Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cao ốc trụ sở Quang Ảnh Giải Trí.

Bộ phận thư ký tổng cộng có năm người, ngoại trừ trợ lý đặc biệt chủ trì cuộc họp, ba người nữa là nhân viên lâu năm, còn có một trợ lý nhỏ mới tới.

Thứ hai là một ngày tràn trề ý chí chiến đấu nhất, cũng là ngày khiến cho người ta bận rộn đến sứt đầu mẻ trán.

Trương Mạn Ni giả vờ bận rộn, đôi mắt lướt qua máy tính, nhìn toàn cảnh phòng họp lớn phía đối diện.

Cửa kính trong suốt được lau đến khi không dính một hạt bụi nhỏ nào, từ góc độ này của cô, vừa vặn có thể nhìn thấy người ngồi ở chính giữa —— Người làm cho tất cả các nữ nghệ sĩ ở Quang Ảnh tự biết xấu hổ, tổng tài mỹ nữ Lục Tịch.

Thật sự... thật sự rất đẹp!

Tâm tình Trương Mạn Ni rạo rực, không còn tâm trí để làm việc.

Hiệu quả cách âm của cửa kính rất tốt, không nghe thấy tiếng ở bên trong, chỉ thấy mấy người cấp cao tham dự cuộc họp đều đứng lên, Trương Mạn Ni bỗng nhiên cũng đứng lên theo, tiếng động lớn đến mức kinh động đến đồng nghiệp bên cạnh.

Đồng nghiệp trêu chọc cô: "Trên ghế của cô mọc đinh à?"

Hai mắt của Trương Mạn Ni sáng lên nhìn phòng họp đang xôn xao, che dấu không nổi sự kích động, nói: "Lục tổng sắp họp xong rồi, tôi đi pha cà phê cho ngài ấy đây!"

Không đợi những người khác phản ứng kịp, cô cầm lấy cái túi mỹ phẩm nhỏ rồi nhanh như chớp chạy tới phòng giải khát.

Tiểu Mễ là người mới tới thấy cô đi giày cao gót còn có thể bước nhanh như bay, nói: "Chuyện nhỏ như này giao cho em là được rồi, chị Mạn Ni sao còn tự làm."

Hai đồng nghiệp cũ ăn ý nhìn nhau cười.

Một người trong đó nói: "Chuyện tốt như này cô ta đương nhiên muốn giành trước."

Tiểu Mễ không hiểu lắm việc pha cốc cà phê thì tính là chuyện tốt gì.

"Em xem cô ta mỗi ngày đều trang điểm đến là đẹp đẽ, cố ý mặc váy hở ngực, còn không phải là vì muốn quyến rũ Lục tổng."

Một người đồng nghiệp khác khinh thường mà nói: "Lẳng lơ chết đi được."

Tiểu Mễ nghe thấy thế trợn mắt há hốc mồm.

Tiểu Mễ là người mới tới, cô mỗi ngày đều làm mấy chuyện vặt, thường xuyên đi đưa tài liệu cho tổng tài. Lần đầu tiên cô nhìn thấy Lục Tịch, bị mỹ mạo của đối phương cùng với loại khí chất không dính khói lửa phàm tục này làm cho choáng ngợp, nếu không phải là tận mắt nhìn thấy đối phương lưu loát ký tên, cô còn tưởng rằng đây là minh tinh nào đó mà mình không biết.

Lục tổng quá mỹ quá lãnh, khí chất quá mạnh mẽ, Tiểu Mễ mỗi lần quay về đều len lén nhìn. Ở trước mặt Lục tổng, cô căng thẳng đến mức lời nói cũng nói không ra, sao lại có người dám quyến rũ Lục tổng?

Ngoại hình Trương Mạn Ni không tồi, dáng người cũng đẹp, nhưng Tiểu Mễ cảm thấy, loại người phàm tục như Trương Mạn Ni không xứng với Lục tổng.

Cô thậm chí cảm thấy Lục tổng tuyệt sắc như vậy chỉ nên đứng đằng xa mà nhìn, vướng vào tình tình ái ái thì sẽ có loại cảm giác vỡ mộng.

Đồng nghiệp lại nói: "Lục tổng của chúng ta quả thật là báu vật của nhân gian, người theo đuổi ngài ấy có thể hợp thành một trăm đội bóng đá, nhưng ngài ấy rất thờ ơ. Hai năm trước, còn có một người phụ nữ thêm WeChat với tôi, mỗi ngày bảo tôi báo cáo hành tung của Lục tổng cho cô ta, ai có ý đồ tiếp cận Lục tổng phải nói cho cô ta biết trước, sau mỗi lần đó cô ta đều sẽ gửi hồng bao rất lớn."

Tiểu Mễ bị gợi lên lòng hiếu kỳ: "Cô ta cũng là người theo đuổi Lục tổng sao?"

"Đúng vậy." Đồng nghiệp hài hước mà nói: "Theo đuổi hai năm còn không theo đuổi được, đủ cố chấp. Người phụ nữ này phát hồng bao đặc biệt hào phóng, chính là kiểu ngốc nghếch lắm tiền. Có điều lần trước tôi gửi tin nhắn cô ta còn chưa trả lời, không biết có phải là đã từ bỏ rồi hay không."

"Kẻ có tiền a." Tiểu Mễ nhịn không được hỏi: "Bao nhiêu tuổi, có đẹp không?"

"Không biết." Đồng nghiệp nói: "Vòng bạn bè* của cô ta chặn tôi, ảnh đại diện cũng không phải là ảnh chụp của cô ta."

(*) Vòng bạn bè: hay còn gọi là chức năng Moments trên WeChat. Người dùng có thể đăng bài viết và hình ảnh qua Moments và cũng có thể share các bài báo hoặc nhạc ở các phần mềm khác lên Moments.

Một đồng nghiệp khác kỳ quái nói: "Nếu đẹp thì vì sao phải sợ đến nỗi không cho xem vòng bạn bè? Nói không chừng là cái loại phú bà vừa già vừa béo."

Đồng nghiệp kia không bày tỏ ý kiến, lén lút lấy điện thoại ra, click mở WeChat, tìm được phú bà tên "Tư Ngữ", nói chuyện Trương Mạn Ni chuẩn bị đi quyến rũ Lục tổng cho đối phương biết.

Tin nhắn vừa mới gửi đi, người nọ nói với hai đồng nghiệp ở bên cạnh: "Đợi cô ta phát hồng bao thì tôi mời hai người đi ăn gì đó."

Lục Tịch cũng không biết mình bị mấy thư ký buôn chuyện, sau khi kết thúc cuộc họp, trên mặt cô hơi hiện vẻ mệt mỏi, ở dưới ánh mắt kính cẩn của mấy người cấp cao khác rời khỏi phòng họp.

Trở lại phòng làm việc, mông còn chưa có đặt xuống, cửa phòng đã trực tiếp bị người khác đẩy ra: "Chị, chị làm việc xong rồi?"

Phát hiện người tiến vào chính là Lục Vi, trên mặt không chút gợn sóng nào của Lục Tịch có chút bất mãn, nói: "Về sau nếu như không gõ cửa thì chị sẽ gọi người đuổi em ra ngoài."

Lấy hiểu biết của Lục Vi đối với chị gái mặt lạnh này, biết những lời này không phải là uy hiếp, lè lưỡi một cái, cúi đầu nhận sai: "Lần sau em không dám nữa."

Trong tay còn có một cặp tài liệu chờ xử lý, Lục Tịch không có thời gian nói lời vô nghĩa với cô, mặt không cảm xúc mà nói: "Xin tiền thì không có đâu, muốn tài nguyên thì tìm người đại diện của em."

Lục Vi mỗi lần tìm Lục Tịch đều là vì hai việc này, sau khi bị nói toạc ra mặt mày đỏ bừng. Nhưng hôm nay cô đến là vì bênh vực cho bạn thân, nói: "Em muốn cùng chị tâm sự về chuyện Tư Ngữ."

Động tác mở bút máy của Lục Tịch dừng lại, mắt phượng hẹp dài nhìn qua: "Cô ấy thì có chuyện gì để nói?"

Lục Vi sợ bị đuổi ra ngoài, không dám quanh co lòng vòng, đi đến trước mặt cô nói: "Hôm đó chính là chị ta đẩy Dư Phỉ xuống dưới nước, lại ngụy biện là lỡ tay, chị ta đang nói láo. Bà nội hồ đồ bị chị ta lừa gạt nhưng chị là người thông minh như vậy, sao cũng tin cái lời nói xằng nói bậy này?"

Lục Tịch khẽ buông bút máy, mười ngón tay thon dài tùy ý đan vào nhau, nói: "Tư Ngữ rơi xuống nước, là chú Trần cứu cô ấy, chú Trần còn đích thân đưa cô ấy về nhà, trong chuyện này cô ấy không có nói dối."

Chú Trần là tài xế mà Lục Chấn Nam đã sắp xếp cho Tư Ngữ, ở Lục gia làm việc đã hơn mười mấy năm, là người trung hậu thành thật.

Lúc dì Triệu gọi điện thoại cho cô nói Tư Ngữ rơi xuống nước hôn mê bảo cô trở về, Lục Tịch còn cho rằng lại là diễn trò gì đó, không nghĩ tới sẽ liên lụy đến Lương Dư Phỉ.

Lục Vi vội vàng la lên: "Em chưa từng nói việc chị ta hôn mê là nói dối, nhưng quả thật là chị ta đẩy Dư Phỉ xuống nước trước, chị ta còn ngụy biện là nhảy xuống muốn cứu Dư Phỉ, em không tin! Chị ta sao có thể có lòng tốt như vậy."

Kết hôn được hai năm, Tư Ngữ thường xuyên làm đủ mọi trò, nhưng nói đến hại người....

Dù tính là Tư Ngữ ác độc, nàng có cái lá gan kia sao?

Về chuyện Lương Dư Phỉ chỉ trích Tư Ngữ đẩy cô rơi xuống nước, Lục Tịch cảm thấy có trăm ngàn chỗ hở: Vì sao không chọn một chỗ nào đó kín đáo hơn, ở trong yến hội nhiều người như vậy không sợ bị phát hiện sao? Tư Ngữ vì sao cũng ở trong nước? Bên cạnh bể bơi trống trải như vậy, còn có thể tự mình không cẩn thận ngã xuống? Nếu là cứu người, Tư Ngữ rõ ràng không biết bơi, nhảy xuống muốn đi tìm chết sao?

Bốn nghi vấn, chỉ có nghi vấn cuối cùng khó có thể khẳng định là Tư Ngữ cố ý hại người.

Không có chứng cứ, chỉ bằng vào cái miệng của Lương Dư Phỉ thật là làm người khác khó có thể tin tưởng.

Lục Tịch nhìn dáng vẻ Lục Vi lòng đầy căm phẫn, nhàn nhạt nói: "Lương Dư Phỉ cũng đã nhận là hiểu lầm, vì sao em còn muốn rối rắm vấn đề này?"

"Đó là bởi vì cậu ấy quá lương thiện, em không muốn nhìn thấy cậu ấy bị người khác bắt nạt."

"Ý của em là, chị cùng bà nội liên hợp lại với Tư Ngữ cùng bắt nạt Lương Dư Phỉ?"

Tiếp xúc với ánh mắt đột nhiên lạnh lùng của cô, Lục Vi run lên, vội vàng sửa lại lời nói: "Em không nói chị cùng bà nội bắt nạt cậu ấy, em chỉ là cảm thấy Tư Ngữ quá mức giảo hoạt. Chị, chị ngàn vạn lần đừng để chị ta lừa gạt, nhanh chóng ly hôn với chị ta một chút!"

Tư Ngữ rốt cuộc là hạng người gì, có nói dối hay không, Lục Tịch tự có phán đoán riêng. Nghe thấy hai từ "ly hôn", đôi mắt lạnh nhạt của cô có chút dao động, nói: "Đơn ly hôn cô ấy đã ký, còn việc ly hôn... thì để từ từ đã."

"Tại sao lại phải trì hoãn?" Lục Vi so với cô còn kích động hơn.

"Bởi vì bà nội."

"Hắt xì ——"

Tư Ngữ xoa xoa cái mũi, không hiểu vì sao hôm nay mình lại không ngừng hắt xì.

"Có phải là bị cảm rồi không, uống ít thuốc pha với nước phòng bệnh một chút nhé?" Lục lão phu nhân lo lắng hỏi.

Tư Ngữ không cảm thấy có triệu chứng cảm lạnh, vì để bà cụ yên tâm nên chỉ có thể nghe lời.

Lục lão phu nhân lập tức phân phó giúp việc đi pha thuốc cho nàng.

Tư Ngữ ngăn dì giúp việc lại: "Để tôi tự làm, dì đi làm việc của mình đi."

Lục gia có hai giúp việc, một đầu bếp, một tài xế, còn có một quản gia, nghe thì giống như có rất nhiều người, nhưng đều đã phân rõ việc. Biệt thự rất lớn, hai giúp việc mỗi ngày đều phải quét tước tốn rất nhiều thời gian, loại việc nhỏ như pha thuốc này Tư Ngữ không muốn làm phiền người khác.

Uống gói thuốc pha với nước vào, Tư Ngữ đi rửa chén, lại nghe thấy điện thoại vang lên hai tiếng chuông báo ngắn ngủi.

Xuyên qua đây đã được mấy ngày rồi, ngoại trừ vài lần điện thoại với dì Triệu và chú Trần thì điện thoại của Tư Ngữ trước nay đều không có gì. Nàng tưởng là tin nhắn rác, cầm điện thoại lên thì phát hiện là tin nhắn từ WeChat.

Lưu Mỹ Mỹ: "Tư Ngữ, cô có ở đó không?"

Lưu Mỹ Mỹ: "Trương Mạn Ni được chuyển đến từ bộ phận nhân sự đi quyến rũ Lục tổng [hình ảnh]."

Mở hình ảnh ra xem, là một bức ảnh mỹ nữ có dáng người nóng bỏng, trong tay cầm cốc cà phê, mặt trang điểm trắng như phấn, son môi đỏ như máu, cười đến mức vẻ mặt nhộn nhạo.

Đây là ai?

Lưu Mỹ Mỹ lại là ai?

Lục tổng???

Đỉnh đầu đầy dấu chấm hỏi, Tư Ngữ nhanh chóng lật xem lịch sử trò chuyện lúc trước của nữ phụ cùng với Lưu Mỹ Mỹ, bừng tỉnh ngộ ra.

Lưu Mỹ Mỹ là tai mắt mà nguyên nữ phụ đặt bên người Lục Tịch!

Nàng không xác định được quan hệ của nguyên nữ phụ cùng với Lưu Mỹ Mỹ là như thế nào, lướt xuống dưới nhìn thấy không ít hồng bao, Tư Ngữ ở trong lòng xem thường giao dịch tiền bạc dơ bẩn giữa hai người này, tiếp theo lại rơi vào trầm tư.

Nàng cho rằng chỉ cần đối phó với một tình địch tiềm tàng như nữ chính thôi, không nghĩ tới trong công ty còn cất giấu không ít yêu tinh?

Lần thứ hai mở bức ảnh kia, Tư Ngữ bĩu môi, nói: "Cô diêm dúa lòe loẹt như vậy mà cũng dám câu dẫn Lục Tịch?"

Lục Tịch rõ ràng thích kiểu ngây thơ giống như nữ chính đi!

Buổi tối khoảng tầm 10 giờ, bận rộn một ngày Lục Tịch mới về đến nhà, nhấn mật mã vân tay, mở cửa đi vào.

Đèn phòng khách sáng lên, Tư Ngữ đang ngồi ở trên thảm chơi máy tính, nghe thấy động tĩnh, nàng đi chân trần chạy tới, mặt mộc ngước lên, tươi cười xán lạn, giọng nói ngọt ngào trong trẻo: "Cô đã về rồi à."

Lục Tịch sửng sốt một chút mới nhận ra là Tư Ngữ, đôi mắt lóe lên.

Đây không phải là lần đầu tiên Lục Tịch nhìn thấy khuôn mặt của Tư Ngữ, chỉ là cảm giác cùng với lúc trước không quá giống nhau, nhìn kỹ lại, hóa ra là thay đổi kiểu tóc —— Màu rượu đỏ nhuộm thành đen tuyền, tóc dài đến eo bị cắt hơn một nửa, uốn thẳng, mái thưa rủ xuống ở trên trán đầy đặn.

Phong cách trưởng thành biến thành kiểu nữ sinh tươi mát.

Nhìn khí chất của người phụ nữ ở trước mắt hoàn toàn thay đổi này, Lục Tịch thoáng ngẩn người nghĩ đến những lời giúp việc nói.

Nghe nói Tư Ngữ hôm nay lại đi thăm bà nội, trước lúc trở về nhà, Lục Tịch thay đổi tuyến đường về Lục gia, hỏi dì giúp việc xem Tư Ngữ có gì khác thường hay không.

Dì giúp việc nói: "Không có khác gì. Tư tiểu thư cả ngày đều ở cùng lão phu nhân, lão phu nhân rất vui vẻ. Cô ấy còn cùng đầu bếp học làm bánh ngọt, làm rất ngon, không nhìn ra cô ấy khéo tay như vậy."

Lục Tịch cảm thấy kì lạ: "Cô ấy làm bánh ngọt?"

"Đúng vậy." Dì giúp việc cười tủm tỉm nói: "Cây lau nhà của tôi bị hỏng, là cô ấy giúp tôi sửa lại. Cần dọn dẹp khử trùng cái tủ, là cô ấy và đầu bếp hai người cùng làm với nhau, cũng không biết là cô ấy lấy đâu ra sức lực lớn như vậy. Nói thật là trải qua tiếp xúc mấy ngày nay, tôi phát hiện Tư tiểu thư cùng với trước kia không giống nhau. Trước kia cô ấy rất khinh thường nói chuyện với những người như chúng tôi, hiện tại lại vô cùng thân thiết, cảm giác như là đã hoàn toàn thay đổi thành người khác. Sống đến tuổi này, đủ mọi loại người tôi cũng đã gặp nhiều, tôi cảm giác cô ấy không phải là đang giả vờ."

Nếu những lời này không phải là chính miệng dì giúp việc phục vụ gần hai mươi năm ở Lục gia nói, Lục Tịch cũng phải nghi ngờ Tư Ngữ có phải đã mua chuộc lòng người rồi không.

Tính cách có thay đổi hay không thì rất khó nói, nhưng người trước mắt xác thật đã thay đổi.

Kiểu tóc đối với hình tượng của một người rất quan trọng.

Lục Tịch đột nhiên cảm thấy loại phong cách nữ sinh nhà bên này phù hợp với Tư Ngữ hơn, so với phong cách làm ra vẻ trưởng thành trước kia thì vừa mắt hơn rất nhiều.

Tư Ngữ không biết trong đầu cô đang nghĩ cái gì, vuốt vuốt mái tóc vừa mới làm, hỏi: "Kiểu tóc mới của tôi có đẹp không?"

Không biết là do lời nói của giúp việc, hay là đôi mắt này quá mức sạch sẽ trong suốt, Lục Tịch tạm thời đã quên có bao nhiêu chán ghét người phụ nữ này, môi đỏ mọng hé mở, nói: "Rất đẹp."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro