Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 
“Ôi chao! Cô chạy đi đâu vậy? Trạm xe buýt không phải ở bên kia sao!" Tôi đi theo Mã tiểu thư đến một nơi vắng vẻ sau lầu một, nàng sẽ không lựa chỗ xa xôi hoang vắng này làm gì tôi chứ?! tôi đánh không lại nàng a! “Này, rút cuộc là cô chạy đi đâu vậy.”
 
Mã tiểu thư quay đầu lại lườm tôi “Lại không làm gì cô, cô khẩn trương cái gì, tôi đi lấy xe.”
 
“Con mẹ nó, quả nhiên là phú bà, còn có cả xe nữa! Bất quá hình như chỗ này không chạy xe vào được mà” Tôi quan sát mọi nơi, giao lộ rõ ràng có cọc cách ly mà, nàng làm thế nào đem xe lái vào đây được vậy.
 
Lúc tôi nhìn bốn phía để tìm xe, nàng đột nhiên dừng bước, kết quả tôi liền rắn rắn chắc chắc đâm vào sau lưng của nàng.
 
“Còn có thể càng ngu xuẩn một ít không.” Nàng vô cùng ghét bỏ nói, tôi vuốt vuốt mặt, vừa muốn phản bác, nàng liền lấy ra cái chìa khóa mở khóa xe, “Tốt rồi, nhanh lên xe, thật nhiều việc cần hoàn thành, tôi đã đói bụng.”
 
Tôi vừa cúi đầu nhìn, đậu phộng, thì ra là xe đạp a, tôi còn tưởng rằng nàng mua xe bốn bánh nữa cơ, bất quá vẫn tốt hơn xe ba bánh.
 
Thấy tôi do dự, nàng vuốt lại tóc bên tai, dắt xe ra "Cô say xe?" Nàng cưỡi xe, một chân chống xuống đất.
 
“Không có, tôi tưởng cô là một bạch phú mỹ, thì tôi có thể cọ xe, kết quả là xe đạp a." Tôi vừa nói vừa leo lên yên sau ngồi.
 
“Cô mặc váy mà dám ngồi như vậy?” Nàng quay đầu lại, mắt nhìn nhìn xuống phía dưới.
 
“Xùy xùy!!! Trừ cô ra, ai xem tới được hả!” Trên mặt tôi phát sốt, tranh thủ thời gian đứng dậy, làm  ra vẻ nhăn nhó, hai chân chụm lại lấy tay kéo kéo váy ngắn, nghiêng người ngồi lên yên sau, "Sao nào? Đủ nữ tính rồi chứ?"
 
“Ừ, giống như con gà.”
 
“Gà con em cô! Cô không phải nên nói tôi giống như một đứa con nít sao?!”
 
“Gà con?”
 
“Hỗn đản! Lái xe nhanh lên! Cẩn thận trễ giờ cơm tối!” Quả nhiên hai chữ cơm tối này mới là trọng yếu nhất, nàng nhanh chóng lên xe, giống như được trích máu gà, chuyển thành phong thái cuồng dã luôn rồi, xung đột nghiêm trọng với cái hình tượng mặt mày co quắp kia.
 
“A —— đậu phộng! Cô chạy chậm một chút! Tôi muốn té xuống luôn rồi a!!! Đậu!!! Cô chậm một chút a!!! Emma ngọa tào!!!”
 
Bánh xe sau không biết cán qua vật gì, nảy lên một cái thật mạnh, tôi liều mạng ôm lấy eo của Mã tiểu thư, hối hận đến xanh ruột, cái tư thế này thật là muốn sống không được muốn chết không xong mà!!!
 
Trước kia tôi đều là ngồi xe hơi đấy, ai mà ngồi qua yên sau xe đạp, loại đồ chơi xa hoa có nội hàm lãng mạng ít xuất hiện này, nhất là Mã tiểu thư lại biến nó thành trận đua xe tốc độ cao, cô gái nào cũng sẽ bị dọa mất hồn a, may mắn tôi là nữ hán tử, chẳng qua là bị hù hô phá yết hầu, đổi thành người khác đã sớm bị dọa ngất rồi.
 
“Dừng một chút!” Tôi cảm thấy nếu lại vấp hai lần, cả người tôi nhất định sẽ rớt xuống xe, nhất định phải đổi tư thế, nhưng tôi gọi hai lần, Mã tiểu thư hoàn toàn không để ý tới, thừa dịp một đường đèn xanh, toàn dùng tốc độ bàn thờ để chạy, “Dừng xe! Không ngừng tôi liền xé nát quần áo của cô!”
 
Vừa vặn gặp được đèn đỏ, xe của Mã tiểu thư vô cùng tốt, mãnh liệt phanh lại một cái, liền vững vàng dừng trước vạch trắng.
 
“Cô thật nhát gan, tôi có chạy nhanh bao nhiêu đâu.'' Hai chân Mã tiểu thư giẫm trên mặt đất, hai tay nắm lại cùng một chỗ nắn bóp vài cái, sau đó bẻ khớp xương rắc rắc, chính là bộ dạng của một bất hiếu nữ!!!
 
Tôi tranh thủ thời gian dừng đèn đỏ ngắn ngủi, nhảy xuống xe đổi tư thế ngồi, duỗi chân một cái rồi leo lên yên sau ngồi, uốn éo một chút, mông vì ngồi yên sau nên hơi bị ê, tuy rằng tư thế có chút chướng tai gai mắt, nhưng vì an toàn tính mạng, vần là như vậy tốt hơn.

 
"Tôi cảm thấy nên mua một phần bảo hiểm, sau đó lại mua đồ bảo hộ để tránh ngoài ý muốn"
 
“Áo mưa ba con sâu?”
 
“Hỗn đản! Đạp nhanh đi! Ba con em cô chứ sâu, với cô thì cần sao?!" Lúc tôi muốn cãi lộn với nàng, nàng lại lần nữa không báo hiệu khới động, tôi không ngồi vững, thiếu chút nữa là gãy luôn cái eo già của tồi rồi! Đau muốn rớt nước mắt, không có cơ hội phun tào ra khỏi miệng!
 
“Cô ôm tôi chặt quá, tôi thở không được." Tốc độ xe của Mã tiểu thư rõ ràng chậm lại rất nhiều.
 
“Không được… Tôi… Tôi giống như có chút say xe…” Hai cánh tay của tôi hận không thể quấn quanh hai vòng trên lưng của Mã tiểu thư, cột vào trên lưng nàng.
 
Tôi vốn không bị say xe, lần đầu tiên ngồi xe đạp, lại bị say xe đến buồn nôn, nhắm mắt lại tựa vào lưng nàng, có thể nghe được âm thanh hữu lực của trái tim nàng.
 
“Sắp đến rồi, cô ráng chịu thêm chút nữa, tôi chạy chậm chút là được." Tốc độ xe rốt cuộc trở về tốc độ của một nữ nhân nên có, cảnh vật hai bên thảnh thơi lui về phía sau, xe ít loạng choạng, trông dạ dày của tôi rốt cuộc bình phục một chút, mở mắt ra, bị ánh mặt trời chiếu có chút chói mắt.
 
Quay đầu sang hướng khác, mặt vẫn dán sau lưng nàng, cảm xúc mềm mại trong ngực làm tôi lưu luyến, giờ phút này hy vọng thời gian có thể chậm một chút, cứ như vậy được người chở đi nhìn phong cảnh thành thị cũng không tệ.
 
Đây là thành phố Tái Bắc vừa quen thuộc vừa lạ lẫm của tôi, còn đường này cách ngôi nhà trước kia của tôi không xa lắm, cho nên vùng này cũng được tính là quen thuộc với tôi, nhưng thời gian nghịch chuyển, cảnh vật trước mắt đều là quang cảnh trước đây tôi chưa từng thấy qua.
 
Nguyên lai tòa nhà ở đầu phố từng bị tôi khinh bỉ là giá đắt quá kia lại là một cư xá cũ kỹ tràn ngập khí tức sinh hoạt, trên tường gạch màu đỏ bò đầy thực vật xanh lá, xà kép trong sân vận động của khu cư xá bị mài sáng loáng, phía trên phơi ga giường kiểu phục cổ, hết thảy hết thảy, sau khi được ánh trời chiều làm nổi bật lên lại ấm áp như vậy.
 
“Ôi chao!!” Xe quẹo cua, tôi quay đầu nhìn về phía sau, người vừa rồi... không phải là đồng chí Hoàng Chí Thủy đi! Nữ nhân hắn nắm tay kia không phải là thân nương của tôi ở kiếp trước chứ?! Tôi quá hiếu cmn kỳ rồi, nhìn bóng lưng từ nơi này, vóc dáng đó căn bản không thể nào là loại hồng nhan họa thủy trong miệng nãi nãi được!
 
“Hoàng Chí Thủy!” Tôi thật sự nhịn không được, bật kêu tên của hắn.
 
Mã tiểu thư dừng xe lại, quay đầu nhìn ta rồi lại nhìn thoáng qua Hoàng Chí Thủy đồng chí, "Hai người quen biết?"
 
Hoàng Chí Thủy đồng chí nghe thấy tôi kêu tên hắn, quay đầu lại thấy là tôi, hắn cũng sửng sốt "Cô... Làm sao cô biết tên của tôi?”
 
Bạn gái của hắn cũng quay đầu lại, thiếu chút nữa tôi lên tim, trời đựu, nữ nhân này lớn lên... Rất xin lỗi quần chúng, nếu đây là mẹ ruột của tôi, tôi đi thắt cổ ngay lập tức! Chẳng lẽ là gặp phóng xạ nên bị đột biến gen sao? Gia hỏa này làm sao có thể sinh ra con gái xinh đẹp như hoa như ngọc giống ta được! Quá không khoa học! Tôi vuốt mặt mình không khỏi cảm khái.
 
Nhưng trông thấy ba người đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn tôi, “Ách…” Trong lúc đó, tôi cảm thấy hình như tôi không có cách nào giải thích được vì sao tôi biết được tên của hắn, vì vậy tranh thủ thời gian bịa chuyện, "Lần trước sau khi gặp được, không nghĩ tới lúc tôi tới nhà em trai hàng xóm của anh rể của bạn học tiểu học của bạn học đại học của tôi lại có thể ngẩu nhiên thấy được hình của anh~ ha ha a, rất có duyên phận đó a.”
 
“Hả??? 😀???, đó là nhà ai?" Hoàng Chí Thủy đồng chí nghi hoặc gãi đầu, hoàn toàn bị lượn quanh bối rối.
 
“Quan hệ xa như vậy, sao tôi biét được hắn tên gì, có phải anh học đại học tại XX?"
 
“Đúng vậy a, sao chuyện này cô cũng biết?”
 
“Ha ha ha ha, vậy là không nhận nhầm người, tôi chỉ cần bấm đốt ngón tay sẽ biết nha ~ đây là bạn gái của anh?" Tôi thật sự không đành lòng lại đi tổn thương ánh mắt của mình, nhưng vẫn cười với vị thân nương thật thật giả giả này, dù sao năm đó cha tôi kết hôn năm 28 tuổi, rất có khả năng là vị này.
 
“A, là bạn gái của tôi, Tiểu Vân. Vị này là… A, tôi còn không biết cô tên gì?" Hoàng Chí Thủy đồng chí cười rộ lên rất tuấn tú, quả nhiên, nhất định là tôi giống cha ruột nhiều hơn.
 
“Tôi cũng họ Hoàng, Hoàng Khanh ~” tôi nhịn không được dùng hỏa nhãn kim tinh đánh giá vị Vân tiểu thư này từ trên xuống dưới, tôi chỉ biết thân nương của tôi kiếp trước tên Vân Mộng Thu, còn lại đều không biết, ngay cả tấm hình cũng khoing lưu lại,sẽ không phải thật sự là vị này chứ?! Tôi chết oan quá!!!
 
“Tôi đói bụng.” Sau lưng vang lên thanh âm quỷ chết đói gửi hồn người sống của Mã tiểu thư, nàng từ phía sau kéo kéo góc áo của tôi.
 
Tôi vừa muốn quay đầu răn dạy nàng, không nên quấy rối trong lúc tôi đang tìm kiếm thân nương, ăn ít một bữa sẽ không chết, nhưng Hoàng Chí Thủy đồng chí cười nói, “A, lần trước cháu tôi làm dính kem lên người cô, tôi còn chưa kịp xin lỗi, nếu không ngại, chúng ta cùng đi ăn bữa cơm đi."
 
Kỳ thật tôi rất muốn nói, là Mã tiểu thư đói bụng, không phải tôi đói a, nhưng tôi rất hiếu kỳ vè vị thân nương mơ hồ này, nên đáp ứng, “Tốt.”
 
“Xin lỗi.” Mã tiểu thư vậy mà không chút suy nghĩ đã lựa chọn cự tuyệt, đậu phộng, cô không phải là cái kẻ tham ăn ư, lần này có bữa tối miễn phí cô lại không ăn? Đây không phải là phong cách của cô a.
 
“Không nên cãi, có tiện nghi mà không chiếm là khốn kiếp, nếu chúng ta đi đến nhà cô giày vò xong lại về nhà nấu cơm là đến mấy giờ rồi ~ nghe lời, cùng đi ăn một bữa cơm ~” tôi níu lấy cổ áo của nàng làm cho nàng xoay người, dán bên tai của nàng nhỏ giọng nói, con mắt còn liếc Hoàng Chí Thủy đồng chí cùng bạn gái của hắn, cười lên một nụ cười ngây thơ thuần khiết.
 
Bốn người đến tiệm cơm, gọi thật nhiều đồ ăn, tuy rằng tôi một mực rất muốn hỏi bạn gái của Hoàng Chí Thủy đồng chí đến cùng tên gọi là gì, nhưng tôi xem sắc mặt của nàng, tựa hồ ôm chặt lấy rất mạnh địch ý với tôi, có vẻ không nên mở miệng, “Hai người khi nào kết hôn?”
 
“Bằng hữu giới thiệu, chúng tôi vừa mới cùng một chỗ.” Nói tới đây, Hoàng Chí Thủy đồng chí thậm chí có chút ít ngại ngùng cúi đầu uống nước trà.
 
Tôi thật sự rất muốn nói, cha ruột, trình độ thẩm mỹ của ngươi có thể thấp hơn nữa không, vừa mới được giới thiệu ông liền nắm tay người ta, có phải bắt ông chịu trách nhiệm không phải nàng không cưới ông cũng đồng ý hay không! Thật sự là động vật quý hiếm mà, nhanh bắt ổng lại đi!!!
 
Trên bàn cơm, Mã tiểu thư ngược lại rất yên tĩnh, một mực cúi đầu dùng bữa, chẳng qua là ánh mắt thỉnh thoảng sẽ chuyển đến mặt của Hoàng Chí Thủy đồng chí, uy, không phải cô có bạn trai rồi sao, không nên thủy tính dương hoa (*dâm loàn) như vậy, ăn trong bát nhìn trong nồi đó, tuy rằng Hoàng Chí Thủy đồng chí thật sự rất tuấn tú!
 
“Còn không biết bằng hữu của cô tên gì nhỉ? Nàng giống như không thích nói về chuyện tình yêu a."
 
“Marjorie.” Mã tiểu thư rút cuộc mở ra kim khẩu, câu nói duy nhất trong bữa cơm này.
 
“Ách, có tên Trung văn không?”
 
“Mã Cầu Lệ.” Tôi vừa cười vừa nói.
 
Kết quả nhận được cái liếc xéo của Mã tiểu thư, sau đó dưới bàn, nàng lại nhéo bắp đùi của ta, ni mã... rất đau đó! Chắc chắn là cô coi trọng cha ruột của tôi! Không!!! Tôi mới không nên có một cái hỗn đản mặt co quắp như vậy làm mẹ a! Tuy rằng nàng xác thực rất phù hợp hình tượng hồ ly tinh trong miệng bà nội ta.
 
Đợi đã…!
 
Từ lúc mới bắt đầu biểu hiện của Mã tiểu thư đã không giống như bình thường, nàng sẽ không thật sự vừa ý cha ruột của tôi sau đó kết thành liền cành chứ?! Đây chẳng phải là nhờ tôi xuyên qua rồi một tay tôi thúc đẩy đoạn nghiệt duyên này sao?
 
Nhìn kỹ, ngược lại là có chút tương tự tôi ở kiếp trước, đều rất xinh đẹp.
 
“Nhìn tôi xong chưa, ánh mắt thật hèn mọn bỉ ổi.” Mã tiểu thư rất nhanh cảm nhận được tầm mắt của tôi, nhỏ giọng nói với tôi.
 
“Chưa, cô nhìn rất đẹp đấy.” Tôi đã không biết mình đang nói cái gì rồi, chỉ cảm thấy phía sau lưng thẳng đổ mồ hôi lạnh, tôi có loại dự cảm bất hảo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro