Chương 21 : Báo ứng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Xe chậm rãi giảm tốc độ, thẳng đến trước mặt Dương Châu dừng lại.

"Mọi người khỏe! Mọi người khỏe!" Dương Châu đứng ở trước đầu xe, lưng khom 90° , đứng dậy cười nịnh nọt .

Trên khuôn mặt chữ quốc hàm hậu chính trực, bày ra cái dáng tươi cười nịnh nọt lại lấy lòng, làm cho Lâm Du Nhiên nhìn kìm lòng không được cười cợt. Cái người quen cũ này, vẫn là giống đời trước như thế, bề ngoài thoạt nhìn là đứng đắn lại nghiêm túc, một mở miệng nói chính là như vậy ... ngốc!

Lúc này Lâm Bảo Nhi đã đối vớ nam nhân đứng trước xe sinh ra lòng đề phòng dày đặc! Chị Nhiên Nhiên xác thật là yêu thích nữ nhân nhiều chút, nhưng chị Nhiên Nhiên mị lực lớn không chịu nổi, vạn nhất nam nhân này chính là không có mắt, dính lấy...

Rầm rì... trong lòng của Bảo Nhi đã bắt đầu ảo tưởng ra một trăm lẻ một kiểu chết của nam nhân đứng trước xe này .

Lâm Du Nhiên vỗ vỗ Lâm Bảo Nhi như đang đi vào cõi thần tiên: "Bảo Nhi, theo tôi xuống nhận thức một chút người kia."

"A? A! Tốt." Bảo Nhi bị Lâm Du Nhiên vỗ kinh ngạc một hồi. Có chút chột dạ đi theo Lâm Du Nhiên xuống xe.

Dương Châu chỉ thấy được cửa xe chậm rãi mở ra. Từ nơi cửa sau xuống tới một vị mỹ nữ, da trắng, eo nhỏ, chân dài, khí chất giai, trong lòng yên lặng điểm tán! Ngay sau đó lại xuống tới một người tiểu mỹ nữ, sáng sủa, tròn trịa, mềm mại, manh manh đát, trong lòng lại yên lặng điểm tán!

Nguyên lai hắn bị cướp xe, là trời cao đối với hắn cho đặc thù hậu đãi a. Hai người mỹ nữ đi chung đường nói... trái tim nhỏ của Dương Châu rầm rầm nhảy dựng lên. Một đường lữ trình này thật đáng giá chờ mong a!

Hai người mỹ nữ hướng hắn đi tới, Dương Châu cấp tốc bày ra cái khuôn mặt tươi cười: "Hai vị mỹ nữ! Tiểu sinh tên là Dương Châu, nhất thời ngoài ý muốn túng quẫn nơi đây, hai vị mỹ nữ có thể chở tiểu sinh đoạn đường?"

"..." Lâm Du Nhiên cạn lời: "Nói tiếng người !"

"Thật là đặc biệt sao bị hãm hại đã chết! Một cái lão nương môn cướp xe của lão tử !"

Lâm Du Nhiên, Lâm Bảo Nhi."..."

Táo bạo qua đi Dương Châu cấp tốc thay đổi trở về vẻ mặt nịnh nọt: "Hai vị mỹ nữ... Tôi là người tốt."

"Tôi là Lâm Du Nhiên, đây là em gái tôi, Lâm Bảo Nhi, cậu có thể không nhớ rõ tôi, thế nhưng tôi biết cậu. Dương Châu, thành phố N Trình Tự Viên, con một." Lâm Du Nhiên giới thiệu lại mình với Bảo Nhi, lại hỏi: "Mục đích của cậu chính là ở đâu?"

"Thành phố T!" Dương Châu cấp tốc trả lời, ngay sau đó còn nói: "Mỹ nữ nếu là không tiện đường, mang theo tôi một đoạn cũng được."

Lâm Du Nhiên nói trở về đầu hướng trong xe đi: "Lên xe đi. Chúng ta đi thành phố B, chính là bên cạnh thành phố T đâu."

"Thật tốt quá! Kia gì... Hai vị mỹ nữ chắc không ngại tôi mang theo một cái vũ khí nho nhỏ ." Dương Châu nói, còn dùng ngón cái cùng ngón trỏ khoa tay múa chân ra một cái đại thủ thế .

"Có thể." Lâm Du Nhiên cũng không quay đầu lại.

Dương Châu nhanh chóng chạy đi trong bụi cỏ lấy ra bảo bối của mình,khai sơn đao, đánh rắn theo côn cấp tốc đuổi kịp: "Mỹ nữ, cô thật sự biết tôi a? Chúng ta ở nơi nào gặp qua? Sao tôi lại không nhớ rõ ."

Lâm Du Nhiên liếc mắt một cái khai sơn đao trong tay Dương Châu: "Đao của chúng ta là mua ở cùng một nơi ."

Trong lòng Dương Châu khẽ động, lại có chút vui vẻ. Ôi! Mỹ nữ cùng ta cùng nhau mua đao, lại còn nhớ rõ ta. Tay phải sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, Dương Châu có chút đắc chí.

Lâm Bảo Nhi thấy cái dáng dấp đắc ý kia của Dương Châu, liền giận không chỗ phát tiết.

Như cố tình giữ lấy kéo tay của Lâm Du Nhiên, mười ngón đan vào. Thị uy hướng Dương Châu nhíu nhíu mày.

Dương Châu trừng lớn hai mắt... Ngọa tào! Sẽ không là hắn nghĩ như vậy đi! Nữ nhân tốt đều đi bách hợp ? Không có, đại mỹ nữ vừa nói tiểu mỹ nữ là em gái của nàng a!

Nhóm bốn người ngồi trên xe, tiếp tục hướng về phía trước.

Càng đi về phía trước, ở địa phương càng tới gần thành phố N, tang thi từ từ bắt đầu tăng nhanh.

Triệu Bằng Tường lái xe, không có chút nào dừng lại, xông thẳng phía trước. Bang bang phanh, tiếng va chạm liên tiếp không ngừng vang lên. Nương theo mỗi lần va chạm, bên trong xe đều sẽ kịch liệt chấn động.

"Xe này tính năng thật không tệ!" Mười người nam nhân có chín người thích xe, Dương Châu cũng không ngoại lệ.

Triệu Bằng Tường đang an tĩnh tông xe vào tang thi đâu, Lâm Du Nhiên cùng với Bảo Nhi đối với xe không có hứng thú gì, tự nhiên không có ai phản ứng hắn.

Vừa mới bắt đầu Dương Châu ngồi xe hàng hiệu, đụng phải tang thi, còn rất mang cảm .

Thế nhưng mắt thấy tang thi càng ngày càng nhiều, xử lý xong một sóng lại tới một sóng, con số càng không ngừng tăng nhanh. Dùng dáng dấp của vòng tròn hướng xe của bọn họ tụ tập.

"Ngọa tào! Ngọa tào! Ngọa tào!" Liên tiếp đụng phải vài cái tang thi, Dương Châu ngồi ở vị trí kế bên tài xế cảm giác khung xương đều sắp bị đánh tan. Trong miệng càng không ngừng mà kêu ngọa tào.

Quay đầu đi xem chỗ ngồi phía sau Lâm Du Nhiên cùng với Lâm Bảo Nhi.

Hai người rõ ràng tứ bình bát ổn ngồi ở nơi đó, văn ti chưa động.

Dương Châu vô cùng kinh ngạc nói: "Ngọa tào, thật là lợi hại! Hai người lại không hoảng hốt?"

Lâm Du Nhiên với Lâm Bảo Nhi cũng vô cùng kinh ngạc. Ở Triệu Bằng Tường lái xe không ngừng mà đánh lên tang thi, Lâm Du Nhiên đã bị rung lắc có chút choáng, lại nhìn Bảo Nhi bị lắc lư đến sắc mặt tái nhợt.

Nàng theo bản năng liền thả ra ý thức của mình, muốn ổn định Bảo Nhi.

Ý thức của nàng thì được phóng xuất giống như lúc trước tu luyện, sau đó dựa theo suy nghĩ trong lòng nàng, rõ ràng liền đã vây quanh nàng với Bảo Nhi. Hai người đồng thời cảm giác được, thân thể của các nàng giống như bị cái gì bao vây lấy, một tầng trong suốt xa lạ, tách thân thể của các nàng cùng nệm ghế ra, xe lay động bị ngăn cách ở ngoài tầng ý thức kia.

Trong lòng hai người vô cùng kinh ngạc, bách chuyển thiên hồi, ở trong mắt Dương Châu nhưng là...

Hắn mới vừa không nói tìm nói khích lệ hai người mỹ nữ, hai người bảo trì trong nháy mắt, lại bắt đầu theo xe rung động mà lắc lư.

Lâm Du Nhiên bất quá chỉ ngăn cách hai người trong chốc lát, thì có loại cảm giác hư thoát . Cái loại cảm giác này không giống với phóng xuất ý thức đi nhận biết ngoại giới.

Lâm Du Nhiên tu luyện Thanh Tâm quyết có một đoạn thời gian , ngoại trừ thể năng tăng cường, nàng đã có thể tu luyện ra thị giác, thính giác, khứu giác ý thức nhận biết. Lấy tự thân vì tâm, đại thể có thể nhận biết chuyện vật trong vòng một trăm mét. Theo tu luyện tiếp tục, phạm vi nhận biết ở thong thả gian nan mở rộng, xúc giác, vị giác nhận biết cũng đang lộ đầu. Bất quá ở trong ngũ giác ý thức, hai giác kia có vẻ vô ích, Lâm Du Nhiên không có cố ý đi tu luyện, nàng càng chú trọng tăng mạnh thị giác, thính giác.

Cảm giác dùng ý thức bao vây lấy vật thể, cùng ý thức ngoại phóng rõ ràng là bất đồng. Cần càng thêm tập trung lực chú ý, cần lớn hơn nữa tinh thần lực.

Nếu như nói, lấy năng lực hiện tại của Lâm Du Nhiên, ngoại phóng ra toàn bộ ý thức của bản thân, nhận biết chuyện vật trong phạm vi trăm mét, có thể không ngừng nghỉ nhận biết nửa giờ. Dùng ý thức bao vây lấy nàng cùng với Bảo Nhi hai người, nhưng chỉ có thể bảo trì được nửa phút.

Năng lực này làm cho Lâm Du Nhiên kinh ngạc lại vô cùng vui mừng. Chỉ cần nàng tiếp tục tu luyện, nếu là có thể bao vây lấy nàng cùng với Bảo Nhi, tang thi vô pháp thương tổn hai người, vậy thì hai người các nàng sẽ nằm ở thế bất bại.

"Trời ạ! Xe của lão tử." Chỉ thấy Dương Châu đột nhiên quát to một tiếng, ba người khác trên xe theo hướng Dương Châu chỉ nhìn qua.

Một chiếc xe lật nghiêng ở ven đường, bánh xe sau có thể rõ ràng nhìn ra tới bị nổ một cái.

Chiếc xe này, cửa xe đóng chặt, cửa sổ xe cũng đóng thật chặt. Đã có không ít tang thi vây quanh ở bên cạnh xe, nhìn xuyên thấu qua cửa sổ xe hướng bên trong gào thét, lộ ra hàm răng sắc bén đã biến thành màu đen, khóe miệng còn tí tách hỗn hợp chất nhầy màu đỏ, màu vàng. Móng vuốt từng hồi từng hồi vỗ vào cửa sổ xe, cửa sổ xe đã mơ hồ có dấu hiệu nứt ra.

Còn có không ít tang thi nghe thấy được nhè nhẹ mùi máu tươi. Ở từng đợt từng đợt tới gần, trong miệng phát ra tiếng gào thét vô nghĩa .

"Chú, hai vị mỹ nữ, mọi người nhưng tuyệt đối đừng dừng xe lại. Mấy kẻ trên xe kia, đều không phải thứ tốt gì." Dương Châu hiển nhiên đối với chuyện bị đối phương đoạt xe phi thường phẫn hận.

Triệu Bằng Tường cũng gật đầu: "Nhiên Nhiên, ở đây không an toàn. Chúng ta sẽ không dừng xe . Huống hồ đám người kia đoạt xe của Dương Châu, có thể thấy được phẩm hạnh không tốt." Hiển nhiên là đối với việc Lâm Du Nhiên yêu cầu ngừng xe cứu Dương Châu, có chút ít không vui.

"Hai người yên tâm, người trên xe này tôi không có ý định đi cứu. Huống hồ, nhiều tang thi như vậy, tôi cũng hữu tâm vô lực. Cũng không thể ném bản thân mình vào trong đó."

Người trong chiếc xe kia, đang sợ hãi, tuyệt vọng, thống khổ, nhìn thấy xa xa một chiếc xe việt dã chạy qua. Lập tức liều mạng gào thét: "Người cứu mạng a! Này! Có thể nghe được hay không a! Trong xe có người, cứu mạng! Van cầu các người! cứu mạng!"

Dương Châu thấy bốn phía tang thi đều bị hấp dẫn tới chiếc xe kia, mở cửa kính xe xuống, thò đầu vươn nửa thân thể ra ngoài: "Ngọa tào, trời ạ!" Giơ ngón tay giữa lên!

Lâm Bảo Nhi thấy Dương Châu đắc ý lại đắc sắt, rõ ràng ở trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, còn mở cửa sổ xe ra. Nói rằng: "Mấy người trên xe kia thế nhưng là ân nhân cứu mạng của anh!"

Dương Châu nghẹn ở, tỉnh táo ngồi trở lại chỗ ngồi, đàng hoàng đóng cửa sổ xe lại. Cũng đúng! Nếu không là mấy người kia đoạt xe của hắn, tan xác ở trong bầy tang thi phỏng chừng chính là hắn .

Ngẫm lại như thế thật giống như không có tức giận như vậy. Có điều... Tiểu mỹ nữ hình như nhìn hắn rất khó chịu a! Nhìn hắn rất đáng ghét sao?

Lâm Du Nhiên cười trộm trong lòng, Bảo Nhi với Dương Châu vẫn là trước sau như một không hợp a! Dáng vẻ Bảo Nhi tức giận thật đáng yêu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tag