Chương 1 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Phù Lê tiên vực, Đông Châu, Vân Trung thành.

Hàng ngàn hòn đảo lớn lớn nhỏ nhỏ hiện lên mờ ảo trong mây, trên đảo những ngôi nhà liên tiếp chen chúc cạnh nhau,  phảng phất như châu thành ở nhân gian. Tại nơi cao nhất, nơi trung tâm có một hòn đảo lớn, đánh mắt không thể thấy điểm kết thúc, lầu son cung điện nguy nga hùng vĩ kéo dài vô tận.  Mặt trời chói lóa, quang mang vạn trượng, muôn hình vạn trạng,  đây là nơi tiên cung của thành phố Vân Trung tọa lạc, được mệnh danh là nơi đứng đầu của bốn cõi tiên thành.

Một chiếc kiệu bay được kéo bởi một con dị thú, lao qua những đám mây và vòng xoáy sương mù.  Chỉ chốc lát đã đỗ xuống trước một đại sảnh tối tăm. Trước điện có hai con thú bằng đồng đang ngồi, bên trên có khắc ba chữ lớn " Sâm La Điện " , kiếm khí tràn ngập, làm người sợ sệt. Dị thú dừng lại, dơ chân trước lên ngẩng đầu hí dài.

Không lâu sau, một bàn tay trắng nõn từ từ vén rèm xe, một nữ tử trẻ tuổi tóc bạc với dung nhan mĩ lệ bước xuống xe. Nàng một thân hồng y, áo choàng đen tay rộng thêu hạc  rực rỡ chói lòa. Nhưng nếu quan sát kỹ, đôi mắt nàng vô cùng cô đơn, giống như vũng nước đọng không gợn sóng.

Sâm La Điện bên ngoài không một người canh gác,  đến khi nữ tử chậm rãi bước vào sảnh chính, nàng nhìn thấy một chấp sự tóc trắng vội vã ra nghênh đón, hắn ta mới đánh một cái rập đầu, vẫn chưa kịp đánh tiếng, đã thấy vị nữ tử đặt tay lên môi, nhẹ nhàng  "Suỵt" một tiếng. Hắn sửng sốt một lúc rồi lặng lẽ thối lui. 

Thành Vân Trung có vô số cung điện lớn nhỏ, nhưng Sâm La Điện lại nổi tiếng khắp nơi, dùng giam cầm tội phạm trong thành Vân Trung. Tuy nhiên, Vân Trung Quân (云中君: ý chỉ Quân vương của Vân Trung thành) tốt bụng ,hiếm khi trừng phạt nên Sâm La Điện vẫn bị bỏ trống trong thời gian dài. Đến khi Vân Trung thành đại biến, Vân Trung Quân thân táng trong vực sâu xoáy nước, mọi thứ đã khác xưa. Quyền lực ở thượng tầng thay đổi mạnh mẽ, quá nửa trưởng lão và chấp sự trước đây đều bị giết hoặc bị thương, nửa còn lại bị ném vào Sâm La Điện, ngay cả Vân Đan Tú con trai duy nhất của Vân Trung Quân cũng không ngoại lệ.

Bên ngoài đại điện mặt trời chói lọi rực rỡ, nhưng trong đại điện lại một mảnh u ám lạnh lẽo,  trên tường những ngọn nến bị gió lạnh thổi qua đung đưa leo lắt như chợt tắt. Tiếng kêu la, chửi rủa và tiếng xiềng xích bị kéo lê liên tục không ngừng, nữ tử đều như không nghe không thấy. Nàng một mực đi đến nhà lao cuối cùng của Sâm La Điện,  lúc này đôi mắt tưởng như đã chết đó mới lóe lên một tia ánh sáng.

Người bị nhốt ở đây không ai khác chính là Vân Đan Tú.

Không còn như xưa, giờ đây bộ quần áo trắng của Vân Trung công tử đầy vết bẩn,  da thịt dính chặt vào gò má,  sớm đã không còn là phong lưu anh tú công tử.

Kinh mạch của hắn bị phế, xương chân bị đánh gãy, hắn chỉ có thể nằm trên mặt đất như một con chó chết, để cho những sợi xích lớn nhỏ xâm nhập vào máu thịt. Hắn vốn dĩ cực kỳ yên tĩnh, cúi đầu, giống như đã chết. Nhưng sau khi nghe thấy tiếng bước chân, hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào người bước vào ngục với ánh mắt đầy oán hận , từ trong kẽ răng rít ra ba chữ đầy hận ý: "Lạc Linh Phong!"

"Nhớ ra đồ ở nơi nào chưa?" vẻ mặt Lạc Linh Phong lạnh nhạt nhìn Vân Đan Tú, giọng nói trong trẻo như nước. 

Vân Đan Tú nhổ bãi nước bọt, cười lớn: "Ngươi nằm mơ!"

Lạc Linh Phong cau mày: "Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi sao?"

Vân Đan Tú nhìn Lạc Linh Phong với vẻ mỉa mai và lạnh lùng nói: "Ngươi còn có thể giết chết người bên giường với ngươi, chứ đừng nói đến ta?"  

Nói đến, bọn họ chính là đã đánh giá thấp Lạc Linh Phong! Vốn cho rằng người bên gối của Ngụy Vân Thư chỉ là một bông hoa tơ hồng dựa dẫm vào người khác, nhưng không ngờ rằng nàng lòng dạ độc ác, tu vi của cô cũng không ở cảnh giới nguyên anh như người khác nghĩ. 

Bọn họ  vì vị trí Vân Trung Quân mà khổ tâm , muốn mượn sự giúp đỡ của Lạc Linh Phong giết chết cô ấy... Ngụy Vân Thư  xác thực đã rơi vào vực xoáy nước hồn phi phách tán, nhưng người phụ nữ này đột nhiên phát điên, giết chết nhiều trưởng lão và chấp sự. Thật xấu hổ khi tất cả họ đều trở thành người ngoài cuộc.

Nghĩ đến đây, Vân Đan Tú nheo mắt, nhìn chằm chằm vào Lạc Linh Phong, và anh ta phát ra âm thanh kỳ lạ: "hê hê" , nói: 

"Ngươi không phải cũng như chúng ta đều coi thường tên ăn xin Ngụy Vân Thư sao?" 

"Sao?" 

"Giết chết người bên gối mình cảm thấy áy náy, tội lỗi rồi?" 

" Ngày ngày đều không được yên giấc?" 

"Cho nên đi khắp nơi tìm kiếm di vật của Ngụy Vân Thư, thậm chí  đến những người tương tự như Ngụy Vân Thư cũng chiêu mộ vào Vân Trung thành?"

 "Sợ mất đi nơi ký hồn thân của cô ta?"

 "Nhưng cô ta đã hồn bay phách tán rồi, không còn cơ hội tái sinh nữa. Cái bộ dáng thâm tình của cô làm cho ai xem?"

Thứ Lạc Linh Phong muốn không phải là kho báu bí mật nào đó, mà là "Nhất khí chính nguyên kinh giải" và những ghi chú do Ngụy Vân Thư viết cho các đệ tử của Vân Trung thành. "Nhất khí chính nguyên kinh giải" chỉ là một cuốn sách Đạo giáo cơ bản có thể tìm thấy ở khắp mọi nơi trong  Phù Lê tiên vực, căn bản không có chút giá trị nào, nhưng Lạc Linh Phong lại bị mê hoặc luôn luôn cho rằng do Ngụy Vân Thư viết, ba năm này không lúc nào ngừng tìm kiếm, rõ ràng đã trở thành ma tâm. 

Vân Đan Tú từng ghét Ngụy Vân Thư nhất, nhưng giờ đây tất cả sự thù hận này đã được chuyển sang Lạc Linh Phong, kẻ đã phá hủy căn cơ và ước mơ của hắn, hắn chỉ là không muốn Lạc Lăng Phong đạt được ý nguyện mà thôi. 

Xiềng xích kéo ra máu thịt, xé rách những vết sẹo mới, máu chảy róc rách nhuộm đỏ bộ quần áo trắng. Vân Đan Tú đầy hận ý nhìn Lạc Linh Phong:

 " Cho dù Ngụy Vân Thư có bản lãnh chuyển thế trùng xin, cô ta có thể cùng người nối lại tình xưa ư?" 

"Cô ta có thể nào nể tình khi nhìn thấy người vì cô ta mà [một đêm bạc đầu] mà tha thứ cho ngươi?" 

"Thật là buồn ____"

Một chữ "cười" vẫn chưa kịp nói ra miệng, một thân Vân Đan Tú bị một cơn gió thổi bay đập vô tường phát ra một tiếng "dong" cực lớn.

Lạc Linh Phong hất tay áo, mặt không biểu cảm nhìn hắn, nhưng khi nghe được ba chữ  "Ngụy Vân Thư" đôi mắt phảng phất như nỗi sợ cuồn cuộn, như một cơn bão trên biển.

Giữa lời nguyền độc ác của Vân Đan Tú , Lạc Linh Phong cười nhạt một tiếng, đập nát xương tay của Vân Đan Tú, xoay người rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro