Chương 17 (Hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa đông này là mùa đông vui sướng nhất từ lúc Nhan Tri chào đời cho tới nay.
Buổi sáng mỗi ngày nàng ra cửa, mang theo sách cùng bài tập đến nhà Tả Từ, có đôi khi nàng làm chuyện của mình, Tả Từ ở bên cạnh xem tạp chí, một ngày liền trôi qua như vậy.

Nàng vẫn là không dám cùng Tả Từ thân cận quá, ngẫu nhiên muốn hôn môi, cũng bất quá là lướt qua liền ngừng, Tả Từ cũng tựa hồ tìm về ôn hòa quạnh quẽ ngày thường, không có còn nồng đậm nhiệt liệt như đêm giao thừa vậy.

Nghỉ đông kết thúc quá nhanh, Nhan Tri phải đi học.

Ngày đi, Tả Từ đưa nàng đến nhà ga, nhìn Nhan Tri mặc áo khoác màu trắng cô mua cho nàng, tươi cười ấm áp: "Tri Tri của chúng ta mặc quần áo màu trắng rất đẹp."

Nhan Tri lại cười không nổi, vành mắt hồng hồng, cúi đầu hỏi: "Cô sẽ nhớ em sao?"Tả Từ không trả lời vấn đề của nàng, chỉ nhẹ nhàng sờ sờ đầu nàng: "Được rồi, phải lên tàu."

Nhan Tri trầm mặc gật gật đầu, kéo hành lý đi ra ngoài.

Đi được vài bước, quay đầu lại, phát hiện Tả Từ không đi, liền đứng ở tại chỗ nhìn nàng.

Hốc mắt nàng đau xót, nước mắt suýt nữa rơi xuống, vì thế hít sâu một hơi, lại đi về phía trước. Chờ đi tới cổng soát vé, nàng lại quay đầu lại, cách đám đông, nàng thấy Tả Từ vẫn như cũ ở tại chỗ, mỉm cười chăm chú nhìn nàng.

Nước mắt rốt cuộc vô pháp khống chế chảy xuống.

Chờ Nhan Tri tiến vào, Tả Từ đứng ở trong gió, nhẹ nhàng cười một chút, thấp giọng nói: "Đi rồi a."

Cô kéo kéo áo khoác, đón gió trở về, tựa hồ nhìn không thấy Nhan Tri, cô rốt cuộc có thể tìm về bình tĩnh, lầm bầm lầu bầu: "Vẫn là...... Vẫn là quá hấp tấp."

Rốt cuộc Tri Tri còn quá nhỏ, cô ở thời điểm hết thảy còn chưa có xác định được, hôn nàng một chút a.

Bởi vì cô đơn lâu quá đi.

Lúc cô nghe được Nhan Tri nói, sẽ không lại để cô một mình...... Tim cô chợt rung động.

Cô mất không chế.

Bỗng nhiên liền rất muốn hôn nàng...... Thậm chí muốn vĩnh viễn đem nàng ôm ở trong ngực.

Bất quá........ Hiện tại cô bình tĩnh lại, nhịn không được cười cười khi đó mất lý trí.

Cô biết đại học đối với hài tử trẻ tuổi có ý nghĩa gì, hoạt động muôn màu muôn vẻ, bằng hữu trời Nam đất Bắc, Tri Tri ở đại học sẽ nhìn thấy rất nhiều rất nhiều người đi.

Bất quá không quan trọng, cô lại ở chỗ này, sẽ ở tại chỗ chờ nàng.

Năm hai sinh hoạt so với năm một bận rộn hơn, mỗi ngày Nhan Tri đều vội đến ngủ không đủ, mỗi ngày đều cố gắng rút ra thời gian gọi điện thoại cho Tả Từ. Về sau điện thoại rớt xuống nước hỏng rồi, có hai ngày không liên hệ được với Tả Từ, nàng gấp muốn khóc, vẫn là nhớ tới phòng máy tính ở trường có thể lên mạng, mới chạy nhanh đến nhắn tin cho Tả Từ.

Tả Từ vẫn là bộ dáng thanh đạm ôn hoà: "Ân, không quan trọng, học tập của em quan trọng nhất."

Nhan Tri nhận được trả lời của cô, trong lòng thả lỏng rất nhiều lại có chút mất mát: "Cô..... Em không tìm cô, cô đều sẽ không tức giận sao?"

"Ân, không có việc gì. Tôi biết em bận."

Nhan Tri nói không rõ trong lòng là cái tư vị gì.

Giống như mấy năm gần đây, người đắm chìm trong tình yêu say đắm chỉ có nàng, mà Tả Từ trước sau là thanh tịnh bình tĩnh, thong dong đạm nhiên.

Loại nôn nóng bất an này là nàng khổ sở trong lòng, nhưng nàng không muốn cách một cái màn hình nói những việc này với Tả Từ, nàng chờ mong nghỉ hè....... Nghỉ đông quá ngắn, chờ nghỉ hè tới rồi, nàng liền có thể cùng cô ở bên nhau, thật lâu thật lâu.

Chính là trước kỳ nghỉ một ngày, lão sư ở phòng thí nghiệm bỗng nhiên gọi điện thoại cho nàng, để nàng nghỉ hè ở lại trường học làm thực nghiệm.

Nhan Tri không thể không đáp ứng, đứng ở trên sân thượng tòa thực nghiệm gọi điện thoại cho Tả Từ, ở trong gió khóc lớn: "Em...... Em không về được. Lão sư của em để em ở lại làm thực nghiệm......."

Tả Từ rất có kiên nhẫn trấn an nàng: "Không cần thương tâm a, Tri Tri. Thực mau liền Quốc Khánh, Quốc Khánh em cũng có thể về nhà."

Nhan Tri nghẹn ngào: "Cô cho rằng em chỉ là muốn về nhà sao...... Em......"

Nàng khóc lóc khóc lóc, bỗng nhiên nói không được nữa, điện thoại còn chưa nói vài câu, liền nghe được sư huynh sư tỷ dưới lầu gọi tên nàng, nàng thấp thấp xoa xoa nước mắt: "Em đi về trước, em còn việc ở phòng thí nghiệm, lúc sau lại nói."

Vài ngày sau, nàng ở phòng thí nghiệm suốt đêm suốt đêm, lão sư làm một cái thực nghiệm lớn gần ra kết quả, yêu cầu có người thời thời khắc khắc trông chừng.

Nàng là sinh viên khoa chính quy nghe lời lại ngoan ngoãn thật sự là người tốt nhất chọn được. Nhan Tri đối với loại chuyện này không thèm để ý, cũng không cảm thấy có hại với mình, trên người nàng có loại thuộc tính gần như 'si', bắt đầu làm là luôn quên hết tất cả.

Thẳng đến di động của nàng vang lên, nàng nhìn thấy cái tên nàng tưởng niệm đã lâu, ấn bắt máy: Tả....... Tả lão sư."

Tả Từ ở bên kia điện thoại cười cười: "Tri Tri a, trường học của em có cái cửa nam, còn có cái cửa bắc, cửa nào cách ký túc xá của em gần nhất a?"

"Từ cửa bắc......." Nhan Tri sửng sốt một chút: "Cô như thế nào sẽ biết? Cô ở đâu!"

Tả Từ phụt một tiếng cười ra: "Em nói đi, đồ ngốc."

Nhan Tri vui sướng muốn nhảy dựng lên, nàng tìm sư huynh sư tỷ xin nghỉ, nói có người tới xem nàng.

Sư tỷ trêu chọc nàng: "Có phải bạn trai tới hay không, cao hứng thành cái dạng này?"

Nhan Tri đã chạy ra, thanh âm từ trong gió truyền đến: "Không, là bạn gái."

Nàng từ toà thực nghiệm chạy ra, thời điểm chạy đến ký túc xá, vừa vặn nhìn thấy thân ảnh ôn nhu sạch sẽ kia, nàng hét lên một tiếng nhào qua, còn chưa kịp nói đã rơi lệ trước: "Tả lão sư...... Sao cô lại ở đây?"

Tả Từ tiếp được nàng, cười lau nước mắt cho nàng: "Tới xem em a, ngoan, không khóc."

Nhan Tri khóc lóc cười rộ lên, vừa lúc có bạn học quen thuộc đi qua, chào hỏi với nàng, hỏi nàng: "Là tỷ tỷ cậu sao?"

Nhan Tri cười, nàng sợ đáp án làm Tả Từ thẹn thùng, chỉ chớp chớp mắt: "Các cậu đoán thử."

Tả Từ cười không nói chuyện, có chút mất mát rủ mắt xuống.

Nhan Tri không có chú ý tới, chỉ sốt ruột đi đặt khách sạn bên ngoài trường học.

Đây là khoảng thời gian vui vẻ nhất từ khi nàng vào đại học đến nay đi, mỗi ngày sáng sớm đi vào phòng thí nghiệm, buổi tối 10 giờ đi khách sạn bên ngoài trường học, khi đó Tả Từ đã tắm rửa xong, liền ngồi ở bên cửa sổ đọc sách, toàn bộ trong phòng đều là mùi hương độc hữu của cô, thanh đạm ôn nhu.

Nhan Tri ban đầu còn không dám làm càn, cùng cô tách ra ngủ ở một giường đơn, chờ tới trước một ngày Tả Từ phải đi, nàng lại lớn mật chui vào ổ chăn cô, ôm cô nói chuyện, nói nói lại bắt đầu rớt nước mắt.

Tả Từ nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai nàng: "Làm sao vậy a, Tri Tri?"

Nhan Tri không nói lời nào, chẳng lẽ lại kêu cô ở lại sao.

Không, nàng không thể.

Nàng còn quá nhỏ, thời điểm khai giảng Tả Từ còn nói phải trả tiền cho nàng, bất quá bị nàng cự tuyệt.

Học kỳ này nàng miễn cưỡng có thể nuôi sống chính mình, chính là còn chưa đủ, thực không đủ.

Ngày hôm sau, Tả Từ không cho phép nàng tiễn, rất sớm liền đi rồi.

Cô để chính mình đứng ở tại chỗ chờ người kia, tuyệt đối không cho phép Nhan Tri nhìn cô đi.

Từ năm hai đến năm bốn, kỳ nghỉ đông cuối cùng của đại học kia, Nhan Tri ra khỏi tàu, ánh mắt đầu tiên liền thấy Tả Từ.

Cô đứng ở trong tuyết rơi đầy trời, lẳng lặng chờ nàng.

Ba năm, mặc kệ khi nào, chỉ cần nàng trở về, cô đều là tư thái tương đồng ôn nhu chờ nàng.

Nhan Tri nhào qua nắm tay nàng, trong lòng nàng đã có một cái bí mật không lớn không nhỏ, chính là hiện tại nàng còn không nghĩ nói cho cô, nàng muốn cho cô kinh hỉ.

Tả Từ cười trêu chọc nàng: "Năm nay không khóc?"

Nhan Tri lắc đầu, ngữ khí vui sướng mà kiêu ngạo: "Em mới không cần."

Chờ nàng để tốt hành lý, Tả Từ mang theo nàng dạo phố, chỉ là lúc này đây, Nhan Tri kiên trì không muốn cô trả tiền.

Nàng mua cho cô một cái áo lông vũ màu trắng, một đôi ủng đinh, còn có mũ len, cũng không biết tiền nàng từ đâu ra.

Trở về đến nhà, Tả Từ thực nghiêm túc giáo dục nàng: "Nói xem, tốn bao nhiêu tiền, tôi chuyển cho em."

Nhan Tri cười hì hì nhào qua ôm nàng: "Không nói cho cô....... Em, em đã bắt đầu kiếm tiền."

Nàng ở phòng thí nghiệm của lão sư làm 3-4 năm, Rốt cuộc nắm chắc cơ hội ở lại, được người hợp tác với lão sư nhìn trúng, sau tốt nghiệp trực tiếp tiến vào công ty đối phương. Học kỳ này đã bắt đầu thực tập, tiền lương thực tập so với tiền lương chính thức của rất nhiều người còn cao hơn. Chỉ là cái này, nàng vẫn luôn không nói với Tả Từ.

Tả Từ cười: "Kiếm tiền làm cái gì?"

Nhan Tri ngữ khí trầm xuống, nhìn đôi mắt cô: "Kiếm tiền nuôi cô."

Tả Từ nhẹ nhàng cười ra tiếng: "Em a."

Nhan Tri dựa qua, mút hôn môi cô, lần đầu tiên nghiêm túc tỏ tình: "Tả Từ, em có thể thích cô sao?"

Nhiều năm như vậy, nàng chưa từng nói qua lời thích với cô.

Trước khi nàng chân chính lớn lên, trước khi nàng có năng lực thích cô, yêu cô.

Tả Từ nhìn thấy đôi mắt nàng phản chiếu ra bóng dáng bản thân, biểu tình cũng trở nên ôn nhu.

Nàng không nhà để về, mà cô lẻ loi một mình, ở đêm đông rét lạnh, hai ngọn lửa nho nhỏ, hội tụ thành một chiếc đèn.

Nữ hài tử trẻ tuổi a..... Cô cho nàng ôm ấp cùng làm bạn, lại trước nay không dám trói buộc nàng. Nhưng cô biết trong lòng chính mình có chờ mong, nhìn nàng càng ngày càng tốt, cũng có mất mát, sợ nàng có một ngày sẽ quên đi chính mình.

Cô đi trường học của nàng nhìn nàng, nhìn thấy nàng được nam hài xa lạ đến gần, nhìn thấy nàng được xin phương thức liên hệ, nhìn thấy bộ dáng nàng tỏa sáng trong đám người...... Trong lòng không phải không có mất mát. Nhưng cô chỉ ở tại chỗ chờ nàng.

Nếu nàng còn thích cô, thì cô vẫn sẽ luôn ở chỗ này.

Nếu nàng về sau thích người càng tốt, càng ưu tú hơn, càng thích thế giới rộng lớn kia hơn, thì cô sẽ chỉ cười nhìn nàng đi thôi.

Chính là...... Cô cũng không biết.

Nguyên nhân Nhan Tri nỗ lực sáng lên như vậy, cũng chỉ là vì muốn cô nhìn đến.

Ngoài cửa sổ có thanh âm pháo hoa nổ, cô nghe thấy thanh âm chính mình: "Đương nhiên. Tôi chờ em, thật lâu."

Nhan Tri chờ đến cô trả lời, trong ánh mắt sáng lên ánh sáng so với pháo hoa càng thêm diễm lệ: "Vậy cô...... Cô theo em đi sao?"

Tả Từ cười, lấy chóp mũi chạm chạm chóp mũi nàng: "Đương nhiên a. Tôi một mình, em đi đâu, tôi liền đi theo em."

Thời gian bước vào một năm mới.

Ái nhân chưa lão, thời gian vừa lúc.

-Hoàn-

( Hoàn được một bộ nữa rồi, bộ này siêu ngắn haha, có chỗ nào sai sai kì kì mọi người nói cho mình biết nha)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro