Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tả Từ thực mau liền từ phòng bếp đi ra.

Trên má ôn nhuận trắng nõn của cô cũng phủ một chút màu đỏ khả nghi, nhấp môi dưới: "Nhan Tri, tới ăn cơm."

Nhan Tri còn có điểm choáng váng, đỏ mặt: "Được, tốt."

Tả Từ cũng có chút thẹn thùng, nhưng cô dù sao cũng là người lớn tuổi hơn, luôn là muốn chiếu cố nàng nhiều một ít, một bên gắp đồ ăn cho nàng, một bên dặn dò nàng: "Em ăn nhiều một chút. Ở trong trường học cũng không cần ăn quá ít, nữ hài tử quá gầy, đối với thân thể không tốt."

Nhan Tri dùng sức gật đầu, gương mặt nóng bảng, còn là nhịn không được cười: "Em biết em biết em biết."

Nàng là đang nằm mơ sao?

Vậy làm giấc mộng này đừng bao giờ tỉnh lại đi.

Tả Từ nhìn thấy bộ dáng nàng cúi đầu cười, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa xuống, đã lâu không cùng nàng ngồi đối diện nhau ăn cơm, giữa lúc hoảng hốt thật giống như trở lại thời điểm Nhan Tri học mười hai, tiếng nữ hài trẻ tuổi ôn ôn nhuyễn nhuyễn nói chuyện, tiếng che miệng cười cười, lấp đầy phòng ở trống không này.

--------- cũng lấp đầy tâm cô.

Cơm nước xong, Nhan Tri nhìn nhìn thời gian, không thể không nói: "Em phải về nhà......."

Tả Từ sửng sốt một chút: "Nga, đúng, hôm nay là 30, nhanh chạy về nhà."

Nhan Tri đứng lên, đi ra ngoài vài bước, lại quay trở lại, nhón chân ôm Tả Từ một chút: "Em, Em đi đây."

Tả Từ cúi đầu, nhìn thấy tai nàng đỏ lên, không khỏi cười cười....... Đứa nhỏ này, tại thời điểm đòi được hôn môi lớn mật như vậy, chính là hiện tại lại thẹn thùng như vậy a, thật đáng yêu a.

Nhan Tri bị gió lạnh thổi về đến nhà, nhiệt độ trên má giảm đi một chút.

Thường lệ về nhà là bị mẫu thân mắng một trận, hỏi nàng mỗi ngày chạy ra bên ngoài làm gì, như thế nào đều suốt ngày ở bên ngoài, rồi sau đó liền thấy đệ đệ cùng tiểu muội muội ở bên hành lý nàng, may mắn không đụng vào sách của nàng, chỉ là nhìn trúng một bộ quần áo của nàng, mặc ở trên người không buông tay, Nhan Tri không so đo cùng nàng, chỉ là nhàn nhạt nhìn nàng một cái, đem sách của mình đặt ở một bên, lại nhìn nhìn bình giữ ấm hồng nhạt ở trong balô, làm bạn với nàng từ cấp ba lên đến đại học, sơn bên ngoài đều tróc hết, có chút xấu. Bất quá như vậy cũng tốt, không cần bị người khác để ý.

Nàng rót một ly nước uống, ấm áp.

Một bữa cơm tất niên ăn cũng là không an ổn, phụ thân lại đi bài bạc, tựa hồ còn trộm tiền riêng mẫu thân giấu đi, hai người vung tay đánh nhau, Nhan Tri thần tình lạnh lùng ở một bên, còn bị mẹ nàng lúc nổi nóng quăng cho một cái tát, mắng nàng không có lương tâm.

Nàng cũng không có động, cũng không có trốn tránh, tay bị cầm đau cũng không có cảm giác gì, chỉ là nhìn pháo hoa ngoài cửa sổ phát ngốc....... Thật là, đều quên tìm Tả lão sư xin số điện thoại, bằng không hiện tại còn có thể gửi tin nhắn cho cô.

Cô đang làm cái gì đây?

Nàng...... Muốn đi xem cô.

Nàng còn nhớ rõ mùa đông hai năm trước, một cái chớp mắt đẩy cửa ra kia, nàng thấy Tả Từ một mình ở nhà, phòng khách mở ra đèn bàn ấm áp, ánh đèn ôn nhu cũng tịch liêu, khi đó Tả lão sư đang uống rượu đi...... Cô hẳn là cũng sẽ tĩnh mịch đi?

Nhan Tri lại lần nữa trộm chạy ra khỏi nhà, thời điểm ở giữa gió lạnh chạy như điên ấy, nàng cảm giác thời gian đang lùi lại, giờ phút này cùng lúc ấy dần dần hợp thành một.

Bất đồng duy nhất chính là, nàng chạy đến nhà cô, thời điểm mở cửa đi vào, Tả Từ đang bưng ly rượu, đứng ở trước cửa sổ, ngắm nhìn ánh đèn của vạn gia đình trong thành phố nhỏ này, bóng dáng mảnh khảnh mà tịch liêu.

Tả Từ xoay người, thời điểm thấy nàng rõ ràng là kinh ngạc, ánh mắt luôn luôn thanh đạm hơi hơi tối xuống, chỉ là lần này cô không có uống say, tựa hồ còn thực thanh tỉnh, chỉ cười cười với nàng: "Tri Tri, em đã đến rồi a."

Nhan Tri nghe cô không có ý tứ trách nàng lại chạy tới, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, đi qua, từ trong túi móc ra một bọc hạt dẻ ngào đường: "Ân...... Ăn sao?"

Tả Từ cười cười, bỏ ly rượu xuống, nghiêng nghiêng dựa ở trên tường, đại khái là do uống rượu xong, người luôn luôn ôn hòa khắc chế, giờ phút này lại có loại phong tình biếng nhác mệt mỏi: "Mua trên đường sao?"

Nhan Tri gật gật đầu: "Cô đã ăn cơm chiều chưa?"

"Ân, đã ăn."

Nhan Tri quay đầu lại nhìn một chút, trên bàn chỉ để hai ba đĩa đồ ăn, rõ ràng là giữa trưa còn dư lại, nàng nhíu mày: "Cô sao lại có thể ăn cái này?"

Tả Từ không sao cả lắc đầu: "Một mình. Thói quen."

Nhan Tri tiến lên một bước ôm lấy cô, mặt dựa vào trên vai cô: "Về sau sẽ không để cô một mình."

Tả Từ ngẩn ra: "Tri Tri?"

Nhan Tri nhấp môi dưới, nhón chân, nhanh chóng ở trên môi cô mút hôn một chút: "Em nói, về sau em sẽ không lại để cô phải một mình."

Nàng ôn nhu mà kiên định lập ra lời hứa, chính là qua thật lâu thật lâu, cũng chưa chờ đến Tả Từ đáp lại, nàng có điểm ngượng ngùng, lui về sau một bước, lại một cái chớp mắt bị nữ nhân gắt gao giữ ở trong ngực.

Nữ hài ngẩng đầu: "Em..... Ngô......."

Lời chưa nói xong đều bị bao phủ ở môi lưỡi ôn nhu.

Tả Từ cúi đầu hôn môi nàng.

Nụ hôn này là khác so với cái hôn ôn nhu mộng ảo của thiếu nữ, nóng bỏng mà nhiệt liệt. Nhan Tri bị môi nàng làm cho nóng lên, ưm một tiếng, thiếu chút nữa không đứng vững muốn té ngã, may mắn Tả Từ một phen ôm lấy eo nàng, đôi môi mang theo một chút cảm giác áp bách liền áp xuống, là ôn nhu mà cường thế. Tâm Nhan Tri muốn loạn thành một đoàn, trong tim trong mắt đều chỉ có người phía trước này, nắm góc áo cô, lần đầu tiên kêu tên cô: "Tả....... Tả Từ........"

Tả Từ thấp thấp ừ một tiếng, tay ôm nàng càng chặt. Cánh môi cô một tấc một tấc vuốt vè môi nữ hài, rồi sau đó nhẹ nhàng cạy ra một góc, như là liếm mút được mật hoa ngọt nhất của mùa xuân. Thì ra....... Thì ra đây là hương vị của Tri Tri a.......

Thẳng đến Nhan Tri có chút hô hấp không thuận, Tả Từ mới buông tay ra, nhìn cánh môi nữ hài phấn nộn phiếm thủy quang phát ngốc: "Tôi......"

Nhan Tri dùng sức nhấp môi dưới, cảm giác được tim đập điên cuồng gia tốc, nhẹ giọng hỏi cô: "Cô....... Cô vì cái gì sẽ đối với em như vậy?"

Là bởi vì thích sao?

Có thể có một chút sao...... liền một chút thích là đủ rồi.

Tả Từ làm như thở nhẹ ra một hơi, thanh âm trầm xuống: "Thực xin lỗi....... Là tôi, không khống chế được."

Nhan Tri có điểm kinh ngạc ngẩng đầu, đôi con ngươi đẹp kia đong đầy thương tâm cùng mất mát: "Ý của cô là....... Cũng chỉ là nhất thời xúc động sao?"

Tả Từ sửng sốt, thực mau giải thích: "Không phải, Không phải ý này......"

Thanh âm nữ hài càng thấp, lỗ tai nàng hồng thấu: "Vậy là có ý gì?"

Trong phòng bỗng nhiên an tĩnh vài giây, các nàng dựa vào rất gần rất gần, ánh đèn liền đem bóng dáng đều in đến trên tường, liền bóng dáng cũng ôn nhu dao triền ở bên nhau.

Nhan Tri ngừng thở, nghe được tim của mình càng nhảy càng nhanh, nàng chờ mong đáp án mình muốn, chính là thật lâu cũng không chờ đến, nàng lại bắt đầu khẩn trương lên.

Thẳng đến nàng ngẩng đầu, đụng phải một đôi mắt ôn nhu mỉm cười kia, môi mới vừa giật giật, còn chưa nói ra lời, môi Tả Từ ấm áp mềm mại lại hạ xuống dưới, ôn nhu dán lên cánh môi nàng, nhẹ giọng cười nói: "Ý là thích em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro