Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở Kinh Thành, Phương Du được Thẩm Ánh Chi sắp xếp cho một căn hộ phòng đơn mà chủ nhà đã sửa đổi.

Căn phòng rộng hơn bốn mươi mét vuông, với nhiều người có lẽ diện tích này thực sự là nhỏ, nhưng Phương Du trước đây đã quen ở những căn phòng như ở khu 35 Tinh Hồ, nên căn phòng này lại có vẻ rộng rãi hơn nhiều. Hơn nữa, phòng được trang trí đơn giản, đầy đủ tiện nghi, máy giặt là loại hoàn toàn tự động, tốt hơn nhiều so với loại bán tự động mà cô từng dùng ở nhà trước đây. Tủ lạnh cũng sạch sẽ, trông rất mới.

Cô đã lên mạng tra cứu, giá thuê căn phòng này bằng lương một tháng của nhiều người, con số này khiến cô líu lưỡi kinh ngạc.

Đồng thời, cô cũng cảm thấy một áp lực sâu sắc.

Theo như lời của Thẩm Ánh Chi, đây là một dạng đầu tư ban đầu, xem xét việc sinh viên mới ra trường năm đầu tiên thường khó khăn, nên mới có quyết định hào phóng như vậy.

Nếu sau một năm cô không đạt được tiêu chuẩn của Thẩm Ánh Chi, cô sẽ không thể ở lại đây, cần phải tìm chỗ ở mới và công việc mới; nếu đạt được tiêu chuẩn, Thẩm Ánh Chi cũng sẽ không tiếp tục lo về chỗ ở cho cô, muốn tiếp tục ở đây, cô phải tự trả tiền thuê.

Tóm lại, dù là trường hợp nào, Phương Du cũng cần phải nỗ lực nhiều hơn so với trước đây, cô biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì.

Tuy nhiên, Kinh Thành thực sự rất khác so với Liễu Thành, nhịp sống ở đây bận rộn hơn, các tòa nhà chen chúc hơn, khu vực phồn hoa hơn và giao thông cũng tắc nghẽn hơn.

Mọi người từ khắp nơi trên đất nước đến đây, giọng nói không giống nhau, phong cách cũng khác biệt.

Nơi này quá rộng lớn, rộng đến mức khiến Phương Du cảm thấy mình lạc lõng, cúi xuống cô cũng không nhìn thấy bóng mình, nhưng đồng thời cô cũng biết nơi này có nhiều cơ hội hơn, thế giới cũng rộng lớn hơn.

Tuần đầu tiên ở kinh thành, Phương Du đã dần quen với nơi này.

Ví dụ, cô mất một giờ đi tàu điện ngầm đến công ty, điều này đối với cô đã không còn là gì cả. Nhưng cô không ngờ rằng giờ cao điểm buổi sáng ở Kinh thành lại đông đúc như vậy, hơn gấp nhiều lần so với Liễu Thành. Với chiều cao của mình, cô không phải là người cao trong đám đông, lần đầu tiên thiếu kinh nghiệm, cô suýt nữa bị đám đông chen lấn đến mức treo lơ lửng, kính cũng suýt nữa bị đẩy bay, và suýt nữa cô đã không xuống được ở ga tàu điện đó.

Hoặc tỷ như, cô đã biết rõ xung quanh khu dân cư có những cửa hàng nào, siêu thị, cửa hàng trái cây, quán ăn, nhà thuốc và chợ nhỏ. Tuy nhiên, cô chỉ đến chợ nhỏ và nhà thuốc. Ở chợ, cô mua các gia vị và gạo mì về nhà, còn ở nhà thuốc, cô mua những loại thuốc cơ bản như thuốc hạ sốt, băng dán cá nhân và thuốc dạ dày. Nhưng phải nói rằng, có một quán bánh trứng thịt ở chợ rất ngon, mỗi lần đi qua, cô đều dành vài đồng để mua một cái.

Cô đang cố gắng học cách yêu thương bản thân hơn, chăm sóc cảm xúc và tâm trạng của mình.

Về công việc mới, cô cũng đang dần quen. Nội dung công việc của cô phức tạp và lộn xộn, cần phải tỉ mỉ gỡ rối và sắp xếp lại cho gọn gàng. Đồng nghiệp của cô cũng không khác gì so với những người cô từng gặp ở văn phòng trước đây, mọi người đều gọi cô là Tiểu Phương hoặc Tiểu Du, trong lúc nghỉ ngơi ở phòng trà, họ cũng trò chuyện với cô đôi câu, nhưng sau giờ làm việc, gần như không ai qua lại.

Những người này giỏi hơn cô, hồ sơ của họ cũng ấn tượng hơn của cô. Điều này không chỉ mang lại áp lực mà còn khiến cô có thêm khát vọng sự nghiệp không ngừng trào dâng.

Nhưng vào cuối tuần đầu tiên ở Kinh thành, cô đã gặp phải một ngày mưa.

Ngoài cửa sổ, mưa to như trút nước, kèm theo tiếng sấm chớp, cơn mưa dữ dội không biết khi nào mới ngớt.

Phương Du đóng cửa sổ, kéo rèm lại rồi thu mình vào góc giường, ôm chặt lấy đầu gối.

Cô cúi đầu rất sâu, cơ thể không thể kiểm soát được mà run rẩy.

Ký ức từ ngày tốt nghiệp quá sâu sắc, sự chán ghét trời mưa đã khắc sâu vào tận xương tủy của cô, khiến cô không thể quên được, ngay cả nhịp thở của cô cũng không còn tự nhiên, ngực cô cảm thấy nặng nề.

Hiện tại, cô chưa thể hoàn toàn buông bỏ quá khứ, chỉ có thể ngồi trong tư thế này, chờ đợi mưa tạnh, không còn cách nào khác.

Không chỉ vậy, trong đầu cô lại bị ép buộc phải lướt qua những ký ức về Đàm Vân Thư. Những ký ức này lần lượt hiện lên, khiến trái tim cô như bị dao cắt, đau đớn đến mức không thể chịu được.

Rốt cuộc cần bao lâu cô mới có thể hoàn toàn quên đi Đàm Vân Thư?

Thật sự không có loại thuốc nào để xóa ký ức sao? Tốt nhất là loại thuốc có thể xóa một cách có chọn lọc. Nếu có, điều đầu tiên cô muốn xóa sạch chính là tất cả những ký ức liên quan đến Đàm Vân Thư, không để lại dù chỉ một giây.

Không biết đã bao lâu trôi qua, ngay khi khóe mắt Phương Du bắt đầu ướt, cô nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, nghĩ rằng mình nghe nhầm, nhưng ngay giây sau, tiếng gõ cửa lại vang lên.

Cô hít mũi, lau mắt, rồi nhìn qua lỗ mắt mèo trên cửa.

Bên ngoài là một cô gái lạ mặt.

Phương Du đeo kính vào rồi mở cửa.

"À... chào bạn, mình mới chuyển đến hôm qua." Cô gái chỉ về phía sau lưng mình, "Mình ở đối diện bạn."

Căn hộ đã được sửa đổi, một phòng được chia thành hai, và tổng tiền thuê của hai phòng thường cao hơn khi là một phòng, nhiều chủ nhà ở các thành phố lớn đều làm như vậy.

Khóe mắt Phương Du vẫn còn đỏ hoe, cô gật đầu: "Chào bạn, mình tên là Phương Du, chữ 'Du' trong từ 'vượt qua'."

Lo sợ bị hiểu lầm, cô ngừng lại rồi giải thích thêm: "Chữ 'du' trong 'không thể vượt qua'."

"Mình tên là Phù Sương."

Phù Sương thấy cô trông như vậy, lo lắng hỏi: "Bạn có ổn không? Có cần mình giúp gì không?"

"Không sao đâu." Phương Du cười gượng, không nói ra chuyện mình bị dị ứng với trời mưa.

Phù Sương cũng không ép buộc, cô cười tươi nói: "Chúng ta kết bạn trên mạng xã hội nhé, sau này chúng ta là hàng xóm với nhau mà."

"Được thôi."

Cả hai thêm nhau trên WeChat, rồi Phù Sương hỏi thêm: "À đúng rồi, bạn đã ăn tối chưa? Muốn đi cùng mình không?"

"Chưa ăn." Phương Du mới nhìn đồng hồ, hóa ra đã bảy giờ tối rồi, và cơn mưa bên ngoài cũng đã nhỏ lại, chỉ là bầu trời đáng lẽ còn sáng thì lúc này lại u ám.

Cô chậm rãi trả lời câu hỏi sau của Phù Sương: "Bạn nấu à?"

"Không, trời mưa nên đồ ăn giao hàng cũng khó mà đến kịp." Phù Sương xoa đầu mình, "Mình không biết nấu ăn, ý mình là cùng nhau ăn mì gói thôi, haha."

Phương Du nở nụ cười: "Mình biết nấu, lát nữa qua nhà mình ăn nhé."

"Cảm ơn cậu, Phương Du!"

***

Vào thứ Hai, ở Liễu Thành cũng có một trận mưa lớn, Đàm Vân Thư lái xe đến công ty.

Cô có thể chấp nhận đính hôn với nhà Lư, nhưng cô cũng có điều kiện của riêng mình, đó là cô phải được vào công ty của Đàm gia. Cô muốn có cả tiền lẫn quyền lực.

Đàm Vân Húc một nghìn lần không đồng ý, nhưng Đàm Trí Thành lại chấp nhận, dù anh ta muốn phản kháng cũng không được. Hiện tại, quyền lực trong công ty đều nằm trong tay anh ta, những người dưới quyền cũng rất trung thành, Đàm Vân Thư chưa từng học quản lý doanh nghiệp hay kinh tế thì có thể hiểu gì chứ?

Sau khi suy nghĩ kỹ, Đàm Vân Húc cũng không coi cô em gái này ra gì. Trong mắt anh, em gái chỉ là một bình hoa.

Bề ngoài, Đàm Vân Thư quả thật trông giống như vậy.

Thôi Uyển muốn mẹ con cô tồn tại trong gia đình này, bà đã dạy cô đừng vượt qua anh trai về thành tích, đừng thi vào những trường đại học tốt hơn, đừng dính líu đến các chuyên ngành liên quan đến tài sản của gia đình. Bà chỉ bảo cô chuẩn bị tốt cho việc sau này kết hôn với một người giàu có.

Không người đàn ông nào muốn vợ mình thông minh và giỏi hơn mình.

Thôi Uyển đã ép buộc Đàm Vân Thư đăng ký vào ngành phát thanh truyền hình. Bằng cách này, nếu sau này con gái muốn đi làm, thì chỉ cần làm một phát thanh viên hoặc người dẫn chương trình mà sống qua ngày, không muốn làm cũng không sao, rất nhẹ nhàng.

Nhưng ai ngờ Đàm Vân Thư chỉ đồng ý bề ngoài.

Thực tế là khi ở trường, trong những lúc Thôi Uyển không chú ý, Đàm Vân Thư đã lén học rất nhiều kiến thức liên quan đến tài chính, trong đó còn có cả quản lý khách sạn.

Vì vậy vào một tuần trước, khi Thôi Uyển biết Đàm Vân Thư muốn vào làm việc tại công ty của Đàm gia, bà suýt chút nữa không thở nổi, chỉ tay vào con gái mà nửa ngày không nói nên lời. Hóa ra, những điều bà đã nói trước đây đều bị Đàm Vân Thư cho vào tai này và ra tai kia.

Chỉ đến lúc này, Thôi Uyển mới chợt nhận ra rằng khi Đàm Vân Thư đính hôn với nhà họ Lư, cô thậm chí không thảo luận với bà, mà trực tiếp tìm đến Đàm Trí Thành và Đàm Vân Húc để đàm phán về những điều kiện đó.

Bà tức giận đến mức gọi điện cho Đàm Trí Thành ngay lập tức, nhưng tình cảm vợ chồng của họ đã rạn nứt từ lâu, những năm qua ông gần như không hề liên lạc với bà.

Đàm Vân Thư không có thời gian quan tâm đến cơn giận dữ của mẹ.

Điều kiện mà cô thỏa thuận với cha và anh trai là cô sẽ phải vực dậy công ty này từ tình trạng thảm hại, để Khách sạn Quân Linh một lần nữa đứng vững giữa mưa bão.

Đàm Vân Húc cho rằng cô không thể làm được, vì vậy anh ta không còn lo lắng gì nữa.

Một tuần nữa trôi qua, thời gian đã đến tháng Bảy.

Mùa hè năm nay ở Liễu Thành nóng hơn năm ngoái. Vào cuối tuần, Đàm Vân Thư lái xe đến một khu vực khá hẻo lánh.

Đây là khu vực mà cô đã nghe ngóng được, nơi dì Phương mới thuê nhà.

Thôi Uyển mấy ngày nay bị ốm, không còn tâm trí hay sức lực để quan tâm cô đang làm gì, tất nhiên, cô cũng sẽ không làm chuyện gì.

Đàm Vân Thư nhìn thấy một quán ăn sáng mang tên "A Cần Điểm Tâm" mở không xa khu dân cư. Dù cô đến vào buổi chiều nhưng trong quán vẫn còn người ngồi.

Cô dừng xe bên đường rồi chậm rãi bước tới.

Cô che một chiếc ô để tránh nắng, không bao lâu sau đã đến trước quán "A Cần Điểm Tâm".

Quán nhỏ được dọn dẹp rất sạch sẽ, không gian thoáng đãng và không có mùi khó chịu. Mùa hè đến, quạt trong quán chạy liên tục, mang lại chút mát mẻ, nhưng cũng không tránh khỏi cảm giác oi bức.

"Chào cô, muốn ăn gì? Bánh bao trong quán đã hết nhưng vẫn còn..." Phương Cần đang trò chuyện với khách hàng, thấy có người mới vào liền chào đón một cách quen thuộc, nhưng những lời nói sau đó bỗng nghẹn lại.

"Dì Phương."

Biểu cảm của Phương Cần thoáng chốc trở nên cứng nhắc. Phượng Yến, lúc này đang ở trong bếp, kéo rèm bước ra. Thấy người đến ăn mặc sang trọng, bà có chút ngạc nhiên nhưng không nói gì, chỉ dùng khăn lau ghế và bàn, ra hiệu cho Đàm Vân Thư ngồi xuống.

Đàm Vân Thư mỉm cười: "Cảm ơn."

Nhưng cô không ngồi ngay, tay vẫn cầm chiếc ô, nắm chặt hơn một chút, cô nói: "Cháu nhớ bánh do dì Phương làm."

Phương Cần khoát tay: "Cô đi đi, Đàm tiểu thư."

Bà thở dài một hơi: "Hai người không thuộc về một thế giới, không thể làm bạn được."

"Cháu không hiểu dì đang nói gì." Đàm Vân Thư ngồi xuống ghế, "Làm phiền dì cho cháu một bát cháo."

Phương Cần nhìn cô với vẻ không vui, không nói thêm gì nữa, rồi vào bếp múc cho cô một bát cháo, cùng với một đĩa dưa muối tự làm.

Ngồi ở bàn bên cạnh, một ông chú vừa ăn xong ba bát cháo, không ngớt lời khen món dưa muối của Phương Cần.

Đàm Vân Thư cầm đũa lên nếm thử một miếng, dù dưa muối có vị chua cay rõ rệt, nhưng cô lại cảm thấy không có mùi vị gì cả.

Hoặc có thể nói, từ ngày tốt nghiệp, vị giác của cô dường như đã mất đi.

Phượng Yến vô cùng tò mò nhưng không thể hỏi ngay lúc này, chỉ dùng ánh mắt trao đổi với Phương Cần, nhưng cuối cùng cũng không nhận được thông tin gì.

Một lúc sau, Đàm Vân Thư ngẩng đầu lên, bày tỏ mục đích thật sự của mình. Cô hỏi: "Dì Phương, cậu ấy đang ở đâu?"

"Về đi thôi, tiểu thư. Con bé không muốn gặp cô."

Phương Cần lặp lại lời con gái đã để lại trước khi rời đi: "Không bao giờ muốn gặp nữa."

Faye: Vậy là kết thúc Phần học đường. Từ chương sau sẽ bước qua giai đoạn trưởng thành - Phần đô thị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro