Chương 7: Rút chỉ vô tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Châu Anh không chỉ mặt dày vô sỉ, nàng còn đặc biệt cả gan làm loạn, nàng hướng phía Tiêu Tâm Nguyệt, túm lấy ống tay áo đối phương. Tiêu Tâm Nguyệt nhìn nàng, nàng liền mở to đôi mắt thủy linh linh, lộ ra biểu tình vô tội.

Tiêu Tâm Nguyệt hồi tưởng lại trước đó không lâu, nàng ấy ngồi trên đài cao, rũ mắt xuống, ánh mắt đạm mạc, không đem bất luận kẻ nào để vào mắt. Nàng lúc ấy lang tính còn chưa trừ, nhưng chỉ chớp mắt, nàng liền thành thật.

Tiêu Tâm Nguyệt nắm chặt nắm tay, nói: "Buông tay."

Chu Châu Anh bĩu môi, nghĩ thầm, nữ chủ quả nhiên rút chỉ vô tình, nếu không phải lúc trước nàng ôm mình kiểu công chúa, làm mình sinh ra ảo giác nàng có thể tin cậy, thì mình sẽ theo bản năng mà muốn thân cận nàng sao?

Vừa buông ra ống tay áo Tiêu Tâm Nguyệt, liền có mấy đệ tử đi từ chỗ ngoặt ra. Bọn hắn thấy Tiêu Tâm Nguyệt, sôi nổi khom mình hành lễ: "Thánh Nữ!"

"Hà tất khách khí như vậy, gọi ta sư tỷ là được." Tiêu Tâm Nguyệt ôn hòa nói.

Chu Châu Anh trừng lớn mắt. Nữ chủ chẳng lẽ là người hai mặt? Người này đối người khác ôn nhu hào phóng, nhưng lại đối chính mình thay đổi thất thường.

Bất quá cũng không thể trách nữ chủ, dù sao đối với kẻ thù đã diệt cả nhà mình, còn có thể khắc chế được tâm tư giết người cũng đã rất không dễ dàng.

Cho nên có đôi khi mang tiếng người danh môn chính phái thật sự rất thảm a, sẽ bị đủ kiểu người bắt cóc, đặc biệt là vị trí Thánh Nữ, phải trở thành người có đạo đức mẫu mực, mới tính là hoàn mỹ.

Chẳng lẽ Mạch Sơn phái lấy tiêu chuẩn thánh mậu tới yêu cầu Thánh Nữ?

Vài tên đệ tử vội nói: "Sao có thể gọi như vậy? Thánh Nữ sau này sẽ tiếp nhận vị trí chưởng môn, chúng ta không thể dĩ hạ phạm thượng. "

Nói xong, bọn hắn tò mò nhìn nữ ma đầu bên cạnh Thánh Nữ, sau đó phát hiện nữ ma đầu này một chút cũng không giống như trong lời đồn đáng sợ.

Đều nói Ma giáo giáo chủ tàn nhẫn độc ác, giết người như ma, cho nên bọn hắn cho rằng đó là một nữ nhân có tướng mạo chanh chua, ánh mắt độc ác.

Bọn hắn vô pháp đem người trước mặt có ánh mắt mượt mà thủy nhuận không hề nhuệ khí, dung mạo tú lệ, nhìn không ra nửa điểm ác độc tàn nhẫn, an tĩnh ngoan ngoãn như muội muội nhà bên cùng nữ ma đầu có quan hệ.

Chu Châu Anh hướng bọn hắn nở nụ cười xán lạn, trong đó có một đệ tử định lực không đư, da mặt mỏng, thấy nàng cười tươi nháo đến tâm thần nhộn nhạo, mặt đỏ bừng.

Tiêu Tâm Nguyệt tươi cười thân thiết: "Ta cũng không miễng cưỡng các ngươi, nếu các ngươi có việc, thì đi trước đi!"

Nhìn thân ảnh vội vàng rời đi của bọn hắn, Chu Châu Anh trong lòng cảm khái, nữ chủ thật không hổ được vạn mê, nhìn nụ cười này đi, mê đến các đệ tử đều thần hồn điên đảo.

Đây là mị lực của nữ chủ a!

Ngoài miệng lại nói: "Thánh Nữ tỷ tỷ, ngươi khí tràng quả nhiên cường đại, chỉ một câu cổ vũ thôi đã khiến bọn hắm bị dọa chạy mất."

Tiêu Tâm Nguyệt đi được hai bước, nghe thấy những lời này, quay đầu lại nắm lấy tay nàng, kéo đi: "Câm miệng, nhìn đường đi."

Chu Châu Anh cảm nhận được độ ấm ở lòng bàn tay truyền đến, trong lòng nghĩ nữ chủ là tổng tài bá đạo sao? Chỉ cho phép nàng nắm tay người khác, không cho người khác túm ống tay áo của nàng?

Nhưng đối phương là nữ chủ, nàng liền không cùng nữ chủ chấp nhặt.

Nàng một bên nhẹ nhàng theo sau, một bên sung sướng mà lung đưa tay.

Tiêu Tâm Nguyệt nhìn nàng, lại nhìn bàn tay mình cùng nàng đung đưa, thật lâu không nói gì.

Từ đại lao đi ra, lại đi dọc theo tiểu đạo u tĩnh một hồi, thẳng tới sắc trời tối xuống, Chu Châu Anh thấy đèn đuốc sáng trưng sơn cốc.

Mạch Sơn phái thành lập bên trong dãy núi Mạch Sơn, trừ bỏ đệ tử môn phái, thì bên ngoài còn rất nhiều bá tánh dựa vào Mạch Sơn để sống. Bởi vậy ban ngày nơi này rộn ràng náo nhốn nháo, ban đêm đèn đuốc sáng trưng, tựa như ban ngày.

Chu Châu Anh hít một hơi thật sâu.

Hoàn cảnh như này, làm sao nàng vượt ngục đây? Sợ là chỉ vừa chạy được vài bước, đã bị bắt trở lại rồi!

Tiêu Tâm Nguyệt không biết được suy nghĩ trong lòng nàng, mang theo nàng, đi qua thác nước, đi lên bậc thang, đi vào một tòa sân viện tựa vào núi.

Nơi này hoàn cảnh thanh u, một hàng hoa mai xinh đẹp, xuyên qua biển hoa mai đang bay, đó là trước đường.

Trước đường rộng mở, trái phải hai bên có một hành lang, bên trái là huyền nhai vách đá, cùng một lương đình có thể ngắm thác nước chi cảnh, còn bên phải có một hoa viên, cùng mấy gian nhà ở lớn.

Sau phòng ở có một con đường nhỏ uốn lượn lên núi, nhưng không biết trên núi có cái gì.

Bất quá, dù nơi này thanh u cổ xưa như thế nào cũng không che giấu được nó là được chọn từ hoa cúc lê đại lượng, gỗ đỏ làm thành cửa sổ, gia cụ thật tốt, một cổ hơi thở thổ hào đập vào mặt.

Chu Châu Anh hỏi: "Thánh Nữ tỷ tỷ, Mạch Sơn phái dựa vào cái gì mà nuôi sống được nhiều người như vậy."

Nàng trước kia xem phim võ hiệp vẫn luôn nghi hoặc điều này, bang phái còn không phải là xã hội đen ở cổ đại sao, cả ngày đánh đánh giết giết, không làm chính sự, vậy bọn hắn dựa vào cái gì có thể nuôi sống được nhiều người như vậy?

Tiêu Tâm Nguyệt hỏi ngược lại: "Vậy Thiên Cơ giáo dựa vào cái gì mà nuôi sống được nhiều giáo chúng như vậy?"

Chu Châu Anh không chút suy nghĩ: "Vào nhà cướp của?"

Tiêu Tâm Nguyệt bị nghẹn, cảm thấy chính mình hỏi cũng như không. Nàng nói: "Ngươi nhọc lòng nhiều như vậy làm gì? Tóm lại không phải làm chuyện mờ ám, hoặc là cưỡng đoạt để được tiền."

"Nga."

Chu Châu Anh nghĩ thầm: Cũng đúng, ở hiện đại xã hội đen vì muốn che giấu đều sẽ mở công ty, nói vậy những bang phái này cũng làm buôn bán đi?

"Nơi này là đây vậy?"

"Chỗ ta ở."

Chu Châu Anh: "Ngươi không phải ở kế bên nhà lao sao? Ngươi rốt cuộc có bao nhiêu chỗ ở?"

"Ta đã nói rồi, nơi đó là vì để trông coi ngươi nên mới tạm thời xây lên."

Chu Châu Anh cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng nàng bị biệt thự xa hoa của Tiêu Tâm Nguyệt dọa sợ, không rảnh nghĩ nhiều.

Nguyên lai Mạch Sơn phái có tiền như vậy a? Nàng dứt khoát không vượt ngục nữa, ăn vạ Mạch Sơn phái, chẳng sợ là ngồi tù, cũng không lo thiếu ăn thiếu mặc!

Nàng chỉ dao động trong chớp mắt, rất nhanh tỉnh táo lại: Không được, ta là thanh niên có chí tiến thủ, làm sao có thể sa vào hưởng lạc, bị viên đạn bọc đường này làm lu mờ ý chí chiến đấu?!

Tiêu Tâm Nguyệt đẩy cửa một gian nhà, nói: "Ngươi ở gian nhà này."

Chu Châu Anh thu hồi tạp niệm, chạy chậm vào nhà, thấy nơi này có một cái giường lớn được làm từ gỗ đỏ, có gối mền, chăn gấm, nàng hận không thể lập tức bay lên ngủ liền.

Đối diện giường lớn là thư án cùng một kệ sách, phía trên chỉ để một ít đồ vật, cũng không có gì nữa. Mà cách gian phòng này, là phòng tắm. Cách hai gian này nữa tất nhiên là tiểu thính dùng để ăn cơm uống trà.

Nàng chậm rãi phản ứng lại: "Thánh Nữ tỷ tỷ nói, ta ở chỗ này sao?"

"Ân."

Chu Châu Anh vừa mừng vừa sợ: "Sẽ không đem ta về nhà lao nữa?!"

Nàng đây là ra tù?!

Hạnh phúc tới quá đột ngột, có loại cảm giác không chân thật!

"Ngươi muốn về lại nhà lao?"

Chu Châu Anh vội vàng xua tay: "Không không không, ta chỉ là nghĩ, ta ở đây rồi, thì Thánh Nữ tỷ tỷ ở đâu?"

"Phòng ta bên cạnh." Tiêu Tâm Nguyệt cười như không cười nhìn nàng, "Ngươi chẳng lẽ cho rằng ta đem chỗ này nhường cho ngươi sao?"

Chu Châu Anh cuối cùng cũng thấy chỗ không đúng. Nếu Tiêu Tâm Nguyệt vì trông coi nàng, cố ý để người dựng lên chỗ ở tạm thời, vậy giờ nàng đến ở đây, cũng là để thuận tiện Tiêu Tâm Nguyệt giám thị nàng a!

Chuyện đơn giản như vậy, sao lúc trước nàng không chịu cẩn thận suy nghĩ vậy cà?

Nàng bừng tỉnh đại ngộ: " Ta hiểu, cái này gọi là dời phạm nhân đi chỗ khác, vì để đề phòng trường hợp có người đến cứu viện thăm dò kỹ càng hoàn cảnh đại lao sau đó đến cướp ngục! Cho nên mới đem ta dời đến nơi có phòng thủ nghiêm ngặt nhất, xem như thần tiên tới, ta có chạy đằng trời cũng không thoát được!"

Nữ chủ quả nhiên nhìn xa trông rộng, nhìn xa hiểu rộng, thật không hổ là nhân vật có nhân khí trong nguyên tác!

Tuy nói nàng là tù nhân, nữ chủ nghĩ ra thủ đoạn cũng là để đối phó nàng, nhưng vì sao nàng lại cảm thấy chính mình sắp luân hãm vào mị lực của nữ chủ đây?

Nàng không phải là run M đó chứ, hoặc là mắc hội chứng Stockholm đi?

Tiêu Tâm Nguyệt thần sắc phức tạp, cuối cùng mắng câu: "Tự cho là thông minh." Liền xoay người rời đi.

Chu Châu Anh không cảm giác được nàng phẫn nộ, nhưng lại nghe ra được một tia bất lực.

Nàng dựa vào khung cửa, nhìn Tiêu Tâm Nguyệt đi vào gian phòng bên cạnh, sau đó hỏi: "Thánh Nữ tỷ tỷ, chỉ có hai người chúng ta ở đây thôi sao? Ngươi không có tỳ nữ hả?"

Đáp lại nàng là tiếng đóng cửa đầy quyết đoán của Tiêu Tâm Nguyệt.

Chu Châu Anh sờ sờ cái mũi.

Chính mình có làm người khác ngại như vậy sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro