Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong tiểu thuyết nữ chính là người trong sáng không tì vết ngốc bạch ngọt, từ đầu tới cuối không phá vỡ thiết lập nhân vật, Tư Ngữ vốn không nên nghi ngờ, chỉ là một màn vừa rồi kia khiến nàng cảm thấy rất khó diễn tả.

Lương Dư Phỉ và Lục Vi có quan hệ tốt như vậy, không thể nào không biết nàng cùng Lục Tịch đã kết hôn, nếu biết, vì sao còn ăn mặc hở hang dính sát lên người Lục Tịch?

Người bình thường đều biết ý giữ khoảng cách.

Tư Ngữ nghe không rõ các cô đang nói cái gì, không biết các cô muốn làm gì, nhưng chính là cái nhìn kia, Tư Ngữ đã chắc chắn nữ chính không đơn giản giống như vẻ bề ngoài.

Đừng hỏi vì sao, đây chính là giác quan thứ sáu của phụ nữ.

"Dì à, hành lý của tôi đâu?" Tư Ngữ hỏi dì giúp việc.

Dì giúp việc nói: "Tôi để giúp cô vào trong phòng đại tiểu thư rồi."

"Cảm ơn dì." Tư Ngữ chạy chậm lên lầu hai, tìm thấy vali.

Có rất nhiều đồ, phần lớn là quần áo và đồ dùng hàng ngày, Tư Ngữ từ trong túi kép của vali lấy ra một cái túi đựng đồ, mở ra, tìm cái áo tắm màu trắng đỏ có họa tiết hoa.

Bộ áo tắm này là hôm trước khi Tư Ngữ đi mua nội y thì tiện thể mua luôn, lúc ấy chỉ là chợt nảy ra ý nghĩ có thời gian cũng phải làm cho cơ thể này học được bơi lội, không nghĩ tới nhanh như vậy liền có tác dụng.

Tư Ngữ cố ý chọn loại áo tắm không hở hang quá nhiều, so sánh với cái loại áo tắm mà Lương Dư Phỉ mặc gần như lộ da thịt toàn thân, cái áo tắm này không có một chút sức cạnh tranh.

Tư Ngữ chợt nảy ra một ý tưởng, bảo dì giúp việc lấy cho cái kéo, dọc theo đường may cắt hình lá đi, cứ như vậy biến thành bộ bikini gợi cảm chọc lòng người.

Thay áo tắm xong, Tư Ngữ khoác một cái khăn tắm lớn đi xuống lầu, lại gặp phải Lục lão phu nhân: "Bà nội."

Lục lão phu nhân tò mò nhìn nàng: "Sao con lại mặc như vậy?"

Tư Ngữ kéo một góc của khăn tắm lên để bà nhìn áo tắm bên trong, nghiêm túc mà nói: "Lần trước rơi xuống nước suýt chút nữa bị chết đuối, hôm nay thời tiết rất tốt, con muốn học bơi."

Chuyện lần trước rơi xuống nước khiến Lục lão phu nhân nghĩ lại mà sợ, rất tán thành việc nàng học bơi, hỏi: "Bọn ta cũng không biết bơi, ai sẽ dạy con đây?"

Tư Ngữ còn chưa có trả lời, dì giúp việc đã lên tiếng phụ họa: "Đại tiểu thư biết bơi, có thể dạy cho cô ấy."

Lục lão phu nhân vội nói: "Vậy mau đi gọi Tịch Tịch."

"Không cần gọi đâu bà nội, bọn họ đang ở bể bơi rồi." Tư Ngữ giảo hoạt cười, nói: "Bà nội có muốn xem chúng con học bơi không?"

"Có chứ."

Lúc Tư Ngữ đẩy xe lăn của Lục lão phu nhân đến bể bơi, Lục Vi vẫn đang quấn lấy Lục Tịch không tha: "Chị, chị bơi tốt hơn em, chị tới dạy Dư Phỉ đi."

Trái tim của Lương Dư Phỉ đập như trống, mặt đỏ bừng, ánh mắt không thèm che dấu mà nhìn Lục Tịch, trong giọng nói có chút thẹn thùng cùng hưng phấn: "Lục tổng, có thể dạy em được không?"

Lục Tịch nhíu mày.

Ấn tượng của Lục Tịch đối với Lương Dư Phỉ vẫn còn dừng lại ở lần ăn cơm đó, đạo diễn nói có một nữ diễn viên trẻ tuổi vô cùng phù hợp với hình tượng nữ chính, gọi đến cho cô xem. Lúc ấy Lục Tịch cảm thấy cô nữ sinh này rất thanh thuần, thật thà, tự nhiên trang nhã. Mà không phải giống như bây giờ, dáng vẻ kệch cỡm nói năng thì ngọt xớt.

Cô không nhớ rõ ngày đó Lương Dư Phỉ mặc quần áo gì, chỉ nhớ quần áo rất giản dị, cùng với hình tượng hở hang của ngày hôm nay khác nhau một trời một vực.

Lòng thích chưng diện ai cũng có, đi bơi mặc bikini không có gì kỳ lạ, chỉ là ăn mặc thiếu vải còn muốn tiếp xúc da thịt với cô, điều này rất đáng nghi.

Lục Tịch không xác định được Lương Dư Phỉ có phải là cố ý hay không, chỉ là mỗi lần đối phương muốn dán tới gần, cô sẽ vô tình nghĩ đến những người phụ nữ đã từng cố gắng quyến rũ cô.

Nghĩ đến đây, trong lòng Lục Tịch phiền chán một trận, trên mặt lại không thể hiện, lãnh đạm nói: "Xin lỗi, tôi không có thời gian."

Như là không ngờ tới cô sẽ từ chối, vẻ mặt của Lương Dư Phỉ cứng đờ, vẻ tươi cười cứng lại.

Lục Vi không muốn để Lục Tịch rời đi, đang muốn thuyết phục hộ thì khóe mắt lại thoáng nhìn thấy có người đi tới đây, đôi mắt cô chợt trừng lớn, chỉ vào Tư Ngữ cả giận nói: "Cái đồ ác độc nhà chị đến nhà của tôi làm cái gì?"

Lục lão phu nhân vỗ vỗ tay vịn của xe lăn, mắng: "Vi Vi, chú ý hàm dưỡng của con! Nếu con dám nói chuyện như vậy với Kiều Kiều, bà sẽ đánh con!"

Lục Vi vừa uất ức vừa tức giận: "Bà nội, bà lại có thể vì một người ngoài..."

"Em câm miệng lại cho chị." Lục Tịch cắt ngang lời nói của Lục Vi.

Chỉ một ánh mắt, Lục Vi liền co rúm lại, môi mấp máy, không dám lên tiếng.

Lục Tịch nhìn Tư Ngữ khoác cái khăn tắm, tóc dài búi lên trên đầu, bộ dáng tươi mát xinh đẹp, ngẩn người, nói: "Cô làm gì vậy?"

Tư Ngữ nhướng mày, nói: "Tới đây xin cô dạy tôi bơi."

"Tôi không có thời gian." Lục Tịch muốn dùng lý do tương tự để qua loa lấy lệ với nàng.

Lục lão phu nhân lại nói: "Kiều Kiều là vợ của con, không có thời gian cũng phải dạy."

Lục Tịch bất đắc dĩ: "Bà nội, con...."

"Đừng nói nữa, bắt đầu đi." Lục lão phu nhân hoàn toàn không cho cô có cơ hội phản bác.

Lục Tịch: "...."

Bà nội thật là uy lực!

Tư Ngữ yên lặng ở trong lòng like cho Lục lão phu nhân, trước mắt bao người, động tác của nàng chậm rãi cởi bỏ khăn tắm, treo ở trên xe lăn của Lục lão phu nhân, ngẩng đầu, ưỡn ngực, xoay người, hướng về phía mọi người khoe ra dáng người đầy kiêu hãnh của mình, đối mặt với Lương Dư Phỉ mặt mày tái mét, cằm khẽ nâng.

Lương Dư Phỉ cắn cắn môi dưới.

Cô hoàn toàn không ngờ tới Tư Ngữ sẽ xuất hiện, càng không nghĩ tới đối phương cũng sẽ mặc bikini. Mấu chốt chính là, ngực Tư Ngữ lớn hơn cô, eo nhỏ hơn cô, chân so với cô cũng dài hơn, làn da so với cô trắng hơn. Ánh mắt lại sắc bén như thế, rõ ràng là đang khiêu khích.

Luận về dáng người, Lương Dư Phỉ biết mình thua. Ở đây tự dưng có thêm mấy người như vậy, cô có chút không biết phải làm sao, chạm vào Lục Vi một cái, nói: "Mình không muốn học bơi nữa, chúng ta đi thôi."

"Vì sao lại không học? Mình cũng không tin ở trước mặt nhiều người như vậy chị ta còn dám hại cậu một lần nữa!" Lục Vi cố ý cất cao giọng.

"Nhưng mà..." Ánh mắt Lương Dư Phỉ lo sợ, liếc mắt nhìn Lục Tịch một cái, lại có chút luyến tiếc phải đi.

Tư Ngữ lắc lắc vòng eo thon nhỏ đi đến trước mặt Lục Tịch, cố ý lấy ngực cọ cọ vào cánh tay cô, nói: "Cô có muốn đi thay áo tắm không?"

Lục Tịch không biết nàng lại muốn làm cái gì, cách ra một khoảng cách, khuôn mặt cứng lại, nói: "Không cần."

"Vậy lát nữa cô xuống nước như thế nào?" Ngón trỏ của Tư Ngữ vân vê vẽ hình xoắn ốc ở trên bả vai cô.

Lục Tịch ngăn cái tay lộn xộn của nàng, cười như không cười mà nói: "Không xuống nước cũng dạy được."

Thật ra Tư Ngữ cũng không muốn để Lục Tịch đi thay áo tắm, miễn cho bị Lương Dư Phỉ nhìn trộm. Nhưng mà không xuống dưới nước thì dạy như thế nào?

Tư Ngữ mang theo đầy bụng nghi ngờ xuống nước.

Kế hoạch bị quấy rầy, Lục Vi tức giận đến nghiến răng, mạnh mẽ lôi kéo Lương Dư Phỉ nói: "Chúng ta cũng đi xuống."

Lương Dư Phỉ nhìn nhìn Lục Tịch đứng ở trên bờ bể bơi đẹp đến lóa mắt, do dự nói: "Thôi bỏ đi Vi Vi."

Nhiều người nhìn như vậy, cái gì cũng không làm được.

Xuống dưới làn nước mát lạnh đến ngực, Tư Ngữ ngửa đầu nhìn Lục Tịch trên bờ, ra vẻ mờ mịt: "Làm như thế nào nữa, cô mau dạy tôi đi."

Lục Tịch hất cằm về phía cái thang xuống nước, thản nhiên nói: "Đầu tiên nắm lấy tay vịn duỗi chân mười phút."

Tư Ngữ: "...."

Nếu không phải trước kia đã từng học bơi lội rồi, Tư Ngữ thật đúng là sẽ tin cô!

Người khác dạy bơi lội đều là cùng xuống nước, tay cầm tay mà dạy, nào có người nào đứng ở trên bờ chỉ tay năm ngón như vậy?

Lục Vi và Lương Dư Phỉ còn ở bên cạnh nhìn như hổ rình mồi, Lục Tịch lại không cho mặt mũi như vậy, hai người kia chẳng phải là muốn xem nàng xấu mặt?

Tư Ngữ giơ hai tay lên cao, ỏn ẻn nói: "Tay vịn khó bám, cô kéo tôi đi."

Khóe miệng Lục Tịch giật giật, theo bản năng muốn từ chối.

"Tịch Tịch, Kiều Kiều sợ hãi, con kéo con bé một chút đi." Lục lão phu nhân đang ngồi nhìn ở trước mặt nàng nói.

Lục Tịch: "...."

Lục Tịch thật sự rất đau đầu, cô chỉ là trùng hợp đi ngang qua, bị Lục Vi mạnh mẽ kéo qua đây, hiện tại lại bị bà nội tạo áp lực muốn chạy đi cũng không xong.

Nhìn Tư Ngữ mặc bikini đứng ở dưới nước mờ mịt luống cuống, cô hơi chần chờ, ngồi xổm xuống, rất không tình nguyện đưa tay ra.

Tư Ngữ ưỡn ngực, mỉm cười nhìn cô: "Tôi mới mua áo tắm, có đẹp không?"

Ánh mắt Lục Tịch dời xuống, đảo qua bờ vai trần của nàng, xương quai xanh mảnh khảnh, khi nhìn đến ngực thì dừng một chút.

Tỉnh bơ dời mắt đi, Lục Tịch không kiên nhẫn mà nói: "Muốn học phải chăm chỉ vào, đừng nói nhiều như vậy."

"Được rồi." Tư Ngữ bắt lấy tay cô, trong nháy mắt này, trong lòng sinh ra một ý nghĩ xấu xa muốn kéo Lục Tịch xuống dưới nước, nhưng lại sợ người nào đó tức giận nên đành kìm lại.

Dựa theo cách dạy tai hại của Lục Tịch, chỉ sợ đến một năm cũng học không được.

Có điều mục đích của Tư Ngữ không phải là học bơi, nàng bắt lấy tay Lục Tịch làm bộ làm tịch duỗi duỗi chân, vừa làm vừa nói: "Sao cô không nhìn tôi, là như thế này phải không?"

Trong đôi mắt tất cả đều là da thịt trắng đến chói mắt, theo làn nước sóng sánh lên xuống... Lục Tịch mặt không biểu tình mà nói: "Sao cũng được."

Tư Ngữ biết cô không phải thật lòng muốn dạy, nổi một chút lại chìm một chút, cơ thể cứ thường xuyên nổi lên mặt nước, đem dáng người kiêu ngạo của mình bày ra cho cô xem.

Lục Tịch: "...."

Lương Dư Phỉ đứng ở trên bờ mặt lúc đỏ lúc trắng.

Lục Vi không quen nhìn bộ dáng Tư Ngữ làm ra vẻ, lại bởi vì bà nội đang ở đây nên cô không làm được gì, oán hận nói: "Rõ ràng biết chị của mình chán ghét mà chị ta còn sống chết quấn lấy không bỏ, thật không biết xấu hổ!"

Nhưng mà Lục Tịch bằng lòng phối hợp...

Trong lòng Lương Dư Phỉ chua xót không thôi, mím môi, xoay người rời đi.

"Dư Phỉ ——" Lục Vi vội vàng đuổi theo.

Nhìn thấy người đi rồi, Tư Ngữ dừng lại, bả vai hơi chùng xuống, bĩu môi phàn nàn: "Mệt mỏi quá đi~"

Lục Tịch nhìn một chút bóng dáng vội vã rời đi của Lương Dư Phỉ, tầm mắt trở lại người ở dưới nước, nói: "Diễn xong rồi?"

Lại bị nhìn thấu?

Tư Ngữ bày ra biểu tình vô tội "tôi nghe không hiểu cô đang nói cái gì", quơ quơ cánh tay cô, nũng nịu nói: "Kéo tôi lên đi."

Lục Tịch: "...."

Đầu bếp Tạ đã chuẩn bị xong cơm trưa.

Tư Ngữ cả người ướt đẫm, lên lầu thay quần áo trước, lúc xuống dưới lầu, nhìn thấy Lương Dư Phỉ, nàng thoáng kinh ngạc.

Nàng cứ tưởng bị nàng làm ầm ĩ như vậy, Lương Dư Phỉ sẽ xấu hổ không chịu nổi mà rời đi, kết quả người ta chẳng những không đi, còn muốn ở lại ăn cơm trưa.

Lục lão phu nhân biết Lương Dư Phỉ là bạn thân của Lục Vi nên phá lệ một hôm, ở trên bàn ăn nhiệt tình nói chuyện phiếm với Lương Dư Phỉ: "Lương tiểu thư cũng là diễn viên sao? Đã từng diễn qua bộ phim nào rồi? Có bạn trai chưa?"

Lương Dư Phỉ ngoan ngoãn trả lời: "Mới chỉ đóng một bộ phim cổ trang, có một bộ phim hiện đại hai tháng sau bắt đầu quay. Con... con chưa có bạn trai."

Nói chuyện thì nói đi, nhìn Lục Tịch làm cái gì?

Qua một bữa cơm này, Tư Ngữ càng xác định Lương Dư Phỉ có ý đồ xấu đối với Lục Tịch. Nàng dùng chiếc đũa chọc thức ăn trong bát cơm một chút, dùng suy nghĩ nói với Tiểu B: "Biết nhân vật trong phim tôi từng đóng là kiểu gì không?"

Tiểu B: "Là kiểu gì?"

Tư Ngữ: "Giống với Tư Ngữ ban đầu, cũng là một nữ phụ ác độc."

Tiểu B: "Ồ. Sau đó thì sao?"

"Sau đó?" Tư Ngữ âm trầm cười, hoạt động cổ tay, nói: "Hôm nay tôi muốn làm 'Tư Ngữ' một chút."

Tiểu B: "???"

Sau khi ăn uống xong, nhân lúc Lương Dư Phỉ muốn đi toilet, Tư Ngữ lặng lẽ đi theo phía sau.

"Lương tiểu thư."

Lương Dư Phỉ xoay người nhìn thấy nàng, sắc mặt đại biến, cơ thể dính sát vào tường, sợ hãi nói: "Chị muốn làm cái gì?"

"Không làm gì hết, chỉ là muốn tâm sự với cô thôi."

"Tôi không muốn nói chuyện với chị." Lương Dư Phỉ vừa nói vừa lui về phía sau.

Tư Ngữ từng bước ép sát, mặc kệ cô nghĩ cái gì: "Lục Tịch cùng tôi có quan hệ hôn nhân hợp pháp, điều này chắc là cô biết rồi."

Lương Dư Phỉ: "...."

Tư Ngữ lạnh lùng cười, nói: "Quyến rũ phụ nữ đã có gia đình, Lương tiểu thư muốn làm tiểu tam sao?"

Thân hình Lương Dư Phỉ ngừng lại một lát, trong đôi mắt sợ hãi như nai con chợt lóe lên một tia hung ác không dễ phát hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro