Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ Thành.

Kỳ Thành là thủ đô của nước Cảnh Quốc, là một kinh thành, nó đã có lịch sử một trăm năm và luôn rất náo nhiệt. Bất quá, so với ngày xưa, sự náo nhiệt của kinh thành hôm nay lại thêm một chút tiếng cười, dường như mùi thơm độc nhất của cơ thể một người phụ nữ đang bay lơ lửng trong không khí.

Trên đường phố và trong các quán trà, ẩn ẩn đều có thể thấy thấp thoáng những bóng dáng nữ tử thanh tú, sặc sỡ, vừa nói vừa cười, bẽn lẽn, rụt rè mà lưu luyến không muốn rời đi.

Người đàn ông ăn mặc như một thương nhân ngoại quốc ở trong sảnh của tửu lâu thở hổn hển ngồi xuống, tiểu nhị tay chân nhỏ bé nhanh nhẹn châm trà cho hắn, hỏi: “Quan khách muốn dùng gì?”

Thương Nhân xoa xoa mồ hôi trên trán, muốn tửu lầu chiêu bài đồ ăn, liền hỏi: "Tiểu Nhĩ, ta lần đầu tiên đến kinh thành này. Tuy ta biết rằng kinh thành chắc chắn có khác biệt, nhưng không nghĩ tới nơi này lại phi thường náo nhiệt. Nhìn này đối diện trà lâu như vậy mà có nhiều quan gia tiểu thư, ta nhìn xem mà hoa cả mắt.

Tiểu nhị vừa nghe, liền bật cười" Vị khách quan có điều không biết. Nguyên nhân hôm nay Kỳ Thành chúng ta náo nhiệt như vậy còn không phải bởi vì Liễu đại nhân quay về thành."

Vị thương nhân ngoại quốc càng thêm kỳ quái, hỏi:" Nga? Vị này Liễu đại nhân là người phương nào? Cư nhiên dẫn tới quan gia tiểu thư tất cả đều chạy ra. Chẳng lẽ......so năm đó đó ngọc diện lang quân còn muốn tuấn mỹ vô song? "

Tiểu Nhị ném khăn long hướng chính mình vắt lên vai, nụ cười đắc ý, trong mắt lóe lên một chút ngưỡng mộ, "Ngọc diện lang quân là nam tử, Liễu đại nhân chính là nữ tử. Làm sao hai người có thể so sánh được? "

Ngay khi lời của tiểu nhị vừa nói ra, vị thương nhân ngoại quốc lập tức nhớ ra, ngạc nhiên nói: "Chính là vị kia bảy tuổi liền danh chấn Kỳ Giang nam bắc, mười lăm liền vào triều làm quan Liễu Phỉ, Liễu đại nhân??”

“ Còn không phải là vị này Liễu đại nhân sao!” Khi tiểu nhị thời điểm nhắc đến Liễu Phỉ, hắn cảm thấy tự hào mà kiêu ngạo. “Liễu đại nhân năm ấy mười lăm tuổi liền vào triều làm quan,  được Hoàng Thượng tín nhiệm, phái đến sông Hoài Hà vùng thống trị công trình thuỷ lợi. Hai năm trôi qua, người ta nói rằng vùng ở sông Hoài Hà hết lời ca ngợi vị Liễu đại nhân này, và công trình thủy giữ nước cũng được hoàn thành rất tốt. Hoàng đế vui mừng đến mức ra lệnh cho Liễu đại nhân trở về cung, nhìn dáng vẻ của Liễu đại nhân là không cần đi nữa. "

Thương nhân ngoại quốc này cũng nghe nói về việc quản lý nước sông Hoài Hà, thở dài: "Ta đã từng đến sông Hoài Hà. Chắc năm nào cũng bị ngập lụt. Người dân sống gần đó khổ lắm. Ngay cả thương nhân như chúng ta cũng không muốn đến đó " .

"Ngươi nói đều là trước đây, nhưng bây giờ thì tốt hơn rất nhiều. Gia đình Nhạc gia của ta sống ở khu vực sông Hoài Hà, trước đó vài ngày còn tới báo tin, rằng lũ lụt đã được khống chế thành công trong năm nay và không có đất bị ngập. Bá tánh đều hận không thể cấp cho Liễu đại nhân trường sinh bài, nếu không phải có Liễu đại nhân, bọn họ không biết năm nay sẽ phải như thế nào. ”

Nghe được có một quan viên làm nên chuyện, các thương nhân ngoại quốc cũng tự hào mình vì là người của Cảnh Quốc. Hắn ta gật đầu đáp lại, nhưng vẫn có điểm khó hiểu nói: "Này không đúng a, Liễu đại nhân tuy tốt, nhưng vẫn là thân nữ tử, làm sao các tiểu thư của gia đình quan chức lại có thể điên cuồng như vậy?"

“Haha, quan khách có điều không biết, bởi vì Liễu đại nhân là nữ tử, nên mới có cảnh tượng tráng lệ như vậy.” Khi Tiểu Nhị thời điểm nói về chuyện của Liễu Phỉ, có thể nói là thao thao bất tuyệt và hắn Không vội vàng mà đi làm chuyện khác. " Liễu đại nhân là nữ tử, cho nên dù nhìn thế nào đi nữa, các phu nhân, tiểu thư chính thức cũng sẽ không dẫn đến một số tai tiếng. Bởi vậy, những người phú quý nhân gia không câu nệ đối với các cô nương của mình, tùy ý các nàng ra xem náo nhiệt.

"Thương nhân nghỉ tới, cũng không phải sao? Liễu Phỉ là nữ nhân, mà nữ nhân cũng không có năng lực làm cho nữ nhân mang thai, như vậy tự nhiên sẽ không có như vậy bê bối. Các nàng trong nhà yên tâm, tự nhiên cũng liền tùy ý các nàng đi.

Thương nhân ngoại quốc đang tò mò về chuyện của Liễu Phỉ, vừa định muốn hỏi thêm vài câu thì đã nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào. Đột nhiên trên đường vô luận nam nữ, già trẻ tò mò nhìn về hướng cổng thành.

“ Nhất định Liễu đại nhân về tới rồi. ” Tiểu Nhị cười nói.

Thương nhân ngoại quốc cũng ở một độ tuổi nhất định, đã từng đi nhiều nơi nam bắc nên tự nhiên sẽ không bị bủa vây trên đường phố như họ. Hắn vừa lắc đầu thích thú vừa giục tiểu nhị dọn đồ ăn nhanh lên,  chợt liền quay đầu lại tò mò nhìn ra ngoài.

Chỉ thấy một đám đông, các quan binh và binh lính dọn đường, trong khi một con ngựa nâu đạp móng rảo bước. Ngựa đó là ngựa tốt, hành trình ngàn dặm, người trên ngựa lại càng tuấn mỹ vô song.

Thương nhân ngoại quốc có thể coi là đã từng nhìn thấy nhiều tuấn nam mỹ nữ, nhưng lúc này đây hắn nhìn thấy thần.

Người trên ngựa dáng gầy ốm, với vòng eo thẳng tắp và gương mặt tuấn mỹ vô cùng. Mái tóc dài được buộc cao tỉ mỉ với chiếc trâm màu bạc, khóe môi mỉm cười, trong mắt  dường như có phong tình vạn chủng lưu chuyển, lại rõ ràng sạch sẽ ôn nhu. Một bộ bạch y hơi mang phong trần và chính vì sự phong trần này mà người ta sẽ không nghĩ rằng đây là một cô gái ăn mặc hở hang từ thế giới bên ngoài.

Hảo một cái thiếu niên, hảo một cái quan gia tiểu thư nhớ mãi không quên Liễu Phỉ.

Không phải là thương nhân ngoại quốc duy nhất ngốc nghếch sao? Các bá tánh lúc đầu còn nháo gây ồn ào, nhưng lúc này họ lại hạ giọng trong tiềm thức, như thể họ sẽ làm ồn ào mỹ nữ trước mặt. Mà những quan gia tiểu thư đang che mặt trốn tránh nhưng lại tiếp tục bí mật nhìn ra ngoài.

