Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối trở về nhà Tống Nguyệt Tuyết cả người mệt mỏi, cô không tắm trước, việc đầu tiên làm sau khi trở về nhà là gọi cho Đường Yêu, Đường Yêu không nghe là trợ lí nghe điện thoại.

"Tuyết Tỷ, em là tiểu Đồng, chị có việc gì không, Yêu Yêu tỷ đang quay phim không thể nghe điện thoại.

Tống Nguyệt Tuyết tay giữ chặt điện thoại hỏi: "Không phải bị bệnh sao? Tại sao còn quay phim."

Nghĩ đến sắc mặt tái nhợt của Đường Yêu vào buổi chiều, Tống Nguyệt Tuyết không khỏi cảm thấy đau lòng, rối loạn pheromone khi tới kỳ nếu không có sự xoa dịu kịp thời của A, O sẽ không thể chịu nổi, có một số thậm chí hôn mê, Đường Yêu không có A xoa dịu chỉ có thể dùng thuốc ức chế gắng gượng chống đỡ, Tống Nguyệt Tuyết không thể tưởng tượng được Đường Yêu như vậy sao có thể tiếp tục quay phim.

"Tuyết tỷ, em cũng khuyên rồi, nhưng Yêu Yêu tỷ không nghe" tiểu Đồng thở dài một tiếng.

Tiểu Đồng cũng cảm thấy khó khăn, trong giới giải trí không phải là không có O, ngược lại, vì ngoại hình của O vốn thanh tú xinh đẹp nên trong giới giải trí có rất nhiều O, nhưng những O này nếu không phải là đến tuổi trở về kết hôn thì là đã có người yêu ổn định giải quyết chu kỳ nhiệt.

Có rất ít người như Đường Yêu, không tìm người yêu mà tự chống lại.

Không đúng!, nói chính xác hơn là không tìm người yêu là A để chống lại, tiểu Đồng nghĩ.

Yêu Yêu tỷ của cô có người yêu, là một Beta bình thường với tướng mạo xuất chúng, một Beta cho dù có thích cũng vô dụng, trừ phi Yêu Yêu tỷ cắt bỏ tuyến thể, nếu không hai người sẽ mãi mãi không thể bên nhau.

Trong mắt tiểu Đồng hiện lên một tia tiếc nuối, Tống Nguyệt Tuyết cũng biết Đường Yêu tính khí cứng rắn, cô mím môi sau đó nói hiểu rồi.

Cúp máy, Tống Nguyệt Tuyết bắt đầu nấu cơm, thật ra cô không có tâm trạng ăn uống nhưng với thân là một bác sĩ, tiêu chuẩn một ngày 3 bữa buộc Tống Nguyệt Tuyết phải ăn ngay cả khi không muốn.

Cô không bỏ nhiều muối, dù sao cũng không có khẩu vị, tùy tiện nấu sau đó ăn một mình.

Ăn xong cô còn chưa kịp rửa bát đĩa thì từ nhà có cuộc gọi đến, là ba và mẹ Tống Nguyệt Tuyết.

Đôi vợ chồng già sống ở nông thôn, gần đây Tống Nguyệt Tuyết đã mua cho bọn họ một chiếc máy tính mới, hai người bắt đầu học cách gọi video, chỉ cần một cuộc video thấy con gái sống tốt cũng xem như là xoa dịu nỗi tiếc nuối khi con gái không ở bên cạnh.

Sau khi Tống Nguyệt Tuyết nghe điện thoại, còn chưa kịp nói vài câu với đôi vợ chồng già, mẹ Tống đã tinh mắt nhìn thấy một cái đĩa, một cái bát, một dôi đũa.

Mẹ Tống cực kỳ đau lòng: "Nhóc à, con thật quá đáng thương, chỉ có một mình ăn cơm, con nhanh tìm đối tượng để người ta ăn cơm cùng con đi, mẹ không nỡ để con sống một mình."

Tống Nguyệt Tuyết năm nay đã 25 tuổi, vì nghề nghiệp là bác sĩ nên cô có tính cấm dục, khiến người khác có ấn tượng rằng cô là một lão cán bộ xinh đẹp, Đường Yêu còn nép vào lòng cô đùa giỡn nói cũng chỉ có cô thích, nếu không thì làm gì có ai thích một nữ nhân như lão cán bộ cứng nhắc.

Trên thực tế, trong mắt người khác bác sĩ Tống là một bác sĩ cấm dục và chính trực, trong mắt mẹ Tống vẫn là một đứa nhóc.

Tống Nguyệt Tuyết đã quen với cách gọi của mẹ, cô cũng không quan tâm cách gọi này, sau đó không hứng thú nói: "Con là một Beta, cũng không vội."

Tống Việt Tuyết không nhận thấy mình có chút ưu tư, nhưng mẹ Tống thì nhận thấy.

Có lẽ là do các O đều nhạy cảm, bà cảm nhận được trong lời nói của con gái có sự oán trách, bà vội nói: "Bảo bối, cho dù con là Beta mẹ vẫn rất thích con."

Ba mẹ nhà Tống là AO kết hợp, tuy không phải là AO mạnh nhưng đứa con họ sinh ra vẫn có khả năng cao là A hoặc O, nhưng không một ai nghĩ đến con gái họ là một Beta bình thường.

Bọn họ thuyết phục mẹ Tống sinh thêm một đứa khác, nói không chừng sẽ sinh ra được một tiểu A thông minh xinh đẹp hoặc tiểu AO, nhưng mẹ Tống nhất quyết chỉ muốn có một người con, thế nên Tống Nguyệt Tuyết là con một trong nhà, mọi người đều không thể hiểu ba mẹ Tống, lúc đầu bọn họ còn chỉ trỏ nhưng cuối cùng bởi vì Tống Nguyệt Tuyết từ nhỏ đến lớn thành tích học tập đều đứng nhất, hơn nữa cô cùng mẹ Tống trưởng thành không thua Omega nên bọn họ mới câm miệng.

Mẹ Tống nói xong, Tống Nguyệt Tuyết lập tức phản ứng lại, gượng cười nói: "Không có gì, chỉ là con tùy tiện nói thôi."

"Vậy mẹ và ba tắt máy trước, con nghỉ ngơi nhiều một chút, mẹ nhìn con cũng không có tinh thần."

Mẹ Tống nhìn ra sự mệt mỏi của con gái, mặc dù không biết vì cái gì, nhưng cũng biết không hỏi được, nên chỉ muốn nhanh chóng tắt máy để con gái nghỉ ngơi.

Tống Nguyệt Tuyết tắt video, sau đó bắt đầu dọn dẹp bàn, rửa bát, rồi lặng lẽ lấy ipad ra xem phim.

Những gì cô xem là đều là các phim truyền hình, phim điện ảnh do Đường Yêu đóng, cô đã xem rất nhiều lần, vậy nhưng vẫn không thể không xem lại, Đường Yêu nói đúng, ngoại trừ khuôn mặt, cô trông như một lão cán bộ, một ngày ba bữa, cách sống và làm việc, còn có thói quen hành vi.

Đây là một bộ phim cổ trang rất cảm động, nhưng đã từ rất lâu rồi, khi đó Đường Yêu còn chưa phải ảnh hậu, chỉ là một diễn viên nhỏ vừa gia nhập giới giải trí, vì vậy cô không phải nữ chính mà là nữ thứ tư tử tù.

Đoạn mở đầu ít đến đáng thương, chỉ có một đoạn ngắn, dù vậy Tống Nguyệt Tuyết vẫn xem hết bộ phim.

Nữ thứ tư là một nhân vật phản diện, vừa ác độc vừa xấu xa, thế nhưng Tống Nguyệt Tuyết không kìm được đôi mắt đỏ hoe khi nữ phản diện bị xử tử.

Thật ra cả hai đã bên nhau nhiều năm như vậy, Đường Yêu còn không biết Tống Nguyệt Tuyết xem phim của mình, chỉ cần cô nhìn thấy cảnh cảm động hoặc cảnh mình bị uỷ khuất, bất luận là đã xem bao nhiêu lần cô đều sẽ khóc.

Tống Nguyệt Tuyết quyết định sẽ giấu chuyện này cho đến chết, cô xấu hổ không dám để Đường Yêu nhìn thấy.

Sau khi bộ phim kết thúc, Tống Nguyệt Tuyết nhắm chặt đôi mắt đỏ hoe, thoát khỏi cốt truyện trở về thực tại rồi mất ngủ, cô tự hỏi tại sao mình không phải A để có thể ở bên người mình thích mãi mãi.

Đáng tiếc cô không phải A cô chỉ là một Beta bình thường.

Tống Nguyệt Tuyết chưa bao giờ cảm thấy Beta kém hơn A, nhưng hiện tại cô rất muốn trở thành A.

Bởi vì cô là Beta nên không dám thừa nhận mình là bạn gái Đường Yêu, cũng không có dũng khí để nói với người nhà mình có một cô bạn gái là Omega, thậm chí cảm thấy mình thật kém cỏi, Đường Yêu tốt như vậy rõ ràng xứng đáng có được những thứ tốt hơn, rõ ràng có thể tìm được một A ưu tú nhưng lại bị mình liên lụy.

Ai cũng biết Beta không thể ở bên O.

Cô cụp mi xuống, sau đó trằn trọc trên giường, đây là một chiếc giường đôi, khi lần đầu Tống Nguyệt Tuyết mua nhà đã cùng Đường Yêu chọn qua mạng.

Tống Nguyệt Tuyết nhìn vào nửa chỗ trống, cuối cùng ngồi dậy gửi tin nhắn cho trợ lí Đường Yêu: "Dao Nhi đã quay xong chưa?"

Dao Nhi là nhũ danh của Đường Yêu, khi ba mẹ Đường gia đặt tên không có nói cho Đường lão gia tử mà trực tiếp đăng kí, Đường lão gia tử cảm thấy cái tên này quá dụ hoặc, sợ đứa trẻ không kiểm soát được nên đã đặt cho cô nhũ danh là Dao Nhi.

Không ai trong số người hâm mộ Đường Yêu biết nhũ danh này, sau khi Đường lão gia tử qua đời người trong nhà cũng không có mấy người gọi là Đường Yêu Dao Nhi, cho nên bây giờ cái tên này chỉ có một mình Tống Nguyệt Tuyết gọi.

Cô vừa gửi một tin nhắn thì bên kia gọi lại, Tống Nguyệt Tuyết bắt máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Đường Yêu: "Sao cậu còn chưa ngủ?"

Nếu là ngày trước hiện tại đáng lẽ Tống Nguyệt Tuyết đã ngủ rồi, dù sao hôm sau cũng rất bận nhưng bây giờ Tống Nguyệt Tuyết vẫn chưa ngủ, Đường Yêu cảm thấy rất kỳ lạ.

Tống Nguyệt Tuyết thành thật đáp: "Mất Ngủ."

"Cậu mới bao nhiêu tuổi mà bị mất ngủ, để tôi nói cho cậu biết, mất ngủ rất dễ rụng tóc, mau ngủ đi."

Đường Yêu thúc giục Tống Nguyệt Tuyết, buổi chiều cô đã tiêm thuốc, tâm trạng cũng ổn định hơn rất nhiều, không còn khó chịu như trong kỳ nhiệt lúc chiều.

Lại khôi phục dáng vẻ của trước đây.

Đường Yêu cũng rất mệt, nhưng trong lời nói lại tràn đầy năng lượng, bởi vì đó là Tống Nguyệt Tuyết nên cho dù có mệt mỏi thế nào cũng có thể khiến cô vui vẻ.

Tống Nguyệt Tuyết dễ dàng nhìn ra bên kia đang cố gắng vui vẻ để nói chuyện với mình, cô không muốn làm lỡ giờ nghỉ ngơi của Đường Yêu.

Vì vậy cô nói: "Ừm, vậy cậu cũng ngủ đi."

Đường Yêu ngáp một cái, sau đó gật đầu đáp: "được."

Cúp máy, Đường Yêu mặc một bộ quần áo vào và đi ra hỏi đạo diễn: "Cảnh tiếp theo là khi nào."

Đạo diễn Tiền trả lời: "Nếu cô không cần nghỉ ngơi thì hiện tại có thể quay."

Đạo diễn Tiền nổi tiếng trong giới là liều mạng, chỉ cần còn sức thì có thể tiếp tục, thậm chí vì diễn không ngừng nghỉ mà một số diễn viên của ông đã rời đoàn phải tịnh dưỡng hơn nửa năm để hồi phục.

Sau khi nghe đạo diễn nói, Đường Yêu gật đầu: "Vậy tiếp tục đi."

Bởi vì sản xuất lớn, nhân viên đoàn phim cũng nhiều, mọi người đều luân phiên nhau nên không mệt mỏi như Đường Yêu, về các diễn viên khác, nam chính không có cảnh, chỉ có nữ phụ có cảnh.

Nữ phụ có cảnh vào buổi tối, ban ngày nghỉ ngơi nên buổi tối cũng rất sung sức, nói cách khác trong đoàn phim Đường Yêu là người mệt mỏi nhất.

Nhìn thấy Đường Yêu nói sẽ tiếp tục quay, nữ ba Cung Kỳ không nhịn được nói: "Đường tỷ thật lợi hại."

Đường Yêu không lợi hại, cô cũng rất mệt, nhưng nghĩ đến buổi sáng có thể quay lại gặp Tống Nguyệt Tuyết sớm hơn, cô cảm thấy một chút mệt mỏi này cũng không đáng là gì.

Đường Yêu áy náy đáp: "Cảm ơn em đã phối hợp."

Tối nay Cung Kỳ chỉ có một cảnh nhưng do Đường Yêu nói có thể quay tiếp nên đạo diễn Tiền tạm thời thêm một cảnh cho hai người.

Cung Kỳ đã nghĩ ngơi cả một ngày, không có vấn đề gì, ngược lại Đường Yêu cảm thấy có lỗi vì mình mà Cung Kỳ phải thức cả đêm.

Nhìn thấy vẻ mặt áy náy của Đường Yêu, những đầu ngón tay thon dài mảnh khảnh của Cung Kỳ khẽ động,

Sau đó nở một nụ cười vô hại nói: "Chị cũng quá khách sao rồi, em đã nghỉ ngơi cả một ngày cũng không mệt, ngược lại là chị vẫn nên nghỉ ngơi nhiều hơn."

Xưng hô từ 'Đường tỷ' biến thành 'chị', Đường Yêu không để ý nhưng đạo diễn Tiền thì có, ông nhìn Cung Kỳ một cái rồi lại nhìn Đường Yêu cuối cùng không biết nghĩ cái gì mà lắc lắc đầu không nói gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro