Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vị trí địa lý của huyện Lan Định không thuận lợi, do đó kinh tế lúc trước phát triển so với các huyện khác của Liễu Thành có phần khó khăn hơn, nhưng kể từ khi lãnh đạo mới đến phát hiện ra cơ hội phát triển cho Lan Định cách đây mười năm, sự thay đổi của huyện này không thể nói là không lớn.

Nơi đây dựa vào núi, kề bên sông, cảnh sắc hữu tình, thêm vào đó khí hậu mát mẻ, ổn định tựa như một tấm màn chắn tự nhiên, chẳng lẽ không thích hợp làm địa điểm nghỉ mát sao?

Rất thích hợp, vô cùng thích hợp, do đó chính quyền đã đưa ra các chính sách ưu đãi để cải cách khu vực này.

Tuy nhiên, hiệu quả không đến ngay lập tức, mãi đến vài năm trước danh tiếng của huyện Lan Định mới bắt đầu được lan rộng, thu hút khá nhiều người trong tỉnh tự lái xe đến vào mùa hè, du lịch ở khu vực này cũng dần dần phát triển.

Trong vài năm nay, Phương Du tranh thủ những ngày lễ tết đều trở về huyện, chỉ là mỗi lần trở về, cô đều không tránh khỏi cảm giác ngạc nhiên trước tốc độ phát triển của quê hương mình, dùng từ "thay da đổi thịt" để miêu tả cũng đúng. Chẳng hạn, trường trung học Lan Định mà cô đã theo học nay đã xây thêm hai tòa nhà mới, hình như còn xây cả một thư viện. Lúc cô còn đi học làm gì có thư viện? Ngoài ra, con mương hôi thối bên ngoài trường cũng đã được xử lý, bây giờ trông rất sạch sẽ.

Nhưng nhà cô không ở trong huyện mà nằm ở một ngôi làng gần khu nghỉ mát.

Khu vực nghỉ mát của huyện được quy hoạch và khai thác tại những địa điểm mới, chỉ có một số ít hộ dân được giải tỏa và di dời, rõ ràng may mắn đó không đến với gia đình cô.

Cuộc sống hiện tại ngày càng tốt hơn, gia đình cô cũng không trông chờ vào những điều này.

Trong hai ngày trở về này, Phương Du cứ chạy qua chạy lại giữa thị trấn và làng. Ở thị trấn có ông bà nội trong bệnh viện, ở làng có ông bà ngoại, hơn nữa vị trí nhà cô cũng khá thuận lợi, dù là đi đến khu nghỉ mát hay về thị trấn cũng không quá xa, chỉ cần đi xe khách chạy ngang qua, trong vòng hai mươi phút là tới nơi.

Không bị công việc làm phiền, Phương Du cũng vui vẻ tận hưởng sự nhàn nhã.

Ở thị trấn chỉ vào những ngày lẻ mới có chợ phiên, còn lại hầu hết các cửa hàng đều nghỉ, thậm chí những nơi như chợ nông sản cũng chẳng có ai bày bán.

Vì vậy, sáng sớm ngày 3 tháng 5, Phương Du đội chiếc mũ rơm do ông ngoại đan, đón một chiếc xe khách nhỏ từ đầu làng đến thị trấn.

Nhiệt độ toàn huyện có chút giống với Tây Thành nơi cô vừa đi công tác cách đây không lâu, nhưng mát mẻ hơn một chút. Lần này Phương Du đến thị trấn với mục đích mua một ít trái cây tươi, sau đó ghé thăm ông bà nội ở bệnh viện. Phương Cần nói tối nay sẽ làm một bữa tiệc lớn để chiêu đãi khách.

Nhân dịp lần này về, cả nhà đã sửa sang lại ngôi nhà một chút, còn mời mấy người hàng xóm trong làng đến giúp. Không chỉ trả tiền công, họ còn phải mời mọi người ăn một bữa, dù sao Phương Cần và Phương Du không thường xuyên ở đây, nếu có chuyện gì xảy ra ở nhà, vẫn là hàng xóm giúp đỡ nhiều hơn.

Sau khi trò chuyện đôi chút với ông bà nội trong bệnh viện, cô mới phát hiện bên ngoài bệnh viện có chút náo nhiệt.

Bệnh viện của thị trấn đã có từ nhiều năm, trong sân chỉ có một chiếc xe cứu thương, phía ngoài cổng là đường phố nhỏ của thị trấn. Hiện giờ, có một nhóm người không biết đang làm gì đó khiến người khác đứng lại xem, giao thông vốn không bị cản trở nay lại có chút ùn tắc. Ở vùng quê này không giống như thành phố, không có quy định nghiêm ngặt về việc bấm còi. Các tài xế không hài lòng cứ bấm còi inh ỏi, còn ồn ào hơn cả tiếng ve kêu, hối thúc mọi người tránh đường.

May mắn thay, có người tốt bụng đến giải tỏa, con đường mới trở lại bình thường.

Phương Du chưa đến gần thì đã nghe thấy giọng nói của một người đàn ông có chút bất lực vang lên. Người này thở dài nặng nề: "Chú Tác à, chú nói rằng làm việc ở khách sạn của chúng cháu khiến sức khỏe chú không tốt, chúng cháu đã đề nghị đưa chú đến bệnh viện trong thành phố kiểm tra, hoặc kiểm tra ngay tại bệnh viện thị trấn này, nhưng chú lại không chịu... Vậy thì chú muốn thế nào đây?"

"Ta chỉ muốn một lời giải thích!" Người đàn ông lớn tuổi, râu ria xồm xoàm, tóc đã có vài sợi bạc, nằm trên mặt đất, giọng đầy sức mạnh trả lời, sau đó lại kêu lên "Ôi chao".

Người đàn ông mặc vest tiếp tục hỏi: "Lời giải thích là tiền phải không?"

"Phải, là tiền bồi thường!"

Người nhà của ông lão cũng đứng bên cạnh hô vang từ "bồi thường", nói rất chắc chắn.

Người đàn ông mặc vest mỉm cười: "Được thôi, lát nữa sếp chúng tôi sẽ đến để bàn với mọi người về việc bồi thường."

Qua vài câu nói ngắn ngủi, Phương Du đã hiểu được đại khái tình hình.

Khu vực nghỉ mát bên kia được quy hoạch khác với các khu vực khác. Trong mười năm qua, nơi đó đã xây dựng không ít khách sạn nghỉ dưỡng, dần trở thành một khu thương mại tách biệt khỏi vùng núi non. Những nhân viên mà các khách sạn này thuê, cũng có cả những người bản địa như ông lão kia, họ thuê với giá rẻ hơn và quen thuộc với khu vực này, tính ra rất có lời.

Nhìn tình hình hiện tại, có lẽ ông lão kia đang cố tình đòi tiền. Bởi nếu thật sự có vấn đề, thì việc đi một chuyến lên thành phố để kiểm tra kỹ lưỡng hơn có gì bất tiện đâu? Hoặc ngay cả bệnh viện thị trấn dù đã cũ kỹ, nhưng làm một cuộc kiểm tra cũng không phải là việc khó khăn gì.

Phương Du không có hứng thú xem thêm nữa, cô đeo chiếc gùi tre do ông ngoại đan lên vai, rồi chuẩn bị đi đến ngã tư đường, nơi xe khách nhỏ thường dừng lại, được xem như là điểm đón khách cố định.

Nhưng cô vừa đi được vài bước, một chiếc xe hơi màu đen đã dừng lại bên đường, đồng thời một chiếc xe cảnh sát cũng dừng theo.

Có lẽ là "sếp" mà người đàn ông mặc vest nói đã tới rồi.

Những người xung quanh dần dần kéo đến ngày một đông, hầu hết đều là những gương mặt già nua. Không ai quan tâm thực sự chuyện gì đã xảy ra, họ chỉ đơn thuần đến xem náo nhiệt, thỉnh thoảng chỉ trỏ vài câu.

Ánh mắt của Phương Du lướt qua cảnh tượng đó, cô chỉnh lại vành mũ, tiếp tục bước về phía ngã tư.

Ngay giây tiếp theo, cửa sau của chiếc xe hơi màu đen mở ra.

Đàm Vân Thư bước xuống xe. Ánh mắt cô ấy thoáng dừng lại trên bóng dáng của Phương Du, đôi lông mày khẽ nhíu lại, rồi lại tự nhủ trên đời không thể có chuyện trùng hợp như vậy, sau đó tập trung xử lý tình huống trước mắt.

***

Phương Du ngồi xuống hàng ghế cuối cùng của xe khách. Loại xe này không theo lịch trình cố định, chỉ cần đủ người là sẽ xuất phát.

Cô là người kế chót ngồi vào xe, chiếc gùi được đặt trong cốp. Giống như cô, hôm nay có rất nhiều người đến mua đồ, cốp xe gần như đã đầy ắp, đủ loại mùi trộn lẫn với nhau, không mấy dễ chịu.

Trong xe, có vài hành khách quen thuộc đang trò chuyện với tài xế, họ nói bằng giọng đặc trưng của huyện Lan Định.

Nào là hôm nay mua gì, hoặc con trai con dâu họ đang làm việc ở đâu, hay về việc cháu gái sắp thi đại học trong một tháng nữa... Trong những tiếng trò chuyện ấy, khi người cuối cùng lên xe và trả tiền xong, xe khách bắt đầu khởi hành.

Thị trấn không lớn, chỉ cần vài con phố là có thể đi hết.

Trên đường về làng, Phương Du sẽ đi qua con đường bên ngoài bệnh viện.

Cô ngồi ở ghế gần cửa sổ, tay cầm chiếc mũ rơm không phù hợp để đội trong xe, từ xa nhìn thấy đám đông bên ngoài bệnh viện vẫn chưa tan hẳn, nhưng dường như đã ít hơn so với lúc cô rời đi. Chiếc xe màu đen và xe cảnh sát vẫn còn ở đó. Cô chỉnh lại kính, nhìn thấy một bóng dáng thon thả, tuy bị che khuất một phần nhưng vẫn rõ ràng.

Ngay khoảnh khắc cô chớp mắt, bóng dáng đó tình cờ quay người lại.

Chiếc xe khách không tăng tốc, thậm chí còn giảm tốc độ vì có nhiều người xung quanh. Phương Du nhìn rõ khuôn mặt nghiêng của người kia, lông mi cô khẽ rung lên, và khi người đó sắp nhìn về phía cô, Phương Du hơi rút đầu lại, giả vờ bình thản nhìn vào sau gáy của hành khách ngồi trước.

Đàm Vân Thư sao lại có mặt ở đây?

Mấy năm trở lại đây, cô rất rõ ràng rằng trong các khách sạn ở khu nghỉ dưỡng không có cái tên "Quân Linh". Chẳng lẽ Đàm Vân Thư đến đây để nghỉ dưỡng? Nhưng nếu vậy, tại sao cô ấy lại liên quan đến vụ việc tranh cãi ngoài cổng kia? Rõ ràng là "sếp" mà người đàn ông mặc vest nói đến chính là Đàm Vân Thư, nếu không, cô ấy sẽ không có lý do gì để xuất hiện ở đây.

Vì thế, Phương Du nhanh chóng suy luận ra rằng Đàm Vân Thư cũng có một khách sạn ở đây, nhưng không mang tên "Quân Linh".

Chiếc xe khách đã rời khỏi khu vực đó từ lâu, nhịp thở của cô vẫn đều đặn, không có chút xao động nào.

Xe dần tăng tốc, gió ngoài trời cũng thổi mạnh hơn. Phía bên ngoài cửa sổ là những cánh đồng bát ngát, Phương Du nắm lấy chiếc mũ rơm, kéo cửa sổ xe xuống một chút.

Lúc này, điện thoại của Phương Cần gọi đến, hỏi cô khi nào sẽ về đến nhà.

"Con sắp về rồi mẹ." Phương Du cười đáp.

Phương Cần nói: "Ông ngoại con vẫn còn ở khu nghỉ dưỡng, bận làm đồ đan chưa về, không cần vội. Mẹ gọi chỉ để nhắc con đi đường cẩn thận."

"Vâng."

Nhưng khi Phương Cần và mọi người đã nấu xong hết món ăn, Phương Đức Minh vẫn chưa về đến nhà, và cũng không gọi điện báo trước điều gì.

Phương Du không còn cách nào khác đành phải gọi điện cho ông ngoại, muốn hỏi xem tình hình cụ thể ra sao. Điện thoại bên kia được bắt máy rất nhanh, nhưng giọng nói vang lên không phải là giọng của Phương Đức Minh mà là một giọng nữ quen thuộc: "Xin chào, chủ nhân của chiếc điện thoại hiện không tiện nghe máy, nhờ tôi bắt máy giúp."

Lời tác giả: Ở thế giới hiện thực tôi thấy có không ít ví dụ, đầy người đối với người yêu cũ hoặc bạch nguyệt quang dù 7 8 năm vẫn không bỏ xuống được, huống hồ là tiểu thuyết nha! Mọi người quá thực tế rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro