Chương 9: Ma Giới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Thu Ngư một tay cầm kiếm, một tay cầm vỏ kiếm, trong đôi mắt mang vẻ kinh diễm cùng hưng phấn không thể che dấu.

Nàng cũng không phải dân bản địa của thế giới này, không biết việc mình tại thời điểm chưa qua sự cho phép của Lâm Kinh Vi đã thành công rút ra bản mệnh pháp khí của nàng là một sự tình khiến người ta cỡ nào kinh ngạc.

Bởi vì vũ khí đã nhận chủ đối với chủ nhân của mình có sự trung thành tuyệt đối, có thể nói ngoại trừ chủ nhân, không còn ai có thể sử dụng bọn chúng. Đây cũng là tính chất biệt lập vốn có của vũ khí, binh khí đẳng cấp càng cao thì loại tính chất biệt lập này càng mạnh.

Phù Nguyệt Lưu Quang là Thần khí, lại cũng đã sinh ra Khí Linh, Khí Linh này tâm cao khí ngạo, ngoại trừ Lâm Kinh Vi nó không nguyện ý để cho bất luận kẻ nào đụng đến nó. Thậm chí ngay cả đồng môn sư huynh muội của Lâm Kinh Vi cũng không có cách nào đụng vào Phù Nguyệt Lưu Quang.

Cho nên lúc Vị Tình lấy đi bản mệnh pháp khí Lâm Kinh Vi mới có thể bình tĩnh như vậy, nàng biết rõ ngoại trừ nàng không ai có thể sử dụng Phù Nguyệt Lưu Quang.

Nhưng bây giờ Giang Thu Ngư lại ở trước mặt nàng từ bên trong vỏ kiếm rút ra Phù Nguyệt Lưu Quang!

Lâm Kinh Vi cùng bản mệnh pháp khí của mình có liên hệ đặc thù, nàng có thể cảm ứng được Khí Linh không những không hề không tình nguyện, ngược lại còn có chút hưng phấn.

Nói cách khác, Giang Thu Ngư cũng không phải dựa vào giá trị vũ lực chinh phục Khí Linh, đơn thuần chỉ là Khí Linh cho phép Giang Thu Ngư sử dụng!

Lâm Kinh Vi:...

Nàng nhíu mày, ánh mắt nhàn nhạt nhìn vào trên thân kiếm, chuôi kiếm tiên khí lượn lờ này run lên, dường như có chút sợ hãi.

Khí Linh có thể cảm nhận được chủ nhân của nó giống như không quá cao hứng, nguyên nhân không cần nhiều lời, đương nhiên là bởi vì nó quá chủ động, căn bản không có kiêu ngạo vốn có của Thần khí.

Thế nhưng mà nó cũng rất vô tội nha.

Lâm Kinh Vi thu hồi ánh mắt, Khí Linh lập tức có chút ỉu xìu không biết làm sao, ngay cả tia sáng trên thân kiếm cũng không còn chói mắt như trước.

Giang Thu Ngư cũng không phát giác sự thay đổi trong những chi tiết nhỏ này, nàng để vỏ kiếm sang ở một bên, tay nắm lấy chuôi kiếm, chỉ cảm thấy xúc cảm ôn lương giống cầm một khối ngọc dương chi thượng hạng.

Giang Thu Ngư khi còn bé cũng đã từng có ước mơ làm nữ hiệp, đối với những loại vật như kiếm này có một loại thân cận cùng thích thú bản năng. Nàng cầm trong tay Phù Nguyệt Lưu Quang, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một cỗ hào khí, phảng phất chính mình thực sự là một nữ hiệp trừng ác dương thiện, vì dân trừ hại!

Trước mặt chỉ có một "Ác nhân" cho nàng trừ, Giang Thu Ngư căn bản cũng không biết việc mình dùng vũ khí người ta uy hiếp người ta là một chuyện buồn cười cỡ nào, nàng nắm chặt Phù Nguyệt Lưu Quang, giơ cánh tay lên kéo cái kiếm hoa, thân kiếm nhỏ dài xé tan không khí tạo nên một loạt tiếng xé gió.

Đợi đến khi dừng lại, mũi kiếm Phù Nguyệt Lưu Quang đã chống tại chỗ trước ngực Lâm Kinh Vi.

Mũi kiếm bén nhọn làm đỉnh làn da lõm xuống dưới một chút, xúc cảm hơi lạnh đặc biệt rõ ràng tựa như ngay một giây sau sẽ xuyên phá làn da, đâm vào trái tim Lâm Kinh Vi.

Giang Thu Ngư: Oa nha! Chơi thật vui!

Lâm Kinh Vi: ...

Khí Linh: ! ! !

Cứu mạng áaaaaaaaaaaa!

Chủ nhân, nó thật sự không phải là cố ý!

Khí Linh Phù Nguyệt Lưu Quang mặc dù niên kỷ không nhỏ nhưng tâm tính cũng chỉ như dáng vẻ tiểu hài tử ba bốn tuổi, hóa thành hình người chắc cũng chỉ lớn bằng một nắm gạo nếp nhỏ. Mặc dù nó không lý giải được mình tại sao lại cam lòng bị Giang Thu Ngư sử dụng, nhưng đạo lý cơ bản nhất thì vẫn phải hiểu.

Mũi kiếm nó vậy mà hướng vào chủ nhân của mình, đây còn khác gì muốn giết chủ đâu!

Nhưng thật sự nó hoàn toàn chưa từng nghĩ muốn làm như thế! Lâm Kinh Vi là chủ nhân mà nó chủ động chọn trúng, làm sao nó có thể sinh ra suy nghĩ muốn giết Lâm Kinh Vi ?

Lâm Kinh Vi cảm nhận được nỗi kinh hoảng cùng sợ hãi của Khí Linh, nó đang cố gắng đem mũi kiếm lệch về một bên, không thể để cho mình gánh trên lưng nỗi oan giết chủ.

Vậy mà trong lúc nhất thời Lâm Kinh Vi cũng không biết nên nói điều gì, dù là nàng sinh ra đã sớm thông minh, tâm tính cứng cỏi nhưng giờ phút này cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho có chút nói không nên lời.

Giang Thu Ngư còn đắm chìm trong tâm tình hưng phấn, từ đó đối Phù Nguyệt Lưu Quang cũng sinh ra mấy phần yêu thích, nàng thậm chí nghĩ, nếu không mình về sau cũng tìm một thanh kiếm a?

Ý nghĩ này mới xuất hiện, ngay lập tức trong lòng Giang Thu Ngư đã bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ phẫn nộ mãnh liệt.

Nàng chớp mắt vài cái, còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra, Kim Ti Lũ đã từ trong nội phủ nàng bay ra, động tác cực nhanh mà quấn lên tay đang cầm kiếm của nàng, cuốn đến cánh tay Giang Thu Ngư tê dại một hồi mà vô thức buông lỏng tay ra.

Một giây sau, Phù Nguyệt Lưu Quang đã bị Kim Ti Lũ ném ra ngoài, lúc đập xuống đất còn phát ra tiếng vang lanh lảnh.

Giang Thu Ngư: Ờ hớ!

Nàng hình như có chút giống với con sen đang vụng trộm sờ mèo bên ngoài thì lại bị con mèo nhà mình bắt tại trận, dưới ánh mắt lên án của đứa bé yêu nhà mình, bất cứ giảo biện nào cũng đều không nói ra miệng.

Mặc dù Kim Ti Lũ vẫn chưa có sinh ra Khí Linh, nhưng Thần Khí giống như nó này đối với chủ nhân của mình đều có lòng chiếm hữu bản năng, tức là tuyệt đối không thể tiếp nhận việc chủ nhân sau khi có nó lại vẫn còn muốn tìm bản mệnh pháp khí khác.

Sử dụng bình thường thì cũng thôi, ví dụ như Giang Thu Ngư vốn cũng Thần khí khác là Nguyệt Lưu Huy cùng Hoa Lộng Ảnh, bọn chúng là pháp khí dạng hai cây dù, chính là song sinh pháp khí, về mặt phẩm giai không thua gì Kim Ti Lũ. Kim Ti Lũ có thể chấp nhận bọn chúng là bởi vì chủ nhân của nó chưa từng nghĩ đến muốn khoá bọn chúng thành bản mệnh pháp khí nàng.

Mà Phù Nguyệt Lưu Quang thì lại khác.

Ngay trong nháy mắt vừa rồi, Kim Ti Lũ vậy mà cảm ứng được chủ nhân của nó dường như sinh ra hứng thú nồng hậu đối với Phù Nguyệt Lưu Quang, nàng thậm chí muốn dùng một thanh kiếm làm bản mệnh pháp khí cho nàng!

Kim Ti Lũ cũng không nhịn được nữa, nó giống như một con mèo tức giận vung một móng vuốt đánh bay cái thanh kiếm trà xanh dám can đảm câu dẫn chủ nhân của nó kia!

Phù Nguyệt Lưu Quang cứ như vậy bị ném xuống đất một cách thê thê thảm thảm lại cực kỳ đáng thương nhưng cũng không có người nào dành cho nó một chút chú ý.

Giang Thu Ngư còn đang bận dỗ dành Kim Ti Lũ nhà mình, Lâm Kinh Vi thì đang suy nghĩ sự không thích hợp của Phù Nguyệt Lưu Quang, bầu không khí giữa hai người vậy mà hài hòa một cách ngoài ý muốn.

Cuối cùng vẫn là Lâm Kinh Vi lấy lại tinh thần sớm hơn một chút, nàng ngẩng đầu nhìn lại về phía Giang Thu Ngư, chỉ thấy vị Ma Tôn hỉ nộ vô thường kia còn đang mang hai cái lỗ tai lông xù cúi đầu nghiêm túc nhìn vào cách tay nhỏ của mình.

Trên cổ tay của nàng có một khúc vải gấm màu vàng đang quấn lấy, hai cây cái đuôi to nhấc lên băng gấm, vụng về mà lạnh nhạt thắt một cái nơ con bướm.

Kim Ti Lũ được mấy cái đuôi to xoay qua cọ lại đã sớm hết giận, giờ phút này đang vui sướng quấn ở trên cổ tay chủ nhân, xung phong nhận làm một kiện vật phẩm trang sức.

Lâm Kinh Vi liếc qua Phù Nguyệt Lưu Quang rơi trên đất, thanh kiếm này còn đang ủy khuất không chịu được, thấy nàng cuối cùng cũng chịu nhìn qua, liền lập tức lay động thân kiếm, dùng mọi khả năng để hấp dẫn sự chú ý của nàng.

Thật sự là, mất mặt.

Lâm Kinh Vi vờ như không nhìn thấy, giống như không có việc gì mà thu hồi ánh mắt.

Phù Nguyệt Lưu Quang: QAQ

Giang Thu Ngư cuối cùng cũng dỗ dành Kim Ti Lũ xong, hệ thống trong đầu cũng đã bình tĩnh lại khỏi khiếp sợ cực độ vừa rồi.

Thời điểm Giang Thu Ngư đem Phù Nguyệt Lưu Quang nhắm ngay Lâm Kinh Vi hệ thống đã bị chấn kinh đến ngây người, một hồi lâu cũng không thể phát ra một chút thanh âm.

Mãi đến sau khi Kim Ti Lũ ném ra Phù Nguyệt Lưu Quang, hệ thống mới trúc trắc nói: 

【 Ngươi, ngươi dùng bản mệnh pháp khí của Lâm Kinh Vi, uy hiếp Lâm Kinh Vi? 】

Điều kỳ quái nhất là Phù Nguyệt Lưu Quang vậy mà thật sự nghe lời nàng?

Vừa rồi nếu là Giang Thu Ngư thật sự muốn thương tổn đến Lâm Kinh Vi, liệu có khi nào Phù Nguyệt Lưu Quang sẽ thuận theo ý Giang Thu Ngư hay không?

Hệ thống không biết được, dù sao Kim Ti Lũ cũng đã xuất hiện đánh vỡ cục diện này.

Giang Thu Ngư nhìn thoáng qua Lâm Kinh Vi mặt mày trong trẻo lạnh lùng ở đối diện, tuyết trắng áo trong mặc trên người đối phương dường như có chút lỏng lẻo, mơ hồ có thể thấy được làn da nhẵn nhụi trắng mịn dưới lớp quần áo.

Cái đuôi sau lưng Giang Thu Ngư lại ngo ngoe muốn động.

"Chuyện này rất khó sao?" Nàng thuận miệng trả lời hệ thống.

Mặc dù lúc cuối cùng nàng có cảm nhận được Phù Nguyệt Lưu Quang kháng cự, nhưng trước đó thanh kiếm này cũng rất nghe lời.

Hệ thống không biết có nên hay không nên nói với nàng cái người không biết không sợ này, 【 Theo lý mà nói, ngươi là nhân vật phản diện, Phù Nguyệt Lưu Quang là bản mệnh pháp khí của Nữ Chính, tại sao nó lại nghe ngươi? 】

"Nhưng nó mà vẫn nghe." Giang Thu Ngư khẳng định nói.

Cũng bởi vì như thế, hệ thống mới có thể khiếp sợ như vậy.

Giang Thu Ngư cũng không biết vì cái gì, nàng cũng không muốn đi tìm hiểu rõ ràng, dù sao so với Phù Nguyệt Lưu Quang thì chủ nhân của nó vẫn càng thú vị hơn.

Dưới mặt nước, cái đuôi mềm mại đã quấn lên bắp chân Lâm Kinh Vi, dường như còn có ý định trượt lên trên.

Trên mặt nước, khoảng cách Giang Thu Ngư và Lâm Kinh Vi tối thiểu cũng cách một mét, nàng làm như không có việc gì cúi đầu loay hoay nghịch Kim Ti Lũ trên cổ tay giống như hết thảy chuyện dưới nước đều không có quan hệ gì với nàng.

Đó cũng là cái đuôi xấu tính làm, nàng vô tội thế này thì có quan hệ gì?

Lâm Kinh Vi nói không chừng cũng tin sự vô tội của nàng. Đấy là nếu như lỗ tai của nàng không lén lén lút lút, có tật giật mình mà run lên run xuống.

Nhưng nàng từ đầu tới cuối đều không né tránh, vẫn đứng nghiêm như cũ mặc cho xúc cảm mềm mại kia một đường trượt từ mắt cá chân lên đến đùi, tại vị trí bắp đùi còn như có như không lượn vòng quanh để thử thăm dò phản ứng của nàng.

Giang Thu Ngư cũng không nhìn vào Lâm Kinh Vi, nhưng lỗ tai trên đỉnh đầu nàng lại dựng thẳng thật cao, một bộ dáng trông rất cảnh giác.

Lâm Kinh Vi dung túng để cho Giang Thu Ngư càng ngày càng làm càn.

Ngay từ đầu nàng cũng chỉ muốn sờ sờ bắp chân, dù sao dạng trích tiên trong trẻo lạnh lùng giống Lâm Kinh Vi loại này nhất định không chịu nổi việc bị đại ma đầu như nàng này ăn đậu hũ.

Có câu nói thế nào nhỉ, ngươi càng phản kháng, ta lại càng hưng phấn!

Nhưng Lâm Kinh Vi quá bình tĩnh, vậy mà nàng không hề có chút phản kháng!

Giang Thu Ngư ngay lập tức so kè, thế là nàng quyết tâm không thể không thấy Lâm Kinh Vi lộ ra biểu lộ khó mà chịu được!

Ngay tại lúc chóp đuôi nàng càng ngày càng đi lên,  dường như ngay lập tức sẽ phải chạm tới một vị trí không nên chạm đến. Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng nói của Giảo Nguyệt, đánh vỡ cái tình cảnh vừa căng thẳng vừa kích động trong này:

"Tôn Thượng, bọn thị vệ bắt được hai tu sĩ nhân loại, không biết phải xử trí như thế nào."

"Bọn hắn tự xưng là đệ tử Thanh Hà Kiếm Phái!"

_______________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Ngư Ngư: Haiz! (vẫn chưa thỏa mãn)

Tiểu Vi: Ân (thích thú)

Kim Ti Lũ: Ha ha (hôm nay ta vẫn được chủ nhân yêu nhất )

Giờ khắc này, chỉ có Phù Nguyệt Lưu Quang bị cả thế giới tổn thương mà gục ngã

【 Nếu các ngươi muốn sờ lông mềm của nàng như vậy, vậy liền cho phép các ngươi sờ nhẹ một chút đi ~~ một cái đùi gà sờ lỗ tai một lần, hai cái đùi gà sờ cái đuôi một lần. Tiền trao cháo múc, đưa trước xong mới được sờ sờ, nhớ xếp hàng theo thứ tự. Quyển vở nhỏ sinh ý, miễn mặc cả! 】

(Ngư Ngư: Ta đánh bay ngươi! )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro