Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đàm Vân Thư đi cùng với Thẩm Ánh Chi đến tham quan trung tâm thương mại mới mở của Thẩm gia.

Vì khu vực xung quanh có nhiều núi non, vị trí địa lý bị hạn chế, nên sự phát triển ở phía Tây Liễu Thành luôn không bằng các khu vực khác. Để hỗ trợ kinh tế khu vực này, phía trên đã đưa ra các chính sách ưu đãi tốt, thu hút nhiều doanh nghiệp đến mua đất và phát triển.

Không chỉ Đàm gia đã mua đất và xây dựng một khách sạn ở khu vực này, mà Thẩm gia cũng mở một trung tâm thương mại theo hướng trung cao cấp ở đây.

Trung tâm thương mại có tổng diện tích xây dựng gần 300.000 mét vuông, chia thành trung tâm mua sắm và văn phòng hạng A, đồng thời tích hợp nhiều loại hình kinh doanh khác nhau như hàng hóa cao cấp, siêu thị lớn, cửa hàng flagship của các thương hiệu, phòng gym, nhà hàng, v.v.

Thẩm Ánh Chi học đại học ở Kinh thành, mấy tháng trước cô chỉ ở kinh thành, nhân dịp bà ngoại tổ chức sinh nhật lần thứ tám mươi, cô mới trở về Liễu Thành. Còn lại thời gian, cô không muốn ở Thẩm gia nhiều, mấy ngày này đều chơi với bạn bè.

Hôm nay, cô kéo Đàm Vân Thư đến trung tâm thương mại mới mở của nhà mình để xem. Thật sự chỉ là nhìn xem, ngoài việc ăn uống và làm móng, không tiêu tốn gì khác.

Vì Thẩm Ánh Chi học ngành thiết kế kiến trúc, và gia đình rất cưng chiều cô, nên trung tâm thương mại này cũng có một số ý tưởng thiết kế của cô.

Cô đến đây để xem tác phẩm mà mình đã tham gia.

Lúc đang đi thì bước chân của Đàm Vân Thư đột ngột dừng lại, hai người mới dừng ở khu vực tầng hai.

"Ai mà không nghe lời cậu chứ?" Thẩm Ánh Chi nghe vậy cười, tỏ vẻ không tin, "Mình nhớ trước đây lúc đi học, trong lớp ai không nghe lời cậu, cậu sẽ mách lên thầy giáo."

Hệ thống điều hòa của trung tâm thương mại hoạt động rất mạnh, Đàm Vân Thư kéo lại áo choàng của mình, rồi bình thản nhìn về phía đối diện.

Cô nhấp nháy môi, trả lời câu hỏi của Thẩm Ánh Chi: "Cậu đó, Thẩm Ánh Chi, trước đây mình bảo cậu chia tay với người con trai kia, cậu có chia tay không?"

"Cậu không chỉ không chia tay, mà còn bảo anh ta không biết cậu có tiền, anh ta không phải là người vì tiền của cậu mà đến." Cô từ từ nói, giọng điệu nhẹ nhàng kết thúc câu, "Sau đó bị anh ta lừa đúng không?"

Thẩm Ánh Chi thở dài: "......"

Cô chuyển chủ đề, chỉ tay về phía dưới: "Thương hiệu mỹ phẩm đang tổ chức sự kiện ở gian hàng dưới kia, cậu đã thử chưa? Đây là thương hiệu quốc gia đang rất hot trong hai năm qua. Mình thấy trên mạng mọi người nói rằng son môi mới ra khá tốt, mình nghĩ nó rất hợp với cậu, mình sẽ mua cho cậu, sau này cậu đừng nhắc đến chuyện này nữa."

"Một cây son môi đủ mua chuộc mình rồi sao?"

"Ai nói một cây?"

Đàm Vân Thư thấy cô như vậy, mỉm cười: "Son môi mình đang dùng hiện tại khá ổn, tạm thời không muốn đổi. Mình cũng sẽ không nhắc đến lịch sử đen này của cậu nữa, được không?"

"Làm gì có chuyện đó." Thẩm Ánh Chi tựa cằm lên lan can kính, tùy ý nhìn xuống gian hàng dưới tầng, "Nếu biết sớm thì mình cũng lập một tiêu chuẩn không yêu đương trước khi tốt nghiệp rồi. Nhưng cứ hễ gặp trai xinh gái đẹp, mình thật sự không thể kiểm soát bản thân mình, đâu như cậu, giữ vững lập trường, định lực siêu phàm. Mình nghe Lương Bái nói, mấy ngày trước Đường Tiêu tỏ tình với cậu mà cậu cũng từ chối, mình nghe nói anh ta cũng khá tốt mà, nhà làm bất động sản đúng không?"

"Không thích."

Thẩm Ánh Chi nghiêng đầu nhìn cô, hỏi: "Vậy hiện tại cậu có người mình thích không? Có phải trong lòng cậu đang cất giấu cái gì mà tiểu thuyết hay gọi là "bạch nguyệt quang" không?"

*Bạch nguyệt quang thường được ví như mối tình đầu, yêu sâu đậm nhưng không thể ở bên. Giống như ánh trăng sáng, gần ngay trước mắt nhưng lại rất xa không thể với tới.

Đàm Vân Thư vẫn nhìn về phía gian hàng của Phương Du, nghe vậy hơi ngạc nhiên, sau đó không do dự trả lời: "Không có." Cô mỉm cười, "Làm sao có được, cậu đừng đọc tiểu thuyết nhiều quá."

"Không có thì cũng tốt." Thẩm Ánh Chi lại nở nụ cười, nhẹ nhàng nói, "Có thì có rắc rối, có rắc rối thì thật mệt mỏi."

Đàm Vân Thư chớp mắt vài lần: "Ừ."

Dù mặt ngoài là đáp lời như vậy, nhưng ánh mắt của cô vẫn thường xuyên nhìn về phía Phương Du.

Nhân viên của sự kiện thương hiệu dưới tầng mặc đồng phục giống hệt như Phương Du, không khó để nhận ra Phương Du đang làm thêm tại sự kiện này với vai trò là nhân viên bán hàng, bao gồm cả cô gái ngồi bên cạnh Phương Du, có vẻ như rất thân thiết với cô.

Đúng vậy, rất thân thiết.

Bởi vì cô gái đó lại tựa đầu vào vai Phương Du, như đang trò chuyện với nhau, khuôn mặt dễ thương nở một nụ cười rạng rỡ, trong khi Phương Du cũng mỉm cười nhẹ nhàng và thỉnh thoảng đáp lại.

Hừ.

Đàm Vân Thư kéo môi cười một cách không tự nhiên, khí áp cả người có phần giảm sút, cô bước chân lên, ra hiệu cho Thẩm Ánh Chi đi theo: "Dưới lầu có một quán cà phê, chúng ta đi ngồi một chút nhé, Ánh Chi."

Cô liếc nhìn một lần nữa về phía Phương Du, giọng nói ẩn chứa sự lạnh lùng khó nhận ra: "Có chút mệt mỏi rồi."

"Được thôi."

***

Phương Du không tránh sự tiếp xúc của Mông Mông.

Mông Mông nhỏ hơn Phương Du một tuổi, hiện đang học năm ba đại học, hai người đã cùng làm thêm vài lần, Mông Mông rất thân thiện và nghĩa khí.

Hai ngày nay lúc Phương Du bị người khác giành đơn hàng, Mông Mông đã đứng ra giúp đỡ, xác nhận rằng đơn hàng đó là do Phương Du kéo được.

Bây giờ Mông Mông chỉ dựa vào Phương Du vì cảm thấy mệt mỏi mà thôi.

Dù Phương Du cảm thấy hơi không tự nhiên, nhưng khi nghĩ đến sự giúp đỡ của Mông Mông, cô cảm thấy cũng không có gì đáng ngại.

Việc này giữa hai cô gái là rất bình thường.

Hơn nữa, Đàm Vân Thư cũng không nhìn thấy.

Mỗi khi nghĩ đến Đàm Vân Thư, khóe môi của Phương Du không nhịn được khẽ mím. Cô tất nhiên là có nhớ Đàm Vân Thư, nhưng còn Đàm Vân Thư thì sao?

Cũng nhớ cô sao?

....Không có đâu.

Gần đây, Phương Du thấy Đàm Vân Thư đăng một bài lên WeChat Moments, là một địa điểm cao cấp mà cô chưa từng đến.

Đó là một bữa tiệc, những người xuất hiện trong ảnh trông đều ở cùng đẳng cấp với Đàm Vân Thư, toàn là trai xinh gái đẹp, rất thu hút ánh nhìn.

Có một bức ảnh thậm chí là Đàm Vân Thư đang cùng một cô gái ôm nhau, cô gái đó có vẻ ngoài rạng rỡ, và Đàm Vân Thư còn bị cô ấy bôi chút kem lên mặt.

Dù là như vậy, Đàm Vân Thư vẫn cười rạng rỡ trước ống kính.

Phương Du không biết tên của cô gái đó, vì cô chưa bao giờ tham gia vào mạng xã hội của Đàm Vân Thư.

Cô cũng chưa từng nhấn like cho bài đăng nào của Đàm Vân Thư.

Cô cảm thấy mình không có tư cách làm vậy.

Thời gian nghỉ ngơi nhanh chóng kết thúc, Phương Du và Mông Mông xuống lầu, trở lại trung tâm triển lãm ở dưới tầng.

Công việc bán hàng vẫn được đảm nhận bởi những nhân viên chuyên nghiệp, còn những người làm thêm như họ chỉ được đào tạo đơn giản, công việc chính là thu hút khách, phát tờ rơi cho những người đi ngang qua. Khi khách hàng mua hàng từ các nhân viên chuyên nghiệp, họ sẽ nhận được phần trăm hoa hồng.

Phương Du có vẻ ngoài trong sáng như một bông hoa trắng ngần, với lớp trang điểm nhẹ nhàng, cộng với đôi mắt sáng hàm chứa ý cười khi làm việc, rất dễ tạo được thiện cảm với người khác.

Một số khách hàng thấy cô thuận mắt, sẽ nhận lấy tờ rơi cô đưa và vào mua sắm.

Do đó, hoa hồng của Phương Du cũng khá ổn.

Trong quá trình làm việc, cũng có một số người không kìm được và muốn xin số liên lạc của cô. Những người này đều bị cô từ chối, giải thích rằng hiện tại đang trong giờ làm việc, phần lớn mọi người sẽ không quấy rầy, nhưng cũng không thể loại trừ những người thích dây dưa.

Ví dụ như lúc này, một người đàn ông mặt vuông và có vẻ gầy sau khi nhận tờ rơi từ tay Phương Du, đã yêu cầu số liên lạc của cô. Sau khi Phương Du từ chối, anh ta vẫn cố gắng yêu cầu cô làm hướng dẫn viên giới thiệu sản phẩm, không chấp nhận bất kỳ nhân viên nào khác.

Ánh mắt của anh ta dừng lại trên khuôn mặt Phương Du, biểu cảm không giấu được sự tinh ranh, nói: "Cô là Tiểu Du phải không? Nếu cô giới thiệu tốt, tôi có thể mua hết tất cả."

Trưởng ca, chị Tiêu thấy vậy liền bước tới, nở một nụ cười chuẩn mực: "Vị tiên sinh này, Tiểu Du không hiểu nhiều lắm. Nếu ngài muốn mua cho người yêu thì tốt nhất nên để những người chuyên nghiệp giới thiệu, nếu không thì..."

"Không sao đâu." Người đàn ông vung tay, không đợi chị Tiêu nói xong, "Tôi thích những người không chuyên nghiệp."

Chị Tiêu nhìn Phương Du.

Phương Du vẫn giữ vẻ mặt không thay đổi, đôi mắt cô vẫn cong cong. Cô liếc nhìn chị Tiêu, cố gắng dẹp bỏ sự lo lắng của chị, nói: "Vâng, tiên sinh."

Tình huống này còn có thể làm thế nào bây giờ?

Chỉ còn cách để anh ta tùy ý.

Không hố một lần thì không đáng với công sức của Phương Du bỏ ra. Dù vẻ ngoài của cô có vẻ dễ bị bắt nạt, nhưng đối mặt với tình huống như vậy, cô đã quá quen thuộc rồi.

Từ quán cà phê đối diện quầy triển lãm, Đàm Vân Thư nhìn thấy cảnh tượng này.

Cô nhíu mày, thấy người đàn ông gầy đã nắm lấy tay Phương Du, rồi bị Phương Du bình tĩnh thoát ra, trước sau Phương Du vẫn giữ nụ cười trên môi.

Gương mặt Đàm Vân Thư tối sầm như trời đột ngột đổ mưa.

Cô vô thức khuấy cốc cà phê trước mặt, đến mức cà phê bị tràn ra mà không hề hay biết.

Nhân viên đến nhắc nhở: "Chị ơi, cần tôi lau giúp không?"

Đàm Vân Thư đặt thìa xuống, xin lỗi nói: "Xin lỗi đã làm phiền."

"Không sao đâu."

Thẩm Ánh Chi đang ngồi ở góc phòng, nói chuyện qua điện thoại về thiết kế, không để ý đến cô.

Khi Thẩm Ánh Chi kết thúc cuộc gọi và quay lại, Đàm Vân Thư đã không còn ngồi ở vị trí cũ. Thông qua tấm kính của quán cà phê, cô nhìn thấy Đàm Vân Thư đang ở khu vực triển lãm của thương hiệu mỹ phẩm.

Thẩm Ánh Chi vén tóc lên, bất giác có chút nghi ngờ: "Không phải nói là không mua sao?"

***

Phương Du không ngờ sẽ gặp Đàm Vân Thư tại nơi làm việc của mình.

Trong ba năm qua, hai người rất ít khi bước vào thế giới của nhau, đa phần chỉ là Đàm Vân Thư đón cô sau giờ làm và đưa về Khu 35 Tinh Hồ.

Nhưng bây giờ cô đã thấy Đàm Vân Thư.

Sự kiện có chút bận rộn, Đàm Vân Thư không nhận bất kỳ tờ rơi nào mà đi thẳng đến trước mặt Phương Du.

Chị Tiêu làm trưởng ca, đương nhiên có mắt nhìn người.

Chị nhanh chóng nhận ra chiếc áo choàng đắt tiền của Đàm Vân Thư và chiếc vòng tay bằng ngọc bích pha lê trên cổ tay cô.

Mặc dù Đàm Vân Thư ăn mặc khá giản dị, nhưng khí chất và vẻ ngoài của cô không phải là của người bình thường.

Chị Tiêu không tiến lại gần, giữ một khoảng cách nhất định.

Bởi rõ ràng, khách hàng này không phải đến vì thương hiệu, vì thương hiệu mỹ phẩm này của các cô không phải là thương hiệu lớn, vậy thì còn lý do gì khác?

Chị Tiêu lại liếc nhìn Phương Du, nở một nụ cười hiểu biết.

Còn Đàm Vân Thư thì không ngờ rằng đôi chân của cô còn đi nhanh hơn cả bộ não của mình.

Đến khi cô kịp nhận ra, người đã đứng trước mặt Phương Du.

Ngày thường Phương Du thấp hơn Đàm Vân Thư một chút, nhưng vì yêu cầu của thương hiệu về đồng phục, Phương Du đi giày cao gót vài centimet, nên bây giờ hai người có chiều cao gần như bằng nhau.

Hai người đứng đối diện, Phương Du có chút ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng che giấu cảm xúc đó. Trước khi cô kịp thay đổi thái độ làm việc để trò chuyện với Đàm Vân Thư, Đàm Vân Thư đã mở lời trước: "Nếu không mua thì xin nhường chỗ."

Đây là lời nói dành cho người đàn ông gầy.

Đàm Vân Thư nhìn người đàn ông gầy với ánh mắt lạnh lùng, môi hơi cong lên, vẻ mặt đầy kiêu ngạo và coi thường.

Các nhân viên và khách hàng khác cũng hướng ánh mắt về phía này. Người đàn ông gầy nâng cao giọng: "Ai nói tôi không mua?" Nói xong, anh ta chỉ vào một cây son môi, miệng run run, dáng vẻ như đã tiêu tốn một số tiền khổng lồ, "Cái này, ông mày muốn mua! Gói lại cho tôi!"

Phương Du liếc nhìn Đàm Vân Thư, rồi cầm một cây son môi mới dẫn người đàn ông gầy đến quầy thu ngân để thanh toán.

Người đàn ông gầy chống hông, ngẩng cằm, đi theo với dáng vẻ tự mãn, chỉ thiếu một cái loa khổng lồ để thể hiện mình.

Đàm Vân Thư vẫn đứng tại chỗ, cô nâng cổ tay, chỉ vào một giá son môi và gọi chị Tiêu, người vừa giúp đỡ Phương Du: "Chào chị, tôi muốn mua tất cả chỗ này."

"Tất cả sao?" Chị Tiêu ánh mắt sáng lên, xác nhận lại.

Thương hiệu này mới phát triển trong những năm gần đây, số lượng màu son không nhiều như các thương hiệu lớn khác, hiện tại chỉ có tổng cộng 88 màu.

Những trường hợp như Đàm Vân Thư mua hết tất cả rất hiếm thấy.

Sự kiện triển lãm đã diễn ra ba ngày, đơn hàng của Đàm Vân Thư là đơn hàng giá trị nhất.

"Đúng."

Đàm Vân Thư gật đầu nhẹ, ánh mắt lại quay về phía Phương Du, người đã trở lại vị trí tiếp thị bên ngoài.

Từ lúc vào đến giờ, Phương Du không có bất kỳ giao tiếp nào với cô, điều này khiến Đàm Vân Thư cảm thấy không vui. Nhưng khi nghĩ đến bảng tên của Phương Du, cô vẫn nhướng mày một cách thờ ơ..

"Doanh số tính cho Tiểu Du nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro