Chương 15 [H]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xem ra, nàng đã không có tuyển trạch, Yến Phiêu Linh bĩu môi, hai tay ôm ngực, bước theo Lâm Nguyên đi ra ngoài, bọn thị vệ cung kính theo sau, dần dần khuất bóng.

Bóng đêm nhô lên cao, một đội ngũ an tĩnh đi trước, ngang qua núi giả, ngang qua trúc viên xanh tươi, hương khí thanh u bay vào mũi, hồ nước trong suốt, dĩ nhiên có cảm giác thư thích.

"Ách, vị thống lĩnh đại ca này, còn bao lâu thì đến nơi?" Yến Phiêu Linh nhìn lướt bốn phía, nhẹ giọng hỏi, Lâm Nguyên đi ở phía trước liếc nhìn nàng, chỉ vào một toà lầu các cách đó không xa: "Yến cô nương thấy tiểu lâu phía trước chứ, chỉ cần đi qua đó, là đến nơi."

"Hoàn cảnh không tồi a." Yến Phiêu Linh phóng nhãn nhìn ra xa, lầu các thanh nhã rất khác biệt, thảo nào có người sứt đầu mẻ trán cũng muốn tiến cung làm phi tử, Lâm Nguyên nhìn thái độ đó của nàng, không khỏi cười nói: "Địa phương này không phải nơi dành cho phi tử phổ thông, từng là chỗ ái phi Tiên hoàng ở, lúc nàng qua đời, Tiên hoàng vì tưởng niệm, biến nó thành cấm địa."

"Nếu là cấm địa, sắc phôi kia..." Yến Phiêu Linh đột nhiên dừng lại một chút, hai mắt định ở nơi nào, Lâm Nguyên quay đầu nhìn nàng, kinh ngạc hỏi: "Yến cô nương nói cái gì?"

"À không có, ý tứ của ta, nếu nơi này là cấm địa, Hoàng thượng như thế nào sẽ để ta vào ở đây?" Yến Phiêu Linh thu hồi ánh mắt, khiếp sợ, sao nàng ấy lại tới? Thân ảnh kinh hồng thoáng hiện, nổi bật trong đêm tối, phiêu dật khiến nàng hít thở không thông, trong lòng càng xẹt qua một tia ấm áp.

"Cái này đã đủ nói rõ, Hoàng thượng đối với Yến cô nương, đặc biệt quan ái." Lâm Nguyên cười nhạt, trong lòng hầu như khẳng định, nữ tử mỹ lệ này nhất định muốn trở thành Quý phi, nghĩ tới đây, thái độ cũng trở nên cung kính hơn.

Đội thị vệ dừng lại, Lâm Nguyên đẩy cửa ra, hương khí thanh nhã phả vào mặt, một ngọn nến im lặng nằm trên bàn, quang vựng nhu hoà phủ đầy gian phòng giản dị, chiếu rọi vào mắt Yến Phiêu Linh.

"Yến cô nương, hãy nghỉ ngơi sớm đi, chúng thần gác ở dưới lầu, không có bất kỳ ai có thể quấy rối ngài." Lâm Nguyên phất tay, tất cả thị vệ lập tức phân tán xung quanh, nghiêm mật gác, đóng cửa lại.

Yến Phiêu Linh nheo mắt, hơi câu khoé môi, tiến bước, nương theo ánh nến nhỏ, chậm rãi đi lên thang lầu.

Tới tầng hai, đẩy cửa vào ngoạ thất, trong phòng càng thêm hôn ám, ngọn nến vẫn nằm trên bàn, chúc ảnh chập chờn, Yến Phiêu Linh đi tới đầu giường, con ngươi xẹt qua một tia sáng, động tác ưu nhã vươn tay, bắt đầu cởi quần áo.

Ngón tay thon dài cởi vạt áo, áo bào đen rơi xuống đất, tiếp theo là trung y màu trắng, Yến Phiêu Linh thong dong, bên môi có tiếu ý nhàn nhạt như ẩn như hiện, trong chớp mắt, ở trên người chỉ còn áo lót, đường cong lả lướt, da thịt trắng nõn bại lộ trong không khí, dưới ánh nến có vẻ mông lung lại mị hoặc, thân thể lồi lõm hoàn mỹ khiến kẻ khác thần hồn điên đảo, nhiệt huyết sôi trào!

"Ai, nếu không đi ra, ta sẽ ngủ đó." Yến Phiêu Linh bĩu môi, thân thể xinh đẹp lấy tư thái cực độ mị nhân nằm trên giường, nương theo ánh nến bập bùng, thưởng thức các ngón tay mảnh khảnh.

"Địa phương nguy hiểm như thế, ngươi cư nhiên dám cởi y phục?" Liễu Tâm Tuyền từ phía sau giường chậm rãi đi tới, đứng trước giường lẳng lặng nhìn nàng, thần tình có chút bất duyệt, nhặt áo choàng ở trên mặt đất, ném tới trên người nàng, trầm giọng nói: "Mặc vào!"

"Uy, ngươi làm gì vậy? Nhân gia buồn ngủ, mặc quần áo sao mà ngủ nha!" Yến Phiêu Linh liếc nàng, nhưng nhãn thần tràn ngập phong tình, Liễu Tâm Tuyền đột nhiên quay đầu đi, mím môi, nói: "Mặc vào!"

"Không mặc." Yến Phiêu Linh hừ một tiếng, tay vừa kéo, áo lót duy nhất che lấp thân thể cũng bị nàng vứt trên mặt đất, chậm rì rì cười nói: "Muốn ta mặc cũng được, ngươi giúp ta a."

"Hồ đồ, không có tay sao? Bản thân không biết tự mặc?" Liễu Tâm Tuyền liếc nàng, lập tức dời nhãn thần, đột nhiên nghĩ căn phòng này rất nóng, liền đi tới trước cửa sổ muốn mở toang, nhưng kịp thời ngừng tay, dưới lầu đại nội thị vệ trông coi rất nghiêm, nàng mất không ít công phu mới trốn vào được, nếu bị phát hiện, sợ rằng sẽ có phiền phức.

Mở cửa sổ không được, Liễu Tâm Tuyền nhíu mi, xoay người nhặt áo choàng trên mặt đất, đi tới trước giường.

Yến Phiêu Linh thấy thế, ung dung triển khai song chưởng, tựa như Hoàng đế đang chờ đợi nàng hầu hạ, hai luồng đẫy đà trước ngực hoàn toàn hiện ra trước mặt Liễu Tâm Tuyền, nàng nao nao, gương mặt đỏ sậm, hô hấp cũng trở nên gấp gáp, đem áo choàng phi lên người nữ tử, cũng không để ý Yến Phiêu Linh dang rộng hai tay, vừa lúc ôm nàng vào lòng, Liễu Tâm Tuyền ngẩn ra, bên tai truyền đến hơi thở ấm áp, theo đó là tiếng thở dài ôn nhu có thể dìm chết người: "Tâm Tuyền, ta rất nhớ ngươi."

"Ngươi muốn làm gì?" Liễu Tâm Tuyền kinh hãi vội vàng đẩy nàng ra, lại bị Yến Phiêu Linh gắt gao ôm vào ngực, không phải không thể giãy, mà là không muốn gia tăng lực lượng làm nàng bị thương, Liễu Tâm Tuyền khó xử, nhất thời mất thần liền bị nữ tử đặt lên giường, còn ai kia thân thể mềm mại tế hoạt lập tức nhảy lên.

"Làm cái gì? Đương nhiên là làm một ít chuyện có nghĩa rồi." Yến Phiêu Linh mị hoặc cười, tay nhẹ nhàng xoa mặt nàng, liền bắt đầu thoát y phục của nàng, Liễu Tâm Tuyền giãy giụa đè lại cái tay kia, thở dốc một tiếng, vội vàng nói: "Nơi này là hoàng cung, không thể."

"Hoàng cung làm sao vậy? Mấy nam nhân canh gác dưới lầu như thiết dũng, sẽ không có người tới quấy rối chúng ta." Yến Phiêu Linh không để ý nàng cản trở, tay lôi kéo, áo choàng xanh đã rơi xuống đất, tiếp theo là trung y trắng toát.

"Tâm Tuyền, ngươi thật sự rất mỹ lệ." Yến Phiêu Linh cầm chặt áo lót, híp đôi mắt đẹp, xem xét phong cảnh trước ngực nàng, chậm rãi vẽ toàn bộ gương mặt nàng, Liễu Tâm Tuyền quay đầu đi, cần cổ tuyết trắng, xương quai xanh duyên dáng càng thêm đột hiển.

Yến Phiêu Linh áp xuống, hai cỗ thân thể mềm mại chặt chẽ thiếp hợp, thong thả ma sát, "Ân..." Liễu Tâm Tuyền đỏ mặt, nhãn thần mông lung, cảm thấy một đôi môi nóng ướt đang liếm láp tai nàng, một tiếng than nhẹ ôn nhu, trằn trọc mang theo mê hoặc: "Đêm nay còn dài, xuân tình lượn lờ, giờ khắc này, là thuộc về tình nhân."

"Ai với ngươi là tình nhân?" Liễu Tâm Tuyền thở hổn hển đẩy nàng cách ra một khe hở, thần sắc từ lâu đã mê man, Yến Phiêu Linh khẽ cười một tiếng, đáy mắt xẹt qua một tia sủng nịch, sâu kín ngưng mắt nhìn nàng, ôn nhu nói: "Chuyện chúng ta đang làm, chẳng lẽ không phải chuyện giữa tình nhân hay sao? Ta cho ngươi hai lựa chọn, một là tình nhân, hai là nương tử, ngươi chọn đi."

"Ngươi... Yến Phiêu Linh! A..." Liễu Tâm Tuyền muốn nói ta cái nào cũng không tuyển, nhưng cảm thụ được dũng đạo giữa hai chân bị triệt để xỏ xuyên qua, nàng bất lực run rẩy thân ngâm, ý loạn tình mê.

"Đừng! Phiêu Linh... Ách..." Liễu Tâm Tuyền thần tình mê loạn, cả người mềm yếu, nàng vươn hai tay đặt lên đầu vai tuyết hoạt êm dịu của Yến Phiêu Linh, thân thể không tự chủ được mà hùa theo tiết tấu, bắt đầu trên dưới luật động, nàng nhíu mi, từ trong miệng không ngừng tràn ra tiếng rên rỉ động tình: "Ân... Chậm một chút..."

"Chậm một chút sao, được." Yến Phiêu Linh hôn môi nàng, đầu lưỡi linh xảo tham nhập vào tìm kiếm nhuyễn lưỡi khác đang né tránh, làm càn giao triền, thoáng thả chậm tốc độ luật động, ngón tay chôn trong dũng đạo dần dần rút ra.

Liễu Tâm Tuyền cảm thụ được biến cố dưới thân, không có ngón tay lấp đầy, địa phương kia đột nhiên trở nên trống rỗng, nhiệt độ cơ thể một mực tăng lên, càng muốn phát tiết, đầu đầy mồ hôi, thanh âm ẩn hàm sốt ruột: "Phiêu Linh."

"Đừng nóng vội, ta sẽ cho ngươi vui sướng." Yến Phiêu Linh dưới ánh nhìn kinh ngạc của nàng, nhẹ nhàng liếm láp chất lỏng trên ngón tay, bên môi câu ra ý cười phi thường ám muội, đột nhiên dựng cả người Liễu Tâm Tuyền dậy, mặt đối mặt ngồi, giơ lên một chân cùng nàng giao thác, tư thế hai người vén vào nhau, hoa tâm mềm mại vô hạn chặt chẽ thiếp cùng một chỗ, càng làm các nàng thêm cảm thụ rung động thân mật.

Yến Phiêu Linh chăm chú ôm nàng, nghiêng đầu hàm trụ môi nàng, hai tay đặt tại mông nàng, eo cố sức đè ép chà xát.

"Ách..." Liễu Tâm Tuyền ngửa đầu thân ngâm, đôi môi nhiệt diễm kia lại hôn lên cổ nàng, răng giảo cắn da thịt trơn trượt, vòng eo một mực cố sức ma sát, khoái ý không gì sánh kịp hung hăng bao phủ tư tự của các nàng.

Yến Phiêu Linh khép hờ hai mắt, thần thái mị hoặc, gắt gao ôm chặt Liễu Tâm Tuyền, nâng phần eo cao lên, khoái cảm chồng chất dưới thân sẽ lập tức bạo phát.

Không có gì sung sướng hơn việc ăn chay đã lâu bỗng gặp lại thịt, thịt này không có mỡ luôn =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro