Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

             Duẫn Thanh nghe Vu Tĩnh Dĩnh nói cái gì mà Nhất Kiến Chung Tình, đột nhiên cảm thấy được cô cũng không phải là nữ nhân vô địch cứng nhắc như vậy, hơn nữa buổi đêm không ngủ được liền ở trong này lôi kéo bằng hữa nói chuyện nữ nhi tình trường , hoặc chính người ở đầu điện thoại bên kia là người mà cô ấy có tình cảm,

Duẫn Thanh trở mình một cái dậy đi ngủ, giọng của Viu Tĩnh Dĩnh càng ngày càng nhỏ, mà Duẫn Thanh cũng không có ý định nghe lén điện thoại của cô , cho nên cô nói cái gì nữa thì Duẫn Thanh cũng không có nghe rõ.

Giọng của Vu Tĩnh Dĩnh rất là dễ nghe , lúc đó suy nghĩ mơ mơ màng màng về trước đây , mới trước đây bà ngoại cùng luôn ngủ cùng nàng , kể chuyện xưa cho nàng nghe.Giọng của bà ngoại rất chậm rãi , rất nhỏ nhẹ , tựa như một khúc hát ru chậm rãi tử từ thấm vào tai Duẫn Thanh , thấm vào đầu ,trong lúc nàng ngủ mơ .....Bà ngoại hiền lành nhìn nàng cười , mặt đối mặt với nàng , nhưng mà Duẫn Thanh lại không thể nhìn thấy bà lần cuối cùng.

Bà ngoại.

Chuông điện thoại di động còn chưa vang lên Duẫn Thanh đã tỉnh , nàng theo thói quen đưa tay xung quang giường muốn tìm kính mắt , nhưng vừa sờ tìm kính mắt đột nhiên lòng bàn tay bị đập vào cái gì đó. Tiếng động không nhỏ, Duẫn Thanh lập tức bị kinh ngạc mà thanh tỉnh. Nàng ngồi xuống , đem đèn bàn ở dưới đất nhặt lên , nhớ tới cản phòng xa lạ này , à , đây là nhà của Vu chủ quản.

" Duẫn Thanh , cô tỉnh rồi sao." Vu Tĩnh Dĩnh ở ngoài cửa kêu nàng.

" Ân , tỉnh."

" Tỉnh là được rồi , bữa sáng tôi muốn ăn trứng chim với chân giò hun khói , sữa ở trong tử lạnh , cô đến làm nóng một chút đi, cảm ơn.

".." Duẫn Thanh thiếu chút nữa đã nghĩ tới nói cảm ơn chủ quản đã kêu mình rời giường , kết quả là chủ quản đại nhân phân phó mình đi làm điểm tâm sao? Duẫn Thanh thực sự là ngu ngốc khi hiểu nhầm Vu chủ quản là người tốt a ! Duẫn Thanh không phải đối , rửa mặt xong đi theo chủ quản đại nhân để làm bữa sáng.

Vốn tưởng rằng Vu chủ quản chỉ là gọi nàng rời giường đi làm cu-li rồi lại đi ngủ tiếp, kết quả Duẫn Thanh làm xong đồ ăn sáng đem đến phòng khách , thấy Vu Tĩnh Dĩnh đang cầm một đống văn bản để xem.

Vu Tĩnh Dĩnh nhíu mày lại , mấy phút sau nhỏ mất giọt thuốc mắt rồi nghỉ ngơi một chút., sau đó lại nhìn văn bản , đến lúc Duẫn Thanh nhẹ nhàng gọi cô ăn cơm.

" Cám ơn." Vu Tĩnh Dĩnh kéo ghế ra ngồi dựa vào bàn ăn , ngửi thấy hương thơm ngào nhạt làm cho cho muốn ăn thật nhiều. " Không nghĩ tới là tay nghề cô cũng không tệ lắm.".

" Cô cũng không biết tôi nấu cơm mà kêu tôi chuẩn bị bữa sáng cho cô , lỡ như cô ăn được mà bị tiêu chảy đến tận khi ở Hàng Châu thì làm sao bây giờ?" Duẫn Thanh cười nói.

Vu Tĩnh Dĩnh đối với lời của Duẫn Thanh cũng không thèm để ý , ngược lại còn trêu chọc nói :" Tôi đêm qua đã chiêm tinh , bóp chỉ tay tính toán , tiểu trợ lý của tôi nhất định biết nấu cơm ,bằng không thì khuôn mặt hiền lành kia coi như để lãng phí."

"Vu chủ quản....Cô nói như vậy không chừng tôi sẽ ăn không ngon."

" Vậy phần của cô để tôi ăn là được, sức ăn của tôi rất lớn , một phần không đủ no , tôi chính là muốn dài người ra a ."

Duẫn Thanh quả nhiên không thể ăn nổi bữa sáng , chỉ muốn hét lên một ly sữa là no rồi. Vu Tĩnh Dĩnh hỏi nàng thật không cần ăn chút gì sao? Duẫn Thanh khoát tay nói không cần, bằng không trên đường dạ dày nàng sẽ không thoải mái.

Vu Tĩnh Dĩnh cùng Duẫn Thanh đi xuống dưới lầu , Vu Tĩnh Dĩnh đem hành lý để cạnh bên chân , đi ra ngoài gọi điện thoại " Cậu tới đâu rồi? Ân, được, tới ở dưới lầu.

Trong chốc lát một chiếc Audi A6 màu bạc đi tới, Vu Tĩnh kéo hành lý nhét vào thùng xe, đi đến bên cạnh xe mở cửa xe muốn đi vào.

" ai , lên trên này đi , ngồi ở đằng sau làm gì ?" Người lái xa mang một cái kính râm , có mái tóc ngắn , chắc hẳn là nữ nhân ồn ào.

" không nên, tớ đi cùng với trợ lý, tớ cùng nàng ngồi phía sau."

"Hả? Trợ lý ? Lão Từ cho khuynh cậu tuyển trợ lý? Thực là cao cấp quá , cho tớ xem." Cô gái tóc ngắn kia nghiêng mình về phía trước , bàn tay cầm lý chiếc gương của cửa xe . Duẫn Thanh bị ánh sáng từ viên kim cương ở khuyên tai cô truyền tới , chói mắt nên vội vàng nhắm lại.

Cô gái tóc ngắn miệng không ngừng chậc chậc , bỗng nhiên nghĩ tới điều gì , tay chỉ vào Duẫn Thanh rồi xoay người hỏi Vu Tĩnh Dĩnh: " Cho nên cô ấy là..."

" Trợ lý của tớ." Vu Tĩnh Dĩnh nói tiếp. " Duẫn Thanh , lên xe"

Duẫn Thanh nhìn cô gái cắt tóc ngắn kia , thấy cô gái kia ăn mặc váy tây ngắn tươi mát cùng khăn quàng cổ , viên kim cương ở trên tai cùng với mười ngón tay mang đầy nhẫn , nhìn thế nào cũng cảm thấy rất kỳ quái , không giống như là bạn của Vu Tĩnh Dĩnh , nhưng nhìn qua là các nàng rất thân mật với nhau..

Nhưng mà , không phải là bạn tốt thì ai lại đến đón sớm như vậy ? Nhưng Vu Tĩnh Dĩnh cũng được coi như là người có tiền, sao lại có người bạn như thế này? Duẫn Thanh cho tới bây giờ vẫn có cảm giác sợ hãi với người này , nhưng bây giờ nàng là bạn của chủ quản và đến đón mình , Duẫn Thanh cũng đa nói câu" Cám ơn" rồi ngồi vào trong xe..

" An Á. trợ lý của tớ." Vu Tĩnh Dĩnh giới thiệu.

" Xin chào." Duẫn Thanh hướng An Á gật đầu

An Á đem kính râm cầm ở trong tay , dùng hàm răng trắng noãn khẽ cắn chiếc kính râm , một đôi mắt trống rỗng được tô vẽ rất đậm trừng lên nhìn Duẫn Thanh , biểu tình cảm giác như là muốn đem khuôn mặt của nàng bóc ra , nhìn bộ dạng cô ấy như là muốn cầm một chiếc micro xuống sân khấu để há tưng bừng lên vậy.

Vu Tĩnh Dĩnh vô đầu An Á nói: " Xem cái gì vậy, mau lái xe đi.".

An Á thấy không thút vị" Nói chuyện một chút cũng không cho nói , nhìn một chút cũng không cho nhìn , cậu thật sự đem tớ lam người lái xe.

Vu Tĩnh Dĩnh nói: " Quan hệ của chúng ta là như vậy , bây giờ cậu thật chỉ là một lái xe."

An Á mở nhạc , một tay đặt cạnh tay lái vỗ theo tiếu tấu cùa bài hát, xe đi đến sân bay tốc độ rất cao , âm nhạc không còn nghe rõ nên cô hát càng lớn lên.

Duẫn Thanh xanh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ , yên lặng không nói, nghĩ thầm rằng : Nếu có thể , tôi muốn trực tiếp nhảy xuống xe.

"Tắt đi.". Vu Tĩnh Dĩnh xem chừng là cũng nhẫn nại đến mực không thể nhịn được nữa, trực tiếp đánh vào sau cổ cô nói," Tớ tối qua cả đêm không ngủ để xem bản thảo , cậu bây giờ còn kích thích thần kinh yếu ớt của tớ , có tin là tớ đánh cậu không .".

" Nghe , nghe , cậu đừng đánh." An Á lập tức rụt cổ tắt nhạc đi , theo giương chiếu hậu nhìn Duẫn Thanh nháy mắt nói," Tiểu trợ lý ,cô cũng không trong coi tốt nàng , chủ quản cô bạo lực như vậy bình thường thì cô cũng thật vất vả đi. Người trong công ty của các cô hẳn là không có ai thích nàng đi.".

Duẫn Thanh bị gọi đến , không nói gì thì không tốt lắm , chỉ có thể đáp lời : " Tôi sao lại chăm sóc nàng , nàng là chủ quản , là nàng trông nom tôi.".

An Á nghe vậy cười ha ha:" Cô sao lại không trông nom được nàng , lúc nàng muốn đi cà phê thì cô không đi cùng nàng , lúc nàng phải đi photo bản thảo thì cô làm cho chính nàng phải tự đi , nàng muốn cái gì cô đều không làm cho nàng , cam đoan là nàng đối vối cô mà nói thì rất dễ bảo.Người này nhìn qua hung hãn kỳ thật, rất thích ngược.

Duẫn Thanh cảm thấy được An Á tiểu thư như thể đang nói như phun nào mặt của Vu Tĩnh Dĩnh không sợ Vu Tĩnh Dĩnh trả đũa sao? ai ngờ quay đầu nhìn Vu Tĩnh Dĩnh phát hiện cô đang cười.

" An Á , cậu muốn chết cứ việc nói thẳng, đừng dùng thủ đoạn như vậy kích thích tớ , bằng không toàn thây cũng không giữ lại cho cậu.".

An Á đem hai người đến sân bay rồi vãy tay tạm biệt. Duẫn Thanh rất tự nhiên kéo hành lý của Vu Tĩnh Dĩnh đi vào trong sân bay.

Vu Tĩnh Dĩnh đi giày cao gót bên cạnh nàng , liếc nhìn nàng " Cô có kéo được không ? Va li cũng không nhẹ."

" Không có việc gì , tôi làm được.".

Vu Tĩnh Dĩnh nghe trong lời nói của nàng chút tức giận , nghĩ đến lúc nãy An Á trêu chọc nàng như vậy cũng hơi buồn cười , đưa tay là lấy hành lý:" Đều là đồ vật của tôi , vẫn là để tôi tự mang. Cô nhỏ như vậy. không kéo được 2 cái một lúc đâu?"

Không biết Vu Tĩnh Dĩnh là cố ý hay vô ý , lúc đưa tay ra lấy hành lý thì nắm chặt lấy tay Duẫn Thanh đang để trên hành lý. Trong lòng Duẫn Thanh trầm xuống, muỗn giãy ra,nhưng cẳm thấy được nếu mà giãy ra thì sẽ là chuyện bé xé ra to, nhưng không muốn bất động để cô ấy sờ như thế này, nói " Vu chủ quản, cô sao lại nhân cơ hội cầm tay tôi?"

Vu Tĩnh Dĩnh ngạc nhiên nói : " Đều bị cô phát hiện rồi à ? Nếu đã cầm rồi thì chúng ta hãy cùng cầm tay nhau kéo hành lý đi.".

Duẫn Thanh cảm thấy trình độ trêu chọc mình của Vu Tĩnh Dĩnh đã đạt tới trình độ thâm hậu, da mặt rất dày, nàng nhân cơ hội nhanh chóng thu tay về:" Vậy Vu chủ quản kéo hành lý đi, vất vả rồi."

Vu Tĩnh Dĩnh nghiêng đầu nhìn Duẫn Thanh cười , Duẫn Thanh bị nụ cười quỷ dị này của cô mà giật mình: " Cười cái gì?"

" Nhìn cô đáng yêu.".

Duẫn Thanh nhanh chóng quay đầu hướng vào đứng xếp hàng,

Thời điểm đăng ký Duẫn Thanh vô tình thấy được căn cước của Vu Tĩnh Dĩnh , Vu Tĩnh Dĩnh năm nay mới hai mươi tám tuổi. Tuy rằng là lớn hơn Duẫn Thanh năm tuổi nhưng trẻ như vậy mà đã làm chủ quản của một nhà xuất bản là chuyện không dễ dàng.Nghĩ đến Vu Tĩnh Dĩnh nói cô cả đêm không ngủ để xem bản thảo thì hiểu được cô là người rất cố gắng , tuy rằng tác phong làm việc không làm cho mọi người yêu thích , nhưng nguyên nhân chính là cô vì cố gắng mà đánh đổi tuổi trẻ của mình, việc đó cũng làm cho người ta bội phục.

Vu Tĩnh Dĩnh đưa hành lý gửi vận chuyển , hai người lên máy bay.

Ngồi vào chỗ của mình Vu Tĩnh Dĩnh bắt đầu lấy bài viết ra xem, vừa xem vừa dùng bút để sửa chữa , được vài phút đồng hồ thì bắt đầu dụi mắt.Duẫn Thanh liếc mắt nhìn Vu Tĩnh Dĩnh trong mắt cô tơ máu không ít , hốc mắt sung huyết đỏ lên ,quả nhiên là mệt mỏi.

Duẫn Thanh giơ tay lên huých bả vai Vu Tĩnh Dĩnh , Vu Tĩnh Dĩnh vừa quay đầu thấy Duẫn Thanh trong tay cầm một lọ thuốc mắt.

" Đau mắt thì nhỏ chút thuốc đi...Tôi....Nhìn cô quên cầm, nên thuận tay mang theo.". Duẫn Thanh nói những lời này mà ánh mắt không nhìn Vu Tĩnh Dĩnh , cũng không phát hiện được Vu Tĩnh Dĩnh đang nheo đôi mắt xinh đẹp lại nhìn nàng cười.

" Cảm ơn.". Cô lấy thuốc mắt, đúng lúc máy bay rung động , thuốc nhỏ mắt đều bị rơi xuống mặt.

" Ai nha! thật là..." Vu Tĩnh Dĩnh không tìm được giấy lau mặt, mắt bị nước thuốc làm cho không nhìn rõ cái gì. Duẫn Thanh giữ chặt tay cô để không cho cô lộn xộn, đầu tiên dùng ống tay áo để lau nước trên mắt cô , dùng tay để cô ngẩng đầu lên , nàng giúp cô lau hết nước trên mặt.

" Cám ơn cô.".

" Đừng khách khí. Cô chớp mắt chút đi như vậy thuốc mới chảy vào bên trong được. Duẫn Thanh nhỏ hai giọt vào hai khóe mắt Vu Tĩnh Dĩnh , Vu Tĩnh Dĩnh chớp chớp mắt , khuôn mặt của Duẫn Thanh ở ngay trong tầm mắt của cô, mắt cô hơi lập lòe nhưng vẫn thấy được một đôi mắt sáng ngời sự quan tâm. Trong nháy mắt Vu Tĩnh dĩnh có một cảm giác rất khác thường , trong lòng rất xúc động, thậm chí cảm nhận dược Duẫn Thanh rất xinh đẹp lại ôn nhu, giống toàn bộ thế giới cũng chỉ có cô cùng Duẫn Thanh.Bầu trời chín nghìn mét trên cao như không cho cô thoát khỏi đó, cô nhìn thấy một bóng người trong mông lung, cũng nghe thấy một âm thanh quan tâm như vậy từ một người , cảm xúc đó đã ăn sâu vào trong người cô.

" Không sao chứ?'

Vu Tĩnh Dĩnh nghe được âm thanh của Duẫn Thanh , đột nhiên cầm lấy tay nàng, Duẫn Thanh nhíu mày , rụt tay về..

" Giúp tôi lấy khăn tay, cám ơn." Vu Tĩnh Dĩnh nói.

Nhỏ thuốc mắt xong một lúc thì tiếp tục xem bản thảo, Duẫn Thanh hỏi: " Vu chủ quản, tôi thấy các đồng nghiệp khác đều dùng máy tính để chỉnh sửa, chú giải, phê bình bản thảo, cô thì như thế nào...."

Vu Tĩnh Dĩnh nói : " Đầu năm nay sản phẩn điện tử rất nhiều, tất cả mọi người thì ai cũng thích dùng sách điện từ, không ai thích dùng sách thông thường nữa, nên đã có một nhà xuất bản phải đóng cửa, công ty của chúng ta hoạt động cũng được xem là có thành công , nhưng việc buôn bán cũng bị giảm đi nhiều. Đơn giản là cá nhân tôi yêu thích , tôi còn thích có một vật gì đó cầm trong tay, cảm giác tốt hơn nhiều," Vu Tĩnh Dĩnh quay quay chiếc bút máy trong tay nói." Nhưng mà tôi chỉnh sửa hay nhận xét bài viết của mọi người đều ra là nghiêm khắc,thường phải làm lại.

" Như vậy, về sau không phải tôi rất vất vả sao?"

Vu Tĩnh Dĩnh không nhịn được cười" Chính xác, cô như vậy nhưng thật ra phản ứng cũng rất...Vậy thì về sau liền.....Vất vả cho cô?" Âm cuối của cô không cao.Không giống như là đang hỏi mà là giọng như đang đùa một đứa trẻ con,

" Phải cố gắng tận lực với công việc, nếu tôi không làm tốt chủ quản cứ việc nói với tôi, tôi sẽ cô gắng làm tốt.

Duẫn Thanh đanh đá đáp lại.

Chẳng mấy chốc đã tới Hàng Châu.

" Ngươi trước kia đã tới Hàng Châu sao?" Trên đường đi lấy hành lý đã gửi vận chuyển Vu Tĩnh Dĩnh hỏi Duẫn Thanh, Duẫn Thanh lắc đầu, cảm giác không hiểu sao hạ xuống.

" À, lần này nếu có thời gian, chúng ta có thể đi ra Tây Hồ một chút.".

" Chắc là không có thời gian đâu, vé máy bay ghi lúc về là mười một giờ đêm nay.".

Vu Tĩnh Dĩnh nhìn thoáng qua đồng hồ nói:" Hiệu suất của tôi rất cao, xong xuôi công việc thì chúng ta đi một chút cũng tốt.".

Duẫn Thanh không đáp lời, hai người đứng ở băng chuyền đợi cái túi hành lý màu đỏ hiệu RIMOWA của Vu Tĩnh Dĩnh. Lúc này ở hơn chín giờ ,Vu Tĩnh Dĩnh càng ngày càng không kiên nhẫn xem đồng hồ liên tục.

Duẫn Thanh biết sân bay ở trên núi này có chút tiêu điều. nên có chút chậm trễ , vì thế nàng nhìn Vu Tĩnh Dĩnh nói:" Chủ quản, cô cứ đi tới triễn lãm trước , tôi sẽ cầm hành lý đi theo sau"

" Cô biết địa chỉ sao?"

" Cô đi đến đó rồi ghi địa chỉ lại, tôi lấy được hành lý rồi sẽ gọi điện cho cô.".

Vu Tĩnh Dĩnh nghĩ vậy cũng tốt, liền đi trước.

Không nghĩ tới nàng đi lần này Duẫn Thanh liền quán thượng đại sự.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro