Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Phương Du đang dọn dẹp ngôi nhà mới sạch sẽ tinh tươm thì cô nhận được cuộc gọi từ người quản lý của "Trung tâm thương mại Lâm Lý".

Cô đã tốt nghiệp, nhưng cô vẫn chưa đưa ra câu trả lời về công việc mà Thẩm Ánh Chi đã nói với cô trước đây.

Không thể phủ nhận rằng phúc lợi của công việc này thực sự rất hấp dẫn, ngay cả khi thất bại, làm việc một năm tại công ty mẹ của Tập đoàn Thẩm Thị cũng có thể là một điểm nhấn đẹp cho bản lý lịch của cô.

Nhưng...

Phương Du vẫn chưa sẵn sàng.

Cô là một đứa trẻ xuất thân từ nông thôn, dựa vào mẹ và chính bản thân mình, cô mới có được cuộc sống tương đối thoải mái như hiện tại.

Khi học trung học ở một trường nội trú trong huyện, các thầy cô thường chỉ nhắc đến những trường đại học ở Liễu Thành, trong đó Đại học Liễu Thành đã là trường tốt nhất mà họ có thể thi vào. Còn về những trường tốt hơn, trường cô tạm thời chưa đào tạo được ai vào.

Năng lực giảng dạy hạn chế, những học sinh có thành tích đặc biệt tốt trong kỳ thi trung học cơ sở ở huyện đã sớm bị các trường ở thành phố mời gọi.

Thành tích của Phương Du không thuộc nhóm xuất sắc đó, cô chỉ có thể tiếp tục học trung học ở huyện.

Với cô lúc đó, Liễu Thành đã là một nơi rất lớn, cô chưa từng nghĩ rằng mình sẽ đến một thành phố lớn hơn như Kinh Thành để phát triển.

Trong nhóm lớp, một số bạn bè năng động cũng đang lo lắng về công việc. Có người nói muốn đến Hải Thành lập nghiệp, có người nói bị gia đình ép buộc phải thừa kế nhà máy. Số người nhắc đến việc đến Kinh Thành rất ít, phần lớn trong lớp cô đều là người Liễu Thành, người từ Vân Thành bên cạnh cũng nhiều.

Người quản lý bên kia thông báo rằng Thẩm Ánh Chi ngày mai sẽ chính thức tốt nghiệp, và câu trả lời của Phương Du cũng phải đưa ra vào ngày mai.

Dù là đồng ý hay từ chối, đều phải quyết định.

Thẩm Ánh Chi không cần một người thiếu quyết đoán để hỗ trợ mình.

Khi Phương Cần trở về, Phương Du quyết định đem chuyện này ra bàn với mẹ.

Cô không có ý kiến gì về Liễu Thành, nhưng về việc ở Liễu Thành có Đàm Vân Thư, cô lại có ý kiến. Hơn nữa, cô có tham vọng, chỉ là gia đình khiến cô bị ràng buộc nhiều.

Cô cần một liều thuốc an thần.

Phương Cần vỗ nhẹ vai cô, thấy sắc mặt con gái khá hơn nhiều thì mới hơi yên tâm, nói: "Cơ hội khó đến, con còn trẻ, Tiểu Du."

Phương Du mím nhẹ môi, cô dù gì cũng chỉ mới 21 tuổi, lại chưa từng đi đến nơi nào khác.

Việc đến Kinh Thành không giống như cô chỉ thay đổi nơi làm thêm, mà cô phải đối mặt với tất cả những thứ xa lạ ở đó.

"Nhưng mà mẹ..." Phương Du nói, "Còn gia đình thì sao?"

"Khi con học trung học nội trú trước đây, chẳng phải nhà này vẫn ổn dù không có con sao?" Phương Cần nhẹ nhàng cười, "Mẹ của con đây thừa khả năng lo liệu."

Phương Cần nhìn con gái đầy yêu thương: "Yên tâm mà bay xa, Tiểu Du."

"Ai nói "cá" không thể bay được chứ?"

*Nguyên văn là "谁说鱼不可以飞翔呢?" (Ai nói cá không thể bay được chứ?), vì từ "鱼" (yú) nghĩa là cá và âm đọc của nó giống với "愉" (yú) trong "Tiểu Du."

Do đó, câu này có thể dùng cách chơi chữ giữa "愉" (vui vẻ) và "鱼" (cá), ám chỉ rằng dù là ai (cả "cá" hay "Du") thì vẫn có thể vươn lên và đạt được điều gì đó lớn lao, giống như một sự khích lệ.

Mắt Phương Du lại đỏ lên, cô không phải không có tự tin, cô còn có gia đình, có mẹ cô.

Dù Thẩm Ánh Chi và Đàm Vân Thư là bạn thân, nhưng Phương Du không nghĩ rằng cô, chỉ là một người đi làm công, sẽ được Thẩm Ánh Chi để tâm hay nhắc đến. Hơn nữa, tương lai của cô có liên quan gì đến Đàm Vân Thư? Cô chẳng lẽ sẽ vì một người mà từ bỏ cơ hội thế này sao? Hơn nữa, trong mắt Đàm Vân Thư, cô tính là gì? Ngay cả khi Đàm Vân Thư biết, thì đã sao?

Chỉ là cô học chuyên ngành Kế toán, nếu phải bắt đầu từ vị trí trợ lý, có nhiều thứ cô cần học thêm.

Thẩm Ánh Chi không ngạc nhiên trước quyết định của Phương Du.

Những người như họ, một khi có dây leo để bám vào, sẽ nắm chặt lấy.

Nếu Phương Du từ bỏ, thì Thẩm Ánh Chi chỉ có thể cho rằng mình đã nhìn nhầm người.

Xét đến việc Phương Du vẫn còn chuyện phải xử lý ở Liễu Thành, Thẩm Ánh Chi tạm thời vẫn chưa phải là một bà chủ khắc nghiệt, đặc biệt cho phép cô một tuần để lo liệu công việc khác, yêu cầu cô ngày 17 có mặt tại Kinh Thành và bắt đầu làm việc ở công ty vào ngày 18.

Phương Du có không ít việc cần làm, cô phải nghỉ việc ở văn phòng hiện tại. Để không gây thêm gánh nặng cho đồng nghiệp, cô đã làm việc ngoài giờ để xử lý hết công việc mình chịu trách nhiệm. Trưởng nhóm vỗ vai cô, khích lệ cô bay cao hơn, bảo rằng nếu người trẻ có vấp ngã, thì vẫn có thể quay lại.

Nhưng tốt nhất là không nên quay đầu lại.

Phương Du ôm trưởng nhóm một cái. Cô thật may mắn khi trong những năm qua đã nhận được nhiều sự giúp đỡ từ các tiền bối. Đôi lúc cô tự hỏi, tại sao cô lại may mắn đến vậy khi có được những trải nghiệm như thế này.

Còn có chị Tiêu, Trình Mông, và Lý Lan, những người cô quen biết khi làm thêm, Phương Du cũng đã đặc biệt hỏi họ về thời gian rảnh để mời họ một bữa cơm.

Sau khi bận rộn xong mọi việc, Phương Du lên xe buýt về thăm quê.

Ông bà nội của cô hiện vẫn đang ở bệnh viện thị trấn. Họ đã mất khả năng tự chăm sóc, ý thức cũng không còn rõ ràng. Mọi sinh hoạt hàng ngày đều do hộ lý chăm sóc. Khi thấy cô trở về, họ muốn nhấc tay chào nhưng thật khó khăn, Phương Du cúi xuống, chủ động nắm lấy bàn tay đầy chai sạn của ông bà.

Ông bà ngoại của cô thì tình trạng tương đối tốt hơn, nhưng họ cũng đã già. Vài hôm trước, bà ngoại còn bị ngã khi đang làm việc đồng áng, đến giờ vẫn còn đang hồi phục.

Trong hai ngày trở về, Phương Du không nhắc đến chuyện mình sắp đi Kinh Thành. Cô chỉ ngồi bên giường bệnh, thủ thỉ những điều tốt đẹp: Cô đã tốt nghiệp, sắp có một công việc chính thức, có thể sẽ rất bận rộn và không tiện quay về thăm họ thường xuyên, nhưng nếu có cơ hội, cô chắc chắn sẽ quay lại. Cô sẽ gọi điện hoặc gọi video cho họ.

Cô nói họ hãy đợi cô, đợi đến khi đôi vai của cô đủ vững chãi, khi cô có thể đưa họ đến một nơi tốt hơn để sống.

Nói đến đây, nước mắt cô bắt đầu rơi, nhưng cô vẫn cười, không để lộ nỗi sợ hãi và lo lắng trong lòng.

Đêm trước khi khởi hành đến Kinh Thành, Phương Du trở về căn nhà mới thuê ở Liễu Thành.

Lần này, Phương Cần giành lấy việc thu dọn hành lý. Trong những ngày qua, bà còn mua cho Phương Du quần áo mới, tất cả đã được giặt sạch và phơi khô, mang theo mùi ấm áp của nắng. Vừa gấp quần áo, bà vừa nghẹn ngào nói: "Tiểu Du, Kinh Thành khác với Liễu Thành, con phải tự mình thích nghi cho tốt. Nếu bị uất ức thì có thể gọi điện cho mẹ. Mẹ biết con chỉ báo tin vui, không báo tin buồn, nhưng nhớ rằng con là đứa trẻ có gia đình..."

"Kết bạn mới đi, nhưng đừng để mình bị tổn thương nữa..."

Phương Du liên tục đáp lời, nhìn Phương Cần gấp gọn quần áo xong, rồi quay về phòng của mình lấy ra một hộp quà, đưa cho Phương Du: "Đây là thỏi son mẹ mua cho con, chị bán hàng nói rất hợp với những cô gái trẻ như con. Mẹ không hiểu rõ lắm, con xem có thích không nhé? Sau này mẹ sẽ mua thêm cho con, mẹ đã hứa rồi."

"...Mẹ." Phương Du bước tới ôm lấy mẹ mình, không kìm được nước mắt, "Mẹ phải giữ gìn sức khỏe nhé."

"Mẹ sẽ làm vậy, con yên tâm."

Phương Cần sợ bị người của Đàm gia tìm thấy, nên đã nghỉ việc ở công ty dịch vụ gia đình, và thuê một cửa hàng nhỏ gần nhà mới để chuẩn bị bán đồ ăn sáng cùng Phượng Yến.

Bán đồ ăn sáng là công việc vất vả, nhưng Phương Cần đã trải qua biết bao khó khăn, thêm một thử thách mới có là gì?

Con gái có thể đi xa tới Kinh Thành, thì bà cũng có thể bắt đầu một cuộc sống mới, một thử thách mới.

Sáng ngày 17, Phương Du đến sân bay.

Đây là lần đầu tiên cô đi máy bay, không có kinh nghiệm, nên đã tìm hiểu rất nhiều mẹo trên mạng về cách đi máy bay để có thể tự tin làm thủ tục, qua cửa kiểm tra an ninh và đợi máy bay. Cô vẫy tay chào mẹ rồi không ngoảnh lại nữa, từng bước từng bước đi về phía trước.

Khi ngồi xuống chỗ của mình trên máy bay, chỗ của cô gần cửa sổ, tầm nhìn rất đẹp.

Hôm nay thời tiết vẫn đẹp, ánh nắng xuyên qua cửa sổ máy bay chiếu lên gương mặt cô, phản chiếu trong đôi mắt đen láy. Phương Du tháo kính ra, nheo mắt lại, tầm nhìn có chút mờ đi.

Trong tuần vừa qua, cô thường hay nghĩ đến Đàm Vân Thư, đặc biệt là khi nhìn thấy những đám mây trên bầu trời.

Trước đây, cô luôn cảm thấy tên của Đàm Vân Thư thật hay, và bây giờ cô vẫn nghĩ vậy. Nhưng dù tên có hay đến đâu, ba chữ này cũng chẳng còn liên quan gì đến cô nữa.

Cô từng đặt biệt danh cho Đàm Vân Thư là "xxx" để không ai nhận ra người đó là ai, nhưng sau này, Đàm Vân Thư đối với cô cũng chỉ như "xxx," giống như biết bao người "xxx" trên mạng, không còn quý giá, không còn đặc biệt, và cũng không hiếm hoi nữa.

Tương lai của cô còn rất nhiều ba năm khác, cô cần cố gắng làm phai nhạt đi sự tồn tại của ba năm này trong lòng mình.

Khi máy bay "ầm ầm" cất cánh, Phương Du siết chặt dây an toàn, nhắm mắt lại. Đôi môi cô hơi hé mở, cố gắng để màng nhĩ bớt khó chịu.

***

Đàm Vân Thư đã nhờ chú Xương in tất cả những bức ảnh chụp ngày tốt nghiệp ra, trong đó có cả bức ảnh chụp chung với Phương Du.

Trong ảnh, cô đưa ra thiệp mời, gương mặt Phương Du ngạc nhiên, sững sờ nhìn cô.

Đàm Vân Thư lật qua lật lại bức ảnh, nhìn nó rất nhiều lần, đến mức cô nhớ rõ có bao nhiêu đóa hoa hồng và bao nhiêu chiếc lá trong nền. Thế nhưng, gương mặt Phương Du trong trí nhớ của cô lại ngày càng mờ nhạt, và quá khứ giữa hai người cũng như bị phủ lên một lớp sương mờ.

Chiều ngày 17, cô lợi dụng cơ hội gặp Lương Bái để lái xe của Lương Bái đến khu nhà số 35 Tinh Hồ.

Khu vực này không có gì thay đổi so với khi cô đến lúc đầu tháng, nửa tháng trôi qua, khu nhà vẫn không sạch sẽ, mùi vẫn khó chịu, và vì là chủ nhật, tiếng khóc của trẻ con càng trở nên dày đặc hơn.

Cô không hiểu tại sao mình lại quay lại đây, lần trước khi xuống lầu, cô đã chuẩn bị tâm lý không bao giờ trở lại nữa, không phải sao?

Nhưng suốt tuần qua, cô không thể liên lạc với Phương Du, dấu chấm than đỏ hiện lên trong mắt cô, tiếng báo bận của điện thoại không ngừng lặp lại trong tai.

Cô đi lên cầu thang mà mình đã đi nhiều lần trước đây, mặc dù bước chân rất nhẹ, nhưng khi bước đi, cảm giác lại rất nặng nề.

Cuối cùng, cô cũng đến tầng ba.

Trên tường bẩn thỉu lại có người dán những quảng cáo xấu xí mới, cô học theo cách của Phương Du, xé chúng ra rồi vò nát trong tay, rồi mới gõ lên cánh cửa đầu tiên như mọi khi.

Âm thanh "cốc cốc cốc" ba lần không mạnh, hòa cùng với nhịp đập của trái tim cô.

Cô không biết sẽ nói gì khi gặp Phương Du, nhưng khi không có Phương Du, lượng oxy trong thế giới của cô đang giảm nhanh chóng, khiến cô cảm thấy khó thở.

Không đúng, vào giờ này Phương Du có khả năng đang làm việc thêm, sẽ không có ai mở cửa cho cô.

Cô nên quay lại xe và đợi Phương Du trở về.

Nhưng khi ý nghĩ này vừa mới nảy ra, cô bất ngờ nghe thấy tiếng động từ cánh cửa bên trong, điều này khiến cô căng thẳng, mắt không rời khỏi cánh cửa trước mặt. Vài giây sau, có tiếng "cạch" vang lên, có người xoay khóa cửa, âm thanh quen thuộc mà cô biết.

Cô không chớp mắt, nhìn khe cửa ngày càng rộng ra.

"Xin hỏi tìm ai?" Một người phụ nữ trung niên lạ mặt nhìn cô với vẻ nghi ngờ và cảnh giác.

Đàm Vân Thư siết chặt những mảnh giấy vụn trong tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay.

Cô ngẩng đầu lên, xác nhận không phải mình đã vào nhầm chỗ, rồi lắc đầu, nói "Xin lỗi, làm phiền" rồi quay người xuống cầu thang.

Ánh sáng mặt trời vẫn ấm áp như thường lệ, nhưng cô cảm thấy giống như lần trước, một làn sóng lạnh lẽo lại bao phủ lấy cô.

Cô không biết mình đã làm thế nào để quay lại xe, chỉ là máy móc lái xe đến trường, quán trà sữa có hai người lạ, khi thấy cô đến còn hỏi cô muốn uống gì, cô không trả lời, lại tiếp tục lái xe đến khu vực văn phòng của Phương Du. Cô biết hôm nay là cuối tuần, nơi này không có ai, nhưng cô vẫn muốn đến nhìn xem, là sự cố chấp và ám ảnh đến mãnh liệt.

Sau đó cô lại đổi địa điểm, đến trung tâm thương mại Lâm Lý đã gặp lần trước, lần này tầng một không có hoạt động trưng bày, cũng không thấy bóng dáng người mặc đồng phục đó.

Cuối cùng, cô thuê gian phòng ở khách sạn gần văn phòng kia, ngồi chờ đến khi mặt trời lặn vào trong mắt, tạo thành một vòng sáng như ngọn lửa.

Đừng có lần sau nữa, Đàm Vân Thư.

Được, sẽ không có lần sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro