Chương 2: Sao lại để bản thân chật vật như vậy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngôn Y Giai còn muốn trở về tiếp tục mừng kỷ niệm ngày cưới, nhìn Cố Thanh Đồng uống canh gà xong thì gọt một quả táo cho nàng, lúc này mới hài lòng xách theo cà mèn rời đi.

Chân trước vừa tiễn khuê mật đi, Cố Thanh Đồng liền nhận được cuộc gọi từ bệnh viện:

“Cố tiểu thư, vừa rồi quản gia của Ngôn Trì tiểu thư gọi điện thoại hẹn chiều nay sẽ đến phòng bệnh thăm ngài, xin hỏi ngài có xác nhận không? Để bên đây chúng tôi thuận tiện xử lý một chút.”

Bệnh viện này là bệnh viện tư lập nổi tiếng của thành phố A, chi phí cực kỳ đắt đỏ, bệnh nhân đều là nhân vật có danh tiếng yêu cầu độ riêng tư và an toàn khá cao, nên ngoại trừ người nhà của người bệnh có thể ra vào khu nằm viện bằng thẻ ra, những người khác muốn tới thăm chỉ có thể hẹn trước.

Cái tên Ngôn Trì này, Cố Thanh Đồng đương nhiên không xa lạ.

Rốt cuộc Ngôn Trì đã xuất đạo 14 năm, là ảnh hậu đỉnh lưu hồng thấu nửa bầu trời.

Tuy rằng cô làm người khiêm tốn, rất ít xuất hiện trước tầm nhìn của công chúng, nhưng vị ảnh hậu có đại mãn quán duy nhất của màn ảnh Hoa Ngữ này, mỗi lần xuất hiện đều nhấc lên một trận tinh phong huyết vũ.

Ngôn Trì xuất đạo sớm, ở cái niên đại còn chưa có khái niệm lưu lượng đã thu hút vô số phấn.

Nhiều năm qua đi, vừa bước vào tuổi 30 Ngôn Trì cũng thành “Lão nghệ thuật gia tài mạo song toàn” trong mắt mọi người, fans cô càng ngày càng tăng, so rất với idol đỉnh lưu xuất đạo nhờ việc tuyển tú còn khủng bố hơn.

Các fan ngày thường nằm yên, từng người bận rộn với cuộc sống của mình, một khi Ngôn Trì có tân điện ảnh hoặc là xác định tham dự liên hoan phim nào đó, lập tức như được tiêm máu gà sống lại.

Các diễn viên thế hệ mới của giải giải trí cũng đều là fanboy fangirl của Ngôn Trì.

Trong các cuộc phỏng vấn bọn họ luôn thích tâng bốc, khen ngợi Ngôn lão sư, thậm chí còn có người nói thẳng mình là vì Ngôn lão sư mới quyết tâm học diễn xuất.

Bởi vì Ngôn gia cố ý che giấu, các fan không rõ ràng lắm bối cảnh cụ thể của Ngôn Trì, các phú nhị đại trong vòng hiểu biết cô so với các fan cũng không nhiều hơn bao nhiêu.

Rốt cuộc Ngôn Trì ưu tú hoàn mỹ đến vậy, là một đóa hoa cao lãnh tại thượng.

Đối với loại bao cỏ phú tam đại như Cố Thanh Đồng mà nói, Ngôn Trì là “Con nhà người ta” mà nàng mong muốn không thể thành.

Nàng chưa bao giờ nói với người khác mình có lén lút chú ý Ngôn Trì.

Nghe cái tên này Cố Thanh Đồng hoảng hốt một trận, cảm thấy mình như đang nằm mơ, nửa ngày sau mới phản ứng lại, Ngôn Trì là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ với Ngôn Tùng.

Giao thoa duy nhất của mình và Ngôn Trì, hình như cũng chỉ có chuyện của Ngôn Tùng.

Nghi vấn lại nổi lên trong lòng Cố Thanh Đồng, quan hệ giữa Ngôn Trì và Ngôn Tùng cũng không sâu lắm, khi nàng cùng Ngôn Tùng xác định liên hôn cũng chưa từng có nữa phần liên hệ với Ngôn Trì.

Thậm chí khi Ngôn gia tổ chức yến hội, liền Ngôn Y Giai cái loại họ hàng bà con xa này cũng chưa từng nhìn thấy Ngôn Trì.

Nhưng nếu không phải vì việc từ hôn này, Cố Thanh Đồng thật sự không nghĩ ra mình có đặc thù gì mà hấp dẫn đóa hoa cao lãnh này đặc biệt tới thăm mình.

“Xác nhận, đến lúc đó trực tiếp đi vào là được.”

Cố Thanh Đồng trả lời xong thì mới mở điện thoại mà trước đó mình tắt máy lên.

Một loạt cuộc gọi nhỡ theo sau nhảy ra, có người quen biết, cũng có người không quen biết, Cố Thanh Đồng không quan tâm chuyện đó, mà ẩn thẳng vào giao diện tin nhắn.

Quả nhiên, một tin nhắn khoảng 30 phút trước hấp dẫn lực chú ý của Cố Thanh Đồng.

“Xin chào Cố tiểu thư, tôi là quản gia của Ngôn Trì, xin hỏi thân thể của ngài đã đỡ chút nào chưa? Tiểu thư nghe nói ngài bị tai nạn xe nên muốn tới đến ngài, thuận tiện bàn về việc liên hôn của hai nhà Cố Ngôn, không biết chiều hôm nay có phương tiện hay không.”

Nhìn thấy tin nhắn này, Lòng chờ mong của Cố Thanh Đồng biến mất hầu như không còn.

Nàng không nghĩ tới lần gặp đầu tiên của mình và Ngôn Trì lại ở tình huống như thế này, thậm chí đối phương rất có thể là cứu binh mà Ngôn Tùng chuyển đến, đến khuyên nàng tiếp tục liên hôn……

“Được.”

Cố Thanh Đồng buồn bã ỉu xìu đánh chữ gửi đi rồi ném điện thoại sang một bên.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

Sao lại nhanh đến vậy?

Cho rằng người đến là Ngôn Trì, Cố Thanh Đồng hô lên: “Tới liền.” Sau đó xuống giường mang giày đi mở cửa.

Kết quả lại không nghĩ tới, khi mở cửa thì nhìn thấy nam nhân mình quen biết.

Biết người đến là ai, Cố Thanh Đồng lập tức có phản ứng, muốn đóng cửa lại.

Nhưng đã không còn kịp rồi, một bàn tay giành trước một bước đưa tới, mạnh mẽ chống lại cửa.

“Thanh Đồng, em sao vậy? Anh nghe nói em bị tai nạn xe nên cố ý tới thăm em, không chào đón anh sao?”

Ngôn Tùng trên mặt mang theo ý cười, dưới sự phụ trợ của mắt kính, càng làm tăng thêm vẻ văn nhã.

Sức lực của Cố Thanh Đồng hiển nhiên không thể địch lại một nam nhân đã thành niên, nhanh chóng bại trận, buông tay cửa ra.

Nàng đề phòng đứng ở cửa, đôi mắt nhìn lướt qua camera theo dõi ngoài cửa: “Sao anh lại vào được đây?”

Mình ở phòng bệnh VIP, dưới sự kiểm soát và bảo vệ chặt chẽ của bệnh viện, Ngôn Tùng không có khả năng trộm lẽn vào.

Tất nhiên, sau khi Ngôn Tùng nhận được tin nhắn từ hôn của Cố Thanh Đồng, lập tức nóng nảy.

Tuy rằng không biết làm thế nào mà vị hôn thê hờ này phát hiện những chuyện kinh thiên động địa của mình, nhưng hắn biết, một khi Cố Thanh Đồng không liên hôn với mình nữa, hắn sẽ không thể bắt được hạng mục hợp tác mới của hai nhà Cố Ngôn.

Bỏ lỡ cơ hội lần này, khả năng tiến vào tập đoàn Ngôn gia là cực kỳ bé nhỏ.

Hắn xa cách cha mẹ của mình, mặt dán mông lạnh với Ngôn gia, ở trước mặt Ngôn lão gia tử cùng Ngôn Trì làm liếm cẩu mấy năm, vất vả lắm mới được lão gia tử nhả ra một lần cơ hội, chờ đến việc liên hôn này.

Ngôn Tùng thậm chí có thể đem giấu người yêu ở bên cạnh, ngược lại đi kết hôn với đại tiểu thư kiêu căng chán ghét của Cố gia.

Mắt thấy sắp thành công, lại thất bại trong gang tấc.

Một câu của đại tiểu thư, là có thể 5 năm cực khổ xây dựng tín nhiệm ở Ngôn gia của hắn sụp đổ trong nháy mắt.

Hắn tuyệt đối không thể để chuyện này phát sinh.

Ngôn Tùng đoán chắc Cố Thanh Đồng sẽ không trước tiên đem chuyện từ hôn nói cho Cố gia, mới giả vờ không có việc gì phát sinh, từ bí thư Cố gia biết được nơi Cố Thanh Đồng nằm viện.

Phòng bệnh VIP tuy rằng khó vào, nhưng bệnh viện này trùng hợp là ba của bằng hữu hắn mở.

Ngôn Tùng tay cầm bó hoa, nghiêm chỉnh bước đến phòng quản lý nói ra tên phòng bệnh của Cố Thanh Đồng, xưng mình là vị hôn phu của, lần tới thăm này là muốn cho Cố Thanh Đồng một kinh hỉ(hách:)), muốn im lặng không tiếng động đi vào.

Thông tin không sai lệch đi đâu, lại có con trai chủ tịch bệnh viện bảo đảm, bảo vệ tự nhiên sẽ cho người vào.

Ngôn Tùng đương nhiên lãng tránh vấn đề này: “Đứng ở cửa làm gì, vào phòng trước rồi nói sau.”

Dứt lời hắn liền tự mình đi vào, dù bận vẫn ung dung nhìn Cố Thanh Đồng.

“Tôi với anh không có gì để nói, dù tôi không cần những cổ phần đó, cũng sẽ không đi liên hôn với loại người như anh, bây giờ tốt nhất anh nên ra ngoài cho tôi, bằng không tôi gọi bảo vệ tới.”

Giọng nói Cố Thanh Đồng đã không còn hoạt bát ngây thơ như thường ngày, thay vào đó là sự phẫn nộ, tay để bên người co lại thành nắm đấm.

Thấy Cố Thanh Đồng không có ý muốn đàm phán hoà bình, Ngôn Tùng cũng không diễn nữa.

Hắn cười lên một tiếng, ý vị thâm trường nói:

“Chúng ta vốn dĩ là liên hôn gia tộc, không phải tự nguyện ai chơi theo ý người nấy biết không? Không nghĩ tới Cố tiểu thư tâm pha lê đến vậy, nghe nói tôi có bạn gái thì sinh khí, chắc không phải là sinh ra cảm tình gì đó với tôi chứ?”

Những lời này chuẩn xác dẫm trúng điểm ngược của Cố Thanh Đồng, nàng lập tức táo bạo, miệng phun toàn "lời hay ý đẹp":

“Bộ tôi còn chưa đủ đen đủi hay sao mới thích loại người như anh?!

Cũng không nhìn xem bản thân là rác rưởi gì, làm ơn đi, hiện tại anh là người yêu cầu tôi liên hôn, bây giờ vị trí và tư cách trong gia tộc anh còn phải dựa vào tôi nâng anh!

Trước đây tôi vì vội vã muốn lấy cổ phần nên không để ý đối tượng liên hôn là con chó hay con mèo nào, không chê anh thì anh xem bản thân là viên ngọc quý chăng? Những chuyện anh làm chỉ cần tùy tiện chụp một bức ảnh liền đủ để anh ở trước mặt gia gia anh lăn chết mấy vòng rồi.”

Tuy rằng thanh danh đại tiểu thư kiêu căng chuyên làm tinh của Cố Thanh Đồng nghe ra không tốt lắm, ở giới giải trí cũng không làm ra tên tuổi gì, nhưng nói thế nào cũng là là đại tiểu thư đường đường chính chính của Cố gia.

Ngôn Tùng bị chọc thủng không chút nào lưu tình, tươi cười trên mặt lập tức biến mất, đáy mắt lộ ra tia hung ác.

Hắn nhìn Cố Thanh Đồng đứng ở cửa, biết hiện tại không phải thời điểm tức giận, đành nhịn xuống.

“Không thích tôi thì cô gấp cái gì, việc liên hôn của chúng ta không giống với người khác, đều là quan hệ trên danh nghĩa, cả hai đều được lợi trong đó không tốt sao?”

“Đã nói không muốn là không muốn, Cố Thanh Đồng tôi cứ như vậy đó, thà rằng cực khổ kiếm tiền đến ngốc bức còn dễ chịu hơn kiếm được tiền mà để mình bị ăn mệt, cổ phần nào có chơi vui bằng việc nhìn anh bị tức chết nha.”

Cố Thanh Đồng cười lạnh, âm dương quái khí một hồi.

Nếu mồm mép của nàng bị bại bởi người khác, quả thực rất xin lỗi biệt danh làm tinh kiêu căng của mình.

Sắc mặt Ngôn Tùng đỏ lên, bị chọc đến giận dữ.

Không màng đến hiện tại cửa có mở hay không, trực tiếp ném bó hoa xuống đất, bước vài bước đến trước mặt Cố Thanh Đồng, siết chặt lấy cánh tay của nàng, một tay kéo nàng vào trong phòng, tay khác khóa cửa lại.

Dù cameras có ghi lại hết toàn bộ sự việc, hắn cũng có thể xin bằng hữu của mình giúp một lần.

Hắn đoán chắc sẽ không có người xuất hiện trên hành lang, sự thật chứng minh, hắn đoán đúng rồi.

Trước đó Ngôn Tùng đã tính toán hết thảy, trong đó đương nhiên bao gồm một ít thủ đoạn không bình thường thậm chí là phi pháp.

Cố Thanh Đồng không phải minh tinh sao? hắn định chụp một vài tấm ảnh đồi bại, lấy nó để uy hiếp.

Nồi nát thuyền chìm thì mình còn sợ cái gì nữa? Chuyện liên hôn này còn không tới lượt nàng lên tiếng phản đối.

Cố Thanh Đồng bị Ngôn Tùng gắt gao che miệng lại, rồi túm nàng vào trong.

Vì kịch liệt phản kháng nên đầu nàng bị đập vào ván cửa, cơn đau ập đến khiến trước mắt tối sầm lại, nước mắt sinh cũng theo đó tràn ra.

Nàng cưỡng bách bản thân bình tĩnh lại, đôi mắt nhanh chóng kiểm tra xem xung quanh có vật gì giúp nàng thoát hiểm không.

Có!

Ngôn Y Giai biết nàng không thích ăn nguyên một trái, vừa rồi lúc mới đến đã mang theo một con dao Thuỵ Sĩ cho nàng, cắt xong quả táo thì đặt ở trên bàn.

Quả nhiên Cố Thanh Đồng nhìn thấy con dao ở cách đó không xa, liền nhớ kỹ vị trí của nó.

Sau đó vờ như mình đã chống đỡ hết nổi, chờ khi Ngôn Tùng kéo nàng đến gần cái bàn, nàng há mồm hung hăng cắn vào tay Ngôn Tùng. Việc này đủ để dời đi lực chú ý của hắn, nàng dựa vào trí nhớ đưa tay ra rồi sờ trúng con dao trên bàn, không chút chần chờ, hung hăng đâm vào cái tay đang siết chặt tay của mình.

Con ngươi Ngôn Tùng nhất thời co lại, phát ra kêu thảm thiết, cũng mặc kệ Cố Thanh Đồng, phản xạ có điều kiện buông tay nàng ra, sốt ruột đi xem thương thế của mình.

Cố Thanh Đồng nắm chặt con dao, chớp thời cơ chạy ra ngoài.

Trước đó nàng không suy xét cẩn thận, Cố Thanh Đồng không nghĩ tới kẻ điên này thế mà dám bạo hành mình dưới sự giám sát của thiết bị theo dõi ở hành lang.

Chỉ là bây giờ còn chưa phải lúc để sợ hãi.

Ngôn Tùng thấy nàng chạy trốn, biết hậu quả để lại không dám tưởng tượng, liền che lại miệng vết thương vội vàng đuổi theo.

Vì khu VIP đảm bảo riêng tư và an toàn tuyệt đối, thậm chí ở tầng cao nhất cũng không có trạm điện tử y tế, nên động tĩnh vừa rồi sẽ không khiến người ở phòng khác đi ra, Cố Thanh Đồng chỉ có thể liều mạng chạy xuống lầu.

Nhận thấy tiếng bước chân dồn dập ở đằng sau càng ngày càng đến gần, Cố Thanh Đồng vừa chạy đến cửa thang lầu, vừa quay đầu nhìn lại.

Vì không lo nhìn đường đi, nháy mắt đụng phải người đang đi tới.

Chỉ nghe thấy đối phương kêu lên một tiếng, nhưng vẫn vững vàng tiếp được nàng.

“Cứu…… Cứu cứu tôi với!”

Mơ hồ cảm nhận được an toàn, Cố Thanh Đồng vừa rồi còn cậy mạnh, lập tức như bắt được cọng cỏ cứu mạng, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt một lúc lâu cũng tức khắc chảy xuống.

Hai mắt mông lung đẫm lệ khiến nàng không thấy rõ khuôn mặt của nữ nhân trước mắt.

Chỉ nghe thấy giọng nói lãnh đạm, thành thục lại quen thuộc như trong các bộ phim điện ảnh nổi tiếng mà mình từng xem khe khẽ thở dài, mu bàn tay lạnh lẽo dán lên cái tay đang dính máu của nàng :

“Sao lại để bản thân chật vật như vậy?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt#edit