Chương 6: Giáo chủ ra tù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ma giáo giáo chủ ở trong tù trải qua ngày tháng tiêu dao tự tại, đem nàng trói tới đây hai ngày toàn bộ danh môn chính phái hai ngày đều ngủ không yên. Bọn hắn phát sầu, sau đó tụ tập lại Mạch Sơn phái, làm Mạch Sơn phái cùng nhau phát sầu.

"Thu được tin tức, đám người Thiên Cơ giáo còn dư lại vì muốn cứu ma đầu kia mà tập hợp lại, ai cũng không biết bọn hắn sẽ đối môn phái nào xuống tay trước." Bang chủ Trường Đề Bang vuốt vuốt râu, thập phần sầu lo.

Trường Đề Bang bọn hắn cách Thiên Cơ giáo gần nhất, một khi Thiên Cơ giáo muốn trả thù danh môn chính phái, kia chắc chắn là Trường Đề Bang đứng mũi chịu sào tai ương. Hắn cảm thấy, chuyện này là Mạch Sơn phái dẫn đầu, đã như vậy thì Mạch Sơn phái nên giúp đỡ giải quyết việc này.

"Đây không phải vừa lúc sao? Đợi bọn hắn tập hợp lại, chúng ta liền một mẻ bắn trọn bọn hắn!" Thiếu chưởng môn Thiên Diễn phái xúc động nói.

Dao Sơn tông tông chủ lắc đầu, nói: "Sở dĩ lần này có thể một lần đánh vào đại bản doanh Ma giáo, đó là vì Ma giáo không chuẩn bị, tiên hạ thủ vi cường, không cho Ma giáo có cơ hội phản ứng lại. Bây giờ người Ma giáo đã có tâm cảnh giác, chúng ta muốn lần nữa bao vây tiêu trừ bọn hắn, sợ là sẽ thương vong nghiêm trọng"

"Chính đạo chúng ta có nhiều cao thủ như vậy, sao phải sợ đám quân lính đã tản mạn kia?" Thiếu chưởng môn Thiên Diễn phái không rõ vì sao các vị lão nhân ở đây lại sợ đầu sợ đuôi, "Tốt xấu chúng ta cũng đứng đầu chính đạo, hà tất vì uy phong của Ma giáo, mà diệt đi chính đạo sĩ khí?"

Chưởng môn Thiên Diễn phái thấy nhi tử nhà mình ngu xuẩn không biết lựa lời như thế, vội mở miệng quát hắn: "Còn không mau câm miệng?! Chuyện này sao có thể đơn giản như ngươi nghĩ!"

Lần này có thể đánh vào ma cung, trên danh nghĩa là vì bọn hắn danh môn chính phái liên thủ với nhau, còn trên thực tế thì sao? Là vì Thánh Nữ Mạch Sơn phái và ngũ trưởng lão Trác Tử Đan cùng nhau hợp sức lại.

Bọn hắn ai cũng không dám cùng Ma giáo giáo chủ so chiêu, bởi vì bọn hắn biết mình sẽ bại, cho nên chỉ có thể chờ hai người ra tay giải quyết Ma giáo giáo chủ.

Không ngờ Thánh Nữ không những không giết giáo chủ, ngược lại đem nàng nắm ở trong tay, cái này làm bọn hắn bị động, không thể không bóp mũi lấy ý kiến của Mạch Sơn phái làm chủ.

Nếu Mạch Sơn phái không muốn tranh vũng nước đục này nữa, thì bọn hắn cũng vô pháp bảo đảm có thể thuận lợi tiêu diệt Ma giáo giáo chúng, một khi thương vong thảm trọng, sẽ làm lung lay căn cơ môn phái mình.

Tông chủ Dao Sơn tông cười ha hả dời đi đề tài: "Không biết Lăng chưởng môn thấy chuyện này thế nào?"

Nữ nhân mặc đạo bào, mắt quấn quanh vải lụa trắng ngồi ở chủ tọa nói: "Không vội."

Qua một hồi, Tiêu Tâm Nguyệt cùng Trác Tử Đan đến. Trác Tử Đan lập tức ngồi xuống, còn Tiêu Tâm Nguyệt trước hướng chưởng môn cùng người đứng đầu các môn phái thi lễ, lúc này mới chậm rãi ngồi xuống.

Mạch Sơn phái chưởng môn Lăng Cô Tình nghe tiếng biết chỗ, quay đầu "Nhìn" đệ tử nàng đắc ý nhất, đem việc dư nghiệt Thiên Cơ giáo tập hợp lại nói cho nàng, sau đó như khảo nghiệm nàng, nói: "Tâm Nguyệt thấy chuyện này nên xử lý thế nào?"

Tiêu Tâm Nguyệt hơi mỉm cười, nói: "Lần này Ma giáo tổn thương nguyên khí rất lớn, lại có không ít người rơi vào tay chúng ta, nói vậy trong thời gian ngắn bọn hắn sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, cũng không dám tùy tiện hành động, cho nên không cần lo lắng."

Nàng nói chuyện khinh thanh tế ngữ, cho người ta cảm giác như tắm mình trong gió xuân, lại bất tri bất giác làm lòng người bình tĩnh xuống.

Lăng Cô Tình lại hỏi: "Vậy còn giáo chủ Ma giáo ở trong lao thế nào?"

Tiêu Tâm Nguyệt rũ mắt nói: "Không có hành động dị thường."

Bàn tay Lăng Cô Tình để trên bàn nhịp nhàng rõ rõ.

Trác Tử Đan bổ sung nói: "Có Thánh Nữ trông coi, nàng trốn không thoát, chỉ là nàng từ cao cao tại thượng Ma giáo giáo chủ, trở thành tù nhân, có chút không thích ứng, mỗi ngày nhảy nhót lung tung, làm ầm ĩ! Bất quá, qua một thời gian nữa, nàng cũng sẽ nhận mệnh."

Đại gia vừa nghe, đối cách làm của Mạch Sơn phái thập phần vừa lòng.

Vốn dĩ sao, Ma giáo dựa vào cái gì muốn hưởng thụ đại ngộ tốt ở chính đạo? Nên đem nàng ta đưa đến đại lao không thấy ánh mặt trời, ăn đồ thiêu, bánh bột bắp, uống nước lạnh, ngày càng gầy đi, để nàng ta giống bọn họ ăn không ngon, ngủ không yên!

Tiêu Tâm Nguyệt nhìn động tác sư phụ, lại nhìn mọi người, đề nghị nói: "Ta đề nghị đổi chỗ giam giữ nàng."

"Thánh Nữ có đề nghị gì, không ngại nói thẳng."

"Chúng ta là danh môn chính phái, hành sự quanh minh lỗi lạc, đối đãi người cũng nên khoan dung có độ. Nguyên nhân chính vì đối phương là Ma giáo giáo chủ, cho nên chúng ta phải càng phải cho nàng đãi ngộ tốt."

Mọi người ồ lên, hiển nhiên không quá đồng tình với lời nàng nói.

Tiêu Tâm Nguyệt không nhanh không chậm nói: "Năm đó Tào Nguỵ diệt Thục, Nguỵ Đế lấy lễ tương đãi Lưu Thiền, phong thành yên vui công, từ nay về sau Thục quốc chia năm xẻ bảy, cũng không đáng sợ. Đây là cố sự đến vui quên cả trời đất."

"Chúng ta đều biết cố sự này, chuyện đó cùng việc nàng quan hệ gì sao?"

Trác Tử Đan cười nhạo bọn hắn ngu dốt. Hắn một người chưa từng nghe qua cố sự này vừa nghe liền hiểu ý Tiêu Tâm Nguyệt, nhóm người này là thật sự không hiểu, hay là giả vờ không hiểu?

Hắn nói: " Ý của Thánh Nữ là, Ma giáo giáo chủ chỉ kém vua một nước, nhưng dù thế nào cũng chỉ là một giáo chủ. Nàng trước giờ đã có được sự tín nhiệm của giáo chúng, nếu không đám giáo chúng này cũng sẽ không tập hợp lại muốn cứu nàng, có thể thấy được nàng ở trong lòng Ma giáo giáo chúng có địa vị rất cao.

"Nếu chúng ta cho nàng đãi ngộ tốt, đám giáo chúng bị người xúi giục đến đối phó chúng ta, cũng sẽ băn khoăn. Sau đó chúng ta sẽ noi theo cách làm của Tào Ngụy, để Ma giáo giáo chủ vui đến quên cả trời đất, kể từ đó, Ma giáo họa lớn này không còn đáng sợ nữa."

Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, cảm thấy hắn nói rất có đạo lý.

Bọn hắn không nghi ngờ cách làm việc của Mạch Sơn phái, dù sao án diệt môn Tiêu gia cũng là Ma giáo làm, nghĩ đến trên đời nay còn ai so Thánh Nữ hận Ma giáo hơn. Nàng có thể nhân từ đối tốt Ma giáo giáo chủ như vậy, đó là vì đại cục mà suy nghĩ a!

"Nhẫn nhục phụ trọng", "Khoan dung nhân từ", "Thiện lương hào phóng" lời khen không dứt miệng vẫn tuôn ra không ngừng, trong khoảng thời gian ngắn, nghị sự đường liền biến thành " Lời khen dành cho Thánh Nữ".

Đại lao cũng ở qua, đau khổ cũng ăn qua, cũng là thời điểm cho Ma giáo giáo chủ ăn chút ngon ngọt.

Không ít môn phái ủng hộ đề nghị này của Thánh Nữ, cũng còn số ít môn phái tỏ thái độ nhưng cũng không ai để ý tới. Lăng Cô Tình nhìn đệ tử của mình, Mạch Sơn phái chưởng môn tương lai càng có thể được nhiều người ủng hộ, nàng tự nhiên cũng sẽ không ở trước mặt người ngoài mà bác bõ đề nghị này của đồ đệ.

Ma giáo giáo chủ đối chuyện mình sắp được ra tù hoàn toàn không biết gì cả, nàng bây giờ ăn no rồi ngủ, tỉnh ngủ rồi lại ăn tiếp, ngày qua ngày trôi qua rất tự tại, nhưng cũng có chút nhàm chán.

Trần Tầm Thiện lần nữa mang cơm đến cho nàng, nàng hỏi: "Lao đầu các ngươi có thể giúp ta cầu tình Thánh Nữ không? Cho ta ra ngoài hít không khí, phạm nhâm bị tử hình trước khi chết có thể đi ra ngoài một chút mà!"

Trần Tầm Thiện tức giận nói: "Ngươi muốn hít không khí? Ngươi có phải còn nghĩ muốn bay luôn không? Để cho ngươi có cơ hội chạy thoát?"

"Nếu ta có thể bay, ta đương nhiên cũng muốn đi, nhưng ta đây sẽ không bay! Còn nữa, để ta ra ngoài hít không khí được không? Ta cũng không phải diều, không cần sợ ta theo gió bay đi."

Trần Tầm Thiện phát hiện mình thế nhưng nói không lại nàng ta, tức giận đến miệng đều trề ra, hung tợn nói: "Ăn cơm của ngươi, bớt mơ mộng hão huyền lại đi!"

Có đôi khi hắn cho rằng Thánh Nữ là bắt lộn kẻ giả mạo Ma giáo giáo chủ về, dù sau trước nay chỉ nghe nói Ma giáo làm nhiều việc ác, Ma giáo giáo chủ võ công càng là sâu không lường được, tàn nhẫn độc ác, còn chưa từng gặp qua nữ ma đầu nào mặt dày vô sỉ như thế, tinh lực tràn đầy, ồn ào lại làm ra vẻ!

Hắn vừa loay người ra cửa nhà lao, liền thấy Thánh Nữ lặng yên không một tiếng động đứng cạnh cửa, hắn sợ tới mức run lập cập: "Thánh, Thánh Nữ."

"Ngươi đi trước đi!" Tiêu Tâm Nguyệt nói.

Trần Tầm Thiện chạy vội đi, Tiêu Tâm Nguyệt đi vào nhà lao, nói: "Cho dù ngươi là diều, ngươi cũng chưa chắc có thể bay đi."

Chu Châu Anh cười nói: "Dây buộc trong tay các ngươi, ta biết."

Tiêu Tâm Nguyệt thấy nụ cười nàng chướng mắt, quay mặt sang chỗ khác: "Ngươi một chút cũng không lo lắng tình cảnh bây giờ của mình?"

Chu Châu Anh lạc quan nói: "Ta thích ứng mọi hoàn cảnh nha!" Tròng mắt nàng đảo một vòng, tiến tới trước mặc Tiêu Tâm Nguyệt, "Thánh Nữ tỷ tỷ, ta có thể ra ngoài hít không khí không?"

Tiêu Tâm Nguyệt liếc xéo nàng: "Sau đó lại giống tối qua chạy trốn?"

Chu Châu Anh bị nói tới chột dạ, cười nịnh nọt: "Sao có thể như vậy? Ta tối hôm qua không phải muốn chạy trốn, mà là ta bị lạc đường. Tối qua mây đen che khuất ánh trăng, khắp nơi không có ánh sáng, mắt bị quáng gà, liền đi nhầm hướng."

"Nhanh mồm dẻo miệng, xảo lưỡi như hoàng." Tiêu Tâm Nguyệt chắp tay sau lưng, "Đi thôi!"

Chu Châu Anh sửng sốt, không nghĩ tới có thể đi ra ngoài hít thở không khí, nàng cao hứng chạy như bay đuổi theo. Bất quá vừa ra tới cửa nhà lao, màng liền hối hận: "Nếu không ta về lại đi, bên ngoài thật lạnh."

Tiêu Tâm Nguyệt dừng chân quay đầu đánh giá nàng.

Chu Châu Anh nghĩ thầm, chẳng lẽ bây giờ nữ chủ mới phát hiện nàng chỉ mặc hai kiện áo đơn?

Nữ chủ cũng không thèm quan tâm nàng! Nàng cảm thấy nội tâm thật bi thương.

Tiêu Tâm Nguyệt lại nói: "Giáo chủ giả làm cừu lâu rồi, liền quên chính mình mới là sói sao?"

"Có ý gì?"

"Ngươi có nội lực hùng hậu, cần gì sợ hãi chút gió lạnh này?"

Chu Châu Anh: "......."

Nếu nàng biết vận nội lực thế nào, nàng đã sớm dùng, cần gì phải đau khổ suy nghĩ nên như thế nào dùng muỗng vượt ngục đâu?!

Nàng cũng không dám nói mình đã quên hết võ công, nếu đem át chủ bài này đánh ra, sau này chính mình chỉ biết mặc người xâu xé.

Lòng Tiêu Tâm Nguyệt trầm xuống, cũng không tiếp tục truy vấn, lập tức cởi áo choàng của mình đưa qua.

Chu Châu Anh không chút khách khí khoát lên người, nhưng thấy nữ chủ nho nhỏ thân thể, cũng không mặt mũi khoát một mình, liền xả ra nửa bên: "Chúng ta cùng nhau bọc?"

Tiêu Tâm Nguyệt không biết nghĩ tới cái gì, lộ ra cười nhạt, sau đó từ chối nàng: "Không cần."

Chu Châu Anh cũng không kiên trì. Nhắm mắt theo đuôi đi theo Tiêu Tâm Nguyệt, thưởng thức cảnh trí xung quanh. Bất quá ngày mùa đông cũng không có cảnh đẹp gì, cây cối xung quanh đều trơ trọi, chỉ có hoa mai Lăng hàn bay bay trong gió.

Đi đi một hồi, nàng liền phát hiện không còn thấy đại lao và tiểu viện Tiêu Tâm Nguyệt ở đâu nữa: "Chúng ta đi xa như vậy có tốt không?"

Tiêu Tâm Nguyệt hỏi lại: "Để ngươi đi hơn hai bước, hô hấp nhiều không khí mới mẻ, không tốt sao?"

"Tốt thì có tốt, nhưng nơi này không có cái gì âm mưu chứ?"

"Ngươi có thể theo không kịp."

Chu Châu Anh da mặt dày: "Ta đây theo sát Thánh Nữ tỷ tỷ, ta tin Thánh Nữ tỷ tỷ sẽ không hại ta!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro