Chương 20 : Dương Châu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên chiếc xe của Lâm Bình Hải, ngoại trừ không gian hoạt động cần thiết của ba người. Trong cốp xe, phía dưới chỗ ngồi, thậm chí là trên mui xe, cũng chứa đầy hộp đựng tiện cho mang theo lương khô, chuẩn bị đồ dùng cho cuộc sống hàng ngày.

Lâm Bình Hải còn định mang ra xăng mình chuẩn bị trước khi tận thế, thế nhưng không gian trong xe thực sự là hữu hạn, còn phải mang theo những vật khác. Chỉ có thể chuẩn bị hai mươi lít xăng đặt trong cốp xe.

Ba thanh khai sơn đao Lâm Du Nhiên mua từ cửa hàng Cảnh Tú, nàng với Bảo Nhi mỗi người một thanh phòng thân, còn một thanh để lại cho hai vợ chồng Lâm Bình Hải. Triệu Bằng Tường xoắn xuýt mãi, vẫn là không có không biết xấu hổ mà mở miệng hỏi mượn vợ chồng Lâm Bình Hải thanh khai sơn đao kia.

Hắn lục tung trong nhà, tìm ra một cái dao chặt củi . Bỏ đi cái chuôi dao bằng gỗ, thay cái chuôi bằng sắt khá dài vào. Còn dùng đá mài dao mài cái dao chặt củi thành cây đao sang bóng .

Từ Vĩnh Phong thôn đi tới thành phố B, con đường nhanh và tiện nhất chính là cao tốc NB. Muốn từ cao tốc NB đi, tất nhiên phải tới cao tốc của thành phố N trước.

Cho dù Triệu Bằng Tường hiện tại hận không thể chấp them đôi cánh bay đến thành phố B , cũng không có lá gan đi thành phố N nơi tang thi nhiều nhất. Ba người nghiên cứu một chút lộ tuyến liền quyết định, đi trước tỉnh đạo, từ Vĩnh Phong thôn đi đến thành phố H. Lại từ thành phố H đi cao tốc NB.

Mặc dù ở tỉnh lộ tốn hao thời gian rất nhiều so với trực tiếp đi cao tốc NB, thế nhưng lại an toàn rất nhiều.

Sau khi đạt được sự đồng ý của trưởng thôn, lối ra vào Vĩnh Phong thôn lại được mở ra .

Ở Triệu Diễm Hồng phản đối,Lâm Bình Hải cam chịu, nhóm ba người Lâm Du Nhiên, Lâm Bảo Nhi, Triệu Bằng Tường, cuối cùng bước trên đường đi đến thành phố B."Anh, Nhiên Nhiên, Bảo Nhi, mọi người một đường cẩn thận. Mặc kệ có thể tìm được người hay không, đều nắm chặt trở về, chúng ta đều ở trong thôn chờ các người."

Lái xe chính là Triệu Bằng Tường, Lâm Du Nhiên cùng Lâm Bảo Nhi đều ngồi ở chỗ ngồi sau xe .

Sau khi ra khỏi Vĩnh Phong thôn, chạy mấy cây số, đoàn người ba người bọn họ lại một con tang thi cũng không có nhìn thấy. Triệu Bằng Tường có chút kỳ quái nói: "Tình huống bên ngoài có phải không có ác liệt giống như trưởng thôn nói ?"

Lâm Du Nhiên là người từng trải qua tận thế, nàng lắc đầu, phi thường khẳng định nói: "Tình huống bên ngoài thôn khẳng định phi thường ác liệt. Bằng không ti vi, điện thoại di động toàn bộ cũng đều sẽ không dùng không được ." Bất quá... Vì sao quanh thôn ngay cả một con tang thi cũng không nhìn thấy như vậy ?

Trong mắt Lâm Du Nhiên hiện lên một mạt suy nghĩ sâu xa, dựa theo tình huống đời trước đến xem. Lúc này thành phố N hầu như đã bị tang thi chiếm lĩnh ,đại bộ phận mọi người đều trốn ra khỏi thành, một số ít bởi vì các loại nguyên nhân không có chạy đi cũng sống không được bao lâu.

Vĩnh Phong thôn cách thành phố N không gần lắm, nhưng cũng không tính rất xa. Nói như vậy, khu vực quanh thôn hẳn là có tang thi mới đúng. Thì là không có nhiều như ở thành phố N, cũng không đến mức một con cũng không có.

Còn không chờ Lâm Du Nhiên ngẫm nghĩ, chợt nghe Lâm Bảo Nhi bên người kinh hô một tiếng: "Cẩn thận!"

Lâm Du Nhiên vội vã hướng đầu xe nhìn lại. Chỉ thấy từ bên trong hai bên đồng ruộng đột nhiên nhảy ra một con tang thi, hai mắt vô thần, chậm rãi du đãng đến trên đường. Hướng về phía xe của bọn họ xe đi tới.

Bọn họ bây giờ còn ở trên đường đất, chưa ra tới đường cái. Đường đất vừa chật hẹp lại vừa gồ ghề, cho nên tốc độ xe của bọn họ cũng không phải rất nhanh.

Triệu Bằng Tường đánh tay lái, nỗ lực từ bên cạnh tránh ra khỏi con tang thi kia.

Lâm Du Nhiên phát hiện ý đồ của Triệu Bằng Tường, quát dẹp đường: "Không cần tránh ra! Xông tới. Tang thi thứ này, giết một ít một ."

Triệu Bằng Tường khẽ cắn môi, quyết tâm, ở trong lòng liên tục nói cho bản thân, thứ này không phải người! Bọn chúng không phải người!

Thật chặt mà nắm lấy tay lái, nhấn ga, đâm thẳng, trúng!

Phịch một tiếng, chỉ thấy một chiếc lộ hổ hung hăng mà đánh lên một con tang thi, sau khi nghiền ép đi qua bay nhanh chạy về phía trước. Để lại đầy thịt nát màu đỏ đen trên mặt đất, bị nghiền ép đi qua, dính vào trên đất cát màu nâu . Bới cũng đều bới không lên tới...

... ...

Hiện tại Dương Châu đang ngồi xổm ở trong bụi cỏ ven đường, cảm thấy tuyệt vọng vạn phần.

Hắn lẻ loi một thân một mình công tác ở thành phố N, liền ngay cả Tết đến cũng không có kịp về nhà.

Lúc ban đầu không có bạn gái, không có xe, không có nhà ở, thật vất vả mới tích góp được một ít tiền, nhìn trúng một gian nhà mới vừa thanh toán một phần. Tận thế, lại bạo phát!

Hắn bình thường thích xem một ít topic a, bài post a gì gì đó. Khi thấy có người ở trên diễn đàn, thiếp nói "Nước ngoài có bệnh độc truyền vào quốc nội" , hắn còn rất xem thường .

Bất quá, khi thành phố N mới bắt đầu xuất hiện tang thi, hắn liền phát hiện tình huống không thích hợp.

Nghĩ đến trên topic, cái người vô danh phát bài post kia. Dương Châu quả đoán mua lương khô, vác lên ba lô, cất giấu khai sơn đao mua lúc trước, chuẩn bị trở về quê nhà. Một mặt là quê nhà ở nông thôn khả năng càng an toàn, về phương diện khác cũng là hắn lo lắng cha mẹ trong nhà .

Hắn phúc lớn mạng lớn, một thân một mình, tránh thoát vài lần tang thi triều, còn che giấu lương tâm lái đi một chiếc xe ở ven đường, mới chạy ra thành phố N .

Hắn không biết chủ nhân của chiếc xe này là đã chết, vẫn là thoát đi. Chỉ là thấy cửa xe mở ra, cái chìa khóa nằm an tĩnh trên chỗ ngồi, khẽ cắn môi, lái chiếc xe này đi.

Chỉ là hắn thật không ngờ, mới ra thành không lâu sau, trên đường cái cách thành phố N bất quá mấy mươi km thì gặp phải một đám khốn kiếp ở tận thế, giặc cướp!

Lúc đó, hắn đang mở ra chiếc xe trộm tới được chạy đi, nhìn thấy một người phụ nữ khoảng chừng ba mươi tuổi, trong lòng ôm tã lót, trong tã lót còn mơ hồ lộ ra một cái khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ mê man. Nét mặt thật là khẩn trương, đang ở ven đường đón xe. Nhìn thấy chiếc xe này của hắn chạy đến, dĩ nhiên lập tức quỳ gối ven đường, càng không ngừng mà dập đầu.

Hắn cũng từng hoài nghi, có thể có âm mưu gì không. Cũng xoắn xuýt qua có muốn mang theo cái phiền toái đi hay không. Sờ sờ thanh khai sơn đao trên ghế phụ, lại liếc nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của người phụ nữ kia, tới cuối cùng hắn lựa chọn dừng xe.

Dừng xe lại, cầm chặt khai sơn đao từ ghế phụ, mở ra cửa xe, xuống xe.

... Sau đó nhảy ra ba người đàn ông cường tráng, lại sau đó...

Ha ha! ! ! Bốn người này lại dùng sét đánh không kịp bưng tai trộm linh mà nhiều người biết tới chi thế... Lên xe chạy!

Nghĩ tới đây, Dương Châu hận không thể hung hăng đánh chính mình một cái tát. Hắn thật khờ! Thực sự! Rõ ràng biết nhân tâm ở tận thế không đáng một đồng, không nghĩ tới ngay cả phụ nữ trẻ con cũng đều tàn nhẫn như thế.

Xe bị cướp, ba lô bị cướp, chỉ còn lại có một cây đao trong tay.

Cũng may một đoạn đường cái này tang thi không nhiều lắm, lẻ loi xuất hiện mấy con đều bị hắn chém chết, hắn mới tránh cho số phận bị tang thi nuốt sống .

Sau đó hắn lại đi dọc theo ven đường mấy giờ, lại mệt lại khát. Trên đường cái chỉ đi ngang qua năm, sáu chiếc xe, hắn cũng đều thử ngăn lại, nhưng không có một chiếc xe đồng ý dẫn hắn đoạn đường . Thậm chí khi nhìn thấy hắn không chỉ không có giảm tốc độ, trái lại đều gia tốc vọt tới.

Mơ hồ thấy viễn phương lại ra một chiếc xe việt dã, Dương Châu một kêu càu nhàu từ trong bụi cỏ đang ẩn thân nhảy ra. Sợ làm cho người trong xe đề phòng, Dương Châu đặt khai sơn đao ở trong bụi cỏ, cuống quít chạy đến giữa đường cái vung vẫy hai tay.

Lâm Du Nhiên xa xa nhìn thấy giữa đường có cái điểm đen nhỏ nhảy lên. Thoạt nhìn hình như không phải tang thi ? Nhắm mắt lại, triển khai thần thức, đó là... Dương Châu ?

Lâm Du Nhiên chậm rãi triển khai một cái mỉm cười. Đời trước, trong những người cùng nàng cộng đồng trốn đi thì có một là Dương Châu. Lúc đó, ở thời điểm tất cả mọi người đều từ bỏ nàng, chỉ có Bảo Nhi không muốn rời đi nàng. Dương Châu thấy khuyên Bảo Nhi không được, còn vì Bảo Nhi lưu lại không ít thực vật sau đó mới rời khỏi.

Liền vì những thực vật để lại cho Bảo Nhi này, Lâm Du Nhiên nàng đồng ý giúp hắn một phen.

"Cậu, dừng xe lại ở bên cạnh người phía trước." Lâm Du Nhiên chỉ hướng ngược chiều xe nói với Triệu Bằng Tường.

Triệu Bằng Tường cũng thấy được thanh niên đang vẫy tay trên đường giao nhau, do dự nói rằng: "Nhiên Nhiên... Cậu biết con có long tốt, thế nhưng..."

Lâm Du Nhiên cắt đứt hắn: "Người này con biết, nhân phẩm không sai. Chúng ta đi ra ít người, mang theo một nam nhân cũng an toàn chút."

Nghĩ đến xe là của Lâm Bình Hải, thực vật cũng là Lâm gia chuẩn bị, Triệu Bằng Tường thở dài trong lòng, chỉ mong người này thực sự giống như Du Nhiên nói như vậy, nhân phẩm được rồi.

Lâm Bảo Nhi hướng người mà hai người đang nghị luận kia nhìn lại. Chỉ thấy nam nhân thanh niên kia đứng ở giữa đường, tóc húi cua trong sạch thoải mái, mặt chữ quốc, lông mày rậm mắt to phi thường suất khí. Nhất thời, trong lòng Lâm Bảo Nhi cảnh linh đại động, sao cô không biết người này? Bạn của chị Nhiên Nhiên trên cơ bản cô cũng đều gặp qua !

Khi phát hiện chiếc xe kia đang ở chậm rãi giảm tốc độ, Dương Châu hận không thể cho quỳ ! Người tốt ! Người tốt a! Kẻ có tiền cũng có người tốt đát! ! ! Sau đó hắn nhất định sẽ không loạn căm thù kẻ giàu có!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tag