Chương 11 (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Vị chân nhân này thật là thời thời khắc khắc đem đệ tử theo bên người." Tạ Chí Siêu thì thầm nói. Cho trưởng sự một ít chỗ tốt, chỗ ở của nàng và Ngụy Vân Thư không tính là quá tệ, nhưng nếu so với nơi này, thì đó chính là một trời một vực. Nhưng kể cũng đúng, ở tiên vực ai nhìn thấy Động Thiên Chân Nhân mà không khách khí đâu?

Ngụy Vân Thư cười cười, ánh mắt trên người Vân Đan quét qua một lượt. Đem một người giống với người đã chết thời thời khắc khắc theo bên người? Nàng rốt cuộc muốn làm cái gì? Nếu như có hận thì cũng nên cùng với "cái chết" của mình biến mất mới đúng, tại sao nàng vẫn còn cố chấp trầm luân? Ngụy Vân Thư thực sự rất hy vọng Lạc Linh Phong có thể bước ra, đừng lại hận nữa. Lúc đầu là nàng một bước đi sai, muốn cầu nhân duyên, cuối cùng là nàng lấy mạng đổi lấy, cũng là tâm can tình nguyện. Từ nay nhân quả đều đã qua, hai người không ai nợ ai.

"Hai vị đạo hữu, ngồi." Lạc Linh Phong phất tay áo, một chiếc bàn trà nhỏ xuất hiện trước mắt. Nàng chỉ nhẹ nhàng bấm một pháp quyết, trong hồ, hoa sen đung đưa trong gió, từng giọt từng giọt như hạt sương ngưng tụ trong không trung bay lên rơi vào trong ly. "Đây không phải là rượu, là Sen Hoa Nguyệt Lộ, đạo hữu, mời."

Trong tay Động Thiên Chân Nhân đều là đồ tốt, người bình thường muốn sử dụng còn không có cơ hội. Ngụy Vân Thư, Tạ Chí Siêu hai người là khách, nhưng cũng không ngại ngùng, điềm tĩnh nâng cốc nhấp một ngụm. Một cổ linh khí cùng với một cổ mát lạnh ở vùng bụng dưới, Ngụy Vân Thư cảm thấy nguyên phách mình ngưng tụ thêm mấy phần.

Lạc Linh Phong cười nói: "Đã đến mức phải gửi đi Lạc Thủy Chân Thiếp, nghĩ đến tình hình nơi đó không mấy khả quan." Ánh mắt nàng cuối cùng cũng rời khỏi người Ngụy Vân Thư, nàng nhìn Tạ Chí Siêu, không lưu tâm hỏi: "Bất Châu Chi Đỉnh chỉ có mình ngươi đi sao?"

Tạ Chí Siêu thấy nàng thực sự muốn nói chính sự, âm thầm thở phào một hơi. Có quá nhiều "phong nguyệt sự" của vị này, lúc gặp mặt không tránh khỏi toát trận mồ hôi. Nàng nghe ra được ý bên ngoài lời nói của Lạc Linh Phong, đáp lời: " Ta tình cờ ra ngoài lịch luyện, nghe được chuyện của Lạc Thủy Cung, mới quyết định đi một chuyến."

"Hóa ra là như vậy." Lạc Linh Phong giả vờ sửng sốt, nàng cong môi nhẹ nhàng nói: "Ta còn tưởng rằng Bất Châu cũng vì 'Thái Nhất' mà đến."

Tạ Chí Siêu nghe lời này trong lòng lại lần nữa thắt lại. Nàng quả thực muốn xem qua kiếm ý của Thái Nhất, nhưng nàng vẫn biết bản lĩnh của mình, đồ vật nào có thể đồ vật nào không thể lấy, trong lòng tự có tính toán. 

Ngụy Vân Thư nghe thấy Lạc Linh Phong nhắc đến 'Thái Nhất' không thể không nhìn nàng thêm vài lần. Từ sau khi gặp Tạ Chí Siêu, nàng được tính là không cố ý đi hỏi thăm cũng có thể nghe được tin tức có liên quan đến Lạc Linh Phong và Vân Trung Thành. Không có mấy tin liên quan đến việc diệt sạch tà ma, có thì chỉ là Lạc Linh Phong không kiêng nể tìm kiếm đồ vật mà bản thân mình để lại mà không biết là gì.

"Sư tôn, 'Thái Nhất' kiếm thực sự ở phần mộ Lạc Dương sao?" Vân Đan nhịn không được mà hỏi, nàng quả thực không nghe được tin tức có người đã lấy được 'Thái Nhất' kiếm. Nếu như thanh kiếm đó thực sự bị Lạc Linh Phong tìm thấy thì không biết có rơi vào tay mình không? Nghĩ tới đây, Vân Đan không khỏi cảm thấy háo hức. (Au: Ngươi nghĩ cũng thật đẹp ha, nên học tập Tạ Chí SIêu kia kìa, hứ)

"Không biết." Lạc Linh Phong nhướng mày, nàng bình tĩnh nói: "Ba năm trước ta đã vào vực sâu xoáy nước tìm kiếm,  chỉ tìm thấy thi thể của Vân Trung Quân, lại không có dấu vết của 'Thái Nhất' kiếm, bị tà tu ở vùng đất tội lỗi lấy đi cũng không biết chừng, đối phương tung ra tin tức đều có mục đích, đi một chuyến sẽ biết thôi."

Vân Đan "A" một tiếng.

Đều nói rằng Vân Trung Quân bị tà ma mai phục mới bị trọng thương thân vong, phía bên vùng đất tội lỗi cũng có ý định thừa nhận sự việc. Nhưng là vị nào ở Bắc Châu có thể làm được. một mực đều không nói rõ được. Vân Đan từng cho rằng chỉ là mạo nhận, chỉ để tăng thêm chí khí cho đệ tử vùng đất tội lỗi. Nhưng hiện tại Lạc Linh PHong nhắc tới, nàng có chút không chắc chắn, nhẽ nào người bên gối Vân Trung Quân sẽ nhận sai kẻ thù sao? (Au: Vân Đan, cưng còn non lắm,hehe."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro