Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Lục gia đi ra ngoài, Tư Ngữ tìm một cửa hiệu cắt tóc nhìn có vẻ rất cao cấp, đổi kiểu tóc ban đầu của nữ phụ thành phong cách trước kia của nàng.

Sau khi tạo kiểu xong, thợ cắt tóc Tony dùng giọng điệu khoa trương nói với nàng: "Amazing! Kiểu tóc này rất hợp với cô!"

Đổi về kiểu tóc phù hợp với mình, Tư Ngữ cảm thấy cả người tỏa sáng hẳn lên. Chỉ là nàng không chắc thay đổi kiểu tóc như này Lục Tịch có thích hay không, rốt cuộc diện mạo của nàng cùng với nữ chính Lương Dư Phỉ hoàn toàn là hai kiểu khác nhau.

Khuôn mặt Lương Dư Phỉ thuộc về loại mối tình đầu ngây thơ, mà ngũ quan của Tư Ngữ lại thuộc về loại xinh đẹp rực rỡ, cho nên nàng quyết định dùng mặt mộc chào đón Lục Tịch.

Lục Tịch vui buồn không hiện lên mặt, người khác rất khó phát hiện ra cảm xúc của cô. Sau khi bị cô không chớp mắt nhìn chằm chằm hơn mười giây, Tư Ngữ rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Kiểu tóc mới của tôi có đẹp không?"

"Rất đẹp." Lục Tịch nói.

Ánh mắt Tư Ngữ sáng lên, thầm nghĩ: Không uổng công nàng chờ đợi mất mấy giờ, còn mất hơn một ngàn tệ.

Nàng ra vẻ thẹn thùng cụp mắt xuống, mềm giọng nói: "Tôi mới làm bánh quy, cô có muốn ăn không?"

"Không ăn." Lục Tịch lại khôi phục bộ dáng xa cách lạnh như băng.

Tư Ngữ không nản lòng, nói: "Tôi để trong tủ lạnh, lúc nào cô muốn ăn thì tự lấy. Nhưng món này không có chất bảo quản, qua 24 tiếng mùi vị sẽ không còn ngon như bây giờ."

Lục Tịch không có thói quen ăn đêm, đối với đồ ăn vặt càng không có hứng thú. Lúc Tư Ngữ cầm lấy hộp đồ ăn trên bàn trà chuẩn bị cho vào tủ lạnh, cô đột nhiên nhớ tới những lời mà bảo mẫu nói, nảy ra một suy nghĩ, nói: "Chờ một chút."

Tư Ngữ xoay người mờ mịt nhìn cô: "Làm sao vậy?"

Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của Lục Tịch nhìn qua khuôn mặt nàng, dừng ở hộp đồ ăn trên tay nàng, nói: "Là cô tự làm?"

"Tôi học của đầu bếp Tạ." Đầu bếp Tạ là đầu bếp riêng của Lục gia, cho dù là món ăn hay bánh ngọt của Trung Quốc hay của Phương Tây đều rất thông thạo, hôm nay Tư Ngữ quấn quít lấy hắn học cách làm bánh quy, mang về một tí. Nàng lắc hộp, "Muốn ăn thử không?"

Những chiếc bánh quy đủ hình dạng được xếp trong hộp, nhìn bánh cũng không tệ lắm. Lục Tịch không tin nàng có tay nghề này.

"Sợ tôi hạ độc sao?"

"....."

Tư Ngữ mở hộp đồ ăn ra, chọn miếng bánh quy hình trái tim, đưa tới bên miệng cô.

Mùi sữa thoang thoảng xông vào mũi, ánh mắt của Lục Tịch khẽ thay đổi, nói: "Để tôi tự..."

Chữ "Ăn" còn chưa nói xong.

Tư Ngữ không nói lời nào nhét bánh quy vào trong miệng cô.

Vẻ mặt của Lục Tịch hơi thay đổi, chỉ là thức ăn vào trong miệng rồi cũng không thể nhổ ra, hơi chần chừ, nhai kỹ nuốt chậm.

Bánh rất mềm, vị ngọt vừa phải, khác hẳn với những loại bánh quy bán ở bên ngoài.

Mùi vị lại còn rất ngon.

"Ăn được không?" Tư Ngữ giành công mà nói: "Răng lợi của bà nội không được tốt, lớn tuổi không nên ăn quá nhiều đường, cho nên tôi mới làm như này, bà rất thích ăn."

Sau khi nuốt hết đồ ăn trong miệng xuống, Lục Tịch mới nhớ ra một điều, mày đẹp nhíu lại: "Cô đã rửa tay chưa?"

Tư Ngữ nhìn nhìn tay phải vừa rồi cầm lấy bánh quy, nói: "Chưa."

Khóe miệng Lục Tịch giật giật, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Tư, Ngữ!"

"Đừng kích động đừng kích động, cô tức giận như vậy trông rất khó coi." Tư Ngữ đã lường trước, lui về phía sau vài bước, cợt nhả mà nói: "Tôi vừa mới tắm rửa xong thì cô về, tay rất sạch sẽ, tôi chỉ trêu cô thôi."

Khuôn mặt lạnh lùng của Lục Tịch sắp đến giới hạn sụp đổ.

Sợ bị đánh, Tư Ngữ ôm hộp đồ ăn lanh lẹ chạy vào phòng bếp.

Trêu chọc người khác rất sảng khoái.

Tư Ngữ ngủ một giấc ngon lành, tinh thần thoải mái dễ chịu tỉnh dậy, thay quần áo xong đi ra khỏi phòng, lại đối mặt với Lục Tịch.

Gương mặt tươi cười của nàng so với ánh mặt trời sáng sớm còn rực rỡ hơn rất nhiều, giơ tay chào hỏi: "Chào buổi sáng."

Lục Tịch lạnh lùng nhìn nàng một cái, ngẩng cao đầu bước xuống lầu trước.

Vẫn còn giận sao? Tư Ngữ gãi đầu.

Dì Triệu đã làm xong bữa sáng, gọi các nàng xuống ăn.

Dì Triệu đẩy hộp bánh quy kia đến trước mặt Lục Tịch, vui vẻ hớn hở nói: "Đây là do Tư tiểu thư làm đó, ăn rất ngon."

Lục Tịch im lặng đẩy hộp bánh qua một bên, tự múc đầy bát cháo nấm hương thịt gà cho mình.

Dì Triệu nhìn về phía Tư Ngữ, vẻ mặt áy náy như muốn nói "xin lỗi, tôi đã ráng chào hàng hết sức".

Tư Ngữ hơi buồn cười, lại vì tâm trạng khó chịu của người nào đó mà cười không nổi, nói: "Đêm qua cô ấy đã ăn rồi, hộp bánh này dì ăn đi."

Dì Triệu thấy bầu không khí có chút kì lạ, đoán là các nàng đang cãi nhau, muốn hỏi lại không dám hỏi, cầm hộp bánh quy đi vào trong phòng bếp.

Tư Ngữ biết là vì lời nói đùa trêu chọc đêm qua nên người kia mất hứng, nàng ân cần lột quả trứng gà để vào trong bát trước mặt Lục Tịch, nói: "Lần này đã rửa tay thật rồi."

Cháo rất nóng, Lục Tịch ăn rất chậm, nhìn quả trứng gà luộc vừa to vừa trắng ở trong bát, môi mỏng mím thành một đường.

Chỉ là một câu đùa vui mà thôi có cần đến mức như vậy không? Tư Ngữ tự cảm thấy mất mặt, bắt đầu ăn cháo.

Ăn được một nửa, nghe thấy Lục Tịch nói: "Cô dậy sớm thế để làm gì?"

Xem ra là đã hết giận.

Tư Ngữ mừng thầm trong lòng, trên mặt lại bình tĩnh, nói: "Đi thăm bà nội."

Mấy ngày nay Tư Ngữ vẫn luôn đến Lục gia, Lục Tịch thấy nhiều nên quen rồi, ăn miếng cháo, không để ý nói: "Không phải là cô đang muốn tìm việc làm sao?"

Tư Ngữ không nghĩ tới cô sẽ quan tâm đến chuyện mình đi tìm việc làm, kìm nén sự kinh ngạc ở đáy lòng, nói: "Đang tìm đây, ngày hôm qua đã gửi lý lịch rồi, chờ người ta gọi tôi đi phỏng vấn nữa thôi."

Lục Tịch thấy vẻ mặt của nàng không giống như là đang nói dối, nhưng vẫn rất nghi ngờ: "Sao đột nhiên lại muốn tìm việc làm?"

"Haiz ——" Tư Ngữ thở dài một cái, đặt bát trong tay xuống, nhìn thẳng vào cô nói: "Đương nhiên là vì cô."

"Vì tôi?"

"Vì để cô nhìn tôi bằng con mắt khác." Tư Ngữ nói: "Trước kia tôi chơi bời lêu lổng, cái gì cũng không làm, tài sản ba mẹ để lại cho tôi đủ để tôi ăn no chờ chết, quả thật chính là một phế vật. Đừng nói là cô, đến tôi cũng chán ghét chính mình như vậy. Hiện tại tôi đã suy nghĩ cẩn thận, tôi muốn cố gắng làm việc, phải dùng thực lực để chứng minh bản thân. Thật ra, nói đến cùng cũng là vì bản thân tôi, có điều tôi phải cảm ơn cô."

"Cảm ơn tôi?" Lục Tịch không nhớ rõ mình đã từng giúp nàng cái gì.

"Là cô đề nghị ly hôn nên tôi mới muốn thay đổi." Khuôn mặt Tư Ngữ nghiêm túc, cầm tay cô, vẻ mặt chân thành mà nói: "Là cô làm cho tôi hoàn toàn tỉnh ngộ, là cô khơi dậy ý chí chiến đấu của tôi. Lục Tịch, cô là ngọn đèn sáng của tôi, là người thầy quan trọng nhất trong cuộc đời của tôi, là cha mẹ sống lại của tôi. Thật sự, thật sự vô cùng cảm ơn cô!"

Nói xong, trên khuôn mặt trắng nõn có hai giọt nước mắt chảy xuống.

Lục Tịch giật mình, sau đó mới phát hiện tay đã bị nắm, vội rút về, cụp mắt, có chút ảo não nói: "Lúc ăn không nên nói chuyện."

Tư Ngữ còn đang đắm chìm trong tự biên tự diễn, ai oán mà nhìn cô, nói: "Rõ ràng là cô quyến rũ tôi trước."

"Khụ ——" Lục Tịch bị sặc một ngụm cháo nóng, lườm nàng, "Nói bậy bạ cái gì thế?"

Tư Ngữ "A" một tiếng, không biết xấu hổ mà nói: "Ý của tôi là, là cô hỏi chuyện trước."

Lục Tịch nghiến răng, vô cùng hối hận chính mình lắm miệng.

Tư Ngữ còn chờ cô hỏi vào công ty gì, muốn tìm công việc gì, kết quả Lục Tịch không hỏi nữa.

Tính cách này thật là làm người khác đoán không ra.

Mặc dù có dấu vết diễn kịch, nhưng những câu nói vừa rồi của Tư Ngữ đều là phát ra từ đáy lòng.

Tiểu B nói cho nàng biết tài sản của nguyên nữ phụ, ngoại trừ một đống tiền mặt kếch xù có thể tùy tiện tiêu xài, nữ phụ còn giữ 15% cổ phần ở Quang Ảnh Giải Trí. Về mặt tài sản, nữ phụ và Lục Tịch có thể nói là ngang nhau, nhưng bàn về năng lực mà nói chính là khác nhau như trời với đất.

Lục Tịch một tổng tài trẻ tuổi mỹ mạo vô song lại có năng lực thì dựa vào cái gì coi trọng một thiên kim vô dụng như vậy?

Lục Tịch không nhắc lại chuyện ly hôn, sợ là đang bận tâm đến bệnh tình của Lục lão phu nhân. Nhưng nữ chính đã xuất hiện, nhỡ một ngày nào đó Lục Tịch nhìn vừa mắt nữ chính, vứt bỏ tất cả cũng muốn ở bên nữ chính, Tư Ngữ liền hoàn toàn xong đời.

Tư Ngữ nhớ rõ trong tiểu thuyết, Lục Tịch đã yêu nữ chính ngay từ cái nhìn đầu tiên, bỏ ra một số tiền lớn giúp nữ chính chuộc thân, rồi lại đầu tư cho nữ chính đi đóng phim, cưng chiều người ta lên tận trời. Có thể nói là tình cảm sâu sắc.

Có nhân tố không xác định là nữ chính này tồn tại, Tư Ngữ không thể ngồi chờ chết.

Lý lịch đã gửi đi, nàng đang đợi kết quả.

Trước khi xuyên thư Tư Ngữ là một diễn viên, nàng gửi sơ yếu lý lịch của mình cho bên Quang Ảnh Giải Trí.

Chờ đến thứ sáu, bên Quang Ảnh Giải Trí mới gọi điện thoại cho nàng, thông báo cho nàng thứ hai tuần sau đi phỏng vấn.

Tư Ngữ vẫn rất tự tin vào diễn xuất của mình, đi phỏng vấn nàng không lo lắng một chút nào.

Lục lão phu nhân liên tục nhắc nàng mang hành lý qua đó, Tư Ngữ thu xếp một hồi, gần đến giữa trưa mới đến Lục gia.

Dì giúp việc nhìn thấy nàng, vẻ mặt vui vẻ mà nói: "Về rồi sao? Hôm nay trong nhà thật náo nhiệt."

Tư Ngữ nhớ lại lần đầu tiên khi đến đây thái độ dì giúp việc lạnh nhạt và cảnh giác với nàng như thế nào, hiểu ý cười, theo bản năng hỏi: "Có khách đến sao?"

"Đúng vậy." Dì giúp việc nói: "Nhị tiểu thư đã về, còn dẫn theo Lương tiểu thư tới đây chơi, nói là thừa dịp thời tiết tốt nên dạy bơi."

Lương Dư Phỉ???

Tư Ngữ đi vào sân sau, liếc mắt một cái là nhìn thấy Lục Vi và Lương Dư Phỉ mặc bikini đứng ở bên bể bơi.

Còn có Lục Tịch cao gầy trong bộ quần áo thường ngày.

Lục Vi muốn kéo Lương Dư Phỉ xuống dưới nước: "Cậu thử xuống chỗ nước nông này trước đi."

"Không không không, mình sợ." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lương Dư Phỉ trắng bệch, dưới tình thế cấp bách ôm lấy cánh tay của Lục Tịch ở bên cạnh, run bần bật mà nói: "Mình, mình học không nổi nữa, mình nhìn cậu bơi là được rồi."

Lục Vi lại nói: "Cậu có phải là chê mình bơi không giỏi, sợ mình không dạy được cậu?"

"Mình...." Lương Dư Phỉ muốn nói lại thôi, nhìn Lục Tịch.

Đột nhiên tiếp xúc cơ thể khiến Lục Tịch rất không quen, thoát khỏi tay cô, mặt không cảm xúc mà nói: "Tôi chỉ đi ngang qua thôi, các em tự chơi đi."

"Chị đừng đi mà, thời tiết nóng như vậy, bơi lội rất tốt, cùng xuống dưới nước chơi đi." Lục Vi ngăn Lục Tịch lại.

Khoảng cách hơi xa, Tư Ngữ nghe không rõ các cô đang nói cái gì, chỉ thấy mặt nước lóng lánh, da thịt trắng ngần ở dưới ánh nắng phản chiếu xuống.

Đôi mắt nàng híp lại, nhìn Lương Dư Phỉ ưỡn ngực một cái lại muốn dính lên trên người Lục Tịch, chậm rãi nói với Tiểu B: "Không biết có phải là do tôi suy nghĩ nhiều hay không."

Tiểu B: "Nghĩ cái gì?"

"Tôi đang nghĩ..." Tư Ngữ sờ sờ cằm, nói: "Nữ chính này nhìn có vẻ cũng không đơn thuần lắm, cậu không cảm thấy cô ta là đang dùng sắc đẹp để quyến rũ Lục Tịch sao?"

Tiểu B là hệ thống trí tuệ nhân tạo, làm sao phán đoán được chuyện này, cứng nhắc nói: "Vậy cô còn không mau hành động... cô định đi đâu?"

Tư Ngữ xắn tay áo đi về, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà nói: "Thay chiến bào."

Hừ, không phải chỉ là dùng sắc để quyến rũ thôi sao, ai mà chẳng làm được!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro