Chương 6: Cô hợp khẩu vị tôi hơn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần thứ tư gặp mặt hồ ly tinh. Rốt cuộc Trì Gia đã sáng tỏ cái gì gọi là oan gia ngõ hẹp.

Nếu như không ngẩng đầu lên, Cảnh Nhuế vẫn không biết Trì tiểu thư có thể nói chuyện nhỏ nhẹ như vậy.

Dáng vẻ tươi cười trên mặt của Trì Gia vốn cứng nhắc, về sau thu lại.

Nàng nhìn Cảnh Nhuế tựa lưng ngồi vào sô pha đơn phía đối diện, trong lúc nhất thời không biết nên ngồi xuống hay không. Xoắn xuýt một hồi, Trì Gia vẫn là không chịu ngồi xuống.

Cái bánh trên trời vẫn là chưa tự nhiên rơi xuống, thế mà lại rơi xuống vị Cảnh tiểu thư này, Trì Gia không rõ tình huống gì đang xảy ra, nàng không thể tưởng tượng nổi mà hỏi Cảnh Nhuế, "Cô có ý tứ gì?"

Cảnh Nhuế vẫn như cũ ngẩng đầu, "Cô ngày thường đều trò chuyện với khách hàng như thế này sao?"

Trì Gia kéo ghế sô pha sang một bên,  ngồi xuống.

Tỷ lệ đặt hàng của nàng là cao nhất trong số các nhà thiết kế AS, bình thường trò chuyện với khách hàng đều thao thao bất tuyệt. Nhưng lúc này đối mặt với Cảnh Nhuế đang ngồi đối diện, Trì Gia ngoài trừ im lặng, vẫn là im lặng.

“Tại sao Cảnh tiểu thư lại tìm tôi?” Trì Gia cuối cùng chịu mở miệng, lộ ra nụ cười thương mại chuyên nghiệp.

Vốn nghe nói có khách gọi điện đến tự mình đặt hàng, Trì Gia mừng quá xém chút nữa không tìm ra được đường đi, kết quả nhìn sắc mặt khách hàng thì tựa như bị dội một gáo nước lạnh từ đỉnh đầu xuống.

Cảnh Nhuế cười nói, "Tôi đối với cô quen thuộc hơn, tính toán lý do ư?"

Mỗi lần nhìn thấy Cảnh Nhuế cười như vậy, trong nội tâm của Trì Gia cảm thấy không nói thành lời.

Các nàng là loại quan hệ nào? Họ Cảnh giúp nàng đưa tiễn một người bạn trai. Trì Gia rất mạnh mẽ, ấn tượng đầu tiên thì không tốt, về sau rất khó để lấy thiện cảm, ví dụ như vị Cảnh tiểu thư này.

"Tôi chọn cô vì...." Cảnh Nhuế nói xong, nghiêng người về phía Trì Gia, ánh mắt đánh giá khuôn mặt của nàng, nói khẽ, "Cô hợp khẩu vị của tôi hơn."

Cảnh Nhuế chỉ rõ muốn Trì Gia, đích thực là vì thích ý tưởng thiết kế của Trì Gia, đủ sáng tạo.

Trì Gia bị Cảnh Nhuế nhìn chằm chằm, đột nhiên một hồi cảm thấy không được tự nhiên.

Cùng nữ nhân nói chuyện, có cần phải giở giọng tán tỉnh như vậy không?! Hồ ly tinh quả thật có khác, nếu đổi lại là nhà thiết kế nam đang ngồi cùng nàng, đoán chừng đã bị tiếng cười trêu chọc của hồ ly tinh làm mềm nhũng chân.

Bất quá, đích thực là xinh đẹp. Ngồi trong công ty thu hút không biết bao nhiêu người, được gọi là quá hấp dẫn con mắt.

"Trì tiểu thư, phí thiết kế không là vấn đề." Cảnh Nhuế nói thẳng thắng, đặt tách trà trong tay xuống bàn, "Nếu như cô không có hứng thú, quên đi a, tôi còn việc cần phải làm."

Dứt lời, Cảnh Nhuế cầm lấy túi xách, chuẩn bị rời khỏi.

Phí thiết kế.

Nói chuyện dính đến tiền bạc, liền dễ dàng khiến Trì Gia không bình tĩnh.

"....!!!" Đột nhiên Trì Gia kéo tay Cảnh Nhuế lại, tốc độ phản ứng kinh người.

"Ừ?" Cảnh Nhuế nhìn xem Trì Gia vội vàng nắm lấy tay nàng.

Trì Gia là người phụ nữ tự nhận mình đã bị đồng tiền làm mờ con mắt, nàng vừa mới lợi dụng thời gian không phẩy mấy giây kia, để tính toán nhanh số tài khoản trong đầu: Nếu ký với Cảnh Nhuế, có thể nhận từ đơn hàng này khoảng bốn phần trăm hoa hồng, một người lái xe thể thao hàng chục vạn ra tay nhất định xa xỉ, bốn phần trăm hoa hồng tuyệt đối có khả năng thành.

Mặt khác, còn có phí thiết kế.

Trì Gia chán ghét Cảnh Nhuế là thật, nhưng không cần phải cùng với tiền bạc gây khó dễ. Hơn nữa, bởi vì Cảnh Nhuế nàng mới bị rút hết túi tiền, lúc này chính là thời điểm thích hợp để đem tiền kiếm về.

Trì Gia cắn răng một cái, dẹp bỏ những cái khó chịu, cố gắng nở nụ cười có thể xem ngọt ngào, "Tôi.... Có hứng thú."

"Trì tiểu thư, tôi yêu cầu rất cao về thiết kế. Cô phải chuẩn bị tâm lý."

"Yên tâm, chúng tôi là người chuyên nghiệp."

Trước mắt, Trì Gia rốt cuộc cũng hiểu thấu đáo toàn bộ ý tứ của Cảnh Nhuế. Cứ như vậy, nữ nhân mà Trì Gia ghét nhất, giờ đã trở thành "Bên A" buộc nàng phải nâng trong lòng bàn tay. Chuyện này chính là việc khởi đầu của mọi nguồn đau khổ.

Yêu cầu của Cảnh Nhuế là sửa sang lại quán cà phê, không gian cần thiết kế tương đối lớn để phát huy sức sáng tạo, hơn nữa Trì Gia chưa từng nhận đơn thiết kế nhà hàng bao giờ, đây là cơ hội rất tốt đối với nàng.

Khéo léo chính là, quán cà phê mà Cảnh Nhuế định cải tạo, vậy mà là quán Left nơi Giản Dịch từng đưa nàng đến.

Lại nói tiếp, Giản Dịch còn quen biết Cảnh Nhuế. Lúc trước đều là bởi vì Trì Gia đưa danh thiếp cho Vân Hân, Vân Hân lại chuyển giao cho Cảnh Nhuế, Cảnh Nhuế mới biết được nàng làm việc tại AS.

Nhưng tóm lại, đơn hàng tiếp đãi Cảnh Nhuế, Trì Gia cảm thấy mình có lời chứ không lỗ. Các loại khách hàng hiếm hoi nàng đều gặp qua, nàng không tin Cảnh Nhuế còn là loại hiếm thấy hơn nữa

Kết quả, là có thật.

Bản sơ thảo về kế hoạch thiết kế dự kiến được giao trong một tuần sau đó.

Sau khi tan làm, Trì Gia chen chúc ra khỏi ga tàu điện ngầm đông đúc, mang theo bản sơ thảo đến Cửu Hào.

Hôm nay Cửu Hào, tạm dừng kinh doanh.

Trì Gia không rõ Cảnh Nhuế làm cách nào lại giàu có, thậm chí còn mở nhà hàng ba ngày thì hết hai ngày đóng cửa không bán, hiển nhiên không phải vì kiếm tiền.

Chẳng lẽ.....

Trì Gia nghĩ đến dáng vẻ tươi cười của hồ ly tinh Cảnh Nhuế, đột nhiên toát ra một ý nghĩ táo bạo.

Cạch, cạch, cạch--------

Gót giày gõ xuống mặt đất, âm thanh ngày càng gần. Trì Gia giật mình ngẩng đầu, nàng chính thức chấm dứt suy nghĩ lung tung của mình.

"Mời vào." Cảnh Nhuế đứng ở cửa ra vào, hướng Trì Gia nháy mắt ra hiệu.

Cảnh Nhuế cũng không nói gì nhiều, nhưng vừa mở miệng đã cảm thấy loại bỏ qua hết thảy cảm giác, mặc dù nàng cười đối với Trì Gia cũng như thế. Có lẽ bởi vì đối phương trông cao quý, ra vẻ đặc biệt rất hào hoa phóng khoáng, Trì Gia mới càng chán ghét Cảnh Nhuế.

Chỉ có như vậy đã xem trời bằng vung, nàng sẽ dùng sức quyến rũ của mình đi phục vụ người khác sao? Trì Gia cảm giác vừa rồi đã suy nghĩ nhiều, mỗi ngày nàng đều nhìn thấy những khách hàng khác nhau, với con mắt nhìn người, nàng có thể lờ mờ cảm nhận được sức cường thế của Cảnh Nhuế.

"Trì tiểu thư, cô nhìn đủ chưa?"

"A...?"

"Tôi nói, cô nhìn tôi đủ chưa?" Cảnh Nhuế lại bày ra chiêu dáng vẻ tươi cười, "Nếu xem đã đủ rồi thì bắt đầu bàn bạc công việc."

Trì Gia: "...."

Cái này không phải rất giống giọng điệu tự luyến đi? Nhưng Trì Gia chột dạ, thật sự nàng đã nhìn chằm chằm hồ ly tinh.

Ngoại trừ vài nhân viên phục vụ, trong nhà hàng không có thêm người nào. Cảnh Nhuế mang Trì Gia lên văn phòng ở tầng ba.

Trì Gia mở máy tính ra, bắt đầu thuyết trình kĩ càng về bản sơ thảo cho Cảnh Nhuế nghe.

Toàn bộ quá trình trên mặt của Cảnh Nhuế đều cười nhạt, cẩn thận lắng nghe. Trì Gia còn âm thầm mừng thầm, tiền của hồ ly tinh cũng quá dễ lấy, quá thuận lợi.

"Cảnh tiểu thư, phương án này cô có ý kiến gì không?"

Cảnh Nhuế lại cầm lấy vài sấp tài liệu trên bàn, tiện ray mở ra, cười cho Trì Gia hai chữ ý kiến: "Làm lại."

"Cái gì?" Trì Gia tưởng mình nghe nhầm, nhưng nhà thiết kế nào chỉ làm một bản sơ thảo, nhưng nàng vẫn chống lại tra tấn, "Xin hỏi là chỗ nào không hài lòng, tôi sẽ sửa chữa lại một chút."

"Cô nghe không hiểu ý của tôi ư?" Cảnh Nhuế ngước mắt nhìn xem Trì Gia, "Tôi nói toàn bộ làm lại."

"Tôi...." Lần đầu nhận thất bại lớn nhất trong sự nghiệp của nàng, mặc dù không nói nàng thiết kế có bao nhiêu tinh xảo, cũng không tệ đến mức cái gì cũng sai a?

Phần sơ thảo này là nàng dốc hết tâm sức làm mấy ngày mới xong, Cảnh Nhuế nhìn biểu đồ, giọng nói nhẹ nhàng cất lên, "Tôi đều không hài lòng."

"Cảnh Nhuế, cô có phải cố ý hay không?!" Chính xác mà nói, từ lúc Cảnh Nhuế tìm nàng đặt hàng, Trì Gia đã cảm thấy buồn bực, họ Cảnh đây chính là muốn mượn cơ hội để chà đạp nàng.

"Chẳng lẽ khách hàng không có quyền đưa ra ý kiến cho nhà thiết kế?"

Nội tâm của Trì Gia phát điên, còn không có cách nào phản phác. Hiện tại Cảnh Nhuế như là hạt cát vướng trong mắt của nàng, sự chán ghét của nàng dành cho Cảnh Nhuế thẳng tấp tăng lên, nhưng không thể biểu hiện quá rõ ràng.

Nói làm lại phải làm lại, ai bảo người ta là bên A, huống chi Cảnh Nhuế còn là khách VIP của công ty.

"Cái kia...." Gương mặt của Trì Gia gần như không lộ ra nổi nụ cười, "Cô có thể cho tôi biết một ý kiến hay đề nghị nào cụ thể hơn được không?"

"Cái này là cô nói chuyên nghiệp? Trì tiểu thư, hi vọng cô hiểu rõ, tôi dùng tiền mời cô tới để giải quyết vấn đề, không phải để cô vứt vấn đề cho tôi."

"Hiểu rõ, hiểu rõ......"

Nội tâm của Trì Gia như núi lửa phun trào.

Nàng muốn đem nghìn nhát kiếm tặng cho Cảnh Nhuế......

Nhẫn nhịn, vì tiền, chỉ có thể nhẫn nhịn.

Bản sơ thảo sửa đi sửa lại bảy tám lần, nhưng tất cả đều bị từ chối.

"Đây không phải là điều tôi muốn."

"Còn thiếu chút gì đó, tiếp tục sửa."

"Trì tiểu thư, cô có lý giải được ý tôi nói không?"

"Không được, đều không được."

"Cô dùng loại phương án này đối phó với khách hàng?"

"Còn như vậy, xem ra chỉ có thể đổi sang một nhà thiết kế khác."

"......"

Trên mặt Trì Gia vẫn cười, nhưng trong lòng mỗi ngày đều đem Cảnh Nhuế mắng qua tám trăm lần.

Từ lúc Trì Gia tiếp nhận đơn hàng, hầu như Trì Gia muốn suy nhược thần kinh.

Mỗi lần chuông điện thoại vang lên, đều sợ Cảnh Nhuế gọi tới. Về sau nàng liền cho số của Cảnh Nhuế một tiếng chuông riêng, mỗi lần Cảnh Nhuế gọi nàng, bên tai nàng sẽ truyền đến khúc ca cao vút: "Không trải qua mưa gió, làm sao gặp được cầu vồng, không ai có thể tùy tùy tiện tiện thành công...."

Thời khắc động viên chính mình.

Lại chấm dứt một ngày làm việc bận rộn.

Mười một giờ đêm, gốc phố của quán bar là nơi sôi động nhất thành phố L.

Trì Gia ăn mặc một chiếc váy cụt cũn cỡn quẹo vào quán bar, ánh mắt đặc biệt sáng ngời, thỉnh thoảng còn có người quăng ánh mắt khiêu khích về phía nàng, nhưng nàng làm như chẳng thấy.

Gần đây bận rộn phương án thiết kế của Cảnh Nhuế, cũng không có thời gian uống vài ly rượu, tâm trạng áp lực cực độ.

Tâm trạng tốt cũng uống rượu, tâm trạng không tốt cũng uống rượu, Trì Gia đi quán bar uống rượu một mình là chuyện rất bình thường.

"Tiểu Gia, hôm nay hát mấy bài?" Trì Gia ở phía sau sân khấu chọn một cây đàn ghi-ta, "Ba bài a."

Năm hai đại học, Trì Gia bắt đầu vào các loại quán ăn đêm, cũng từ khi đó học được cách uống rượu. Giọng nói của nàng êm tai, tuy không phải chuyên nghiệp, nhưng nhìn chung cũng không tệ lắm, nên nàng thử hát tại quán bar.

Hiện tại rảnh rỗi cũng làm thêm việc giết thời gian. Chẳng qua là hát mấy bài, không vì cái gì khác, chỉ cần kiếm đủ tiền để uống rượu là được.

Trì Gia ưa thích nơi náo nhiệt, giống như càng ồn ào sẽ càng an tâm.

Có những người trời sinh sợ hãi yên tĩnh cùng cô đơn lạnh lẽo.

Bởi vì cô đơn, Trì Gia mới miễn cưỡng chấp nhận vài đoạn tình cảm, hiện tại đột nhiên nghĩ thông suốt, cảm thấy điều đó chẳng có ý nghĩa gì. Luôn chia tay rồi hợp lại, kết quả vẫn là không thu hoạch được gì, còn không bằng sống một mình tự tại biết bao nhiêu.

Trì Gia không thường đến quán bar N, chỉ đến hai ba lần trong một tuần, nhưng mức độ nổi tiếng của nàng thần kỳ cao.

Mới vừa lên sân khấu, bên dưới liền vang lên một tràn tiếng hô hào.

Đêm nay nàng chọn ba bài hát mang phong cách trữ tình, lúc bắt đầu cất lên tiếng hát trông vô cùng tươi mát mà ôn nhu, hấp dẫn hơn phân nửa số người chú ý.

Cảnh Nhuế ngẩng đầu, nhìn về hướng sân khấu, nhìn chằm chằm tới một hồi lâu.

"Cô không nhận ra người này à, đó là Trì Gia." Ninh Thiển nâng ly rượu chạm nhẹ vào ly của Cảnh Nhuế, nàng thường đến quán bar N, cũng là ngẫu nhiên phát hiện Trì Gia hát ở đây.

Ánh mắt Cảnh Nhuế đặt tại trung tâm điểm chú ý, nhìn chăm chú, cũng tận lực lắng nghe.

Nữ nhân ôm chiếc đàn ghi-ta, đích thật là Trì Gia.

Rất khó để tưởng tượng ra một Trì tiểu thư khóc lóc om xòm cũng có dáng vẻ ôn nhu như vậy.

Ninh Thiển đánh giá Trì Gia kỹ càng, trong đầu vẫn nhớ kỹ, "Vóc người xinh đẹp, giọng hát cũng dễ nghe."

"Cô yêu thích cô ấy?" Cảnh Nhuế nhanh miệng hỏi.

"Cảnh Nhuế." Đột nhiên Ninh Thiển dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Cảnh Nhuế, còn cười cười, "Cô khẩn trương như vậy làm gì? Có phải vừa ý người ta, lo lắng tôi và cô cùng tranh giành không a...."

Cảnh Nhuế nhấp môi ngụm rượu, không đếm xỉa tới mà trả lời, "Tôi đối với cô ấy không có hứng thú."

"Lời không thể khẳng định quá sớm, về sau vạn nhất lỡ bị xấu mặt thì sao?" Giọng nói của Ninh Thiển vẫn hoài nghi, lúc trước Cảnh Nhuế chỉ định Trì Gia tiếp nhận đơn hàng, Ninh Thiển còn tưởng rằng Cảnh Nhuế muốn theo đuổi Trì Gia.

Cảnh Nhuế lại nhấp thêm ngụm rượu, cười bổ sung, "Cô muốn theo đuổi cứ theo đuổi."

"Ninh Thiển tôi là người sở khanh sao?! Với lại người ta đã có người trong lòng rồi. Vài ngày trước, Tiểu Điềm Điềm còn mời tôi đi ăn cơm, đều giống như quan hệ của chúng ta."

Tiểu Điềm Điềm trong miệng của Ninh Thiển là Ôn Cận, Ninh tổng cũng không giữ bí mật gì nói thẳng, chỉ có trước mặt Ôn Cận, một câu lưu loát nàng đều không nói được.

Vừa nói dứt lời, Ninh Thiển liền nhận được một cuộc gọi đến, dĩ nhiên là Ôn Cận.

Suy nghĩ một chút, cái này hình như là lần đầu tiên Ôn Cận chủ động điện thoại cho nàng.

Ninh Thiển lập tức đứng dậy, tìm một nơi hẻo lánh cùng yên tĩnh nghe máy.

"Ninh Thiển...."

"Ừ, là tôi...." Ninh Thiển khẩn trương trả lời.

Đối phương trầm mặc một hồi, sau đó nhẹ giọng nói, "Cô có thể tới đây bên cạnh tôi không?"

Đã nhanh qua mười hai giờ, làm sao Ôn Cận còn muốn nàng tới chỗ Ôn Cận? Não của Ninh Thiển thoáng suy nghĩ nhiều, đều đã nghĩ đến lúc cùng Ôn Cận bước vào hôn lễ....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro