Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi xuyên thư, Tư Ngữ là diễn viên chính quy, sau khi ra mắt diễn hơn trăm nhân vật cả lớn cả nhỏ, tuy vẫn chưa giành được danh hiệu ảnh hậu nhưng những đạo diễn từng hợp tác cùng đều khen ngợi diễn xuất của nàng.

Không cần soi gương, Tư Ngữ cũng biết dáng vẻ nhu nhược đáng thương của mình có bao nhiêu động lòng, chỉ cần không phải là khúc gỗ, nhìn thấy tuyệt đối sẽ mềm lòng.

Nhưng mà nàng đã quên, nàng giờ phút này là nữ phụ ác độc "Tư Ngữ" đang đối mặt với Lục Tịch hoàn toàn không có tình cảm gì với nàng.

Trên khuôn mặt lạnh như băng của Lục Tịch cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt, nhíu mày, nhìn người đang ôm chặt lấy cô rơi lệ, nhẫn nhịn nói: "Buông, tay."

Hai chữ này không có bất kì cảm xúc gì, chỉ có điều nghe như là phun ra từ hàm răng, hơi có vị nghiến răng nghiến lợi.

Tư Ngữ qua lớp nước mắt, nhìn thấy trong đáy mắt Lục Tịch hiện lên rõ ràng sự chán ghét, mới nhận ra là hình như mình đã... vượt rào.

Hai người còn chưa quen nhau, nàng lại có thể đi ôm eo người ta!

Có điều vòng eo này thật là mềm, so với nàng còn nhỏ hơn.

Khụ.

Tư Ngữ bỗng chốc thu tay lại, dùng thời gian một giây đồng hồ nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, lúc chớp mắt lại rơi thêm hai giọt nước mắt, vừa lo sợ vừa vô cùng thâm tình nhìn Lục Tịch, lúng túng nói: "Thật xin lỗi, tôi chỉ là... chỉ là không muốn ly hôn với cô."

Như là sợ nàng lại làm ra hành động điên cuồng gì, Lục Tịch kéo khoảng cách ra, không dao động mà nói: "Cuộc hôn nhân này nhất định phải ly hôn, cô có nói cái gì cũng vô dụng."

Tư Ngữ cắn cắn môi dưới, vừa nức nở vừa nói: "Tôi sẽ không đi đến Cục Dân Chính với cô."

Lục Tịch từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh không cho là đúng, nói: "Cô cho rằng làm như vậy thì không ly hôn được sao?"

"...." Đương nhiên là không phải.

Dù tính là người mù luật, cũng tính là chưa từng ly hôn, Tư Ngữ cũng biết trong truyện Lục Tịch cuối cùng dùng biện pháp pháp lý cưỡng chế ly hôn với nữ phụ, sở dĩ nói như vậy, chỉ là vì muốn kéo dài thời gian.

Lục Tịch chỉnh lại phần quần áo bị nàng vò nát, đôi mắt hẹp dài liếc nhìn nàng, nói: "Thỏa thuận ly hôn đối với cô và tôi mà nói là phương thức hòa bình nhất, nếu cô không muốn, cũng đừng trách tôi không lưu tình. Ngày mai, tôi sẽ để luật sư tới tìm cô."

Nói xong những lời này, Lục Tịch một giây cũng không muốn ở thêm nữa, đôi chân thon dài bước ra ngoài.

"Không!" Tư Ngữ lê hoa đái vũ* nhào về phía cô, đầu ngón tay xuyên qua mái tóc dài mượt mà, thân hình chênh vênh ngã trên mặt đất, thanh âm nghẹn ngào. Nàng cứ nằm như vậy, ai oán mà nhìn bóng lưng kia, "Lục Tịch, xin cô đừng rời đi..."

(*) Lê hoa đái vũ: vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Bước chân Lục Tịch cũng chưa từng dừng lại.

Có cần phải máu lạnh như vậy hay không, người cũng đã té ngã, cô dù không đỡ thì tốt xấu gì cũng phải nhìn một cái chứ!

Như là nghe thấy tiếng lòng của nàng, lúc Lục Tịch đi ra khỏi cửa đột nhiên xoay người, ánh nhìn va vào đôi mắt đẫm lệ của nàng.

Hay quá.

Trong lòng Tư Ngữ mừng thầm, lại nhỏ ra vài giọt nước mắt, cau mày, vẻ mặt đau khổ mà nói: "Đau quá đi."

Ánh mắt Lục Tịch nhàn nhạt từ trên khuôn mặt nàng chuyển xuống tấm thảm lông dê thật dày đang lót dưới thân, thanh âm không nhanh không chậm mà nói: "Lại là chiêu này? Lần sau muốn ngã thì nhớ cất tấm thảm trước đi nhé."

Tư Ngữ: "...."

Mở cửa, đóng cửa, Lục Tịch cũng không quay đầu lại rời đi.

Tư Ngữ đấm vào tấm thảm thật dày bên dưới. Nàng diễn tốt như vậy, sao lại bị nhìn thấu?

Nàng cẩn thận nhớ lại lời nói vừa rồi của Lục Tịch, lại là chiêu này cái gì, chẳng lẽ "Tư Ngữ" trước kia cũng đã từng giả vờ ngã rồi?

"Ôi trời ——" Dì Triệu dọn dẹp trong phòng bếp xong, nhìn thấy Tư Ngữ ngã trên tấm thảm, vội chạy tới đỡ nàng, "Cô không sao chứ?"

Thảm rất dày, ngã xuống không đau không ngứa. Người cũng đã đi rồi, cũng không cần thiết phải diễn. Tư Ngữ cười cười nói: "Không sao."

Dì Triệu thấy trên mặt nàng đầy nước mắt, chỉ nghĩ là nàng đang gượng cười. Vừa rồi ở trong phòng bếp, dì Triệu vô tình nghe thấy một ít nội dung, dè dặt hỏi: "Cô cùng Lục Tịch tiểu thư cãi nhau à?"

Trong truyện ngoại trừ vài cảnh nữ phụ hại nữ chính thì đối với cuộc sống hằng ngày của nữ phụ không miêu tả gì nhiều, Tư Ngữ không rõ dì Triệu đối với nữ phụ là có tình cảm gì, qua tiếp xúc ngắn ngủi, cảm giác dì Triệu chẳng những không chán ghét nữ phụ này, tựa hồ còn rất quan tâm.

Nàng vừa lau nước mắt vừa nói: "Dì à, tôi không muốn ly hôn với cô ấy, nhưng mà cô ấy nói muốn để luật sư tới tìm tôi, tôi nên làm cái gì bây giờ?"

"Việc này..." Dì Triệu khó xử nói: "Ngày hôm qua không phải là cô nói yêu cô ấy là phải cho cô ấy tự do, muốn thành toàn cho cô ấy sao? Vì sao lại không muốn ly hôn nữa rồi?"

Trí nhớ của dì có cần phải tốt như vậy không.

Tư Ngữ tựa hồ nghe thấy thanh âm "bốp bốp bốp", trên mặt nóng rát, nhắm mắt, bi thương mà nói: "Tôi suy nghĩ một đêm, nhân sinh ngắn ngủi như vậy, không thể dễ dàng từ bỏ. Ở bên nhau mới là minh chứng tốt nhất cho tình yêu. Tôi vẫn luôn muốn ở bên cô ấy, dùng sự ấm áp của mình để sưởi ấm, một ngày nào đó, có lẽ cô ấy sẽ bị tôi làm cho cảm động."

"Các cô đã kết hôn được hai năm, nếu có cảm động thì đã cảm động lâu rồi, nhưng mà Lục Tịch tiểu thư đối với cô vẫn luôn là..." Dì Triệu rất không đành lòng, tận tình khuyên bảo: "Tư tiểu thư, hay là thôi đi. Quả thật Lục Tịch tiểu thư rất hoàn mỹ rất ưu tú, cô yêu cô ấy như vậy, nhưng cô ấy không yêu cô, cô hà tất gì phải đặt hết thanh xuân của mình ở trên người cô ấy như thế?"

Điều này Tư Ngữ cũng hiểu, nhưng mà nỗi khổ trong lòng nàng ai có thể hiểu được?

Mặt mày nàng ủ rũ, bướng bỉnh nói: "Tôi sẽ làm cho cô ấy yêu tôi."

Hình như dì Triệu đã quen với dáng vẻ bướng bỉnh hồ đồ này của nàng, khuyên cũng không khuyên nổi, sau khi thở dài nặng nề một hơi, lại đi làm việc nhà.

Dì Triệu vừa đi, Tư Ngữ ngừng rơi nước mắt.

Hiện giờ vấn đề khó giải quyết nhất chính là ly hôn.

10 giờ đêm, Lục Tịch còn chưa trở về, Tư Ngữ suy nghĩ một chút, quyết định gọi điện thoại hỏi thăm một tiếng.

Nàng cầm lấy điện thoại, từ trong danh bạ tìm thấy dãy số lưu là "Lục Tịch", liền gọi đi.

"Thật xin lỗi, số điện thoại mà ngài gọi tới đã tắt máy..."

Tư Ngữ ngẩn người, chậm chạp nhớ ra là mình đã bị đối phương chặn số.

Vì sao lại bị chặn số?

Trong tiểu thuyết kia từng có một đoạn miêu tả như này: nữ phụ ác độc "Tư Ngữ" yêu tha thiết Lục Tịch nhưng Lục Tịch không hề có tình cảm với nàng, hai người kết hôn dựa trên hợp đồng, tuy rằng sau khi kết hôn ở cùng một nhà, nhưng lại chia phòng ngủ. "Tư Ngữ" vì làm cho Lục Tịch thương xót, giả vờ cắt cổ tay tự sát. Lục Tịch nghe thấy tin gấp trở về, phát hiện mình bị lừa, giận dữ rời đi, còn chặn luôn mọi phương thức liên lạc của "Tư Ngữ".

Quan hệ vợ vợ thành ra như vậy, nữ phụ này làm vợ thật là quá thất bại.

Tư Ngữ mắng chửi trong lòng xong, gọi dì Triệu đang chuẩn bị về phòng ngủ.

Dì Triệu nghe xong thỉnh cầu của nàng, dùng điện thoại của mình gọi tới cho Lục Tịch, lần này nối được.

"Lục Tịch tiểu thư, cô vẫn bận à?" Dì Triệu nói: "Tôi để phần đồ ăn khuya cho cô, Tư Ngữ tiểu thư cũng đang đợi cô, chừng nào thì cô về nhà?"

Điện thoại được mở loa ngoài, đợi hai giây sau, Tư Ngữ nghe thấy người đầu dây bên kia không có cảm xúc nói: "Ăn khuya không cần để lại cho tôi, hôm nay tôi không trở về. Tôi còn có việc, tắt máy trước."

Nói tắt là tắt, hoàn toàn không cho người khác có cơ hội nói lời nào.

Tư Ngữ cùng dì Triệu hai mặt nhìn nhau.

Xem ra là Lục Tịch cố ý tránh mặt nàng.

Lục Tịch làm việc nhanh như sấm rền gió cuốn, ngày hôm sau thật sự để cho luật sư tìm tới cửa.

Luật sư mặc âu phục phẳng phiu, nói năng thận trọng, thái độ xem như cung kính: "Xin chào, Lục tổng để tôi tới nói chuyện ly hôn với ngài, xin hỏi ngài hiện tại có tiện nói chuyện không?"

"Không tiện." Tư Ngữ ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Đi thong thả, không tiễn."

"Rầm ——"

Luật sư bị từ chối không cho vào nhà: "...."

Dì Triệu thấy thế, lo lắng sốt ruột mà nói: "Luật sư cũng đã tìm tới cửa rồi, xem ra Lục Tịch tiểu thư quyết tâm muốn ly hôn với cô."

Tư Ngữ dựa lưng vào cửa cắn móng tay.

Kéo dài như vậy chung quy cũng không phải là một biện pháp hay, nàng vẫn nên tìm Lục Tịch nói chuyện trực tiếp.

Tối hôm qua Lục Tịch không trở về, hôm nay cuối tuần, không biết cô có ở trong công ty hay không. Tư Ngữ hỏi dì Triệu trước.

"Có lẽ là cô ấy về thăm bà nội." Dì Triệu nói: "Bệnh của Lục lão phu nhân nghe nói thật sự rất nghiêm trọng, Lục Tịch tiểu thư cuối tuần nào cũng trở về thăm bà nội."

Tư Ngữ phát hiện ra nàng đến tình hình trong nhà của Lục Tịch còn không hiểu biết nhiều bằng dì Triệu, cái này cũng không thể trách nàng, tác giả chỉ viết nữ chính cùng Lục Tịch yêu yêu đương đương, những cái khác cũng chưa từng nhắc đến.

Nàng nói: "Dì gọi điện thoại giúp tôi đi, hỏi xem cô ấy đang ở đâu."

Dì Triệu biết chuyện nàng bị Lục Tịch chặn, đồng cảm nhìn nàng một cái, nói: "Được, để tôi gọi giúp cô."

Hỏi Lục Tịch, quả nhiên là ở Lục gia.

Tư Ngữ chưa bao giờ đến Lục gia nên gọi tài xế đưa nàng đến đó.

Xe ngừng ở trước một biệt thự xa hoa.

Dì giúp việc ở Lục gia mở cửa cho nàng, nhìn thấy nàng rất kinh ngạc hỏi: "Tư tiểu thư? Sao cô lại tới đây?"

Nữ phụ tốt xấu gì cũng là gả vào Lục gia, vì sao lúc giúp việc nhìn thấy nàng lại có phản ứng như vậy? Thật giống như nàng không nên xuất hiện ở chỗ này.

Tư Ngữ cảm thấy khó hiểu, nhưng không có thời gian đi tìm hiểu chuyện này, mỉm cười nói: "Tôi đến thăm bà nội."

Lục Tịch không muốn gặp nàng, nàng liền mượn cớ tới thăm bà nội, lý do này phải nói là rất hợp tình hợp lý.

Vẻ mặt dì giúp việc có chút ý vị sâu xa, nói: "Lão phu nhân ở trong sân phía sau."

Dưới sự hướng dẫn của bảo mẫu, Tư Ngữ đi vào trong sân phía sau.

Nàng tưởng Lục Tịch cũng ở đó, cho nên mới không hỏi. Nhưng mà trên bãi cỏ chỉ có một lão phụ nhân ngồi trên xe lăn tóc tai trắng xóa cùng với một giúp việc khác, Lục Tịch không biết là đang ở đâu.

Lão phụ nhân hẳn là bà nội của Lục Tịch.

Tư Ngữ thu hồi ánh mắt, vẻ mặt tươi cười chào hỏi: "Con chào bà nội."

Làn da Lục lão phu nhân có chút tái nhợt do bệnh trạng, tròng mắt vẩn đục quan sát nàng hồi lâu, ánh mắt sáng lên, run giọng nói: "Kiều, Kiều Kiều?"

Tư Ngữ: "???"

Giúp việc đứng ở đằng sau Lục lão phu nhân đẩy xe lăn khom người nói: "Cô ấy không phải là Kiều Kiều, cô ấy là Tư Ngữ Tư tiểu thư."

Tư Ngữ không hiểu ra sao.

Đang lúc sửng sốt, một bàn tay nhăn nheo đã bắt lấy tay nàng như kìm sắt, đôi mắt trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của lão phụ nhân tràn đầy ý cười, kích động mà nói: "Không sai, là Kiều Kiều! Kiều Kiều con rốt cuộc cũng đã trở lại, tới đây, để bà nội nhìn xem."

Tư Ngữ hoàn toàn không hiểu gì, thắc mắc nhìn về phía dì giúp việc xin giúp đỡ.

Dì giúp việc buông tiếng thở dài, nói nhỏ vào tai của nàng: "Lão phu nhân từ khi bị mắc chứng Alzheimer thì ký ức càng ngày càng lộn xộn, chắc là bà đã nhận nhầm cô thành Kiều Kiều tiểu thư."

Tư Ngữ: "...."

Hiện giờ mặc kệ người tên Kiều Kiều này là ai, khi nghe thấy hai chữ "chứng Alzheimer" này, Tư Ngữ cả thể xác cùng tinh thần đều chấn động.

Nhìn lão phụ nhân cố gắng nắm lấy tay nàng, chóp mũi Tư Ngữ đột nhiên chua xót. Nàng chậm rãi ngồi xổm xuống, cùng tầm mắt với đối phương, ép mình nở nụ cười, dịu dàng nói: "Bà nội, con về thăm bà."

Lục lão phu nhân thương tiếc vuốt vuốt khuôn mặt nàng, nói: "Gầy quá, có phải con lại không ăn cơm đầy đủ đúng không?"

Lòng bàn tay của người già rất thô ráp, khiến mặt của Tư Ngữ không thoải mái lắm, nàng muốn nói cái gì đó, mở miệng định nói, lại bị một tiếng nghẹn ngào lấp kín.

"Sao lại khóc?" Lục lão phu nhân dùng mắt thường có thể thấy được hốc mắt nàng đỏ lên, đau lòng mà nói: "Có phải bọn họ lại bắt nạt con hay không?"

"Con..."

Tư Ngữ vừa mới nói một chữ "Con", lại bị một thanh âm không có độ ấm quen thuộc cắt ngang: "Ai cho cô tới đây?"

Còn chưa kịp hiểu tình hình như thế nào, bàn tay Tư Ngữ đã bị một cái tay lạnh băng bắt lấy, cơ thể bị người khác mạnh mẽ kéo lên, đối diện với một đôi mắt phẫn nộ.

Lục Tịch không biết đi ra từ nơi nào, kéo nàng sang một bên, ngữ khí mang theo sự cảnh cáo nói: "Đừng chạm vào bà nội của tôi."

Đây là lần đầu tiên Tư Ngữ nhìn thấy trên mặt Lục Tịch xuất hiện biểu cảm tức giận, trong lòng không khỏi nghĩ: Lục Tịch không phải là băng sơn cao lãnh vui buồn đều không thể hiện ra sao? Người như vậy cũng sẽ tức giận?

Tư Ngữ không biết mình đã làm chuyện tội ác tày trời gì, mới có thể làm cho tòa băng sơn Lục Tịch này tức giận. Bàn tay nhỏ nhắn bị Lục Tịch nắm chặt ở trong tay, nàng hơi đau, quay đầu lại nhìn Lục lão phu nhân, chu môi, vô cùng đáng thương mà nói: "Bà nội xem, cô ấy ăn hiếp con."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro