Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này đã hơn một tháng Liễu Phỉ trở về Kỳ Thành, từ quan viên đến Đa Sĩ Nông Thành, Liễu Phỉ bận đến mức chân không chạm đất, ngày mà nàng nhận túi thơm ở trong Kỳ Thành, sớm đã cách nàng khá xa.

Hôm nay là sinh nhật của hoàng đế, Liễu Phỉ từ ngoài trở về thay quần áo, trong phủ hạ nhân tiếp đưa ngựa cho nàng, quản gia cũng từ trong nhà đi ra, nói: “Tiểu thư đã trở lại, phu nhân đang đợi người ở nội đường.”

“Ân, ta đã biết.” Liễu Phỉ đối quản gia mỉm cười gật đầu, sau đó hướng nội đường đi đến.

Ở nội đường Liễu phu nhân đang cùng một phụ nhân nói chuyện, Liễu Phỉ tiến vào sau liền cung kính hành lễ, “Hài nhi bái kiến mẫu thân.”

Liễu phu nhân mỉm cười gật đầu, “Đã trở lại rồi? Con có mệt không?”

“ Không sao đâu.” Liễu Phỉ đứng sang một bên, Liễu phu nhân liền nói: “Ta cùng với ngươi giới thiệu một phen, vị này chính là thiếu phu nhân của Lam phủ, hôm nay qua phủ chơi.”

“Vẫn luôn nghe đồn Liễu đại nhân tài mạo song toàn, thật là trăm nghe không bằng một thấy. Ta chỉ hận không có sớm ngày tới cửa bái phỏng, thật là bỏ lỡ.” Lam phu nhân vui tươi hớn hở nói, ánh mắt đánh giá Liễu Phỉ, trong lòng tràn ngập vừa lòng. Bất quá thấy Liễu Phỉ một thân thường phục, nhưng cũng thật ngượng ngùng tiến lên giữ chặt tay nàng.

“Gặp qua Lam phu nhân, Lam phu nhân quá khen.” Liễu Phỉ hành lễ.

“Ta nói chính là lời nói thật a, Kỳ Thành đối với Liễu đại nhân ai không biết, ai không hiểu a? Cũng không biết nhà ai có thể có cái này phúc khí, đem Liễu đại nhân cưới về.” Lam phu nhân để lộ ra một cái kết thân tín hiệu.

Liễu phu nhân lập tức mặt mày đều cười mở ra, Liễu Phỉ tuy nhập triều làm quan, nhưng ở trong mắt nàng, cũng bất quá là nữ nhi của nàng, đã đến lúc nữ nhi phải kết hôn.

“Ai, nhưng nữ nhi nhà ta thường ngày không giống nữ nhân, cũng không biết nhi tử nhà ai nhìn trúng.” Liễu phu nhân cũng bắt đầu thử.

Mắt thấy hai vị phu nhân vì chính mình mà thảo luận hôn sự, Liễu Phỉ tuy không muốn cái hôn sự này, nhưng cũng không tiện tại đây phản bác mẫu thân. Nàng thân là mệnh quan triều đình, mẫu thân cũng không có quyền ép hôn, nàng cũng không sợ. Vì thế nàng liền chắp tay cáo lui, “Hài nhi đi trước vấn an phụ thân, tối nay là sinh thần Hoàng Thượng, hài nhi liền trước thay quần áo chuẩn bị.”

“Ân, đi đi.”

Phụ thân của Liễu Phỉ đã qua đời, nàng nói vấn an đó là đến từ đường dâng hương, đây là việc nàng sẽ làm hàng ngày khi trở về nhà. Từ đường nhỏ lưu giữ bài vị của tổ tiên, được  Liễu phu nhân tự tay quét dọn hàng ngày, không một người ngoài nào đặt chân đến.

Liễu Phỉ thắp nén hương và cắm vào lư hương, vén lên vạt áo quỳ rạp xuống đệm hương. Giọng nói nho nhỏ ôn thuận trong từ đường vang lên, “Hài nhi Liễu Phỉ, bái kiến phụ thân.”

Liễu phụ sinh thời quan đến thái úy của triều đình, cả đời cần cù thương dân, công chính vô tư. Lại không ngờ thế sự khó lường, người đi đường vây bắt tên trộm gây hỗn loạn, một đứa trẻ hoảng sợ ngã xuống, Liễu phụ bị vó ngựa giẫm lên để cứu người nhưng không cứu được.

Việc này đã qua nhiều năm, Liễu Phỉ trong lòng rất hối hận, nhưng nàng vẫn giữ vững lời dạy của Liễu phụ thân. Kỳ thật cũng chỉ có ít lời, trung quân ái quốc, giúp mọi người làm điều tốt.

“Quốc gia của ta dĩ vãng  ngày tuy có nữ tử vào triều làm quan, nhưng cũng chỉ một ít chức quan nhàn hạ. Nay hài nhi được bệ hạ kỳ vọng cao, sẽ được phong làm thống lĩnh, quản lí thủy lợi sông Hoài Hà, hài nhi chắc chắn cẩn tuân theo lời dạy bảo phụ thân, trung quân ái quốc, làm một người quan tốt. Không cầu quan to lộc hậu, chỉ cầu không thẹn bản thân.”

Liễu Phỉ cùng phụ thân nói trong chốc lát, liền trở về phòng thay triều phục. Cốc Vũ giúp nàng thay quần áo, trang phục của nam, nữ có chút bất đồng, bên hông một mạt đai lưng màu sắc cũng hoàn toàn không tương đồng, nam tử màu đen, nữ tử màu trắng. Cốc Vũ giúp nàng mặc một chiếc áo choàng màu đỏ tươi, màu trắng đai lưng khắc một con khổng tước đang nằm trên đám mây, có vẻ chủ tử tinh thần phấn chấn, càng thêm tuấn mỹ.

Lúc trước ở sông Hoài Hà trị thủy, đi sớm về trễ, ngày đêm lao lực, dẫn tới Liễu Phỉ màu da trên người cũng trở nên ảm đạm. Lúc này trải qua hơn một tháng tĩnh dưỡng, làn da tự nhiên cũng khôi phục màu sắc nó vốn có trắng nõn bóng loáng, hơn nữa ở nhà thức ăn tự nhiên có người đem vào, cũng sẽ không giống lúc trước như vậy gầy ốm, nhưng thật ra có vẻ đĩnh bạt vô song. Nếu là một bộ bạch y, không nghi ngờ cho rằng là trọc thế giai công tử nào đó.

Cốc Vũ mặt lộ vẻ mặt ngưỡng mộ, nhịn không được duỗi tay sờ sờ lên quan phục trên người nàng, nói: “Tiểu thư, ngài này một thân quan phục thật là đẹp mắt.”

Liễu Phỉ cũng không để ý đẹp hay không đẹp, hiện đã mặc xong, nàng liền đem mũ quan mang lên, “Ngày gần đây ta thấy mẫu thân ăn uống tựa hồ không tốt lắm, lúc này đã bắt đầu chuyển mùa, ngươi phân phó phòng bếp nhiều hơn cẩn thận hơn.”

“ Vâng, tiểu thư.”

Liễu Phỉ hơi hơi mỉm cười, đột nhiên duỗi tay ra véo véo Cốc Vũ, “Chờ ta trở lại.”

Cốc Vũ trên mặt hiện lên một mạt đỏ ửng, nơi bị véo tựa hồ cũng trở nên nóng lên. Nàng ngượng ngùng mà dậm dậm chân, tuy là trách cứ, lại như thế nào nghe đều mang theo một chút vui mừng, “Tiểu thư thật đáng ghét, đều đã là người làm quan, còn như vậy không đàng hoàng.”

Liễu Phỉ không nhịn được mà bật cười, rất là sủng nịch mà vỗ vỗ bả vai Cốc Vũ, rồi sau đó liền ra cửa vào cung.

Có thể có tư cách vào cung tham gia sinh thần cua Hoàng Thượng nữ quan cũng không nhiều, trừ Liễu Phỉ ra, bất quá cũng có một hai người, lúc này đều mang theo trượng phu tham gia, cho nên lúc này đây nàng độc một mình.

Liễu Phỉ một mình một người, rất khó không hấp dẫn ánh mắt người khác. Trong triều cũng không hạn chế quan viên kết thân, Liễu Phỉ là được ân sủng Hoàng Thượng, người lại lớn lên cực kỳ tuấn mỹ, cho nên một ít quan viên còn chưa cưới vợ, đều tự nhiên vây quanh ở bên người nàng.

Tô Vọng lúc này bước vào Ngự Hoa Viên, liền nhìn thấy Liễu Phỉ bị vây quanh bởi mấy vị quan trẻ tuổi, giống như một người có lời nói hóm hỉnh, khiến Liễu Phỉ không khỏi bật cười. Tô Vọng liền hướng tới liễu Phỉ đi qua, cười nói: “Không biết các vị đang nói cái gì, nhưng có thể cho ta tham gia được không?”

“Tô đại nhân.” Mọi người sôi nổi chào hỏi, trong đó một vị quan viên thân hình gầy ốm, họ Lý, thấy Tô Vọng ánh mắt có có chút không tốt. Tô Vọng là người phương nào? Đối phương thần sắc biến hóa tự nhiên sẽ thu vào trong mắt, nhưng lại cũng mảy may không sợ, cố ý quay đầu đối Liễu Phỉ nói: “ Tiểu Phỉ, ta có chút việc muốn cùng ngươi nói.”

Lời này vừa nói ra, Lý đại nhân ánh mắt càng trở nên không tốt. Liễu Phỉ không rõ nguyên do, chỉ nghĩ Tô Vọng không hợp, liền gật đầu nói: “ Được rồi, chư vị, Liễu Phỉ ta thất lễ.”

Tuy là tiếc nuối, nhưng là mọi người đều sôi nổi gật đầu. Tô Vọng liền lôi kéo Liễu Phỉ đi đến một bên, nói: “Liễu đại nhân, nam nữ thông tha a.”

“Mọi người đều vào triều làm quan, bất quá nói chuyện phiếm vài câu, lại có gì không ổn?” Liễu Phỉ không quan tâm.

“Xuy, cũng chỉ có ngươi cho là như vậy mà thôi.” Tô Vọng ôm cách tẩy chính mình, cười nhạo nói.

“Ngươi tìm ta có chuyện gì?” Liễu Phỉ hỏi.

“Không có việc gì a, chỉ đem ngươi cứu vớt với ra khỏi nước sôi lửa bỏng, miễn cho ngươi bị bọn họ dây dưa không rõ, đúng không?” Tô Vọng nghiêng con mắt cười nói.

Liễu Phỉ đang muốn nói chuyện, lại đột nhiên nghe được người khác thấp giọng nói: “Tần thừa tướng tới rồi.”

Liễu Phỉ trước mắt sáng ngời, tức khắc sửa sang lại một chút quan phục, không hề để ý tới Tô Vọng, liền hướng tới Tần thừa tướng đi đến.

“Uy, ngươi có cần như vậy không?” Tô Vọng đối với quan văn từ trước đến nay không phải rất có hảo cảm, liền tính là thừa tướng cũng không ngoại lệ. Nhưng là thấy Liễu Phỉ đi qua, hắn cũng chỉ không tình nguyện mà đi theo phía sau.

“Tần thừa tướng đối ta có ân dìu dắt, làm quan lại thanh liêm, được bá tánh kính yêu, ta kính hắn nghênh hắn đều là lẽ thường.” Liễu Phỉ thấp giọng giải thích một câu, liền đi tới Tần thừa tướng trước mặt, nàng hành một cái đại lễ, “Hạ quan tham kiến Tần thừa tướng.”

“Ha hả, không cần đa lễ.” Tần thừa tướng cười nói, hắn đã là ông lão lớn tuổi, đầu tóc hoa râm, tinh thần lại không tồi. “Liễu đại nhân lâu rồi không gặp đi?”

" Đa tạ thừa tướng quan tâm, hạ quan hết thảy đều tốt. Ngày gần đây nghe nói thừa tướng thân thể ôm bệnh, vốn muốn tới cửa bái phỏng, lại sợ quấy nhiễu thừa tướng dưỡng bệnh, mong rằng thừa tướng bao dung.” Liễu Phỉ nói.

“Ha ha…… Chỉ là bệnh vặt thôi, cũng không cần lo lắng. Đúng rồi, Liễu đại nhân từ trước đến nay vẫn luôn nghiên cứu về đối thủ của mình, đúng lúc lão phu mới đến một bộ quân cờ, khi nào nhàn rỗi, cùng Liễu đại nhân luận một vài ván cờ?” Tần thừa tướng một bên vuốt râu một bên nói.

Liễu Phỉ thần sắc càng thêm cung kính, “Hạ quan ngày khác tất nhiên tới cửa bái phỏng.”

Tần thừa tướng vừa lòng gật đầu, bỏ qua Liễu Phỉ, hướng một bên đi.

Tô Vọng lúc này tiến đến thấp giọng nói: “Tần thừa tướng đối với ngươi quả thật là ưu ái có thừa a.”

Liễu Phỉ không nói lời nào, dư quang liền thấy một tiểu thái giám bước nhanh đi tới, sau đó đứng ở một bên kêu lên chói tai: “Hoàng Thượng giá lâm ——”

“Tham kiến bệ hạ.” Mọi người sôi nổi quỳ xuống.

Hoàng Thượng mặc một thân long bào huyền đen, trước ngực ngũ trảo kim long bay lượn, dáng vẻ uy nghiêm, nhìn qua bất quá là hơn ba mươi tuổi, trên mặt mang vẻ uy phong của hoàng đế. Lúc này hắn chính là theo Thái Tử cùng hậu cung phi tần bước vào Ngự Hoa Viên, thấy chúng thần hành lễ, liền giương giọng nói: “Không cần đa lễ, đều đứng lên đi.”

“Tạ bệ hạ.”

Hoàng Thượng đã đến, cung yến bắt đầu, tất nhiên là một phen ca hát Nhảy múa, thật náo nhiệt. Liễu Phỉ trị thủy có công, lớn lên lại cảnh đẹp ý vui, học thức uyên bác, Hoàng Thượng cố ý muốn triệu nàng vào cung làm tiên sinh cho Thái Tử. Hắn chỉ chỉ Liễu Phỉ, ngồi đối diện ở một bên tiểu Thái Tử nói: “Thái Tử, đây là Liễu Phỉ, Liễu đại nhân.”

“Hiên Nhi tham kiến Liễu đại nhân.” Thái Tử lễ phép mà nói, Liễu Phỉ không dám nhận lễ, hơi hơi nghiêng người, đáp lễ nói: “Vi thần tham kiến Thái Tử điện hạ.”

“Thái Tử không phải đối trị thủy cảm thấy hứng thú sao? Sông Hoài thuỷ lợi đã khó khăn nhiều năm, lại bị Liễu đại nhân thời gian hai năm đã giải quyết xong, trẫm liền muốn biết Liễu đại nhân làm như thế nào?” Hoàng Thượng hỏi.

Thái Tử khuôn mặt kích động, liền đối Liễu Phỉ hành chi lễ thầy trò, Liễu Phỉ đoạn không dám nhận, vội vàng nâng đôi tay Thái Tử lên , “Điện hạ trăm triệu lần không thể, vi thần thẹn không dám nhận.”

“Có cái gì không dám nhận? Khi xưa như thái tử, nàng đã là tài nữ lay động nam bắc Tề Giang, có thể kham nổi.” Hoàng Thượng bàn tay vung lên, cười nói.

Liễu Phỉ được hoàng đế rất coi trọng, chuyện này ai cũng biết, nhưng thấy Hoàng Thượng thế nhưng làm kêu Liễu Phỉ làm tiên sinh cho Thái Tử, trọng lượng hoàn toàn khác, mọi người không khỏi ghen tị.

Ngay khi sự chú ý của mọi người đổ dồn vào Liễu Phỉ đột nhiên không trung vang âm thanh lên mưa tên phá gió! Tô Vọng nguyên bản thần sắc nhẹ nhàng, lúc này sắc mặt tức khắc biến đổi, quát lớn: “Có thích khách!”

Cùng lúc đó, có một quan viên phát ra tiếng kêu thảm thiết, mũi tên nhọn đâm vào trên người hắn. Mọi người sắc mặt đại biến, thị vệ đều rút kiếm, không biết ai hô: “Hộ giá!”

Liễu Phỉ ở  trước mặt Hoàng Thượng, lúc này lập tức đem Hoàng Thượng hộ ở phía sau, nơi đây trống trải, nếu có mũi tên nhọn bay tới, căn bản không thể nào né tránh, nàng nhanh chóng nói: “Hoàng Thượng, nơi này nguy hiểm, mau lui đi.”

Tuy nhiên, lúc này mũi tên sắc bén bay trên bầu trời, không ít thị vệ đều trúng tên, tình huống nguy cấp, Liễu Phỉ mũi chân khẽ động kiếm nắm trong tay, người luôn ôn tồn lễ độ như nàng lúc này liền có vẻ vài phần sắc bén lên. liên tiếp hạ gục nhiều mũi tên sắc nhọn, bộc lộ kỹ năng võ thuật không hề yếu của mình.

“Lui? Đã không đường thối lui.” Hoàng Thượng sắc mặt âm trầm, lạnh giọng nói.

Tô Vọng bay đến bên cạnh Hoàng Đế, “Bệ hạ, không có việc gì đi?”

Hoàng Thượng sắt mặt âm trầm không nói lời nào, hắn nhìn khắp nơi xung quanh, là ai dám can đảm mưu đồ soán vị. Tuy nhiên, Liễu Phỉ thở phào nhẹ nhõm, mãi sau đó nàng mới có thời gian nhìn xung quanh, mới phát hiện Ngự Hoa Viên không biết khi nào ùa vào vô số phản quân, chính là chém giết đến khó khăn.

“Hoàng thượng!” Côn Vương bị thương vội vàng cầm kiếm chạy tới, hắn một phen đem Tô Vọng cùng Liễu Phỉ sang một bên, thần sắc nôn nóng mà nói: “Thần đệ cứu giá chậm trễ, Hoàng Thượng không có việc gì đi?”

Hoàng Thượng thấy đệ đệ mình sốt ruột hộ giá, thần sắc hơi chút hòa hoãn một ít, “Trẫm không……”

“Hoàng Thượng cẩn thận!”

Côn vương một kiếm đâm vào ngực hoàng đế!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#1x1#bhtt