tiếp tục thảo luận cùng Phó Trường Lưu, "Có vẻ cũng không phải huyết mạch gì lợi hại, chỉ sợ là đại sư tỷ nhất thời không để ý mới có thể trúng gian kế của bọn hắn."

Phó Trường Lưu gật đầu, đồng ý cái nhìn của nàng, "Nếu là Ma Tôn chịu đường đường chính chính cùng đại sư tỷ đánh một trận, chỉ sợ thắng thua chưa định."

"Với tính cách kia của đại sư tỷ, sao có thể cam tâm chịu nhục?"

Giang Thu Ngư nghe thấy lời này, trong đầu hiện ra hình ảnh Lâm Kinh Vi bị nàng một chân đá xuống từ cuối giường, nghĩ thầm vậy nhưng chưa hẳn, các ngươi chỉ sợ còn không biết đại sư tỷ của các ngươi co được dãn được đến cỡ nào.

Nàng trước tiên trấn an Giảo Nguyệt và Tinh Oánh, chờ sau khi hai người này bất đắc dĩ thu hồi ma khí mới mỉm cười đối Phượng Án nói: "Xem ra ngươi đối Lâm Kinh Vi là thật tâm sùng bái."

"Vậy ta sẽ để nàng tự mình động thủ, lột sạch lông chim của ngươi."

Nụ cười trên khuôn mặt kia đột nhiên thu liễm, uy áp cường đại kinh khủng chật ních Phục Kỳ Điện, sắc mặt Phượng Án và Phó Trường Lưu lập tức trắng bệch, cuối cùng nói không ra lời.

Kiêu ngạo của Ma Tôn không cho phép nàng bị hai cái tiểu bối làm cho tức giận đến không để ý thân phận, nhưng cũng dung không được Phượng Án cùng Phó Trường Lưu làm càn như thế.

Phượng Án còn muốn mạnh miệng, bên ngoài Phục Kỳ Điện bỗng nhiên đi tới một người, một thân váy dài màu đen gọn gàng, trong tay cầm một thanh trường kiếm, chính là Phù Nguyệt Lưu Quang.

Lâm Kinh Vi mặt mày trong trẻo lạnh lùng, sắc môi oánh nhuận, ánh mắt của nàng nhìn qua Phó Trường Lưu cùng Phượng Án, lại ngẩng đầu đối diện với ánh mắt như có điều hứng thú của Giang Thu Ngư.

"Sư đệ sư muội không tìm hiểu tình huống, không phải cố ý mạo phạm ngươi."

Đầu ngón tay Giang Thu Ngư điểm một cái bên trên mặt, "Vậy ngươi nói xem ta nên xử trí bọn chúng như thế nào?"

Phượng Án cùng Phó Trường Lưu đều không dám nói chuyện, Lâm Kinh Vi thân là đại sư tỷ uy nghiêm còn ở đó, các nàng không dám làm càn.

Huống chi chỉ nhìn vào hình thức chung đụng của Ma Tôn cùng đại sư tỷ các nàng cũng minh bạch tình huống này cùng với tưởng tượng của các nàng hoàn toàn khác biệt.

Chỉ là Phượng Án vẫn luôn lén lén lút lút tới gần Lâm Kinh Vi.

Dù sao trận pháp của nàng không cần sử dụng đến linh lực, cho dù là Ma Tôn cũng không có cách nào ngăn lại các nàng.

Lâm Kinh Vi cảnh cáo nhìn thoáng qua Phượng Án, tiểu cô nương lập tức cứng đờ, không còn dám động loạn.

"Ta là sư tỷ của bọn hắn, bọn hắn có lỗi gì, nên để ta tới gánh chịu."

Giang Thu Ngư cũng chỉ chờ câu nói này của nàng: "Được, vậy ngươi đến đây đi."

Nàng cho lui Giảo Nguyệt, ra hiệu Lâm Kinh Vi tiến đến trước mặt nàng , cái chân kia rũ xuống không trung khẽ lung lay, mang theo cỗ ám chỉ không nói rõ được cũng không thể tả rõ.

Chờ đến lúc Lâm Kinh Vi đi đến trước mặt nàng, Giang Thu Ngư liếm liếm môi, hưng phấn trong  cặp mắt hồ ly đều nhanh tràn ra ngoài.

Thanh âm của nàng vọng tại bên trong Phục Kỳ Điện, chấn động đến mức Phượng Án cùng Phó Trường Lưu toàn thân cứng đờ, trong cặp mắt tràn ngập phẫn nộ cùng chấn kinh.

"Quỳ xuống."

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Ngư Ngư: Hôm nay lại làm thế nào nhục nhã nàng đây? (hưng phấn)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro