Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Tịch mang theo đơn thỏa thuận ly hôn cùng đầy bụng hoài nghi rời đi.

Tư Ngữ ngồi yên ở trên giường, hốt hoảng suy nghĩ: Tác giả chắc chắn là rất yêu thích nữ chính thứ hai Lục Tịch, vậy mà có thể "viết" Lục Tịch đến mức mỹ diễm tuyệt luân như vậy. Cũng chỉ trong tiểu thuyết mới có thể phi thực tế như này, ngoài đời làm gì có người nào đẹp đẽ hoàn mỹ như vậy?

Lúc này, một người phụ nữ trung niên ăn mặc giản dị mở cửa đi vào.

Tư Ngữ ngồi thẳng lưng, đang muốn hỏi đối phương là ai thì trong đầu liền vang lên thanh âm của Tiểu B: "Người này là dì Triệu giúp việc cho nhà các ngài."

Tư Ngữ đã hiểu, mím môi, nói: "Dì Triệu."

Dì Triệu bước nhanh đi tới, vẻ mặt quan tâm mà nói: "Tư tiểu thư, cô không sao chứ?"

Vấn đề này có chút đột ngột, Tư Ngữ không rõ nguyên do, trái với lòng mà nói: "Tôi... không sao."

Thật ra thì chẳng ổn một chút nào, vừa bị xe đâm chết, lại còn xuyên vào trong truyện, nàng không biết nên khóc hay nên cười.

Dì Triệu xoa bóp cánh tay nàng rồi sờ đầu nàng, nói: "Tối hôm qua cô đi dự yến tiệc mà sao lại bị rơi xuống nước? Cô cũng không biết bơi, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ! Cũng may có người phát hiện kịp thời rồi cứu lên, không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi."

Dì Triệu cứ lẩm bẩm vậy, nghe thấy ba chữ "rơi xuống nước", Tư Ngữ đột nhiên nhớ tới chuyện ngày hôm qua xảy ra ở bể bơi: nữ phụ ác độc "Tư Ngữ" đẩy nữ chính xuống bể bơi, nàng thấy được thì nhảy xuống muốn cứu người, kết quả lại phát hiện ra cơ thể này vốn dĩ không biết bơi! Còn hại nàng thiếu chút nữa bị chết đuối!

Hiện tại ngẫm lại, hẳn là do cơ thể này không biết bơi cho nên mới ảnh hưởng đến việc nàng cứu người.

Không lâu sau khi rơi xuống nước, Tư Ngữ bởi vì đuối nước nên hôn mê, nàng không biết mình được ai cứu lên và trở lại chỗ này như thế nào, trong lòng tràn ngập suy nghĩ: nữ chính chắc là không sao đâu nhỉ?

Trong nguyên tác nữ chính phúc lớn mạng lớn được người khác cứu lên, nếu mà nữ chính chết dễ dàng như vậy thì về sau cốt truyện phải phát triển như thế nào?

Nghĩ lại, nếu nữ chính thực sự có mệnh hệ gì, cảnh sát đã sớm tới tìm nàng.

"Tư Ngữ" kia xuống tay quá nhanh, nàng cũng chưa nhìn rõ dáng dấp của nữ chính như thế nào.

Tư Ngữ đang thất thần, lại nghe thấy dì Triệu nói: "Lục Tịch tiểu thư đi rồi, tôi thấy vẻ mặt cô ấy có hơi kỳ lạ, cô ấy nói chuyện gì với cô thế?"

"Nói chuyện ly hôn." Tư Ngữ dừng mạch suy nghĩ, thản nhiên nói.

"Cái gì!" Dì Triệu ngay lập tức đứng dậy, "Lục Tịch tiểu thư muốn ly hôn với cô?"

"Đúng vậy." Ngữ khí Tư Ngữ bình thường: "Đơn thỏa thuận ly hôn cũng đã ký, ngày mai đi đến Cục Dân Chính lấy giấy chứng nhận ly hôn xong mới tính là chính thức ly hôn."

Dì Triệu không thể tưởng tượng được nhìn nàng: "Không phải là cô rất yêu Lục Tịch tiểu thư sao? Sao cô lại đồng ý ly hôn với cô ấy?"

"Ôi ——" Tư Ngữ lắp bắp mà nói: "Trước kia là do tôi không hiểu chuyện, cô ấy không yêu tôi, tôi còn luôn bám lấy cô ấy, chuyện này đối với cô ấy không công bằng. Có một vị danh nhân đã từng nói, yêu một người là phải cho người ấy sự tự do. Tôi thành toàn cho cô ấy."

"Cái này...."

Tư Ngữ nháy mắt với dì Triệu: "Dì cảm thấy tôi nói không đúng sao?"

Dì Triệu: "...."

Dì Triệu không biết nên nói tiếp như thế nào, nửa ngày đều là vẻ muốn nói lại thôi, chuyển chủ đề, hỏi: "Tôi đi ninh canh gà đây, cô có muốn uống không?"

"Cũng được." Tư Ngữ vừa vặn đang đói bụng.

Dì Triệu đỡ nàng lên, hai người ra khỏi phòng.

Tư Ngữ nhớ tới lời cảnh báo của Tiểu B, hỏi: "Không phải nói là tôi sẽ bị xui xẻo sao, trừng phạt gì thế?"

Nàng cảm thấy Tiểu B là đang hù nàng.

Nàng lại đi về phía trước một bước, đột nhiên đạp hụt một cái. Cảm giác không trọng lượng mạnh mẽ khiến Tư Ngữ theo bản năng kêu lên một tiếng, chưa kịp phản ứng xem đã xảy ra chuyện gì thì cơ thể đã đổ về phía trước, "rầm" một tiếng ngã ngay trước cầu thang.

".... Tư tiểu thư!" Dì Triệu cực kì hoảng sợ, vội đỡ nàng dậy, "Đang yên lành tại sao lại bị ngã, cô không sao chứ?"

Lúc ngã xuống đất, Tư Ngữ phản xạ có điều kiện dùng lòng bàn tay chống xuống đất, không bị ngã sấp mặt nhưng lòng bàn tay đã nóng rát đến phát đau. Nàng khó khăn phun ra hai chữ qua hàm răng: "Không sao."

Mới là lạ!

Sàn nhà bằng phẳng như vậy, nàng lại không có gì vướng chân, đột nhiên ngã một cái trên đất bằng thì chỉ có một giải thích ——

"Đây là hình phạt." Tiểu B nói: "Chống lại mệnh lệnh đều sẽ phải chịu hình phạt ngẫu nhiên."

Con mẹ nó còn hình phạt ngẫu nhiên?

Khóe miệng Tư Ngữ hung hăng giật giật, nói: "Cậu không cảm thấy như vậy rất quá đáng sao?"

Tiểu B: "Thật xin lỗi, tôi chỉ là trí tuệ nhân tạo, theo mệnh lệnh làm việc. Rất đau phải không, ngài lần sau không nên như vậy."

"...." Tư Ngữ rất muốn mắng chửi.

Dì Triệu không nghe thấy cuộc đối thoại của nàng với Tiểu B, chỉ nhìn thấy sắc mặt nàng từ hồng đổi sang trắng, lo lắng lại hỏi thêm một lần nữa: "Thật sự không sao chứ?"

"...." Tư Ngữ nghiến răng nghiến lợi, lắc đầu.

Canh dì Triệu nấu rất ngon, Tư Ngữ lại ăn mà chẳng biết mùi vị gì, hỏi Tiểu B rất nhiều vấn đề.

"Tôi chết rồi sao?"

"Đúng vậy." Tiểu B nói: "Ngài bị chiếc xe tải kia đâm chết, chết rất thảm. Ngài muốn xem không?"

Trong dạ dày nổi lên một trận sông cuộn biển gầm, Tư Ngữ che ngực, nghiêm túc nói: "Không cần."

Ai lại muốn nhìn thấy cảnh mình chết cơ chứ. Nàng chỉ đang suy nghĩ, nàng không có người thân, liệu người kia có thể chôn cất cho nàng được không?

Tư Ngữ bình tĩnh lại, hỏi: "Vì sao tôi lại biến thành 'Tư Ngữ' trong truyện? Là bởi vì tôi trùng tên hay là bởi vì tôi từng ở dưới mục bình luận truyện nói rất hâm mộ cô ấy?"

Tiểu B: "Ngài thật thông minh, chính là như vậy!"

Tư Ngữ: "...." Thông minh con bà mi.

Tư Ngữ không vui vẻ một chút nào, lại hỏi làm thế nào để hủy bỏ hình phạt.

Tiểu B nói: "Ngài không thể chống lại mệnh lệnh, lần này chỉ là trừng phạt nhỏ, nếu thật sự ly hôn, ngài ở thế giới này sẽ phải chết."

Tư Ngữ: "...."

Tiểu B nói cho nàng biết, nàng chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống là có thể trở về thế giới cũ. Đây là phần thưởng.

Hồi sinh, điều kiện này quá mê người.

Đầu tiên không bàn tới có thể quay trở về hay không, vấn đề hiện tại là, nàng không thể ly hôn Lục Tịch, nếu không thì tính mạng ở thế giới này khó mà giữ được.

Nhưng nếu không rời đi, nguyên nữ chính phải làm sao bây giờ?

Không thể hiểu được vì sao chết đi lại tiến vào thế giới xa lạ này, lại nhận được nhiệm vụ hệ thống vô lý như thế này, trong lòng Tư Ngữ rất bất bình.

Buổi tối, nàng nằm ở trên giường trằn trọc mãi không ngủ được.

"Tiểu B." Nàng gọi hệ thống ra, bực bội nói: "Nhiệm vụ của tôi là làm cho Lục Tịch yêu tôi, đúng không?"

Làm một hệ thống không cần nghỉ ngơi, Tiểu B gọi là có mặt, nói: "Đúng vậy, chỉ cần công lược đối tượng khiến người đó hoàn toàn yêu ngài là ngài có thể trở về thế giới cũ."

"Vậy nếu Lục Tịch yêu tôi, nguyên nữ chính chẳng phải sẽ rất đáng thương sao?"

Tiểu B dừng một chút, nói: "Tôi cảm thấy hiện tại ngài so với cô ấy còn đáng thương hơn, ngài trước hết vẫn nên lo lắng cho an toàn của ngài một chút đi."

Nghĩ đến những chuyện đã trải qua mấy giờ trước, Tư Ngữ trầm mặc.

Tiểu B cũng trầm mặc.

Một lát sau, Tư Ngữ nhịn không được hỏi: "Trong truyện Lục Tịch vốn là nữ chính, tôi mà bám lấy Lục Tịch không buông như vậy, không phải sẽ biến thành người thứ ba sao?"

"Ngài thật ngốc, ngài cùng đối tượng công lược cũng chưa ly hôn, muốn làm tiểu tam sợ là không cơ hội!" Tiểu B dùng thanh âm điện tử vô cảm của nó không nhanh không chậm mà nói.

Tư Ngữ nghẹn lại, nói: "Có phải cậu đang cười nhạo tôi hay không?"

"Đương nhiên là không có." Tiểu B nói: "Tôi chỉ muốn nhắc nhở ngài, hiện tại đối tượng công lược đối với nữ chính còn chưa có hảo cảm, đúng là một thời cơ tốt để ngài công lược. Ngài là người lương thiện, nhưng mà lương thiện cũng không thể cứu lấy cái mạng của ngài, ngài còn đang do dự cái gì?"

"...." Tư Ngữ cũng không biết chính mình đang do dự cái gì.

Trong kì thi nghệ thuật* trước đây cũng chưa bao giờ lo lắng như vậy, trong đầu Tư Ngữ bây giờ là một đống rối tinh rối mù, tâm tình bất ổn, thế mà cuối cùng vẫn ngủ thiếp đi được.

(*) Kì thi nghệ thuật là kì thi tuyển sinh học viện nghệ thuật.

Hôm nay trải qua quá nhiều chuyện, nàng quá mệt mỏi.

Buổi sáng Tư Ngữ bị dì Triệu đánh thức.

Dì Triệu vẻ mặt nặng trĩu nói: "Lục Tịch tiểu thư bảo tôi nói với cô, ăn sáng xong cô ấy sẽ đưa cô đến Cục Dân Chính, bảo cô trước khi đi chuẩn bị sẵn giấy tờ."

Lục Tịch đã về rồi?

Tối hôm qua Tư Ngữ ngủ không sâu lắm, nhưng cũng không biết Lục Tịch trở về lúc nào. Nàng nhìn về căn phòng phía cuối hành lang đang đóng chặt cửa kia —— Đó là phòng Lục Tịch.

Tư Ngữ uể oải ỉu xìu "hừ" một tiếng, chậm rì rì đi vào toilet.

Trong truyện tác giả không có miêu tả kĩ chi tiết nữ phụ trông như thế nào, tối hôm qua lúc Tư Ngữ soi gương, hỏi Tiểu B: "Vì sao nữ phụ ác độc này lại giống tôi như đúc?"

Tiểu B nói: "Như vậy thì ngài mới không cảm thấy xa lạ."

.... Thật đúng là ân cần chu đáo.

Tư Ngữ bảo dì Triệu thay đổi đồ dùng rửa mặt cho nàng, lúc nàng đang đánh răng còn thất thần suy nghĩ: làm thế nào mới có thể không ly hôn?

Qua một đêm, suy nghĩ của Tư Ngữ đã từ "tôi phải làm Lôi Phong thành toàn cho Lục Tịch cùng nữ chính", biến thành "cuộc hôn nhân này không thể ly hôn, nếu không khó giữ được cái mạng nhỏ". Nàng cảm thấy mình thật vô sỉ.

Nhưng mà biết làm sao bây giờ?

Ngày hôm qua trên đường trở về nàng cùng Tiểu B nói chuyện, nói cuộc hôn nhân này cần thiết phải ly hôn, kết quả vừa bước vào cửa thì bị cửa kẹp tay; lúc ăn cơm còn đang nói chuyện, kết quả cắn phải đầu lưỡi; khi tắm, bởi vì nàng nói với Tiểu B: "Không ly hôn thì nữ chính sẽ rất đáng thương, tôi không thể làm kẻ ác như vậy", giây tiếp theo nàng bị nước lạnh phun vào người.

Tiểu B nói đây chỉ là hình phạt nhỏ.

Vậy hình phạt lớn là cái gì? Để cho nàng cụt tay gãy chân, hay là để cho nàng ăn phải dao lam, trực tiếp dội nước sôi lên người nàng sao?

Mới chỉ nghĩ đến cảnh tượng như vậy thôi Tư Ngữ đã nhịn không được rùng mình.

Khi tính mạng bị đe dọa thì tính ích kỷ của con người sẽ bộc lộ ra là điều không thể nghi ngờ.

"Haiz ——"

Vì cái mạng nhỏ này, Tư Ngữ không thể không thỏa hiệp với hiện thực.

Rửa mặt xong, xuống lầu.

Dì Triệu đã bày biện bữa sáng xong.

Tư Ngữ nhìn quanh một vòng, không tìm thấy mục tiêu, hỏi: "Cô ấy đâu?"

Dì Triệu chỉ chỉ trên lầu, nhỏ giọng nói: "Tôi hỏi thì cô ấy nói không muốn ăn."

Là không muốn ăn, hay là không muốn ngồi ăn với nàng? Tư Ngữ không rảnh suy nghĩ chuyện này, toàn bộ đầu óc đều đang suy nghĩ xem lát nữa nên mở miệng như thế nào.

Ngày hôm qua nàng còn nói ly hôn vui vẻ, hôm nay lại đổi ý nói không muốn ly hôn, Lục Tịch sẽ nghĩ như thế nào?

Lục Tịch chắc chắn sẽ mặc kệ! Nói không chừng còn mắng nàng bị thần kinh.

Lật lọng, đây có phải là cách làm người không? Tư Ngữ trong lòng hung hăng mắng chính mình một trận, mắng xong lại mắng Tiểu B. Ngay sau đó nghĩ đến Tiểu B chỉ là máy móc tuân theo mệnh lệnh không có cảm xúc nên thay đổi đối tượng mắng chửi hệ thống xuyên thư rác rưởi.

Tiểu B: "Con gái không nên nói tục."

Tư Ngữ: "Tôi cứ nói đấy, có một tí thôi, ngon thì tới cắn tôi đi."

Tiểu B: "...."

Trừ khi chống lại mệnh lệnh, Tiểu B không thể tùy tiện trừng phạt ký chủ, chỉ có thể yên lặng nghe nàng mắng năm phút đồng hồ.

Chửi xong, mắng xong, trong lòng Tư Ngữ thoải mái, nhưng lại bắt đầu rầu rĩ.

Bữa sáng rất phong phú, nàng ăn rất chậm, nghe thấy tiếng bước chân, bỗng nhiên ngẩng đầu.

Lục Tịch ăn mặc chỉnh tề đi xuống, mái tóc dài được vén gọn sau tai, áo trắng quần đen, màu sắc không thay đổi, chỉ là kiểu dáng không giống ngày hôm qua. Trang điểm khá đơn giản, có điều khuôn mặt hoàn mỹ không khuyết điểm kia có thể khiến người ta bỏ quên tất cả.

Tư Ngữ đột nhiên nghĩ đến một câu: tú sắc khả xan*.

(*) Tú sắc khả xan: nhan sắc có thể ăn được.

Nếu Lục Tịch xuống dưới sớm hơn vài phút, nàng cũng không cần ăn sáng nữa, cũng không cần nghẹn một bụng lửa mắng hệ thống lâu như vậy.

"Ăn xong chưa?" Lục Tịch đứng ở cầu thang nhìn về phía bên này.

Tư Ngữ ý thức được mình đã nhìn cô rất lâu, vội nuốt miếng trứng trong miệng xuống, làm bộ như không có việc gì mà nhìn sang chỗ khác, phủi vỏ trứng gà dính trên tay, lau miệng, đứng lên nói: "Rồi."

"Đi thôi, đến Cục Dân Chính."

Làm sao bây giờ làm sao bây giờ!!!

"Hôm nay tôi... có chút không thoải mái, có thể để hôm khác đi không?" Tư Ngữ còn chưa nghĩ ra cách đối đáp, thuận miệng nói láo.

Đôi mắt hẹp dài của Lục Tịch híp lại, nói: "Cô đổi ý?"

Tư Ngữ khẽ cắn môi, gật đầu.

"Không hài lòng với đơn thỏa thuận này à?" Lục Tịch tựa hồ đối với việc nàng đổi ý cũng không ngoài ý muốn, khóe môi nhếch lên, chế nhạo: "Tư Ngữ, điều kiện ghi trên đơn thỏa thuận kia đã là nhượng bộ lớn nhất của tôi, cô đừng có được voi đòi tiên."

Trên đơn thỏa thuận đó viết cái gì Tư Ngữ thậm chí còn chưa xem qua, nàng cũng không quan tâm, nàng chỉ quan tâm cái mạng nhỏ này.

Đóa hoa cao lãnh giống như Lục Tịch, cứng rắn chắc chắn sẽ không được.

Tư Ngữ chậm rãi đi tới, ngắn ngủi vài bước, trong lòng nàng đã chuẩn bị sẵn lời nói, mặt mày trầm xuống, vô cùng thâm tình nói: "Tôi không cần tiền của cô, tôi chỉ muốn cô."

Lục Tịch: "...."

"Ngày hôm qua là do tôi quá xúc động, tôi hối hận rồi." Tư Ngữ chớp chớp mắt, hai giọt nước mắt trong suốt rơi xuống, ôm lấy Lục Tịch, nói: "Vợ à, chúng ta không ly hôn được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro