Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


                   Vu Tĩnh Dĩnh chạy tới thì mọi thứ đã bày ra hết, nhìn thấy vài đồng nghiệp cầm tấm thẻ triển lãm với vẻ mặt buồn rầu đứng ở trong góc nhỏ, bên người các cô ấy còn có một đống sách, Vu Tĩnh Dĩnh đi qua chỗ các nàng mới biết được vị trí trung tâm của triển lãm vốn là chỗ trưng bày của công ty cô, nhưng bị một công ty khác chiếm lấy, một người tên là Á Thanh Xuân, công ty của người ta muốn cùng nói chuyện.

Ý của đối phương là các nàng ấy muốn cùng người chủ quản ở đây giao vị trí này cho các nàng, Vu Tĩnh Dĩnh nói không có khả năng, Đông Thanh Văn chúng ta hàng năm đều ở nơi này, vị trí là đã ký hợp đồng.

Á Thanh Xuân nói là các nàng cũng bị công ty phái tới, các nàng cũng không biết rõ tình huống cụ thể, nhưng vị trí này không thể di chuyển được. Ngay bây giờ sẽ có người của các nàng mang đến một tá cây quạt, áo hoa văn để bày bán, ở bên kia còn có nhà văn trẻ mặt đầy son phấn đang ngồi ở đằng sau chiếc bàn một bên ký tên còn một bên thì bị các nhóm độc giả đùa giỡn, nói bắt tay liền phải bắt tay, nói chụp ảnh liền đứng lên chụp ảnh, làm nhà văn đúng là cũng không dễ dàng, nhất là còn bị các tác giả đồng nghiệp bức đến đây ký tên, nên nghĩ là đến đây để ký, không ngờ còn phải làm sủng vật.

Vu Tĩnh Dĩnh nhìn Á Thanh Xuân là có chẩn bị nên mới đến, cảm thấy hứng thú. Ở đây đúng là một vòng luẩn quẩn hỗn loạn không có một công ty nào không coi trong triển lãm mỗi năm ở Hàng Châu, mọi người đều biết đây là thời điểm vàng để kiếm tiền, nếu bỏ qua thì chỉ có thể đợi triển lãm Bắc Kinh vào mùa đông. Triển lãm Bắc Kinh quy mô cũng không nhỏ, nhưng lúc đó là mùa lạnh, nhóm người mẫu eo thon ngực sữa không thể mang ra được, thú vị của triễn lãm ít đi một nửa, người đến tự nhiên cũng ít đi.

" Các cô nói xem làm thể nào để di chuyển nó đi." Vu Tĩnh Dĩnh bỏ lại những lời này, hai tay chống nạnh, đã không còn chút kiên nhẫn nào.

Đối phương cũng không kiên nhẫn: " A di, cô cản trở chúng tôi."

Vu Tĩnh Dĩnh đã nghĩ muốn ném bản hợp đồng của cô lên mặt các nàng, nhưng hợp đồng của cô đều ở trong hành lý, hành lý cùng với tiểu trợ lý còn không biết đang ở góc nào của Hàng Châu nữa.

Bạo lực là không được, chỉ có thể chờ Duẫn Thanh mang thánh chỉ đến.

Vu Tĩnh Dĩnh gọi điện thoại cho Duẫn thanh, Duẫn Thanh không nghe. Vu Tĩnh Dĩnh kêu cấp dưới đem dựng quầy bán hàng rồi bày đồ ra, tự mình đi hặp người chủ sự kiện mượn cái bàn cùng ghế dựa, đem sách bày ra, còn cùng cấp dưới mặc chiếc áo hoa văn, để thu hút mọi người.

Nhưng là vị trí ở trong góc rất vắng vẻ, Vu Tĩnh Dĩnh liên tục xem đồng hồ - Duẫn Thanh sao lại không đến? Điện thoại cũng không nghe? Sẽ không có xảy ra chuyện gì chứ?

Kết quả Duẫn thanh thật sự đã xảy ra chuyện.

Ở bên này đang có một đám người hâm mộ đã tìm quầy bán hàng của Đông Thanh Văn cả buổi, cuối cùng phía trước phòng cứu hỏa cũng tìm được bảng hiệu của các nàng, hết một tiếng chói tai rồi chạy đến quầy hàng, Vu tĩnh với đồng nghiệp cùng nhau tiếp đón, lúc này di động Vu Tĩnh Dĩnh vang lên.

Vu Tĩnh Dĩnh vừa nhìn là Duẫn Thanh gọi tới, tảng đá trong lòng coi như rơi xuống. Chắc cô nương này đã tới đi, Vu Tĩnh Dĩnh một bên nghe điện thoại một bên hướng đi ra, muốn ra ngoài nghe điện.

" Cô đang ở đâu?" Vu Tĩnh Dĩnh hỏi.

Nhưng Duẫn Thanh bên kia lại cực kỳ im lặng, Vu Tĩnh Dĩnh cảm giác không khí có gì đó không đúng a.

" Tôi ở... Cục công an." Duẫn Thanh nói.

Vu Tĩnh Dĩnh " À " một tiếng, dừng bước." Cái gì, ở đâu?"

" Cục công an." Duẫn Thanh nói nhanh, " Cục công anh chỗ sân bay.".

Đang mặc áo in trang chấm biến " Cầu bao dưỡng " Vu Tĩnh Dĩnh nói với đồng nghiệp cũng đang mặc một chiếc áo như vậy nói là muốn đến cục công an một chuyến, liền nhìn thấy vài ánh mắt kinh ngạc. Nhưng cô hiện tại không có thời gian lo lắng việc khác, lần đầu tiên mang trợ lý mới đi công tác gặp tình huống này, ngộ nhỡ người ta bắt cóc đứa trẻ này, thì làm sao ăn nói được với cha mẹ người ta.

Lúc này nhìn thấy Duẫn Thanh nhưng không thể tiến gần tới đối phương, cách một cái bàn to nhìn nàng.

" Cô không sao chứ?" Vu tĩnh Dĩnh nhìn khuôn mặt Duẫn Thanh đoán xem thân thể cho chuyện gì không, trên khuôn mặt trắng của Duẫn Thanh ngoại trừ nụ cười méo mó thì không tìm thấy dấu vét bị ngược đãi.

Vu Tĩnh Dĩnh hai tay chống lên bàn, đưa thân mình ra phía trước gần Duẫn Thanh, thật sự muốn cắn một cái trên khuôn mặt bây giờ mà vẫn có thể cười của nàng. Nhưng bây giờ cô không muốn phí thời gian, thầm nghĩ phải đem Duẫn thanh cùng hành lý về thật nhanh, thời gian không đợi ai.

Đồng chí cảnh sát gọi Vu Tĩnh Dĩnh tới, chỉ vào cái va li RIMOWA của cô:" Cái này có phải của cô không? cô nhìn xem." Vu Tĩnh Dĩnh nói phải, sau đó cảnh sát liền hỏi trong va li có gì, Vu Tĩnh Dĩnh nói có một cái túi tài liệu GUCCI cùng với túi đồ hóa trang, với văn kiện, tóc giả, quần áo. Cảnh sát kêu cô mở ra, trong đó đúng là có những thứ như vậy.

Cái này cũng không có gì nghiêm trọng, Duẫn Thanh cùng cô đi ra cục công an

Trên đường đi ra cục công an Duẫn Thanh cười cùng nói với Vu Tĩnh Dĩnh, nàng đợi cho đến khi hành lý được vận chuyển đến, nàng nhìn thời gian đã muộn nên muốn đi ra triểm lãm gặp Vu Tĩnh Tĩnh. Nàng vội vàng cầm hành lý đi ra khỏi sân bay thì đã bị cảnh sát ngăn lại. Cảnh sát thấy nàng dáng vẻ luống cuống rất đáng nghi cần theo một chiếc Vali hàng hiệu nên đã kêu nàng mang đi kiểm ra đối chiếu hành lý một chút, kết quả hành lý đăng ký đồ tùy thân của Vu Tĩnh Dĩnh mang theo, Duẫn Thanh tự nhiên là không có. Cảnh sát bắt nàng đem mở vali ra, Duẫn Thanh cũng không biết mật mã, thế là bị cảnh sát mang đi

" Thật là xui xẻo." Duẫn Thanh nhún vai, bắt đắc dĩ cười," Nếu mà biết trước thì đã hỏi cô mật mã rồi.".

Vu Tĩnh Dĩnh đột nhiên dừng chân lại nhìn thẳng vào Duẫn Thanh , trong mắt đều hiện lên sự giận dữ. Duẫn Thanh thấy vẻ mặt cô như vậy trong lòng cũng rất là kinh ngạc, đột nhiên cũng đứng lại.

" Hay lắm mà cười sao? Biết trước thì hỏi tôi mật mã, cô biết sớm cái gì? Cô là trợ lý, tôi không thể hiểu được cô làm trợ lý mà không biết làm cái gì! Tuy rằng chuyện này xảy ra cũng không thể đổ toàn bộ trách nhiệm lên người cô, nhưng tại sao cô lại có thái độ như không có chuyện gì xảy ra? Cô cho là một mình cô làm việc sao? Bởi vì cô, công ty chúng ta tổn thất không chỉ có ngày khai trương hôm nay, mà ảnh hưởng đến một loạt các doanh số tiêu thụ khác! Người ta sẽ không quan tâm cô ủy khuất như thế nào, người ta chỉ quan tâm đến kết quả, mong cô đính chính lại thái độ làm việc!" Vu Tĩnh Dĩnh gằn từng tiếng đập vào trong lòng Duẫn Than, Duẫn Thanh không nghĩ tới dọc đường đều đối với cô tươi cười Vu Tĩnh Dĩnh đột nhiên bởi vì chuyện công việc mà đối với nàng nghiêm khắc như vậy, làm cho nàng trong lúc nhất thời sửng sốt toàn thân cứng nhắc mặt trắng bệch không biết nói cái gì.

Vu Tĩnh Dĩnh quay đầu bước đi, vẫy tay gọi taxi.

Duẫn Thanh cúi đầu, đi đến sau xe, vất vả đem hành lý bỏ lên cốp xe. Vu Tĩnh Dĩnh vừa ngồi vào trong xe không nhúc nhích, nhưng người lái xe thấy một tiểu cô nương yếu ới như vậy mà cái vali lại lớn nên không đành lòng, xuống hỗ trợ.

Dọc đường đi hai người không có nói gì với nhau, Vu Tĩnh Dĩnh cũng hết giận, liếc mắt nhìn Duẫn thanh, thấy nàng cúi đầu không nhúc nhích.

Vu Tĩnh Dĩnh biết vừa rồi cơn tức của mình là đến cực điểm, nhưng không biết giải thích thế nào nên cũng không nói lên lời.

Duẫn Thanh cố hít hít mũi một cái thật nhỏ, Vu Tĩnh Dĩnh nghe thấy nàng hít mũi, từ trong túi lấy ra một chiếc khăn tay đưa cho Duẫn Thanh, Duẫn Thanh không lấy.

Hai người cứ giằng co như vậy cho đến khi tới khu triển lãm, Vu Tĩnh Dĩnh chạy lên như muốn giết người chịu trách nhiệm ở đó, bên hợp đồng ném tới trước mặt các nhân viên đang ăn ở trong phòng, các người giải thích cho tôi chỗ triển lãm cho tôi bị công ty khác chiếm lấy là có chuyện gì, vi phạm hợp đồng các người gây ra cho tôi thì phiền tính toán một chút xem đền bù cho công ty tôi bao nhiêu.

Nhân viên ở đó xanh mặt cũng chưa dám ăn xong liền chạy một mạch đến triển lãm của Á Thanh Xuân nói với các nàng mấy rồi để cho các nàng dọn đi. Lúc các nàng đi có một nữ nhân tóc ngắn màu đen nhìn Vu Tĩnh Dĩnh liếc một cái, Vu Tĩnh Dĩnh nhún nhún vai, quay đầu đi.

Các nhân viên Đông Thanh Văn bắt đầu dọn đồ đem ra trung tâm triển lãm, Duẫn Thanh ôm lấy một rương sách đứng lên thì sau lưng đột nhiên truyền đánh một cảm giác đau nhức, giống như là bị khối đá đè lên .Lập tức mồ hôi lạnh ở trên trán chui ra, đồng nghiệp của nàng thấy nàng có biểu hiện khác thường, hỏi nàng làm sao vậy. Tuy phía sau lưng đau đớn đến xương, nhưng Duẫn Thanh nghĩ đến lời răn dạy của Vu Tĩnh Dĩnh liền quật cường lắc đầu nói không có việc gì. Lúc này đã là giữa trưa, Vu Tĩnh Dĩnh nói Duẫn Thanh đi mua cặp lồng đựng cơm. Duẫn Thanh cũng không biết đi đâu mua cơm, nhưng nàng cũng không muốn hỏi Vu Tĩnh Dĩnh, chạy đến phòng trực của nhân viên hỏi xem có cung cấp cơm cho nhân viên không. Nhân viên trực đang cầm chén xanh mặt gần như là muốn khóc:" Đông Thanh Văn đại tỷ à, các cô hãy bỏ qua cho ta đi, bát cơm cũng không phải là tự tôi đi mua đâu, cô để cho tôi ăn xong nó đi."

Duẫn Thanh không nói hai lời liền chạy ra bên ngoài tìm cửa hàng bán thức ăn nhanh, mua tất cả các khẩu vị, có mặn có nhạt, còn mua đồ uống, mua hơn mười phần đồ ăn cùng đồ uống mang về.

Chờ nàng đêm cơm trở về, đồng nghiệp trong nhóm đều rất kinh ngạc:" Tiểu trợ lý, nhìn cô vóc dáng nhỏ, sức lực cũng không bé nha, mười phần cơm cùng đồ uống mà một mình cô mang trở về? Bao nhiêu tiền, chúng tôi gửi cô."

Duẫn Thanh bị cô gái áo đỏ cầm tay nói:" Không có việc gì, chủ quản nói cô ấy mời khách."

Vu Tĩnh Dĩnh cầm chiếc đũa rút ra một nửa, không thể tin được nhìn Duẫn Thanh - Cô đúng thật là nắm bắt cơ hội để trả đũa.

Ăn xong bữa trưa là bất đầu một buổi chiều chiến đấu, Vu Tĩnh Dĩnh nhìn sang bên đối diện có một tiểu cô nương đang Cosplay để lộ cánh tay lộ đùi, có rất nhiều người vây quang tiểu cô nương đó, xem ra truyện tranh châm biếm mà không có Cosplay thì không có thú vị, Vu Tĩnh Dĩnh cảm thấy cô có thể dùng đòn sát thủ của nàng.

" Mọi người có biết trong cái hòm lớn này có cái gì không?" Vu Tĩnh Dĩnh cười thâm ý/

Mọi người lắc đầu, Duẫn Thanh theo bản năng cảm thấy không phải chuyện tốt, Vu tĩnh Dĩnh đem hòm mở ra, thấy bên trong là một bộ quần áo nịt màu trắng, mái tóc ngắn màu xanh nước biển cùng áo choàng và băng vải.

" Vu chủ quản.... Không ngờ rằng, chị còn có đam mê này..." Một tiểu cô nương run run nói, bộ S-M tính thú này lấy ra trước mắt chúng ta là muốn làm gì !

Vu Tĩnh Dĩnh nói:" Chảng lẽ mọi người không biết đây là nhân vật gì sao? Mọi người không có thời ấu thơ à?" Cô cầm mái tóc giả xanh lam thận tay để lên trên đầu Duẫn Thanh, moin người kinh ngạc nói:

" Lăng — ba — — linh! "

" Đúng vậy." Vu Tĩnh Dĩnh gật đầu, liếc mắt nhìn Duẫn thanh một cát," Ồ" một tiếng," Không nghĩ tới cô mang cái thật thật thích hợp, không bằng cô hóa trang, làm cho nữ thần sống lại đi.".

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- Sorry mọi người vì sự chậm trễ nha....hì


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro