Chương 16 : Lão thúc công

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào đêm, mọi người trong thôn rơi vào mộng đẹp. Chỉ có mấy nhà còn sáng đèn, một chút ánh sáng giống như là mấy viên sao nhỏ trên bầu trời vào buổi tối.

Đột nhiên, một chiếc xe nhỏ vô thanh vô tức chạy vào thôn. Mấy con chó thả rong trong thôn, chó kiểng trong nhà bắt đầu sủa ầm ĩ.

Mọi người vừa tiến vào mộng đẹp vì vậy mà tỉnh lại.

Bà Lý giấc ngủ vốn không sâu, lại lớn tuổi, buổi tối chỉ cần vừa tỉnh lại liền rất khó ngủ tiếp ."Đừng gọi lạc! Gọi hồn a.... Lão già mau đi xem một chút chuyện gì a."

Lý Đa Hải là lão trung y trong thôn, cũng đã hơn tám mươi, thân thể còn vô cùng cường tráng. Bối phận của lão trong thôn cũng lớn, thường ngày không ai không tôn kính, thế nhưng người vợ này cả ngày đối với lão hét đến kêu đi.

Aiz... Mấy thanh niên ở đầu thôn nói như thế nào tới, nha, đúng rồi. Phiền não ngọt ngào!

Lý Đa Hải – Lý lão thúc công bị người vợ sai sử chỉ có thể chậm rãi đứng dậy, chậm rãi vén chăn lên, chậm rãi mở đèn, chậm rãi xuống giường, chậm rãi lấy áo bông cũ trong ngăn tủ ra.

Còn không chờ lão mặc quần áo đàng hoàng, tấm ván cửa gỗ cũ kỹ trong nhà liền bị gõ vang thùng thùng .

"Ba! Mẹ! Mau mở cửa !" Người gõ cửa bên ngoài gõ rất gấp, gõ vài cái thấy không ai mở cửa, trực tiếp quát lên.

Nghe được động tĩnh phát ra từ đứa con trai bảo bối của mình, động tác của Lý lão thúc công không chậm chạp chút nào. Đi đứng nhanh nhẹn đi tới cửa mở cửa ra.

"Yêu yêu! Dung Thành, sao đã trở về? Không phải nói hai ngày trước công ty con gọi trở về gấp sao ?"

Bà Lý cũng nhanh nhẹn đứng dậy đi ra, vừa đi ra phòng khách vừa nói liên miên cằn nhằn: "Lão già, đừng cho tiểu súc sinh kia. Năm mới chưa qua đã đi . Hiện tại còn trở về làm gì!"

Vừa mở rộng cửa, chỉ thấy ngoài cửa là sắc mặt lo lắng của vợ chồng hai người con. Đây là đứa con trai mà lão Lý hơn bốn mươi tuổi mới có, con trai cưới vợ ở trong thành tên Quách Duyệt. Lão thật vất vả mới đợi được cháu trai bảo bối đang được con dâu lão ôm vào trong ngực, dùng tấm chăn lớn che kín, chỉ lộ ra khuôn mặt ở bên ngoài.

Xuyên thấu qua ánh đèn mơ hồ trong phòng khách nhìn ra khuôn mặt đứa bé đỏ bừng, cả người sốt đến đều sắp mất đi ý thức.

Lão Lý vừa nhìn đến cháu trai bảo bối bị sốt như vậy thì gấp không được: "Ôi! Tiểu bảo bối của ta làm sao lại sốt thành như vậy ! Hai đứa không mang nó đi bệnh viện, quay về đây làm gì!"

"Ba, một lát lại nói. Nhanh để chúng con đi vào."

Lý Dung Thành nói xong liền ôm con trai vào cửa hướng thẳng phòng ngủ đi vào, cẩn thận tỉ mỉ đặt con trai ở trên giường. Lại cẩn thận đắp chăn lên.

Bà Lý vội vã đi phòng tấm lấy cái khăn mặt ướt lạnh."Hai đứa bây không có cho bảo bảo uống thuốc hạ sốt a?"

Quách Duyệt vội vã từ trên tay mẹ chồng cầm lấy khăn mặt, cẩn thận từng li từng tí lau trên trán con trai."Đã uống mấy viên thuốc cảm, cũng không thấy hiệu quả gì. Những người đó không phải nói bảo bảo bị cảm nhiễm, muốn mang bảo bảo đi, chúng con liền suốt đêm mang theo bảo bảo từ đường nhỏ trong núi trở về."

Quách Duyệt rõ ràng là luống cuống: "Ba, ngài mau nhìn xem bảo bảo thế nào."

Lão Lý thuần thục mà sờ lên chỗ cổ tay của cháu trai, một lát sau nói: "Mạch tượng di động mà chặt sáp là bệnh thương hàn. Lão bà tử, đi lấy gói thuốc cất kỹ ở ngăn tủ thứ hai phía dưới, lấy ba phần mười, ba chén nước nấu thành một chén cho cháu ngoan của tôi uống."

Bà Lý vội vã đáp ứng, đi ra ngoài nấu thuốc. Quách Duyệt nói Lý Dung Thành chăm só tốt con trai, cũng đi theo ra ngoài.

"Chút bệnh thương hàn chúng mày không đi bệnh viện cho cháu ngoan của ta xem bệnh, mới làm cho nó sốt thành như vậy!" Tuy rằng cháu trai không có gì đáng lo, thế nhưng tuổi còn nhỏ lại sốt thành như vậy, lại chậm cứu trị liền muốn cháy hỏng đầu óc . Cái này lão Lý nhưng tức giận đến không được.

Lý Dung Thành bất đắc dĩ cười khổ: "Ba, ngài là không biết tình huống hiện tại bên ngoài . Bây giờ bên ngoài phàm là bị phát hiện ra sốt cao, toàn bộ bị cho là nguyên nhân cảm nhiễm xử lý . Trời mới biết sau khi bệnh độc bạo phát, con chưa từng để cho bảo bảo ra cửa."

"Bên ngoài... làm sao sẽ nghiêm trọng như thế ?" Lão Lý cũng biết Triệu Diễm Hồng dọn đến trong thôn ở, về chuyện người nhà này nói trong thành có người nhiễm bệnh độc cũng biết một ít. Cùng con trai trò chuyện, cũng nghe nói cuộc sống trong thành có chút bất ổn. Thế nhưng thật không ngờ tình huống lại nghiêm trọng như thế.

"Phi thường nghiêm trọng! Hiện tại thành phố N rất rối loạn, đại đa số người đều trốn ở trong nhà. Thế nhưng người vẫn là phải ăn, lương thực dự trữ ăn hết rồi, chỉ có thể đánh bạc mạng nhỏ đi ra ngoài tìm ăn . Vừa ra khỏi cửa không cẩn thận là sẽ bị tóm, bị thương. Nếu không là bệnh của bảo bảo không xong rồi, lại có người muốn cử báo, con cũng không có lá gan nửa đêm mang theo bảo bảo lao ra. Cũng may nhờ con mạng lớn, mới tránh thoát những người kia..."

Những trải nghiệm trong quá trình chạy trốn dọc theo đường đi làm cho trong lòng Lý Dung Thành đến giờ vẫn còn sợ hãi. Nếu không phải hắn ỷ vào sự hiểu biết đối với vùng phụ cận ngọn núi, phỏng chừng nửa đường liền bị tóm trở lại.

Cuộc sống khi còn bé của lão Lý là ở một cái năm tràn ngập chiến loạn . Lý Dung Thành vừa nói lập tức để lão đề phòng đứng lên. Về cái ký ức không tốt liên quan đến năm đó, toàn bộ hiện lên đi ra.

Nghĩ đến kho lúa nhà mình chất đầy lương thực, lão Lý thoáng an tâm chút.

Những người còn sống sót từ cái năm tràn ngập khói thuốc súng kia, đều có thói quen dự trữ lương thực. Thật sự là đói sợ, có nhiều tiền đặt ở ngân hàng cũng không an tâm bằng có lương thực đặt ở trong kho lúa .

Này cũng là một trong những nguyên nhân Lý Dung Thành trăm phương nghìn kế nghĩ trở về đây. Trong thành thức ăn sẽ khô kiệt, thế nhưng trong thôn có lương thực, có ruộng đồng, liền thịt để ăn đều có, bọn họ tốt xấu có thể tự cấp tự túc sống tiếp.

Bất quá hiện nay quan trọng nhất là trong thôn muốn phải làm tốt việc phòng ngự . Lý lão thúc công biết rõ, tình huống thật đúng ác liệt như con trai nói. Tương lai, bọn họ muốn phòng ngự không chỉ có tang thi đã mất đi ý thức, còn có những con người đã mất đi nhân tính ở tận thế .

Lý lão thúc công chỉ trầm tư trong chốc lát."Ngày mai... Không, liền hiện tại, mau đi theo ta đến nhà trưởng thôn một chuyến. Thôn chúng ta, cách thành phố N cũng không xa. Lại không làm chuẩn bị, chỉ sợ cũng sẽ gặp chuyện không may."

"Cha. Ngài có tính toán gì không?" Nếu đã trở về, Lý Dung Thành đương nhiên mong muốn sống sót. Có điều hắn đã sớm rời đi thôn này vào trong thành dốc sức làm, ở trong thôn này lời nói của hắn kỳ thực một chút phân lượng cũng không có. Cụ thể nên làm cái gì, còn phải xem dự định của cha hắn.

Ánh mắt Lý lão thúc công trở nên sắc bén, nói năng có khí phách."Phong thôn!"

Lâm Du Nhiên đang khoanh chân ngồi ở trên giường tu luyện đột nhiên mở hai mắt ra, mắt sáng như đuốc không có chút buồn ngủ nào. Chỉ thấy dung nhan nàng càng phát ra thanh đạm, lộ ra một cái mỉm cười nhàn nhạt.

Xem ra không cần nàng ra tay, trong thôn tự nhiên sẽ phòng ngự đứng lên.

"Chị Nhiên Nhiên... Làm sao còn chưa ngủ." Bảo Nhi trở mình, thấy chị Nhiên Nhiên của cô còn chưa có ngủ, liền lên tiếng nhắc nhở.

Cho Bảo Nhi dịch tốt góc chăn, Lâm Du Nhiên vỗ vỗ đầu của cô: "Em ngủ trước đi. Tôi tu luyện chút nữa liền đi ngủ."

... ...

Lý lão thúc công vẫn rất có uy tín, chỉ cần lão mở miệng, mười có tám chín trưởng thôn là sẽ nghe lão nói. Đêm đó, không ai biết Lý lão thúc công đã nói những gì với trưởng thôn.

Sáng sớm ngày thứ hai, bóng đêm vừa rút đi, chân trời vừa có chút tia sáng. Trưởng thôn liền xao vang chuông đồng lớn quanh năm chẳng bao giờ động đến ở cửa thôn .

Chuông đồng lớn cũng là tổ tiên ở thôn này truyền xuống, trong quá khứ phàm là trong thôn có đại sự cần tuyên bố đều sẽ xao vang chiếc chuông đồng này, triệu tập thôn dân.

Chuông đồng lớn quanh năm không cần, lực ảnh hưởng đối với thôn dân hiển nhiên không lớn. Sau khi chuông đồng vang lên, thôn dân của thế hệ trước đều vội vã mà chạy đến. Thế nhưng cũng chỉ có thôn dân của thế hệ trước tới rồi, tuổi trẻ hơn một chút, cũng đều còn đang giãy dụa trong chăn.

Trưởng thôn bất đắc dĩ, chỉ phải tìm tới kèn đồng lớn ."Tất cả thôn dân của Vĩnh Phong thôn, lập tức lập tức đến cửa thôn tập hợp."

Sau khi kèn đồng lớn phát thanh nhiều lần, không ít người cũng lục tục đến rồi. Người một nhà Lâm Du Nhiên ở trưởng thôn xao vang chuông đồng cũng đều bắt đầu đi, bất quá nhà nàng ở xa cửa thôn một chút, cho nên cũng là ở trưởng thôn truyền phát tin nhiều lần kèn đồng sau, mới cùng mọi người gần như đồng thời đến . Không tính ra mặt, cũng không tính vô lý.

Sáng sớm hàn khí rất nặng, đại bộ phận người không đánh răng không rửa mặt bao bọc thật dày thật to áo lông, lạnh thẳng giơ chân.

"Trưởng thôn, này một đại sáng sớm ông gọi tất cả chúng tôi đến đây là có chuyện gì xảy ra a?" Triệu Chí Cương vừa đến liền khẩn cấp đặt câu hỏi .

Trưởng thôn điểm điểm nhân số, thấy thôn dân thường ở trong thôn cũng đều đã đến. Còn có một số về nhà thăm người thân là không có tới, phỏng chừng bọn họ cũng sẽ không tới. Những người này chuyển đi tới trong thành, chỉ có Tết đến mới sẽ về nhà một chuyến, bên trong lời nói lơ đãng gian thì để lộ ra vài phần tự đắc. Thường thường không để hắn người trưởng thôn này vào trong mắt.

Nghĩ tới những người này muốn-phải ăn nhờ ở đậu trong thôn bọn họ, đáy lòng trưởng thôn có chút không muốn, nhưng đồng thời lại có chút đắc ý.

Bất quá, nghĩ đến những gì tối hôm qua Lý lão thúc công nói. Trưởng thôn cũng quản không hơn chút tâm tư này của chính mình. Vội vã công bố kết quả suốt đêm triệu tập mấy người đức cao vọng trọng trong thôn họp.

"Nói vậy mọi người cũng đều nghe nói tình huống trong thành không tốt lắm. Tối hôm qua, Con trai của Lý lão thúc công, Dung Thành, từ trong thành chạy suốt đêm về trong thôn." Trưởng thôn luôn luôn kính trọng Lý lão thúc công, cho nên trong lời nói cũng cho Lý Dung Thành mấy phần mặt mũi: "Hắn đặc biệt gấp trở về thông báo cho thôn chúng ta, hiện tại tình huống trong thành, đã không phải không tốt lắm. Là phi thường không tốt! Trong thành rất nhiều người đã nhiễm phải loại bệnh kia, những người nhiễm phải cái bệnh này đều đã biến thành tang thi. Phàm là người bị tang thi tấn công, cũng sẽ bị lây bệnh."

Thấy vẻ mặt các thôn dân có chút không để ý lắm, trưởng thôn dừng một chút, tiếp tục nói : "Mọi người cũng không cần quá lo lắng. Có người nói hiện tại bị nhiễm bệnh nhiều là ở mấy thành phố lớn, tạm thời vẫn không có lan đến gần trong thôn chúng ta. Cho nên, làm trưởng thôn, ta quyết định —— phong thôn!"

Trưởng thôn vừa nói phong thôn xong, các thôn dân thì bắt đầu nghị luận sọi nổi lên.

Quyết định phong thôn không phải trưởng thôn có thể dễ dàng hạ đạt. Phải là các vị trưởng bối đức cao vọng trọng trong thôn mở cuộc họp ở từ đường cho ra kết quả, kia đã nói lên tình huống hiện tại đã ác liệt đến không cách nào cứu vãn .

Lần phong thôn trước vẫn là lúc Triệu lão thúc công còn bé, ở tràng chiến tranh xâm lược cùng phản xâm lược kia, toàn bộ thanh tráng niên trong thôn đi ra ngoài chống lại quỷ. Chính là phong thôn mới miễn cưỡng cứu lại thôn này .

Đột nhiên, có một người trong đám người hô lớn: "Con gái của tôi a! Thành Thành còn đang học đại học ở thành phố B đâu! Tết năm nay nó không có mua được vé xe trở về a. Nó chưa có trở về a! Đã nhiều ngày nó đều không có gọi điện thoại cho tôi! Làm sao bây giờ a!"

Người kêu gào không phải ai khác... Là Triệu Bằng Tường, em trai của Triệu Diễm Phương, Triệu Bằng Phi, anh của Triệu Diễm Hồng. Con gái của hắn hiện nay đang học đại học ở thành phố B, bình thường cũng không cùng trong nhà liên hệ nhiều lắm. Tết năm nay càng là lấy cớ không mua được vé xe, thẳng thắn không trở lại .

Hắn vừa nói xong, có không ít người đều nhớ tới thân nhân của bọn họ cũng có một số còn đang ở bên ngoài .

"Sáng sớm nay con gái tôi mới trở về thành ! Vậy phải làm sao bây giờ a! Tôi phải làm cho nó mau chóng quay trở lại." Nói xong vội vàng quay đầu chạy về nhà, rất sợ đã muộn liền liên lụy người thân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tag