Bên cạnh Liễu Phỉ là một người nam tử cao lớn cũng đang cưỡi ngựa, gương mặt đồng dạng anh tuấn, nhưng so với gương mặt mặt của Liễu Phỉ thì vẫn kém hơn một chút. Hắn ta rất có khí lực, cười rạng rỡ nói: "Quả nhiên vẫn là đi theo Liễu đại nhân mới có thể có này có được cảnh tượng hoành tráng này, hôm nay, thật đúng là dính hết."

Vẻ đẹp của Liễu Phỉ không phân biệt nam nữ hay nói cách khác là vẻ đẹp không phân biệt giới tính. Nàng nghe Tô Vọng nói xong, mặt không thay đổi, môi vẫn cười, nói: "Chẳng qua là vì ta đã hai năm không trở lại thành, cho nên mọi người mới có thể tham gia náo nhiệt thôi"

"Cũng chỉ có ngươi ở Kỳ Thành mới có như vậy náo nhiệt."Tô Vọng giả vờ hít một hơi thật sâu, lông mày hiển lộ ra tâm trạng vô cùng tốt," Ngươi đã ngửi thấy gì chưa? Không khí tràn ngập mùi thơm của nữ tử, mỹ nhân xinh đẹp ngọt ngào đều ở trong vòng tay của ta, a ...... ”

Liễu Phỉ bất lực mà nhẹ lắc đầu, đột nhiên dư quang nhìn thấy một bóng người bay tới, liền bị ném vào trong ngực một túi thơm. Nàng vô thức cầm lấy túi thơm trong tay, ngẩng đầu nhìn phương hướng bay tới, khiến cho một vị phu nhân thấp giọng hét lên.

"Cái này ..." Liễu Phỉ không nhìn thấy túi thơm này đến từ đâu.

Tô Vọng rõ ràng thấy được, nhưng ôm cánh tay một bên xem náo nhiệt, cười nói: "Tôi không biết đó là túi thơm của muội muội nhà ai, đây là một số phen tâm ý, ngươi phải phải giữ tốt"

Trong tay mềm mại, mang theo một cổ hương thơm. Liễu Phỉ đối với nữ công từ trước đến nay không quá lành nghề, vì vậy lúc này liền đưa nó lên và ngửi vào mũi, điều này khiến cho vị tiểu thư lại phải thảng thốt.

Liễu Phỉ thật đánh giá thấp ảnh hưởng của mình, nàng nghĩ đến việc trị thủy của mình ở sông Hoài Hà, đi sớm về khuya, ở cùng một nhóm đại lão gia. Tất cả mọi người đều tự nhiên mờ mịt giới tính của nàng, cho nên chính nàng cũng không nhớ tới, ở Kỳ Thành thường bị bao vây khi đi ra ngoài.

Tô Vọng không khỏi cảm thán rằng chỉ cần Liễu Phỉ ở lại Kỳ Thành, các tiểu thư sẽ không nhìn tới ai khác. Hắn nhe ​​răng cười nói: “Mau đem túi thơm cất vào, chúng ta chuẩn bị vào cung phục mệnh.”

“ Nhận lấy đối phương túi thơm, này không tốt lắm đâu?” Liễu Phỉ do dự.

“Ngươi ở sông Hoài Hà đã hai năm, thật sự cho rằng mình là nam tử sao?” Tô Vọng nói dứt khoát: “ Nàng ném cho ngươi túi thơm, chẳng lẽ ngươi cho rằng ném cho nam tử giống nhau sau? Ngươi liền thản nhiên nhận lấy đi, vừa lúc, ngươi thiếu một túi thơm.”

Liễu Phỉ cảm thấy Tô Vọng lời nói hình như có gì không đúng, chính là nhất thời cũng không nghĩ ra không đúng chỗ nào. Nhất thời nàng không tìm được người ném túi thơm, càng không thể tùy tay đem túi thơm ném văng ra, vì thế đành phải cầm ở trong tay.

Các tiểu thư vừa thấy chuyện này thật kinh khủng, nhưng không ngờ rằng Liễu Phỉ sẽ đem túi thơm thật nhận lấy. Điều này khiến bọn họ thầm hận không thôi, thậm chí liên tục dậm chân tại chỗ, bọn họ không biết kẻ nào tâm cơ sâu như vậy giành trước một bước ném túi thơm, lại đoạt được ánh mắt của Liễu đại nhân, một người hai người đều hận không thể đem người tìm ra thoá mạ một lần

Mắt thấy có người khai khơi dòng, mà Liễu Phỉ lại nhận lấy, trong lòng thầm nghĩ không nên để cho cái móng heo này chiếm lấy trái tim của Liễu Phỉ, tuy rằng bây giờ ném đi có thể hơi muộn, nhưng mà chẳng lẽ Liễu đại nhâm cũng chấp nhận?

Mặc dù Liễu đại nhân là nữ tử và không thể gả cho nàng, nhưng việc được gọi là khuê mật cùng nhau đi du hồ và ngắm trăng cũng là một điều tuyệt vời.

Khi các cô nương nghĩ đến điều này, trong lòng đột nhiên nóng lên. Một hai vẻ mặt kích động, tuy rằng cực độ che giấu, nhưng vẫn là nhanh chóng từ trong tay áo rút ra túi thơm và khăn tay hướng tới ném về phía người nữ tử đang cưỡi ngựa trên đường.

Tức khắc, một trận mưa rào khăn tay và túi thơm bay ra cả đường, ai nấy đều không khỏi xuýt xoa trước những vị tứ tiểu thư ở Kỳ Thành

Liễu Phỉ không ngờ rằng tình hình lại đột ngột trở nên như thế này, đến khi nàng phản ứng lại thì cả nàng và Tô Vọng đều đã bị liêng rất nhiều túi thơm

Tô Vọng ai đã kêu, luống cuống tay chân vội vã thu thập những đồ vật bay loạn, "Ta đây là trải qua chuyện gì? Liễu đại nhân, không thể tưởng được cùng ngươi ở một chỗ còn sẽ có nguy hiểm đến tính mạng a.”

Liễu Phỉ nhìn cảnh này mà bất lực. Ánh mắt vẫn như cũ ôn nhu đến cực điểm, trừ khi nàng nhặt nó lên khi nó đập vào tay, nàng sẽ để nó bay theo tứ tung. Nàng nói: "Tô đại nhân với tư cách là thị vệ nói rằng ngài bị túi thơm đập chết chẳng phải là một trò đùa.?"

"Haha, rốt cuộc chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu" Tô Vọng hướng tới Liễu Phỉ làm mặt quỷ, lúc này ngang trời bay tới một cái túi thơm nện trên đầu hắn, hắn liền cầm ở trong tay ngửi một chút, say mê mà nói: “Hương, thật hương.”

Liễu Phỉ dư quang nhìn thấy một nữ tử đang trốn trong phòng riêng của tửu lầu trên tầng hai sau cửa sổ hướng Tô Vọng xì một tiếng khinh miệt, trong lòng càng cảm thấy buồn cười. Nhưng thật không dễ chịu chút nào khi bị nhiều người theo dõi như thế này. Nàng nói: “Canh giờ không còn sớm, chúng ta nên nhanh hơn tiến cung.”

Dức lời Liễu Phỉ kẹp chặt bụng ngựa, con ngựa hí lên một hơi. tức khắc rải khai vó ngựa chạy lên.

Một mạt thân ảnh màu trắng vụt qua, khi Tô Vọng nhìn lên lần nữa thì chỉ thấy bóng lưng của Liễu Phi. Dáng người cao gầy tựa như phong cảnh hữu tình, bắt mắt. Tô Vọng cười nhẹ, siết chặt túi thơm trong tay, thản nhiên đặt vào trong lòng ngực, “May mắn Liễu đại nhân không phải nam tử, bằng không ta căn bản là không có đường sống.”

Tô Vọng nói xong, liền cũng tiêu sái mà một kẹp bụng ngựa, “Giá! Liễu đại nhân, từ từ chờ ta."

Thừa Khải năm thứ chín, Thừa tướng có công trị thủy, trong lòng hoàng đế rất vui mừng, chiếu chỉ hồi cung, nghe lệnh phong thưởng.

__________________

Editor có điều muốn nói: Lần đầu edit nên còn hơi vấp, mọi người nhận xét thêm nhé, mong các bạn ủng hộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#1x1#bhtt