Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cả ngày hôm nay, Tô Thanh theo đoàn phim và mọi người đi dạo Lệ thành.

  Ngôi Sao Bình Phàm Nhất, là tiết mục để nghệ sĩ lộ ra một mặt khác của mình. Đi di lịch, mua sắm, mọi người cùng nhau nấu cơm, có thể cùng nhau làm những việc ngày thường không thể làm.

Tô Thanh và ba nghệ sĩ khác, trừ bỏ Thôi Tường của Tân Duệ năm nay 35 tuổi. Thì hai người khác, là Giang Thành Lị của Nhặc Quang, cùng Lý Mỗi Ngày của Cát Lệ đều lớn hơn Tô Thanh 3 tuổi, đều đã 29 tuổi.

   Nhưng dù là 29 hay 35 tuổi, hay là Tô Thanh 26 tuổi đi nữa. Mọi người đều có điểm giống nhau, đó chính là bọn họ đều ra mắt năm mười mấy tuổi, đã ở giới giải trí lăn lộn rất lâu. Thậm chí là Thôi Tường ở đây lớn nhất cũng là 15 tuổi ra mắt, đến bây giờ cũng đã 20 năm.

   Mọi người đều là mười mấy tuổi ra mắt công chúng, ở giới giải trí lăn lê bò lết mười mấy năm. Đều trải qua chong gai, cảm thụ tình người ấm lạnh. Bây giờ nhìn lại, có chút cảm khái. Lúc mọi người đi ra thấy Tô Thanh, dù nàng lần nữa quay lại vòng này, lần đầu gặp bọn họ, không nổi tiếng bằng bọn họ. Ngày hôm qua, Tô Thanh còn có 3 cái hot saerch khó hiểu. Lại được đạo diễn và người dẫn chương trình ưu ái, bị mọi người vây quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, thì thái độ bọn họ vẫn bình thường.

  Tô Thanh thích ba người này, từ lần đầu gặp mặt, mọi người ngồi xuống cùng nhau. Nàng cảm thấy, những người này mới là những người đã trải qua mưa gió. Lúc cùng bọn họ nói chuyện, Tô Thanh luôn có cảm giác, có tài nhưng thành công muộn, trách không được bọn họ sẽ nổi tiếng.

   Khi vừa mới gặp, nàng liền thích bọn họ, thích cùng ba người họ nói chuyện phiếm. Mọi người tụ họp ở Lệ thành đi dạo, mua sắm, chơi đùa. Tô Thanh luôn lễ phép với mọi người, thích nghe mọi người nói chuyện.

  Bởi vì nhỏ tuổi hơn, lại là ở giới giải trí, chính mình là người mới có rất nhiều chuyện không hiểu. So với những gì bọn họ đã trải qua, mình quả thật không bằng. Lúc ở chung với bọn họ,  Tô Thanh cảm thấy mình là hậu bối, nhất định phải học tập mọi người, hảo hảo ở chung.

  Nàng ôm suy nghĩ như vậy, cũng không khẩn trương nữa, thái độ mọi người với nàng trước sau như một. Lúc dọc theo đường đi, Tô Thanh cảm thấy bầu không khí cùng mọi người đi du lịch và quay chụp như này rất tốt.

   Trong tiết mục khác của Ngôi Sao Bình Phàm Nhất, dù là tập nào. Bên trong cả nam lẫn nữ, Alpha, Beta, và Omega, cũng phải tiếp xúc một ít. Mọi người tranh sự chú ý, tranh cơ hội lên sân khấu. Ở tiểu đoàn đội của bọn họ, Thôi Tường lớn nhất, hắn thấy mình là trưởng bối. Nên luôn bao dung, chiếu cố bọn họ.

  Còn Giang Thành Lị và Lý Mỗi Ngày, đều là Beta. Hai người họ đều biết phải đối Omega thật tốt, bao dung và ưu tiên với Omega.

  Còn Tô Thanh, vì vấn đề tuổi tác và lịch duyệt, nàng rất ngoan ngoãn nghe lời.

   Cả ngày hôm nay, mọi người cầm ít tiền đi dạo, leo núi. Hoặc là, đi chợ nhỏ Lệ thành mua BBQ nướng cho buổi tối, rất hòa hợp không có cãi vả gì.

   "Chúng ta tiết mục này làm sao cắt, lên sóng luôn sao, có thể xem được không?"

   Buổi tối mọi người đem đồ đã mua về, đoàn phim sắp xếp thêm địa điểm thứ hai, Lệ Giang ngồi cạnh sân nhà dân tự mình rửa rau nướng BBQ. Lúc bọn họ bận việc, đạo diễn ngồi bên cạnh than ngắn thở dài, dở khóc dở cười.

  Ở đây mọi người đều hơn 25 tuổi, đối bọn họ mà nói, nấu cơm không phải vấn đề lớn.

  Anh cả lớn Thôi Tường, cầm gia vị BBQ đảm đương việc nướng đồ. Bỏ thêm than và các loại đồ ăn lên vỉ nướng. Mỹ thực đều đã lên lò, cũng không dám quá lăn lộn Giang mỹ nữ. Nàng xòe mười ngón tay trắng trẻo sáng lấp lánh khoe mọi người, thì thấy bọn họ chạy đi lấy khăn lau bàn, rồi bưng đồ ăn lên.

  Còn Tô Thanh, nàng hái rau rửa rau. Nhìn quần áo và giày dính nước, Tô Thanh không chút đau lòng. Ngồi xổm trên đất, bắt đầu rửa rau. Lúc nàng rửa rau, Giang mỹ nữ phụ trách quét dọn cũng chạy tới. Giúp nàng xoắn lên tay áo, thuận tiện đem rau dưa nàng rửa sạch cầm đi.

  Mà mỹ nam Lý Mỗi Ngày, lúc này hắn cũng bận rộn. Hôm nay có mấy trăm dng, bọn họ không chỉ đi dạo, ăn cơm trưa, mua rau dưa, còn mua được con gà sống cùng một ít cá.

   Lý Mỗi Ngày bên ngoài nhìn thư sinh trầm ổn, nhưng lúc này, người làm cá làm gà hắn. Chỉ thấy hắn một dao chém xuống, cây dao sắc bén cắm trên cổ gà, đầu gà bị cắt gần đứt lìa. Sau đó ở trước mặt bọn họ, từ trong tay hắn nhảy ra, sau đó ở trong sân điên cuồng bay nhảy.

   "Aaaaaa!"

  Lúc đó dù là Lý Mỗi Ngày phụ trách giết gà, hay là Tô Thanh đang rửa rau, hoặc là anh cả Thôi Tường luôn thận trọng, cũng nhảy lên cái bàn giữa sân. Ở thời khắc quan trọng, Giang Thành Lị hay làm nũng bay ra bảo hộ mọi người, một phen bắt được con gà đang bay loạn trong sân.

   "Thật là đáng sợ!" Lý Mỗi Ngày vừa rồi dũng cảm, bây giờ liền nghi hoặc: "Tôi đã đem đầu nó cắt đi, sao nó vẫn còn tinh thần như vậy a?"

  "Có thể là cậu quá ôn nhu, không có mạnh tay?" Anh cả Thôi Tường, gương mặt lúc này trắng bệch, thân mình trượt xuống.

  "Thôi ca, ô ô ô, anh không sao chứ?" Đỡ lấy ông anh già bên cạnh, Tô Thanh  cũng từng vào phòng bếp, cũng coi như gặp qua máu tươi. Tuy muốn chính mình mạnh mẽ hơn chút, không thể để mất mặt. Nhưng mà, chân nàng bây giờ mềm nhũn. Nàng và Thôi ca đỡ nhau, run run rẩy rẩy xuống bàn, kinh hồn ngồi xuống ghế.

  Ở đằng xa nhân viên công tác cũng cũng không có chạy lại hỏi thăm, mọi người đứng bàng quan nghẹn cười, cầm camera hướng bọn họ quay.

  "Tại sao đầu gà đã bị chặt rớt, chỉ còn dính lại một chút, con gà kia cũng có thể bay lên nha? Tại sao cá cũng làm sạch, lúc bỏ vào nồi, vẫn còn nhảy đành đạch chứ?"

  "Đúng vậy, thật dọa người!"

  "Không biết, bất quá may mắn hôm nay có Giang tỷ!"

   "Ai nha, hôm nay chỉ là ngoài ý muốn, chúng ta không có làm gà và cá cẩn thận thôi mà. Lần sau chúng ta có làm á, thì đập đầu cá, cũng đập con gà vài cái. Cho chúng nó mơ mơ màng màng, rồi xuống tay!"

 Ám ảnh vẫn còn đó, đem gà và cá để vào nồi. Mọi người ngồi ăn gà uống canh cá, vẫn nói về chuyện này. Bởi vì sự kiện giết gà hôm nay, Giang tỷ hay nũng nịu nay chiếm C vị ra mắt. Mọi người bao gồm Thôi Tường cũng đều bội phục nàng, xem nàng như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

   "Giang tỷ, chị thật lợi hại!"

   Lúc mới nhìn thấy Giang Thành Lị, Tô Thanh đem nàng ấy trở thành thiếu nữ xinh đẹp hay làm nũng. Còn lúc này, biết được người ta trước kia thường xuyên nấu cơm, giết gà giết cá quen tay, Tô Thanh từ đáy lòng bội phục.

   Mọi người cùng nhau ăn ăn uống uống, mấy người quay phim khều khều bọn họ ý bảo đưa qua vài que thịt nướng, một bên cẩn thận ăn, một bên chụp ảnh.

  Ở vị trí máy ảnh không chụp tới, đạo diễn, biên kịch, thư ký trường quay, nhân viên công tác cùng bốn người mang theo quản lý của mình. Bọn họ vây quanh hai cái bàn, hưởng thụ thịt gà cùng canh chua cá hầm cải bọn họ làm ra.

  Một bữa tối, mọi người bắt đầu bận rộn từ 4 giờ, đến 7 giờ tối, màn đêm bắt đầu buông xuống, mới ăn xong.

  Lúc dọn dẹp, Xuyên Mỹ Mỹ, nhà tạo hình, cùng Tô Thanh ngồi xổm rửa chén. Giang tỷ mười ngón tay bảo dưỡng tốt, nàng đứng đó cầm chổi quét nhà. Hai vị soái ca còn lại, thu dọn giá nướng trong sân, thuận tiện đem chén Tô Thanh đã rửa đi úp, sau đó đi dọn phòng bếp cho bà chủ nhà.

  Mấy chục người ăn uống, bàn dơ mà duới đất cũng dơ, bốn người cùng dọn dẹp, mệt nhọc vô cùng.

  Có dơ cỡ nào đi nữa, mọi người cũng đồng lòng hợp lực. Đến 8 giờ tối, cũng đã dọn dẹp xong.

  Lúc bọn họ dọn dẹp trong này, nhân viên công tác đoàn phim ở bên ngoài cũng đã dọn dẹp xong.

   Mọi người sức cùng lực kiệt lần nữa ngồi trong sân, cũng đã được nhân viên trang điểm lại thật xinh đẹp.

   Đèn chợt lóe năm màu, sân nhỏ được chủ nhà trồng nhiều thực vật và hoa cỏ xinh đẹp, ban đêm ánh đèn rọi xuống cho người ta có một loại phong cảnh khác. Mọi người nằm nhoài trên bàn, nghỉ ngơi chốc lát. Nghỉ ngơi được bảy tám phần, ngẩng đầu nhìn Lệ thành bầu trời đầy sao vài phút, mới lấy lại tinh thần.

   Đạo diễn và biên kịch đứng sau lưng người quay phim, bọn họ nhỏ giọng ra hiệu.

   Bốn người nhận được ám chỉ, nhìn nhau. Cuối cùng vẫn là Tô Thanh mở miệng trước: "Thôi ca, chúng ta hát đi, nếu không hát thì chơi đàn cũng được. Dù sao trăng đẹp như vậy, chúng ta không thể ngồi im, như vậy là không được!"

   "Ha hả!"

  Nghe được trong lời Tô Than có ẩn ý, quay đầu cười một cái, Giang Thành Lị bên cạnh tiếp lời: "Đúng vậy, Thôi ca quá an tĩnh!"

   "Anh mệt mỏi, kêu Mỗi Ngày lên trước đi!"

  Tổ tiết mục suy xét tuổi Thôi Thường, muốn hắn bắt đầu trước. Nhưng Thôi Tường có chút mệt mỏi, liền ám chỉ mỹ nam Lý Mỗi Ngày ngồi bên cạnh.

   "Tôi sao? Được, vậy tôi ra trước. Bất quá tôi không muốn nhúc nhích, tôi thổi tiêu cho mọi người nghe đi!"

   "Haha!"

   Lý Mỗi Ngày vừa nói xong, hôm nay làm bộ một ngày, Tô Thanh cười to, nói.

  "Haha, trong đầu anh đang nghĩ cái gì vậy, anh còn nghĩ mình là em út nhỏ tuổi nhất ở đây sao!"

  Tô Thanh lúc này tăng động, Thôi Tường nguyên bản rất xem trọng nàng, lập lức xụ mặt giáo huấn.

   "Hừ, em nói cái này làm gì. Chính mình nghĩ trong lòng là được rồi, nói ra làm gì. Em nhìn đi, tại em hết đó, em làm Mỗi Ngày ngượng ngùng rồi. Ha hả, đạo diễn chúng ta phải cắt bỏ đoạn này, không thể lên sóng a!"

  Lý Mỗi Ngày hôm nay thể hiện rất dũng cảm, nghe Tô Thanh trêu chọc như vậy. Mặt đỏ lên, không biết làm sao đứng. Thấy hắn đáng thương, Giang Thành Lị lập tức an ủi hắn.

   Bởi vì lời này của nàng, mọi người đứng phía sau cười vang.

  Tô Thanh không dám làm càn tiếp, lại nhìn bạn học Lý Mỗi Ngày nói xin lỗi. Nàng nghiêm mặt, không dám cười nữa.

  Rõ ràng mình là một người cao lãnh, bề ngoài nhìn lạnh lùng. Nhưng khi thấy Lý đồng học cầm đồ vật kia lên, Tô Thanh vẫn không nhịn được mà cười lên.

  Nàng che miệng cười, ngồi trên ghế, cả người run lên vì nhịn cười. Lý mỹ nhân đứng đối diện nàng không làm gì, ném cây tiêu trên tay đi, nộ khí đằng đằng rượt Tô Thanh.

  "Xin lỗi, xin lỗi, Lý ca, em không phải cố ý."

   "Em chính là cố ý!"

   "Không phải!"

   "Phải!"

  "Không —— cứu mạng a!"

   "Tô Thanh, em chịu chết đi!!"

   Rõ ràng là người xa lạ mới quen biết không lâu, hai người còn là một Beta, một Omega, xung quanh còn đứng rất nhiều người, nói đùa rượt đuổi không thích hợp. Với tính cách của mình, hẳn là không nên như vậy.

  Lúc này, thấy Lý soái ca chạy về phía mình, Tô Thanh vội bật dậy, vòng qua mọi người chạy đi.

  "Oa, các người định làm gì a!"

   "Đúng vậy, Lý Mỗi Ngày sao cậu lại kích động như vậy a? Chú ý tình huống a!"

   "Ha ha!"

    "Ai ai ai, cậu đừng túm tui a!"

   "A, em giữ ấm trà đây, Lý Mỗi Ngày, anh xong rồi!"

   "A, em mới vừa làm móng tay, Thôi ca anh làm gì vậy a!" Lúc này là thời điểm nghệ sĩ trổ tài nghệ, mọi người lại giống như quên mất. Ngươi rượt ta, ta túm ngươi. Ngươi khuyên ta, ta giúp ta. Chạy hơn 10 phút, loạn thành một đoàn. Cuối cùng mọi người mệt mỏi ngã lên ghế nằm, không còn tâm tình đi làm chuyện khác.

  "Hôm nay cứ như vậy đi!"

  Nằm ở trên ghế, anh cả Thôi và đạo diễn thương lượng.

   "Được, vậy ngày mai lại bắt đầu!"

   Đạo diễn gần đó nghe ý kiến bọn họ, gật đầu đáp ứng.

  "Đạo diễn, phân cảnh đêm nay không thể lên sóng được a. Phân cảnh này mà lên sóng, không chỉ có chúng ta không tốt, mà còn sẽ ảnh hưởng tới mấy bạn nhỏ xem tiết mục, nghiêm trọng hơn, phụ huynh sẽ khiếu nại."

  Giang mỹ nhân tương đối thận trọng, còn nhớ rõ chuyện này, lần nữa hướng đạo diễn nói.

  "Đúng vậy, đúng vậy!"

  Hôm nay Tô Thanh và Lý Mỗi Ngày tăng động, lập tức trăm miệng một lời.

   "Được, không thành vấn đề!"

  Đạo diễn đứng gần đó cười tủm tỉm, hắn xoay người ra lệnh một tiếng, nói hôm nay quay đến đây thôi, mọi người liền hoan hô.

  "Tô Tô, mệt không, phải về sao?"

  Tuy hôm quay quay trong nhà, nhưng nơi nghĩ ngơi của bọn họ vẫn là khách sạn 4 sao hôm qua. Nghe đạo diễn nói xong, Trần tỷ lập tức chạy tới nhỏ giọng hỏi.

   "Em ngồi nghỉ một chút!"

  Ba vị tiền bối bên cạnh vẫn chưa động, chính mình khi nãy vừa chạy vừa cười nên có chút mệt. Xoa xoa gương mặt vì cười quá nhiều mà trở nên cứng đờ của mình, Tô Thanh nhìn về phía ba vị tiền bối, cũng không nhúc nhích.
 
   Ba người bên cạnh, đang cùng quản lý của mình nói chuyện. Đợi nơi này ít người hơn, cảm thấy đã thích hợp, Tô Thanh liền vội vàng xin lỗi Lý Mỗi Ngày, cũnh xin lỗi luôn Thôi Tường và Giang Thành Lị bị nàng liên lụy.

  "Không có việc gì, như vậy cũng rất vui, dù sao chúng ta còn quay mấy ngày nữa, trổ tài nghệ gì gì đó cũng không vội."

   "Đúng vậy, chúng ta quay nhiều như vậy. Cũng không biết bên biên tập cắt nối thế nào, cho nên không sao cả."
 
  "Đúng vậy, không sao cả. Bất quá Tô Tô, về sau anh cầm cây tiêu, em không được cười nữa. Em còn cười, anh sẽ không thể trổ tài a."

  "Haha, em đã biết!"
  
  Tô Thanh xin lỗi mọi người xong, lại không nhịn được cười rộ lên. Nhìn bộ dáng nàng điên điên khùng khùng, mọi người cũng nhịn không được cười lên.

  Lệ thành ban đêm rất đẹp, thời tiết cũng rất hợp lòng người. Tổ đạo diễn và đại bộ phận nhân viên rời đi, Tô Thanh bọn họ ở đây thêm một hồi.

   Không có camera, không có máy thu âm, cũng không có quần chúng vây xem, bên người chỉ có người một nhà, rất thoải mái tự tại. Mọi người ngồi xuống cùng nhau khó có được yên tĩnh, thả lỏng một chút. Mọi người nhỏ giọng nói chuyện với nhau, càng thêm quen thuộc. Lúc gần đi, mọi người không hẹn đều lấy ra điện thoại, chụp sao trời ở Lệ thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngọt