Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối tháng 6 thành phố H đón tiếp nhiệt độ cao nhất trong năm, bởi vì buổi sáng trời vừa mưa, buổi trưa nhiệt độ cao khiến bên ngoài giống như một cái lò hấp.

Trong bệnh viện, dù đã bật điều hoà nhưng tâm trạng kẻ đến người đi vẫn không tránh khỏi nóng nảy.

nữ y tá vội vã, nhìn ngang nhìn dọc, mãi đến khi nhìn thấy một hình bóng quen thuộc tại bàn làm việc mới thở phào nhẹ nhõm, vươn đầu tới hô lớn: "Bác sĩ Tống, bên ngoài có người tìm chị."

Nói xong nữ y tá nhanh chóng rời đi, cô phải sang phòng bên cạnh thay băng cho bệnh nhân nên không kịp nói thêm lời nào.

Tống Nguyệt Tuyết cho rằng là người nhà bệnh nhân, theo bản năng đóng máy tính, cầm một cây bút đi ra ngoài, chỉ thấy bên ngoài là một nữ nhân đội mũ, đeo kính râm cùng với khẩu trang.

Mặc dù nữ nhân này che kín người nhưng Tống Nguyệt Tuyết vẫn nhận ra cô ấy là ai.

Ánh mắt cô sửng sốt nhìn Đường Yêu nói: "Sao cậu lại đến bệnh viện."

Đường Yêu ôm vai dựa vào tường bệnh viện, nhìn nữ nhân trước mặt cười lạnh: "Cậu lúc nào cũng không nghe điện thoại nên tôi tự mình đến, thế nào? không được sao? khụ khụ..."

Đường Yêu trong lời nói tràn đầy oán trách không hề che đậy, cô cởi mũ và khẩu trang dùng đôi mắt ẩm ướt nhìn cô. Tống Nguyệt Tuyết nhìn sắc mặt tái nhợt của cô ho khan một tiếng, cau này hỏi: "Cảm sốt?"

Cô sờ trán Đường Yêu, hơi sốt, quả thật là cảm sốt.

Cô vẫn muốn đeo khẩu trang lên cho Đường Yêu, mặc dù buổi trưa trong bệnh viên không nhiều người nhưng cũng không phải là không có ai, người đến người đi, Tống Nguyệt Tuyết sợ cô bị chụp được.

Đường Yêu quay đầu tránh né, bởi vì không thoải mái, cô khàn giọng nói: "Không mang, tôi không thở được."

Khi cô nói, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên tái nhợt khiến Tống Nguyệt Tuyết không khỏi đau lòng.

Đường Yêu có chút tham luyến bàn tay lạnh của Tống Nguyệt Tuyết, nhưng mát lạnh trên trán nháy mắt thoáng qua, trong lòng khó chịu, môi lại không muốn giữ lại.

[ Người không giữ được, có giữ ngàn lần cũng vô ích ]

Đường Yêu không biết vì sao đột nhiên nghĩ đến câu này, đây là lời thoại trong một bộ phim cô đóng năm trước, không biết có phải do cô đối với hiện thực thấu hiểu sâu sắc hay không, đã lâu như vậy, Đường Yêu một chữ cũng không quên.

Nghe được lời Tống Nguyệt Tuyết nói, Đường Yêu uể oải gật đầu nói: "Ừm"

Cô quả thật bị cảm sốt, bây giờ cũng không còn bao nhiêu sức lực, một từ ngắn gọn vừa rồi cũng là ép buộc nói ra.

"Tiểu Đồng đâu, sao em ấy không đi theo để đưa cậu đi tiêm."

Tiểu Đồng là trợ lí của Đường Yêu, bất cứ khi nào có việc cần làm tiểu Đồng luôn đi cùng Đường Yêu.

"Đến rồi, ở tầng 1, tôi không cho em ấy lên."

Thật ra Đường Yêu không muốn nói vậy, cô muốn nói mình có đối phương, tại sao phải để người khác đi cùng, nhưng khi thấy trong phòng chỉ có một bác sĩ duy nhất là Tống Nguyệt Tuyết, cô lại đè lời này xuống, buổi trưa chỉ có một bác sĩ trực, Tống Nguyệt Tuyết không thể bỏ mặc bệnh nhân để cùng cô đi tiêm.

Dù có nói ra cũng sẽ bị từ chối, tốt hơn là không nói, giảm bớt khó xử, khi nói chuyện Đường Yêu vô thức câu lấy dây rút trên áo chống nắng.

Cô dựa vào tường, khuôn mặt to bằng lòng bàn tay tràn đầy vẻ mệt mỏi nhìn đôi lông mày lo lắng của Tống Nguyệt Tuyết.

Nhìn Tống Nguyệt Tuyết căng thẳng, Đường Yêu đột nhiên giở trò, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào Tống Nguyệt Tuyết nói: "A Tuyết, cậu biết tại sao tôi cảm sốt không?".

Nếu Tống Nguyệt Tuyết là Alpha hoặc Omega chắc chắn sẽ ngửi thấy mùi hương hoa nhài nhàn nhạt trên người Đường Yêu, là O sau khi phát nhiệt lưu lại, nhưng Tống Nguyệt Tuyết không phải A cũng không phải O, chỉ là một Beta bình thường.

Tống Nguyệt Tuyết là một bác sĩ, đối với một số phản ứng trong kỳ phát nhiệt của O rất rõ ràng, cô nhìn Đường Yêu trong nhất thời liền có suy đoán.

Đường Yêu tiêm ức chế hằng năm, kỳ phát nhiệt hỗn loạn cũng không phải là không thể, cô trầm mặt nói: "Có phải kỳ phát nhiệt đến sớm không."

Đường Yêu chớp chớp mắt, thản nhiên nói: "Đúng a."

Vài năm nay vẫn luôn dùng thuốc ức chế, kỳ phát nhiệt ngày càng hỗn loạn, hiện tại tiểu Đồng luôn chuẩn bị sẵn thuốc ức chế chính là để phòng ngừa kỳ phát nhiệt rối loạn có thể bị phát nhiệt bất cứ lúc nào.

Tống Nguyệt Tuyết nghe những lời này trong lòng như bị dao cắt, cô mấp máy môi nói: "Xin lỗi cậu."

Đường Yêu lại đội mũ lên nói: "Không sao, cậu cũng không thể làm gì được."

Vì ngay từ đầu cả hai đã quyết định yêu đương bí mật nên cũng đã suy nghĩ về vấn đề này, cô cũng đã nghĩ tới, đương nhiên sẽ không trách đối phương, nói vậy chẳng qua là cảm thấy Tống Nguyệt Tuyết không quan tâm mình nên mới cố tình giở trò chọc ghẹo mà thôi.

Lời Đường Yêu nói là thật, cô đang trong kỳ phát nhiệt của Omega mà Tống Nguyệt Tuyết là một Beta thì có thể làm gì.

Nghe lời này trong lòng Tống Nguyệt Tuyết lại khó chịu, cô thật sự không thể làm gì khác, là một Beta ngay cả kỳ phát nhiệt cơ bản nhất của Omega nhà mình cô cũng không giải quyết được.

Cô cụp mắt xuống còn chưa kịp nói gì thì nữ y tá vừa nãy gọi mình lại chạy đến nói: "Bác sĩ Tống, bệnh nhân phòng 3 giường 2 gọi chị, nói là cơ thể không thoải mái."

Hiện tại chỉ có một bác sĩ trực là Tống Nguyệt Tuyết, bệnh nhân có vấn đề hiển nhiên là phải gọi cho Tống Nguyệt Tuyết, cô quay sang nhìn Đường Yêu.

Đường Yêu giả vờ không quan tâm, cụp mắt xuống nói: "Được rồi, cậu đi trước đi." Người yêu là bác sĩ, bận rộn, cô hiểu.

Tống Nguyệt Tuyết mím môi gật đầu, khẽ nói: "Cậu đợi tôi một chút, tôi đưa cậu đi tiêm."

Đường Yêu không lên tiếng.

Cô nhìn Tống Nguyệt Tuyết vội vã đến phòng bệnh.

Bệnh nhân giường 2 cần thay băng, hắn không tin tưởng cô y tá nhỏ nên kiên quyết muốn bác sĩ phải thay cho mình.

Tống Nguyệt Tuyết thay cho hắn, nhìn băng gạc trên người hắn nói: "Chậc chậc, bác sĩ thay băng khác y tá, bác sĩ thay còn tốt hơn."

Nữ y tá nhỏ đứng một bên tức điên, nhưng bởi vì đối phương là bệnh nhân nên không thể nói gì, nếu có thể cô thật sự rất muốn phỉ vào mặt hắn, có chuyên môn riêng, mặc dù bác sĩ Tống băng vết thương rất tốt, nhưng y tá bọn cũng rất chuyên nghiệp, được không.

Tống Nguyệt Tuyết tính khí rất tốt, không tính toán với hắn, bệnh viện luôn gặp những bệnh nhân như thế này, thấy nhiều rồi cũng không đáng ngạc nhiên.

Sau khi thay thuốc xong, cô dùng nước rửa tay sau đó đút tay vào túi nói: "Tôi đi trước."

"Đừng a," tiểu tử Alpha vừa được Tống Nguyệt Tuyết băng bó nói.

Tống Nguyệt Tuyết quay đầu hỏi hắn còn có chuyện gì, hắn nói: "Chị gái bác sĩ này, chị có đối tượng chưa, nếu chưa chị xem tôi có được không?"

Hắn vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Tống Nguyệt Tuyết với ánh mắt mãnh liệt.

Tống Nguyệt Tuyết rất ưa nhìn, ngay cả khi chỉ mặc một chiếc áo blouse cổ điển cũng có thể nhìn thấy đường cong cơ thể, đôi chân dài và mảnh khảnh, khuôn mặt mịn màng như da em bé, ngũ quan tinh tế, dù không trang điểm vẫn làm mọi người kinh ngạc.

Nói một cách ngắn gọn, đại đa số các Beta đều bình thường nhưng bác sĩ Tống thì khác, khí chất xuất trần, ngũ quan có thể sánh với minh tinh, nên luôn bị hiểu lầm là một Omega mỏng manh mĩ lệ, nhưng ai quen thuộc đều biết bác sĩ Tống là một Beta chính hiệu.

Người kia có thái độ phù phiếm và kiêu ngạo của một Alpha, rõ ràng xem Tống Nguyệt Tuyết là Omega mà trêu chọc, nhưng Tống Nguyệt Tuyết không phải Omega, căn bản không thể ngửi thấy pheromone của hắn, đương nhiên cũng không bị ảnh hưởng.

Cô nói với giọng lạnh lùng: "Không có, không được."

Bởi vì thận phận diễn viên và Omega của Đường Yêu, cô và đối phương luôn là tình nhân bí mật, vì vậy Tống Nguyệt Tuyết luôn độc thân trước mặt người khác.

May mắn thay cô là một Beta, không có ai thúc giục kết hôn, người trong nhà tuy thỉnh thoảng có nói qua nhưng cũng không vội.

Dù sao Beta cũng không bị pháp luật hạn chế, có thể kết hôn bất cứ khi nào, đương nhiên cũng bởi vì cô là Beta không phải Alpha, vì vậy Đường Yêu luôn phải chịu đựng kỳ phát nhiệt đau đớn.

"Hoá ra là Beta, bỏ đi, cho dù đẹp thế nào tôi cũng không thích một Beta."

Thấy đối phương không bị ảnh hưởng bởi pheromone do mình tiết ra, hắn biết rằng đối phương là Beta, sự hứng thú với Tống Nguyệt Tuyết trong chốc lát không còn, dù Beta có đẹp như thế nào cũng không thể sánh với Omega, hắn là một Alpha ưu tú như vậy sao có thể thích Beta.

Khi quay lại văn phòng, Đường Yêu đã biến mất, Tống Nguyệt Tuyết cầm điện thoại lên trên đó là tin nhắn của Đường Yêu: "Phải trở về đoàn phim, tạm biệt."

Tống Nguyệt Tuyết lo lắng về bệnh tình của cô, còn muốn hỏi khi nào sẽ đi tiêm, bên kia dường như biết cô muốn nói gì, sau đó lại gửi một tin nhắn khác đến: "Tôi đi trước, về đoàn phim sẽ tiêm."

Tống Nguyệt Tuyết xem xong, ánh mắt tối sầm lại cuối cùng khôi phục lại bình tĩnh.

Theo năm tháng, quan hệ giữa hai người ngày càng xa cách, một người là bác sĩ cả ngày bận rộn, một người là ảnh hậu mỗi ngày chạy khắp nơi trong đoàn phim, quan hệ không còn tốt như trước, chu kỳ phát nhiệt của Đường Yêu cũng ngày càng loạn.

Cuối cùng Omega vẫn là luôn thích Alpha, đó là bản chất tự nhiên, trừ phi bọn họ cắt bỏ tuyến thể, Tống Nguyệt Tuyết đột nhiên nghĩ đến những gì lão giáo sư đã nói trong môn học tự chọn ở trường đại học.

Lông mi cô khẽ run lên, nghĩ đến sau tất cả bọn họ cũng không thể bên nhau.

Cô không thể xoa dịu kỳ phát nhiệt của Đường Yêu cũng sẽ không đồng ý cho Đường Yêu cắt bỏ tuyến thể, Tống Nguyệt Tuyết nghĩ có lẽ ngay từ đầu hai người không nên ở bên nhau có như vậy mới không dẫn đến tình trạng như hiện tại, Đường Yêu vì không muốn chia tay, mỗi tháng phải dùng một lượng lớn thuốc ức chế, nhưng vì ích kỷ mà cô cứ trì hoãn không đề cập đến chuyện chia tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro