Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 
"Ôi, sao hôm nay MT tỷ không ra ăn cơm ta? Lại ăn chung với Diệp Nhiễm? Trước kia các nàng cũng không tốt đến vậy, hơn nữa hình như hồi sáng hai nàng đi cùng nhau, vậy chẳng phải tối qua cũng cùng một chỗ?" Lúc tôi dọn cà mên trên bàn, hữu ý vô ý liền thoáng nhìn hình như MT tỷ cùng Diệp Nhiễm đang nói gì đó, rõ ràng là Diệp Nhiễm lại bị khi phụ sỉ nhục rồi.
 
Trước kia không chú ý đến nữ sinh kia, cảm giác tồn tại của nàng luôn rất thấp, bình thường yên tĩnh vô cùng, cho nên cũng không nói chuyện nhiều.
 
Tôi nhớ hình như nàng có chút thích sạch sẽ mà, đối với việc MT tỷ luôn động đồ đạc của nàng tỏ vẻ rất bất mãn, có lẽ rất chán ghét MT tỷ a, sao bây giờ lại quen thuộc đến độ có thể cùng một chỗ ăn cơm trưa.
 
"Cô thật bát quái." Mã tiểu thư vừa mới ăn cơm trưa, giờ phút này lại tranh thủ lúc hai cái bánh bao thịt tôi mua còn nóng, đem đi tiêu diệt hết.
 
"Còn ăn! Cô là cá vàng sao?! Cẩn thận bội thực chết đó." Thừa dịp tôi không chú ý một chút, nàng lại xé ra một túi đồ ăn vặt.
 
"Ngày mai khi nào bay?" miệng của Mã tiểu thư tựa hồ ngoại trừ nói chuyện chính là để ăn, chỉ có lúc làm việc mới có thể dừng lại, tôi thực sợ có ngày nàng sẽ bội thực mà chết.
 
"Hình như là buổi chiều bay, đến Tân Hải chắc sẽ muộn."
 
"Nghỉ ngơi ở đâu?"
 
"Tôi đương nhiên là về nhà là được rồi, còn cô hả, để tôi tìm giúp cô một cái nhà nghỉ gần nhà tôi là được rồi."
 
"Vậy cô sẽ làm cơm đưa đến chỗ tôi sao?"
 
"Tôi muốn đi thăm tù hay là nuôi sủng vật trong nhà nghỉ? Đương nhiên là tự cô đi nhà hàng ăn, ai mà sáng sớm lại đi đưa cơm cho cô." Tôi tức giận nghiêng qua liếc nàng, tôi đưa qua cô cũng nuốt trôi hả, cô quá đáng lắm luôn á.
 
"Tôi ở nhà của cô." Mã tiểu thư nói một cách chân thành.
 
"Này, cô nói đùa gì vậy, nhà của tôi rất nhỏ a, cô lớn lên cao như vậy, ngủ giường của tôi, chân sẽ dư ra." Tôi cố ý hù dọa nàng.
 
Mã tiểu thư cúi đầu suy tư một chút, rất nhanh làm ra quyết định, "Không sao, ăn cơm quan trọng hơn ngủ."
 
"Đu..." Kỳ thật cũng không phải là tôi không muốn nàng ở lại nhà tôi, chẳng qua là cảm thấy luôn cùng nàng mập mờ như vậy, sớm muộn gì có một ngày tôi sẽ hãm sâu trong đó không thể tự thoát ra được, mà nàng là thẳng nữ đã có bạn trai, kết quả cơ bản giống nhau, sớm muộn cũng chết.
 
"Được rồi, cô nhanh đi vẽ đi, tôi chưa bao giờ phải tăng ca đâu, cô đừng nên kéo chân sau của tôi."
 
"Em gái cô, dám ghét bỏ tôi!"
 
"Con ghẻ kí sinh."
 
"À đúng rồi, cơm tối sẽ không phần của cô đâu!"
 
"..." Mã tiểu thư rút cuộc ngoan ngoãn ngậm miệng lại, quay người lại rất nghiêm túc vẽ.
 
Muha ha ha, tôi thật muốn ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, rút cuộc có cái uy hiếp nàng, về sau sẽ không lại bị nàng khi dễ!
 
Toàn bộ văn phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có âm thanh gõ bàn phím cùng click chuột, tới gần giờ tan sở, ngoại trừ tổ thiết kế, những người khác cơ bản đã thu thập xong đồ đạc chuẩn bị tan tầm.
 
"Mạn Đình tỷ... Hôm nay còn muốn tăng ca sao?" Diệp Nhiễm cẩn thận từng li từng tí hỏi, từ trưa đến giờ nàng cũng không dám nói chuyện với Vương Mạn Đình, cảm giác, cảm thấy bắt đầu từ giữa trưa, tâm tình của nàng đã không tốt lắm, cụ thể vì sao, Diệp Nhiễm cũng không nghĩ tới.
 
"Nếu như bây giờ cô có thể đưa bản thảo bản thiết kế đây thì cô có thể đi trước." Vương Mạn Đình không quay đầu lại, nghiêm túc ngồi vẽ trước máy tính.
 
"Ách, cái đó chắc mai  cũng chưa có kịp, tranh phác thảo bên Marjorie còn chưa đưa qua, chúng ta chỉ cần phối hợp nàng là được rồi." Diệp Nhiễm hoàn toàn là tuân theo kế hoạch công tác của Tô tổng giám an bài.
 
Vương Mạn Đình nghe xong lời của nàng, lập tức nghiêm mặt quay người lại, "Trông chờ nàng? Không phát hiện nàng cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi sao? Loại người chưa bao giờ tăng ca, không có trách nhiệm này mà các người lại xem trọng nàng như vậy? nam nhân bị hồ ly tinh kia mê hoặc coi như xong, cô cũng bị nàng mê hoặc sao?! Vậy sao lúc ấy cô không xin đi làm trợ lý của nàng đi".
 
Diệp Nhiễm kỳ thật vô cùng muốn nói, lúc mới vào làm Tô tổng giám có nói muốn nàng qua làm trợ lý cho Marjorie đấy, nhưng mà Marjorie không cần trợ lý a, nàng có thể làm sao.
 
Diệp Nhiễm cũng nhìn ra Vương Mạn Đình bất mãn với Marjorie, không dám lại nói thêm cái gì, chẳng qua nàng nhỏ giọng nói, "Đi theo Mạn Đình tỷ rất tốt... Có thể học được rất nhiều việc."
 
"Hừ." Vương Mạn Đình tuy rằng hừ phát, nhưng rõ ràng rất thích cau kia của Diệp Nhiễm, "Dù sao bây giờ cô cũng không có việc gì, tôi đưa cô vài bức phác thảo, cô chỉnh sửa lại xem."

Diệp Nhiễm khóc không ra nước mắt, nếu như mình đã hết việc rồi, vì sao không được tan làm về nhà a, tuy rằng tan tầm sớm cũng phải chờ qua giờ cao điểm mới về, nhưng nàng cũng không muốn ở lại công ty a, vạn nhất đột nhiên có việc gì thì càng không đi được nữa.

 
"Mặt nhăn nhó cái gì? không muốn vẽ?" Vương Mạn Đình không ngừng xoay tròn bút trong tay, chọn mi nhìn Diệp Nhiễm.
 
"Không có... Không có, em dùng wacom không tốt, không biết nên vẽ thế nào."

 
"Hả? Tôi nhớ cô tốt nghiệp đại học chính quy mà, còn tham gia cuộc thi toàn quốc nữa? chẳng lẽ là thí sinh dự bị sao?"
 
"Không phải vậy a, đó đều là tự tay em thiết kế, không phải dự bị." Diệp Nhiễm lo lắng giải thích.
 
"Vậy mà việc đơn giản như dùng bản vẽ cũng không biết? Hay là cảm thấy vào công ty này làm trợ lý của tôi là ủy khuất cho cô rồi. muốn đi theo thiên tài như hồ ly tinh mới cam tâm?" Vương Mạn Đình càng nói càng chua.
 
"Mạn Đình tỷ, không phải như chị nghĩ đâu, lúc em đi học cũng rất lười biếng, đều là hoạt động nhóm, việc dùng bản vẽ... em... em sợ sẽ làm không tốt. chị cũng biết, loại máy dùng ở trường khác với trong công ty. Marjorie tuy rằng là thiên tài, thiết kế vô cùng độc đáo, nhưng em cảm thấy thiết kế của Mạn Đình tỷ mới mang tính đại chúng, mới có thể bán chạy, hơn nữa chị chăm chỉ như vậy, không hề kém hơn nàng, em, em không có không cam lòng a..."

Diệp Nhiễm bình thường nói không nhiều lắm, giờ phút này đầu đổ đầy mồ hôi, nàng không muốn Vương Mạn Đình hiểu lầm nàng, coi như là trước kia có nghĩ qua đổi lại thủ trưởng, nhưng hiện tại nàng thật sự hy vọng có thể làm cộng sự với Vương Mạn Đình.

 
Ánh mắt Vương Mạn Đình thoáng quét qua mặt Diệp Nhiễm một phát, "Đừng nhúc nhích, có con muỗi."
 
"A? Ở đâu?" Diệp Nhiễm cúi đầu nhìn trên cánh tay.
 
"BA~" một tiếng thanh thúy vang lên, Vương Mạn Đình một cái tát vỗ vào trên mặt Diệp Nhiễm, lúc thu tay lại, bàn tay dính một khối màu đỏ vết máu.
 
Vương Mạn Đình cũng không có phản ứng gì lớn, rút khăn giấy, lau tay, "chậc chậc, nhất định là vừa mới cắn tôi xong, hèn gì trên đùi ngưa ngứa."
 
Qua một hồi lâu, Vương Mạn Đình cảm thấy bầu không khí có chút không đúng, lại ngẩng đầu, chỉ thấy Diệp Nhiễm hai mắt đăm đăm, nước mắt một mực không ngừng rớt xuống, thân thể còn đang run rẩy, dọa Vương Mạn Đình một trận.
 
"Cô đừng làm tôi sợ nha, sao vậy? Vừa rồi tôi thật sự là đập muỗi thôi, cô xem, còn máu ở đây này." Nói xong, Vương Mạn Đình còn đem khăn tay có dính vết máu đưa tới trước mặt Diệp Nhiễm.
 
Diệp Nhiễm tựa hồ như bị điện giật vậy, thân thể run lên, liếc mắt, nghiêng mặt sang một bên, sắc mặt tái nhợt dọa người, một câu cũng nói không nên lời.
 
"Cô... Không phải còn sợ máu nữa chứ?" Vương Mạn Đình nhìn thấy phản ứng của nàng, quả thực cạn lời, cô nương này ngoại trừ thích sạch sẽ còn có bắt buộc chứng bây giờ lại còn sợ máu, rút cuộc là có bao nhiêu bệnh tâm lý a, "Ax, vậy mỗi tháng khi đại di mụ của cô đến thì làm sao?"
 
Diệp Nhiễm nằm xẹp trên mặt bàn không nói lời nào, thế nhưng thân thể hơi gầy không ngừng run rẩy, Vương Mạn Đình cũng không đành lòng nói thêm gì nữa, trong ấn tượng hình như tiểu trợ lý này đều nghỉ hai ngày mỗi tháng, hơn nữa có vài ngày không thấy bóng dáng đâu, vốn tưởng là nàng không chú tâm công tác, ấn tượng vô cùng không tốt, nhưng mà xem ra, thật không biết nàng làm sao vượt qua được nữa.
 
Đột nhiên, Vương Mạn Đình mẫu tính (*bản năng của người mẹ) tràn lan, vô cùng đồng tình với Diệp Nhiễm, thấy nàng thành cái dạng này cũng không khi dễ nàng nữa, đi qua khom người nhẹ nhàng nắm lấy bờ vai của nàng vỗ nhẹ, "Không sao, chỉ có một chút như vậy thôi, đứng lên, tôi lấy khăn ướt lau giúp cô."
 
Nâng Diệp Nhiễm dậy, Vương Mạn Đình dùng khăn ướt nhẹ nhàng lau gương mặt của nàng, không biết là do vừa rồi mình mạnh tay quá, hay là do muỗi cắn mà má Diệp Nhiễm hơi sưng đỏ "Tốt rồi, lau sạch sẽ rồi, thả lỏng một chút, không có chuyện gì đâu."
 
Diệp Nhiễm nhắm chặt hai mắt, hai tay nắm thành đấm, một bàn tay ấm áp mềm mại nhẹ nhàng dán tại trên cổ nàng chậm chạp vuốt phẳng, thanh âm ôn nhu mang theo vui vẻ, làm thần kinh căng thẳng của Diệp Nhiễm buông lỏng không ít, chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt ngấn nước phản chiếu khuôn mặt tươi cười của Vương Mạn Đình, làm tâm Diệp Nhiễm trở nên an bình xuống.
 
Trong văn phòng chỉ còn lại có Vương Mạn Đình cùng Diệp Nhiễm, những người khác đã chạy từ sớm, tình huống hiện tại của công ty, ai cũng sợ bị bắt ở lại tăng ca.
 
Vương Mạn Đình xoay tay lại đem khăn tay cùng khăn ướt dính vết máu lặng lẽ ném vào sọt rác, cười nói với Diệp Nhiễm, "Thật là ngốc chết rồi, sao mà cái gì cũng sợ, cô nói xem cô còn sợ gì nữa?"
 
"Em... Em sợ quỷ..." Diệp Nhiễm hít mũi, tay nắm chặt mắt liếc ngang.
 
"Được rồi, cô về sớm một chút, cẩn thận trời tối sẽ bị quỷ bắt ~" Vương Mạn Đình lấy tay nhéo má Diệp Nhiễm lắc lắc.
 
Hốc mắt Diệp Nhiễm còn có chút đỏ, bụm mặt, ai oán giương mắt nhìn nàng, "Mạn Đình tỷ, chị thật xấu... Vậy em đi trước, chị ở công ty một mình không sao chứ?"
 
"Tôi còn nhiều việc phải làm, về nhà có hài tử nháo tôi không tập trung được, ha ha, tôi tăng ca một mình có vấn đề vậy cô ở lại tăng ca với tôi là được rồi ~" Vương Mạn Đình cố ý trêu chọc nàng, nhìn thấy đôi mắt ủy khuất kia của nàng thì tâm tình đã khá lên nhiều, đại khái là do nhóc con ở nhà kia quá khó chơi rồi, cho nên mới muốn tìm Diệp Nhiễm để lấy lại cân bằng đi.
 
"Em... Em còn muốn về nhà ăn cơm, Mạn Đình tỷ chị cũng về sớm một chút, con gái sẽ nhớ chị." Diệp Nhiễm tranh thủ đeo ba lô lên, sợ Vương Mạn Đình muốn nàng lưu lại tăng ca.
 
"Hừ, nàng là đồ không có lương tâm, mỗi ngày chỉ có biết ăn với chơi, làm gì còn tâm tư nghĩ tới tôi! Tốt rồi tốt rồi, nhìn cô bị dọa sợ kìa, đi nhanh lên đi." Vương Mạn Đình không kiên nhẫn hướng phất tay với Diệp Nhiễm, tiếp tục cúi đầu vẽ tranh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro