Chương 12 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngụy Vân Thư mặt không đổi sắc nghe Lạc Linh Phong nói về cái chết của bản thân. Đem mọi thứ đổ lên đầu tà tu, đồng thời mượn chuyện này xử lý những thế gia không phục trong Vân Trung Thành là không thể nào tốt hơn. Nàng từ một người không bao giờ bộc lộ tài năng, tu vi sớm đã đạt đến cảnh giới kia, lại không người nào biết, nghĩ đến những thế gia kia cũng bị nàng đánh đến trở tay không kịp. Việc này chỉ sợ đã mưu hoạch lâu dài. Nàng ban đầu như thế nào có thể ẩn giấu sát ý đánh đàn cho mình nghe vậy? Nàng cũng cảm thấy việc kết thành một đôi với một người xuất thân ăn mày là điều vô cùng đau khổ phải không? Suy cho cùng, vị hôn phu trước của nàng chính là thiếu chủ của Vô Thần Hải, là long chủng trời sinh cao quý.

Phát giác ra suy nghĩ của mình đi lệch hướng, Ngụy Vân Thư hồi thần lại, xóa đi những tâm tư tạp loạn đó.Ngẩng đầu đón lấy ánh mắt của Lạc Linh Phong nói: "Xem ra Chân Nhân đối với 'Thái Nhất' kiếm bắt buộc đoạt lấy."

Lạc Linh Phong nhìn thấy cảm xúc cuộn trào trong mắt Ngụy Vân Thư, có chút hiếu kỳ. Hàng mi dài của nàng cụp xuống, để lại một cái bóng nhỏ phía sau, nàng mỉm cười đáp lại: "Pháp kiếm của đạo lữ ta, sao có thể rơi vào tay người ngoài?" Hai chứ 'đạo lữ' nàng nói ra thật như nhu tình như nước, toàn bộ đề là thâm tình. Nhưng thần thái đôi mắt lại bán đứng nàng, đôi mắt đó dường như chưa một loại quỷ diễm cùng u ám, đừng nói Ngụy Vân Thư, ngay đến Tạ Chí Siêu đều cảm thấy kỳ quái.

Tạ Chí Siêu thấp giọng thở dài: "Nếu thật sự có Thái Nhất kiếm, tình huống sẽ phức tạp hơn."

Lạc Linh Phong cười lạnh: "Nếu như không có mắt, một mẻ diệt gọn."

Ngụy Vân Thư nhắc nhở: "Bên đó dù sao cũng là địa giới của Lạc Thủy Cung." Tu luyện đến Động Thiên cảnh giới, chính thân đa phần tại động thiên phúc địa tu dưỡng. Thiên địa linh khí có hạn, một khi động thủ tiêu hao tự thân linh lực, chỉ sợ sẽ hao phí hàng chục năm, trăm năm mới có thể tu luyện khôi phục lại. Nhưng ngồi trên đệm hương bồ cả ngày cũng nhàm chán, họ cũng sẽ hóa thân đi lại bên ngoài với tu vi khác nhau. Giống như hóa thân của Lạc Linh Phong, đang ở Nguyên Anh cảnh giới. Nhưng trong Lạc Thủy Cung, Lạc Hoành Quân thiết thực là tu vi Động Thiên. Nếu như cùng hắn trực tiếp đối đầu, hóa thân Nguyên Anh này tuyệt đối sẽ bị hắn đánh tan, mà một khi tan rã, một cỗ Động Thiên tinh khí này sẽ không quay trở về nữa.

Lạc Lăng Phong không trả lời mà chuyển chủ đề nói: "Nhàn lai vô sự, đánh đánh một vá cờ được không?" Thế sự như thế cờ, chúng sinh như quân cờ, cho nên ván cờ ở giữa các tu sĩ cũng ẩn tàng đạo niệm. Nếu tu sĩ có cảnh giới thấp có thể đánh cờ với tu sĩ có cảnh giới cao hơn thì tương đương với việc nhận được sự chỉ dẫn của họ và được lợi rất nhiều. Điều này rõ ràng cho thấy Lạc Lăng Phong muốn bán cho bọn họ một lợi ích. Ngụy Vân Thư không biết ở mình có cái gì đáng để đối phương đặc biệt chú ý, dù sao cũng không có khả năng là "hợp ý".

Tạ Chí Siêu hiểu ý của Lạc Linh Phong, không cần suy nghĩ, nàng xua tay nói: "Bá đạo hữu đến đi." Nàng đang tu luyện đao, một lòng một dạ, làm gì có thời gian rảnh đi học những thứ khác? Nếu nàng chơi cờ với Lạc Linh Phong, nàng có thể đã bị giết ngay cả khi chưa chạm đến đạo niệm của đối thủ.

Ngụy Vân Thư bất đắc dĩ liếc nhìn Tạ Chí Siêu, rồi chuyển hướng nhìn Lạc Linh Phong, nhẹ nhàng thở dài: "Bần đạo người trong núi, kỳ nghệ thô sơ, sợ không phải đối thủ của chân nhân."

Lạc Linh Phong cười nhẹ một tiếng, nàng đứng dậy dạo bước, chậm rãi lấy ra bộ bàn cờ cùng với quân cờ. Bàn cờ đã rất cũ rồi, nhưng đường ngang dọc bàn cờ vẫn khác rõ ràng, chỉ là dấu khắc mờ nhạt của linh lực thoát ra ngoài, rõ ràng được chủ nhân sử dụng rất nhiều lần. Về phần quân cờ ... chỉ là một kiện linh khí tế luyện không viên mãn , trong quân cờ trắng đen đều có một tàn khuyết, không biết vì sao chưa bị chủ nhân bỏ rơi.

Ngụy Vân Thư rất quen thuộc với bàn cờ này. Nó là một pháp khí mà Lạc Linh Phong thường luyện tập khi rảnh rỗi, nhưng vì sự đường đột của đệ tử mà chưa từng hoàn thiện . Lúc đầu nàng cũng có đề cập đến việc đưa quân cờ trở lại lò để tinh luyện, nhưng Lạc Linh Phong chỉ nói: "Tôi đã rất vất vả mới có được nó, và tôi đã tìm thấy một thứ khác." Nỗ lực không ngừng để có được, phát hiện không hợp tâm ý, thì lại vứt bỏ hay sao?" Lúc đó nàng cảm nhận được sự không vui của Lạc Linh Phong, truy hỏi vài câu, đối. phương lại không nguyện ý nói tiếp. Bây giờ xem ra nàng ấy quả thực trân trọng vật cũ, chỉ là hận mỗi mình người cũ là nàng. 

Trong lòng dâng lên một làn sóng, nhưng Ngụy Vân Thư nhanh chóng đè nén xuống. Nàng giơ tay trái lên, ngón trỏ gõ nhẹ vào hộp cờ và rút ra một quân cờ hơi tàn khuyết. Nhưng nàng còn chưa kịp hạ xuống, đã có một ánh mắt sắc bén như xuyên thấu nàng, mí mắt Ngụy Vân Thư giật giật, nội tâm nổi lên một tia bất an. Nàng ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Lạc Linh Phong, giả vờ khó hiểu nói: "Chân Nhân?" Thấy Lạc Linh Phong vẫn không rời mắt mà nhìn thẳng vào tay trái của mình, nàng lại giả vờ mỉm cười vui vẻ: "Chê cười rồi." Nói rồi đem quân cờ đổi sang tay phải.


Lạc Linh Phong không có nói gì, phảng phất như tâm ý chuyển đến trên ván cờ.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro