Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói xong lời cuối cùng, ngữ khí của Yến Phiêu Linh trở nên cẩn cẩn dực dực, nàng vẫn chưa xác định chính xác ý tứ của Liễu Tâm Tuyền, có phải cùng ý nghĩ của nàng không mưu mà hợp? Yến Phiêu Linh ôm một tia may mắn đi cẩn thận tìm tòi, đôi mắt sâu kín xem tẫn đối phương.

Liễu Tâm Tuyền nhìn dáng dấp của nàng, trong lòng thả lỏng rất nhiều, nhàn nhạt mím môi cười, thần sắc toát ra vận ý ngượng ngùng: "Ngươi ta lúc này như vậy, rốt cuộc có tính không..."

"Tính tính tính, đương nhiên tính!" Yến Phiêu Linh không đợi nàng nói tiếp, lập tức gật đầu như đảo toán, trong lòng kinh hỉ, lẽ nào Tâm Tuyền...

"Nếu nàng buông tha việc truy tìm bí mật về Huyết Ngọc." Liễu Tâm Tuyền mâu quang nhu hoà, gương mặt hiện lên một tia đỏ ửng, nhưng thần tình chăm chú nói: "Ta sẽ rời khỏi Thương Kiếm Thất Thương, cùng nàng đi xa."

"Tâm Tuyền, nàng thật sự nguyện ý..." Yến Phiêu Linh hơi sửng sốt, không dám tin tưởng, Tâm Tuyền, nàng ấy nhất định thích mình, lấy tính tình lạnh lùng kia, nếu không phải yêu mình, tuyệt đối sẽ không nói như vậy.

"Ta đang đợi quyết định của nàng..." Liễu Tâm Tuyền thật sâu nhìn Yến Phiêu Linh, hai gò má mị nhân kia, tràn ngập vui sướng, kể ra tâm tình mừng như điên của nàng, Liễu Tâm Tuyền khẽ rũ mi mắt, khoé môi mỉm cười, kỳ thật nàng mệt chết, nếu như có thể, nàng muốn nghỉ một chút.

Nếu Thương vương đã muốn truy tìm Huyết Ngọc, mà Hoàng đế cũng không thể buông tay, nếu Yến Phiêu Linh còn can thiệp vào, muốn tham dự lưỡng phương tranh đoạt, tất nhiên sẽ tàn khốc trở thành vật hy sinh.

Liễu Tâm Tuyền thở dài trong lòng, nàng không thể trừng mắt nhìn Phiêu Linh đi chịu chết, hơn nữa nàng phát hiện, nàng đã không thể tự kiềm chế mà thích thú loại cảm giác này, được một nữ nhân thương yêu, cái cảm giác ngọt ngào đó, nàng chưa từng cảm thụ qua niềm sung sướng như vậy, nàng mê luyến tư vị trong đó, hưởng thụ hoan hỉ Yến Phiêu Linh cấp cho, tâm nàng đã trầm luân, nàng không thể mất đi nàng ấy...

"Ta, tự nhiên là cùng một chỗ với nàng rồi, nếu kế hoạch lần này thuận lợi, ta liền cùng nàng rời xa triều đình tranh đấu." Yến Phiêu Linh ôm Liễu Tâm Tuyền, hôn khoé môi nàng, bất luận là sự tình gì, đều không trọng yếu bằng nàng, lập tức cười nói: "Huyết Ngọc để cho Tây Lâu bọn họ đi tìm vậy."

"Vậy thì, chúng ta sẽ toàn lực ứng phó." Liễu Tâm Tuyền cười nhẹ, chậm rãi đáp lại nụ hôn, Yến Phiêu Linh tâm hoả lượn lờ, đột nhiên lật người mạnh mẽ phong kín môi nàng, nỉ non: "Chúng ta làm thêm một lần, được chứ?"

"Ách..." Liễu Tâm Tuyền xoa mái tóc đen của nàng, ôn hoà cười, rốt cuộc ngầm đồng ý yêu cầu kia, Yến Phiêu Linh nheo mắt lại, đột nhiên xốc chăn lên chui vào, trong bóng đêm tách hai chân nàng ra xa, hôn lên hoa tâm khiến kẻ khác mê muội.

"A... Phiêu Linh..." Liễu Tâm Tuyền ngửa đầu ngâm khẽ, chăm chú cắn môi dưới, hai tay đặt ở dưới chăn siết chặt, nữ nhân chết tiệt này, nàng ta cư nhiên...

Ngày kế, kinh đô.

Đường cái, náo nhiệt phồn hoa, dòng người ủng tễ, một loạt bảng quảng cáo thức ăn ngay tại góc đường hoặc bên cạnh quầy hàng, mùi thịt quay thơm ngon ngào ngạt lan tràn, con đường này nổi tiếng là con đường mỹ thực, một ít quan to quý nhân đều bỏ qua đại tửu lâu, tình nguyện đến nơi đây ăn món thập cẩm, then chốt là ăn ngon lại náo nhiệt!

"Lão bản, cho bốn cây thịt dê, ít ớt a." Một nam tử tuấn mỹ lục lọi bên hông, tiện tay giương lên, lạch cạch, mấy đồng tiền chuẩn xác bay vào trong rổ cách đó không xa, lão bản thấy thế, cười ha hả đáp: "Được rồi, quy củ cũ nha. Công tử có thể húp canh trước, đợi ta nướng xong, sẽ đem qua cho ngài ngay."

"Ân." Nam tử một thân áo đen, vóc người thon dài, mơ hồ lộ ra chút xíu yểu điệu, lão bản gần đó mắt sắc xuyên thấu qua đoàn người, phát hiện thân ảnh của nàng, lập tức hướng đầu bếp kêu lên: "Nhanh lên một chút, Yến công tử tới, quy củ cũ."

"Canh bao tử, tới đây!" Một tiểu hoả kế* bưng chén canh bước nhanh, bỏ lên trên bàn, cười đùa: "Yến công tử, ngài chậm dùng."

*tiểu nhị, bồi bàn

"Hơn mười ngày không có tới, nơi này vẫn náo nhiệt như thế." Yến Phiêu Linh cười nhạt, bưng chén canh uống một hơi, thịt dê tới, đưa tay tiếp nhận, ngửi mùi thơm lừng, nàng mím môi cười một tiếng: "Ai nha, thật hoài niệm mùi vị này quá."

Không đợi nàng ăn vào, phía trước xảy ra dị trạng, các gian hàng bán thức ăn vặt bị một cơn gió hất tung, mọi người bắt đầu la toáng lên, bối rối không dứt, xung quanh tránh né!

Một thiển y nữ tử thần sắc cấp bách chạy tới, hai gã hắc y nam tử truy kích theo sau, Yến Phiêu Linh thấy thế, vung áo choàng, chân dài đá một cái, cái bàn lập tức bay qua, chính xác đụng vào hai nam tử, nước canh vãi đầy mặt đất.

"A..." Nữ tử chân vừa trợt, thân thể ngã ra sau, mắt thấy sẽ phải ngã xuống, Yến Phiêu Linh đã nhấc tay tiếp được nàng, ánh mắt hai người chạm nhau trên không trung, song song sửng sốt.

"Ngô... Mùi vị gì thơm quá." Nữ tử phục hồi tinh thần, kinh ngạc quay đầu nhìn, bốn chuỗi thịt nướng đang tản ra mùi thơm đặc thù, làm cho người ta rất muốn ăn!

Yến Phiêu Linh đỡ nàng dậy, lạnh lùng nhìn lướt qua hai kẻ áo đen ở đối diện, cái bàn đã bị đập bể, ném ở cách đó không xa, một nam tử đánh giá trang phục của Yến Phiêu Linh, tức giận nói: "Tiểu tử thúi từ đâu ra, dám xen vào việc của người khác!"

"Ta vốn là một người rảnh rỗi, thỉnh thoảng tới nơi này chỉ để ăn. Nhưng, các ngươi đã quấy rầy nhã hứng của ta, nhàn sự này, ta không quản không được a." Yến Phiêu Linh nhàn nhạt bĩu môi, thật vất vả từ hoàng cung đi ra, vốn định tuỳ tiện ăn vài thứ mới về vương phủ, lại ban ngày ban mặt, gặp phải chuyện như vậy, quả thật là không có vương pháp mà!

"Ít nói nhảm! Thức thời thì cút nhanh lên, nếu không ngươi sẽ chết rất khó xem!" Hai nam tử áo đen đồng thời gầm lên, nhưng sau đó lại đem ánh mắt định trên người thiển y nữ tử, trong giọng nói cất giấu một tia cung kính không dễ dàng phát giác: "Hãy trở về đi."

Không đợi nữ tử mở miệng, Yến Phiêu Linh khiêu mi cắt đứt, đảo mắt áy náy nói với nữ tử: "Ta đột nhiên nhớ ra còn có một chuyện gấp cần lo liệu, cô nương, thật không phải, ta phải đi trước."

Yến Phiêu Linh nói xong cũng đi, trong lòng oán thầm, đây là tình huống gì vậy, vốn là nhìn hai nam tử nọ hung thần ác sát, còn tưởng rằng ép người ta làm kỹ nữ, nhưng bọn hắn vừa mở miệng thì nàng đã hiểu, vô luận như thế nào, nữ tử này đã không có việc gì, xem ra chính mình đúng là xen vào việc của người khác rồi.

"Ê, ngươi chờ một chút!" Nữ tử cuống quýt đuổi theo, hai nam tử liền thừa cơ xông lên, bắt được nàng, nhưng tận lực tránh làm nữ tử bị thương, nữ tử đột nhiên thét chói tai: "Công tử, nếu ngươi không cứu ta, ta hẳn phải chết không nghi ngờ!"

Yến Phiêu Linh vốn đi rất xa liền dừng bước chân, nữ tử bị hai nam tử mạnh mẽ tha đi, nàng đấu tranh kịch liệt, gương mặt xinh đẹp chảy xuống một giọt nước mắt, nàng không phục, hai nam tử tranh nhau lộ ra nụ cười thoả mãn, chuẩn bị đem nàng trở về phục mệnh.

Vừa lúc đó, "bụp" một tiếng, hai cục đá rơi trên mặt đất, hai nam tử không thể tin mà mở to mắt, huyệt vị trên người bị một cỗ cường lực xỏ xuyên qua, toàn thân không thể động đậy.

Nữ tử kinh ngạc, đưa tay đẩy bọn họ, vẫn không nhúc nhích, thở ra một hơi, nàng có thể yên tâm rồi, quay đầu nhìn về hướng kia, nam tử áo đen đã dần đi xa, chỉ lưu lại bóng lưng mơ hồ, nhưng lại lộ ra một mỹ cảm yểu điệu.

Hoàng hôn, Thương Vương Phủ.

Yến Phiêu Linh chậm rãi đi đến đại môn, bọn thị vệ lập tức chạy đến trước mặt nàng, cung kính cười nói: "Yến cô nương, Giang đại nhân cho mời, đang ở sau hoa viên."

"Ân, biết rồi." Yến Phiêu Linh bĩu môi, xoay người đi tới hoa viên, xuyên qua núi giả, một mảnh xanh nhạt, đột nhiên trong không khí có một thân ảnh màu xám bay tới, nhanh như sấm chớp tấn công nàng.

"Hừ, gan thật là to!" Yến Phiêu Linh cau mày, thân thủ tà tà né tránh, "rầm" một tiếng xuyên qua rừng cây bay tới một khu đất trống, bóng người màu xám tro kia lại biến hoá thân pháp, truy kích lần nữa.

Yến Phiêu Linh trợn mắt nhìn lên, nam tử áo xám kia lại che mặt bằng một khối vải bố, chỉ lộ ra đôi tinh quang sáng ngời, thân thủ cũng rất quen thuộc, nàng hừ lạnh một tiếng, đột nhiên phóng về phía nam tử, lúc tới gần, chân vừa trợt, tay xẹt qua hông hắn.

Yến Phiêu Linh câu khoé môi, thân thủ linh xảo giống như chim én bay bổng tung mình, nhẹ đáp xuống gần đó, ưu nhã cười, hai ngón tay mảnh khảnh kẹp một sợi tơ, mà ngọc bội màu mực theo đường cong rơi xuống, chập chờn.

"Ba ba ba..." Nam tử áo trắng vung đống lá cây, chậm rãi đi ra, nhìn trang phục của nàng từ trên xuống dưới, cười nhạt: "Thân pháp Phiêu Linh quả thật tuyệt thế vô song, ban nãy thấy một màn, ta liền đối với ngươi tràn đầy lòng tin. Kế hoạch hai ngày sau, tất nhiên sẽ thành công thuận lợi."

"Hừ, cũng biết ngươi ở sau lưng giở trò quỷ." Yến Phiêu Linh liếc hắn một cái, ngọc bội trên đầu ngón trỏ thon dài quay vài vòng, sau đó bị ném ra ngoài, nam tử áo xám lẳng lặng đứng, đưa tay tiếp nhận, ngọc bội vật quy nguyên chủ.

"Đông đại nhân nguỵ trang cẩn thận ghê, nhưng hơi sơ sót một chút." Yến Phiêu Linh trừng hắn một cái, đi tới bên cạnh Giang Tây Lâu, cười nhạt: "Sát thủ, cũng cần đổi lại y phục! Trang phục của Thương Kiếm Thất Thương đều có điểm đặc sắc, ai sẽ nhận không ra?"

Ban đầu vốn định giữ nguyên xưng hô "ta-ngươi" cho hai nhân vật chính, nhưng tui suy nghĩ lại rồi, truyện này sủng mà, sủng đến ê răng luôn mà, "ta-nàng" nghe nó tình hơn nhiều ahihi :3 :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro