Chương 3:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong không khí mùi thịt nướng BBQ cùng mùi bia thật kích thích, Tiết Hâm nhíu mày buông xuống công văn trên tay. Đi tới mở cửa sổ.

Thành phố tháng 6 vốn dĩ gió không to, hôm nay trời đẹp, ở mặt đất cũng không có gió. Nhưng phòng các nàng nằm ở tầng 36, bên cạnh còn có một hồ nước nổi tiếng của thành phố. Vì hai nguyên nhân này, khi Tiết Hâm mở cửa sổ ra, gió to liền thổi vù vù vào.

Gió to thổi đến bức màn bên cạnh bay phấp phới, Tô Thanh đặt ở phòng khách mấy cái nướng BBQ bao nilon trên bàn trà và mấy bình rượu chưa mở. Toàn bộ đều ào ào nhộn nhịp lên, còn có cái bay đi. Váy xẻ tà màu đó trên người Tô Thanh, cũng bị gió cuốn bay lên. Không chỉ có như thế, mái tóc dài rong biển quăn quăn ngày thường được Tô Thanh dùng nhiều tiền tỉ mỉ bảo dưỡng, cũng bay lên nhảy múa, nhanh chóng trở nên lộn xộn.

"Chị làm gì vậy? Bệnh thần kinh a!"

Người kia làm ra động tĩnh lớn như vậy, Tô Thanh nếu không có phản ứng thì chính là người chết. Nhanh chóng ngồi dậy, theo sau phản ứng đầu tiên là nàng ném đi chai rượu trong tay. Nhưng khi nhìn rõ, người đứng đối diện là ai, Tô Thanh liền thu hồi tay đang giơ lên cái chai của mình. Dù vậy, lời nàng buột miệng nói ra, vẫn không dừng lại kịp.

"Tô Thanh, tôi muốn nói chuyện với cô, cô đã tỉnh rượu chưa? Có thể cùng tôi nói chuyện bình thường không?"

Tiết Hâm chỉ nghĩ muốn thổi bay mùi gay mũi trong phòng, thuận tiện làm Tô Thanh thanh tỉnh một chút. Nhưng gió to tới nỗi đem Tô Thanh quần áo tóc tai thổi bay như vậy, cô xác thật không nghĩ tới. Liền một khắc này, nhìn thấy Tô Thanh đùi và cánh tay, cô liền hiểu ra. Vì sao vừa rồi cậu bạn kia sẽ dùng từ "Cay", tới hình dung Tô Thanh.

Bất quá dù cho Tô Thanh vừa "Cay" lại "Đẹp", thì Tiết Hâm cũng cảm thấy cùng cô không có quan hệ gì. Cho nên cô không có đem dáng vẻ Tô Thanh phong tình và quần áo bại lộ để trong mắt, chỉ bình thường hỏi Tô Thanh, sau đó nhanh chóng đem cửa sổ kia đóng lại.

"Chị muốn nói gì?"

Gió to ngừng lại, tóc cũng không còn loạn. Tô Thanh thấy không còn chật vật nữa, cũng nháy mắt thả lỏng xuống.

Nhìn Tiết đại tổng tài cầm lấy túi công văn, nghiêm trang ngồi trước mặt mình. Tô Thanh đem chai bia để qua một bên, sau đó cầm lấy gối ôm hình vuông bên cạnh. Đem nó ôm vào lòng, đè trên đùi mình.

"Tô Thanh, chúng ta kết hôn cũng đã 6 năm. 6 năm chúng ta kết hôn sinh hoạt như vậy, cô cũng nên thấy đủ đi?"

Tiết Hâm mặc áo sơmi trắng, khoát đen tây trang, tóc chỉ cắt đến bả vai, nhẹ nhàng quét mắt nhìn động tác ôm gối của nàng, tiếp tục nói: "Đây là đơn ly hôn tôi cho người chẩn bị, tôi đem căn hộ này tặng cho cô, lại thêm vào cho cô 300 triệu. Chỉ cần cô đồng ý, ở chỗ này viết vào tên của cô. Còn lại những chuyện phía sau, tôi sẽ tìm luật sư giải quyết. Về phần ba mẹ tôi, cũng như ba mẹ cô, thì cô không cần lo lắng. Bọn họn bên này, cứ để tôi đi giải thích."

Tô Thanh gật đầu, giống như rất nghiêm túc nghe.

Nhưng khi Tiết Hâm ngồi đối diện đang nghiêm túc giải thích thương lượng, tầm mắt Tô Thanh không tự chủ được ngừng ở trước ngực và lỗ tai cô.

Đầu tóc Tiết Hâm là loại tạo hình tóc ngắn màu đen hơi gợn sóng, bởi vì tạo hình như vầy, nhìn tóc có hơi nhiều. Tóm lại cái tạo hình này, ngoài ý muốn rất hợp với cô. Quan trọng nhất, là một đôi khuyên tai trân châu màu trắng sáng lấp lánh giấu sau tóc quăn, vừa nhìn liền biết là hàng thật, hơn nữa giá cả hẳn rất xa xỉ. Nếu như nói cô khuyên tai có giá trị xa xỉ, thì kia hồng bảo thạch chuồn chuồn kim cài áo trên áo khoát tây trang, chính là giá trên trời.

"MD, có tiền thật tốt!"

Quét mắt nhìn xong Tiết Hâm khuyên tai và kim cài áo, Tô Thanh lại chú ý tới bộ tây trang cô mặc không giống với tây trang người khác mặc. Đa số người tây trang thường mặc, hẳn đều là quy quy củ củ tây trang bình thường. Nhưng bộ tây trang này của cô, cổ áo lớn, cổ tay áo chỉ đến khuỷu tay, nhìn kỹ mặt trên hìn như còn có ám văn. Phía trên mấy cái nút thắt, nhìn cũng không phải loại nút thắt bình thường, hình như là loại châu báu đá quý. Này nếu ném ra, dưới đèn sáng, trăm phần trăm chính là minh tinh và T đài người mẫu mặc đồ rồi.

"Lời tôi nói, cô nghe rõ không?"

Thấy nàng vẫn luôn nhìn chằm chằm chính mình, lúc nãy đã lấy ra đơn ly hôn Tiết Hâm lần nữa hỏi một câu.

"Ân!"

Nghe cô hỏi, Tô Thanh liền gật gật đầu. Theo sau nàng lại ôm gối dựa vào sô pha, tiếp tục nhìn.

Nhìn xong Tiết Hâm trang sức quần áo, nàng lại nhìn tiếp mặt và dáng người Tiết Hầm.

Gương mặt Tiết Hâm thật xinh đẹp, không giống như gương mặt nàng. Nguyên chủ gương mặt giống mình, diện mạo phù hợp yêu thích của mọi người. Nàng dáng người cao gầy vừa phải, gương mặt nhỏ, đôi mắt rất lớn, miệng cũng nhỏ, ngũ quan rất tinh xảo.

Còn diện mạo Tiết Hâm, thiên về trung tính hơn, gương mặt hình vuông. Gương mặt này vừa nhìn liền cho người ta một loại cảm giác, người này ý chí kiên định, không thích bị người tiếp cận gần. Nhưng gương mặt như vậy, ngũ quan lớn lên cũng không tệ, gương mặt dáng người đều không mập. Hơn nữa vì có kiểu tóc và hoa tai tân trang, cô cũng không cho người ta cảm giác mình thiên nam tính hơn.

Tóm lại khi người khác nhìn nguyên chủ, cũng chính là dung mạo hiện tại của nàng. Đa số người đầu tiên cảm giác chính là xinh đẹp, theo sau người ta mới nghiên cứu tới khí chất và diện mạo của nàng. Còn Tiết Hâm, vì kiểu trang điểm của cô, cùng biểu cảm trên mặt. Đa số người trước hết sẽ chú tới khí chất của cô, theo sau mới chú ý và quan sát diện mạo cô.

"Thật không hổ là nữ chủ, đây là dùng tiền và địa vị bồi dưỡng ra khí chất đây mà, cùng người khác không giống nhau a."

Tiết Hâm đang blah blah nói chuyện ly hỏn của hai người, mặc dù bây giờ cô đang nói rất nhiều. Nhưng vì gương mặt, ánh mắt và cử chỉ, vẫn không cho người ta cảm giác cô ồn ào nói nhiều.

Tiết đại tổng tài, khó có được thao thao bất tuyệt. Tô Thanh ôm gối, dựa vào sô pha. Hơi giật giật thân mình, nội tâm đang hỏi hệ thống: "Hệ thống, tôi bây giớ ký tên luôn được không? Đến lúc đó có tính là hoàn thành nhiệm vụ không?"

"Đương nhiên không được, tôi nói cô phải đi xong cốt chuyện vai ác nữ xứng. Cô tới nơi này, không chỉ lấy tiền là xong. Mà cô còn phải thay nguyên chủ đi hết cốt chuyện, mở ra tác dụng của nữ xứng, thúc đẩy hai nữ chủ thuận lợi ở bên nhau. Đợi khi hai nữ chủ bên nhau rồi, đến lúc đó cô có thể ôm tiền chạy lấy người. Mới có thể thận lý thành chương biến mất trước mặt đại chúng, cũng như thế giới này."

Hệ thồng lần nữa lạnh băng vô tình, lại đặc biệt cơ trí trả lời.

Tô Thanh vừa nghe, cũng liền hiểu, tác dụng của chính mình.

Trong lúc Tô Thanh cúi đầu âm thầm cân nhắc suy nghĩ, hệ thống đã cho nàng cái nhiệm vụ thứ nhất ở thế giới này: "Nói với Tiết Hâm, cô không muốn ly hôn. Nếu muốn ly hôn với cô, trừ phi cô chết!"

Hệ thống bay nhanh, Tô Thanh không nói chỉ cười cười. Lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn nữ nhân đối diện đang thao thao bất tuyệt, giải thích với nàng về việc ly hôn, Tô Thanh đột nhiên nói: "Tiết Hâm, em yêu chị!"

"Cái gì?"

Tiết Hâm nghe nàng nói vậy thì sửng sốt, sau đó cô ngẩng đầu không dám tin nhìn Tô Thanh.

"Em nói, Tiết Hâm em yêu chị, rất yêu rất yêu!"

Hệ thống nói nàng không thể nói ly hôn, nói nàng phải bảo trì tính cách nguyên chủ. Tô Thanh nhìn cô, gằn từng chữ một, ngữ khí bình thản nói: "Tiết Hâm, lúc đó em ở giữa những kẻ có tiền nhìn trúng chị. Trừ bỏ khi đó chị là người có điều kiện tốt nhất, thì cũng chỉ bao gồm cái này. Nếu không yêu, em sẽ không kiên trì tới 6 năm như vậy. Mặc kệ chị có tin hay không, em rất yêu chị, rất yêu rất yêu. Muốn em ly hôn, đó là không có khả năng. Nếu chị thật sự muốn ly hôn, vậy chờ sau khi em chết, tự chị đi Cục Dân Chính nhận giấy ly hôn đi."

Cùng một chuyện, bất đồng tính cách, bất đồng ngôn ngữ biểu đạt, khả năng hiểu quả cùng lúc ban đầu không giống nhau.

Tô Thanh tận chức tận trách biểu đạt xong, hệ thống thế nhưng thật sự nhắc nhở nàng, nàng đã thành công hoàn thành nhiệm vụ. Tô Thanh cảm giác có thể, liền chống thân thể, muốn lên lầu.

Buổi chiều chai rượu vang đỏ tác dụng chậm, vừa rồi nàng còn uống một chai. Lúc Tô Thanh đi đường, có cảm giác như mình đang đi trên đám mây.

Nàng loạng choạng đi đến cầu thang, thật vất vả bắt được tay vịn cầu thang. Ngồi trên sô pha, Tiết Hâm lần đầu nghe nàng thổ lộ lúc này cũng đã khôi phục lại.

"Tô Thanh, tôi không quan tâm tình cảm của cô. Mặc kệ cô yêu thật hay yêu giả, tôi đều không để bụng. Tôi hôm nay đến đây, chỉ muốn nói cho cô, tôi muốn ly hôn. Nếu cô đồng ý, chúng ta có thể bình tĩnh, tâm bình khí hòa nói ly hôn. Nhưng nếu cô vẫn u mê không tỉnh, chúng ta chỉ có thể ra tòa để gặp mặt nói chuyện thêm. Tô Thanh hai chúng ta ký một cái tên thôi, là có thể giải thoát cho nhau, nếu cô thật sự muốn đi đến nông nỗi này, cô biết cô sẽ gặp phải chuyện gì không?"

Tiết Hâm đứng phía sau, khó được lớn tiếng nhắc nhở.

Tô Thanh diễn kịch diễn đến nghiện cảm thấy có ý tứ, cho nên dưới tình huống không có nhiệm vụ. Nàng quay đầu lại, diễn thêm lần nữa: "Tiết Hâm, em thật sự rất thích chị, rất thích rất thích. Nếu chị thật muốn em chết, cứ việc đi khởi tố, nếu thắng, chị có thể thoát khỏi em. Cho nên, chị không cần lo lắng, cứ việc đi khởi tố đi."

Trong nguyên thư Tô Thanh và Tiết Hâm cuối cùng nháo đến rất lợi hại, rất cương quyết. Cho dù là như vậy, nữ nhân này cuối cùng vẫn cho nguyên chủ 300 triệu. Tình huống như vậy, cô như thế nào sẽ để mình xảy ra chuyện, lại như thế nào sẽ ly hôn, cái gì cũng không cho mình. Tô Thanh đã nắm rõ bản tính Tiết Hâm, rất không kiêng nể nói, sau đó nàng chậm rì rì lên lầu.

"........."

Tiết Hâm đứng phía sau, vẫn không nhúc nhích nhìn theo.

Chờ xác định Tô Thanh đã lên lầu, an toàn về phòng mình. Cô mới mặt lạnh hừ một tiếng, cúi đầu đem giấy thỏa thuận ly hôn lung tung nhét vào túi công văn, sau đó nộ khí đằng đằng cầm lấy túi rời đi.

"Tiết tổng!"

Thấy cô đi ra, vẫn luôn chiếu cố cô trợ lý tiểu Vương, lập tức tới gần.

"......."

Không để ý tới hắn, Tiết Hâm vẫn duy trì áp suất thấp, tiếp tục đi ra ngoài. Đi ra khỏi tòa nhà, lần nữa ngồi lên xe của mình, Tiết Hâm không tự chủ được thở dài một tiếng.

Cúi đầu nhẹ nhàng thở dài, duỗi tay sờ sờ vành tai có chút nóng của mình. Rất nhanh Tiết Hâm lần nữa khôi phục lại bộ dáng thường ngày của cô, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, chính mình bước tiếp theo nên làm gì bây giờ.

Tiết Hâm có chút tâm phiền ý loạn, vừa về đến nhà, đã nhận được điện thoại Trần Hạo. Trần Hạo là đương nhiệm tổng tài Mị Lực công ty giải trí, cùng cô cũng coi như là bằng hữu, cho nên cô lúc trước mới đồng ý đầu tư vào Mị Lực. Sau đó ở Mi Lực họp thường niên, cô mới bị Tô Thanh cả gan làm loạn tính kế.

"Chuyện gì?"

Mặc dù là bằng hữu và đồng bọn hợp tác, Tiết Hâm vẫn như bình thường hỏi, cũng không có cảm giác thân thiện. Cô ngồi ở vị trí này người có thể làm cô cười, lễ phép đối cũng không có mấy người. Hiện tại cô đã đem Tiết thị nắm toàn bộ trong tay, cái gì cũng không sợ.

"A Hâm, tôi vừa rồi nhận được điện thoại cấp dưới. Là Trần Tinh người đại diện của chị dâu, cô ấy nói chị dâu liên lạc với nàng, nói muốn trở lại giới giải trí. Nàng là vợ cô, vì chuyện lần đó, tôi đã cả thấy rất có lỗi với cô. Cho nên lần này, tôi muốn hỏi ý kiến của cô một chút. Nếu cô đồng ý, tôi sẽ bồi dưỡng nàng, để Trần Tinh trợ giúp nàng một chút. Nhưng nếu cô không đồng ý, tôi nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này. Nhất định công ty chúng ta và những công ty giải trí khác, không dám nhận nàng, cô thấy thế nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngọt