Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tâm tư Yến Phiêu Linh như bị tình cảm đặc biệt nào đó mềm nhẹ đụng vào, bóng lưng của nàng chọc người yêu thương, vừa muốn tiến lên dẫn nàng ly khai, Liễu Tâm Tuyền đã có động tác, hạ xuống vài nét bút, trên nền giấy tuyết trắng kia, đã xuất hiện vài đường cong nhàn nhạt.

Yến Phiêu Linh ngây dại tại chỗ, trừng hai mắt khó tin nhìn nữ nhân kia, động tác không lưu loát sinh động như Tư Đồ Phong Thuỷ, nhưng phong thái lại phiêu dật, hào hiệp đạm nhiên, gió cuốn thổi tung mái tóc nàng, đen như nước mực, bóng lưng tuy lạnh lùng lại mỹ kinh tâm động phách!

Mọi người đều mở to hai mắt nhìn, đều là dáng dấp không thể tin nổi, mỹ nam tử này có thể vẽ a, lưu loát chi tư, miêu tả đường nét ngọn núi vĩ ngạn rất rõ ràng, cùng với ý cảnh mờ ảo rung động lòng người khi thiên địa tương liên, kẻ khác bừng tỉnh đại ngộ, hùng phong tráng lệ ở trong tranh chính là toà Thái sơn gần trong gang tấc!

"Ta kháo! Cư nhiên vẽ Thái sơn?"

"Đúng vậy, hơn nữa, Thái sơn ở trong tranh của hắn còn có linh khí hơn Thái sơn ngoài thực tế."

Tất cả mọi người kinh ngạc, Tư Đồ Phong Thuỷ chăm chú nhìn bóng lưng Liễu Tâm Tuyền cùng cảnh sắc mà nàng tự tay miêu tả, trong lòng tụ khởi một tia kính nể, hắn sẽ không nhìn lầm, dưới đáy lòng người này có một cỗ ngạo khí nhưng hiểu được lúc nào nên lấy lúc nào nên bỏ, một khi bức hoạ này hoàn thành, tuyệt sẽ không dưới tầm hắn.

Liễu Tâm Tuyền khẽ nhếch môi, đầu bút lông xoay tròn, động tác càng ngày càng lưu sướng, vẽ tranh kỳ thật không phải thế mạnh của nàng, thế nhưng để tranh thủ một phần yêu quý, tất nhiên nàng sẽ dùng hết toàn lực, dụng tâm vẽ bức hoạ này, bởi vì ở trong đó có mỹ hảo tĩnh dật vô hạn của các nàng.

Yến Phiêu Linh không nháy mắt, nhìn chằm chằm bức hoạ, Liễu Tâm Tuyền đã dừng bút, ngoái đầu lại, cười với nàng, trái tim ấm lên, vành mắt cũng bất tri bất giác đỏ theo, một giọt nước mắt vô thanh vô tức rơi xuống, Tâm Tuyền...

Liễu Tâm Tuyền thu hồi nhãn thần, nụ cười trên mặt đầy hạnh phúc, chuyển mâu, lẳng lặng nhìn tác phẩm của bản thân, là hình ảnh mà nàng miêu tả hết sức dụng tâm.

Trên Thái sơn hùng vĩ tráng lệ, khói toả bồi hồi mờ ảo dạt dào, linh khí lượn lờ giữa trời đất, cây cối khinh vũ theo gió, dường như có thể ngửi thấy hương thơm thấm tận ruột gan, ở nơi cheo leo có thân ảnh hai người đang đứng thẳng, các nàng tay nắm tay, đều tươi cười nhìn ngọn núi hùng vĩ kia, gió nhẹ phất tới, tóc đen đan vào, trong ánh mắt là ý nghĩ yêu thương nồng đậm.

Bộp bộp bộp...

Tư Đồ Phong Thuỷ đột nhiên vỗ tay cười khẽ, nói rõ: "Tình đầy thiên địa, có thể nói là tác phẩm xuất sắc. Ta quả nhiên không có nhìn lầm, công tử không chỉ hữu tình mà còn rất rất chung tình."

Gã sai vặt bên cạnh hắn từ lâu đã giật mình đơ ra, cằm đều sắp rơi xuống đất, con người này, hắn ta cư nhiên vẽ ra được một bức hoạ tuyệt vời như vậy, thật sự khiến hắn ngoài ý muốn!

"Bức hoạ này, trên thế gian độc nhất vô nhị, không chỉ hoạ kỹ nhất lưu, đường nét hài hoà, quan trọng là... Cảm xúc tĩnh dật vô hạn kia. Đích xác, có thể coi là một tác phẩm xuất sắc." Một ông lão mặc áo sẫm cười nhạt, tinh thần chấn hưng, hai mắt sáng rực, một thân khí tức tuyệt trần mờ ảo, hắn lẳng lặng xem xét hai bức hoạ, giữa hai bức, bức sau dĩ nhiên càng tốt hơn!

"Như vậy, Tư Đồ công tử, có nguyện bỏ đi thứ mình yêu thích?" Liễu Tâm Tuyền đạm đạm nhất tiếu, đi tới trước bàn đặt bút lông lên trên giá, chuyển mắt nhìn chằm chằm nam tử, kỳ thật, nàng có chút luyến tiếc bút tích của mình, bất quá nếu có thể trao đổi nó với hoạ đồ đặc biệt, ngược lại cũng không sao, đó vừa là tác phẩm Hoạ Tiên phong bút vừa được Phiêu Linh yêu thích, như thế nào, nàng đều muốn đoạt tới tay!

"Hoạ kỹ của công tử rất độc đáo, bức hoạ này, ta cũng không dám cầm lấy!" Tư Đồ Phong Thuỷ mím môi cười, thấy Liễu Tâm Tuyền thay đổi sắc mặt, liền trấn an: "Nếu công tử thích tác phẩm này, thật sự là vinh hạnh của ta. Bức hoạ này, ta tặng cho ngươi."

"Ngươi nguyện ý đưa cho ta?" Liễu Tâm Tuyền nhướn mày, quay đầu nhìn Yến Phiêu Linh, hai người đều kinh ngạc nhưng cũng phi thường vui sướng, tác phẩm tuyệt thế hiếm có a, nam nhân này biếu tặng các nàng mà không hề nháy mắt lấy một cái, thực tại lệnh các nàng kinh hỉ!

Tư Đồ Phong Thuỷ đi tới bức Thuỷ Mặc, tháo xuống xoay người đưa cho Liễu Tâm Tuyền, mỉm cười nói: "Chúc phúc các ngươi, người có tình, sẽ thành thân thuộc. Hy vọng các ngươi sẽ giống như bức hoạ này, cùng nhau trải qua sinh hoạt đạm bạc lại tốt đẹp."

"Cảm tạ." Liễu Tâm Tuyền mỉm cười nhận lấy bức hoạ, Yến Phiêu Linh đi tới trước lan can thu bức Quan Sơn lại, trở về bên cạnh Liễu Tâm Tuyền, cười nói: "Chúng ta đi thôi."

"Ân." Liễu Tâm Tuyền thoải mái cười, chủ động dắt tay nàng, hình dáng ưu nhã, bóng lưng yểu điệu, dần dần tiêu thất.

Tư Đồ Phong Thuỷ thâm ý nhìn thân ảnh các nàng rời đi, rồi nhàn nhạt mím môi: "Hảo một đôi giai lữ tuyệt thế."

Mọi người đều thu hồi ánh mắt ước ao, không khỏi cảm khái nghìn lần vạn lần, hai bức hoạ đẹp, phối hai vị mỹ nhân, quả thật là tuyệt không thể tả!

Hoàng hôn đã đến, ánh nắng chiều nhô lên cao.

Phúc Vận Lâu, lầu hai, trong phòng.

Yến Phiêu Linh ngồi trước bàn, mở bức Quan Sơn kia ra, không khỏi cảm thán, nhịn không được cười nói: "Tâm Tuyền, nàng thật sự cho ta một kinh hỉ lớn! Trăm triệu không nghĩ đến, nàng còn có thể vẽ tranh!"

"Nàng có thể xuống bếp, vì sao ta lại không thể vẽ tranh?" Liễu Tâm Tuyền mỉm cười, ngồi cạnh nàng, nhấc ấm trà, rót hai chén trà nóng, nhàn nhạt nói: "Ta biết nàng rất thích Thuỷ Mặc Đồ kia, muốn vẽ cho nàng một bức hệt như vậy, nhưng ý cảnh đó thật đẹp, ta bắt chước không được, cho nên liền hướng hắn yêu cầu. May là bức hoạ này, chung quy thuộc về nàng."

"Cảm tạ nàng, Tâm Tuyền." Yến Phiêu Linh đưa tay lãm nàng nhập hoài, chỉ than nhẹ một tiếng, cười nói: "Kỳ thật, ta càng thích Quan Sơn Đồ của nàng a, tràn đầy tình ý. Bức hoạ này, ta sẽ bảo lưu đến vĩnh cửu."

"Chúng ta có thể đem hai bức hoạ này tới núi Vân Phong." Liễu Tâm Tuyền giương mắt, im lặng nhìn nàng, cười nhẹ: "Đông Phong gửi thư, nói đã chuẩn bị tốt nơi ở, lát nữa chúng ta xuất phát."

"Tâm Tuyền, ta ghen tị. Hai người chúng ta ẩn cư, một đại nam nhân tới làm gì chứ?" Yến Phiêu Linh quệt miệng mặc kệ, lần đầu tiên nhìn thấy hắn, nàng đã biết nam nhân kia thích Tâm Tuyền rồi, thật vất vả cùng nàng ấy du sơn ngoạn thuỷ, lại không thoát khỏi hắn được, ai...

"Nàng không nên quá tính toán loại sự tình này, Đông Phong có chừng mực a." Liễu Tâm Tuyền hí mắt nhìn nàng, có chút buồn cười, tiếp tục nói: "Đông Phong đi theo ta nhiều năm, tựa như đệ đệ. Hơn nữa, lần này đệ ấy theo ta tới đây, cũng là mệnh lệnh của Thương vương."

"Thương vương à, thật sự là đa mưu túc trí. Lẽ nào hắn quan ngại nàng, phải phái người giám sát nàng?" Mắt Yến Phiêu Linh tối sầm, cái tên Vương gia quyền khuynh hướng dã kia, bình thường đều là cười, ai cũng đoán không ra bước tiếp theo của hắn, chỉ biết hắn không dễ đối phó!

"Được rồi, đừng nhắc tới Thương vương nữa. Đông Phong không có địch ý, nàng phải hảo hảo ở chung với đệ ấy." Liễu Tâm Tuyền ly khai nàng ôm ấp, đi tới bên giường chỉnh lý hành trang lại, vừa thu thập vừa nói: "Đường xá lần này khá xa, vừa lúc đi ngang hồ Động Đình, chúng ta thuận tiện tới Tây Phong Sơn Trang một chuyến, gặp mặt Tây Lâu một lần."

"Xem ra Tây Lâu rất thoải mái, một mình ở một sơn trang xa hoa như vậy. Lúc nào đó, chúng ta cũng xây một toà đi." Yến Phiêu Linh mím môi cười, uống ngụm trà, nhìn bóng lưng nữ tử đang thu thập hành lý, nỉ non: "Thật ra, ta rất muốn có một mái ấm, mái ấm của chúng ta."

Thân thể Liễu Tâm Tuyền chấn động, thần sắc hình như có chút biến hoá, thanh âm rất nhẹ: "Sẽ, chúng ta sẽ có mái ấm của bản thân, ở tương lai không lâu sau."

Yến Phiêu Linh giả vờ không nghe rõ lời nàng nói, nhíu mi hỏi: "Tâm Tuyền, nàng nói cái gì?"

"Không có gì..." Liễu Tâm Tuyền bình thản, xoay người đi tới trước bàn, bỏ hai bức hoạ vào tay nải, nhàn nhạt nói: "Chúng ta xuống lầu đi, giao tay nải cho tiểu nhị. Nếu như thúc ngựa, sau bảy ngày sẽ đến."

"Ân, vậy thì nơi kế tiếp là hồ Động Đình." Yến Phiêu Linh khẽ cười một tiếng, níu tay Liễu Tâm Tuyền, hai người đi xuống lầu.

Phía Tây mặt trời lặn, đêm tối buông xuống.

Gió mát thổi, giữa đường có hai con khoái mã chạy vội qua, lưỡng sắc bào phục bị gió xuy động, phía sau truyền đến từng tiếng quát, đánh roi thúc ngựa.

Liễu Tâm Tuyền nhíu mày, ngắm nhìn hậu phương, giật nảy mình, Yến Phiêu Linh cũng siết dây cương, ngừng lại, hai người nép sát vào lề đường, rất nhiều hắc y nhân lướt qua mặt các nàng, vị thủ lĩnh diện vô biểu tình liếc hờ các nàng một cái, tăng nhanh tốc độ, mấy trăm hắc y nhân trong nháy mắt tiêu thất, vô tung vô ảnh!

Liễu Tâm Tuyền và Yến Phiêu Linh liếc nhau, trong lòng kinh ngạc, ở buổi tối cư nhiên gặp phải một đám quái nhân, khí tức băng lãnh vờn quanh, trong mắt tên thủ lĩnh, các nàng thấy được cảm xúc vi diệu, đó là sát ý giấu dưới đáy mắt, không phải đối với các nàng, xem ra, tiền phương, khó tránh khỏi một hồi chém giết.

Thông báo tìm người yêu, ở đây thím nào biết vẽ tranh thế? Tui biết nấu ăn nè, tụi mình trao đổi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro