Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A? Sao cô không đạp đi, đẩy vậy làm chi cho mệt.'' Tôi ngồi ở yên sau, nghiêng người nhìn Mã tiểu thư đang đẩy xe hỏi.
 
"Tên tàn tật nào nói bị say xe đó.'' Thần công trợn trắng mắt  của Mã tiểu thư đang từ từ tiến bộ, tôi  thấy không cần bao lâu nữa là có thể liều mạng cùng Neji rồi.
 
"Được rồi, đa tạ cô cẩn thận săn sóc, Mã tiểu thư cô thật sự là nữ nhân tốt nhất dưới đời này, bất quá nếu cô có thể cười một cái, vậy càng hoàn mỹ."
 
"Quá lâu không cười, quên mất."
 
"Cái gì? Làm sao có thể quên, chẳng lẽ cô chưa từng trải qua việc gì thật sự vui vẻ?''
 
Mã tiểu thư bước chậm lại, tựa hồ suy tư một chút, "Không có."
 
"Rốt cuộc là cuộc sống của cô có bao nhiêu nhàm chán hả? Để tôi kể chuyện cười cho cô nghe? Câu chuyện hết sức buồn cười. Đặc sắc nhất nhân sinh một người luôn.''
 
Mã tiểu thư không lên tiếng, giống như đang chờ tôi kể.
 
"A ha ha ha ha ha ha.. A hặc hặc ha ha.. Lão sư.. he he ha ha ha. Không tốt rồi.. ha ha ha há há há. Ở phòng thí nghiệm.. hố hố hố. Xì hơi.. Hí hí hí hố hố hố... Bị để lộ a ha ha ha hô hô hô.. Cười muốn xỉu.. Ha ha ha ha. Làm sao bây giờ... Há há há ha ha ha. Hàaa...!!!" Tôi đã cười bò trên yên xe rồi, tay đập Mã tiểu thư liên tục, cười muốn đau sốc luôn rồi.
 
"Hồi sáng cô quên uống thuốc, có cầm thuốc theo đó không?'' Mã tiểu thư dừng lại, giống như quan tâm hỏi, tay thì vuốt trên người tôi.
 
Vỗ vỗ móng heo của nàng, ''Cút đi, cô mới có bệnh! Rất buồn cười mà, tôi cười sắp có cơ bụng luôn rồi, sao cô vẫn còn trưng bản mặt co quắp đó, có phải cơ mặt bị đơ thật rồi không?"
 
Tôi thẳng người lên, lấy tay cầm hai bên má của nàng kéo lên, Mã tiểu thư vốn không có biểu lộ, bị tôi kéo lên như vậy, quả thực chính là ác quỷ trong đêm Giáng Sinh kinh hồn, mẹ nó quá kinh dị rồi.
 
"Khục, được rồi, cô vẫn là không nên cười, tôi sợ gặp ác mộng..."

"Ha ha." Mặt Mã tiểu thư hoàn toàn không cảm xúc phát ra tiếng cười ha ha cao quý lãnh diễm, hết sức quỷ dị, tiếp tục như vậy tôi sẽ thật sự bị ác mộng đó được không! 

"Marjorie!" Phía trước vang lên thanh âm của một nam nhân.
 
Tôi ngẩng đầu nhìn, đầu phố phía trước, một người mặc áo T-shirt màu lam nhạt cùng quần đùi hoa đi về phía chúng tôi, nếu như tôi đoán không sai, hắn rất có thể chính là bạn trai của Mã tiểu thư.
 
Hắn chạy hai bước tới đây, nâng lên kính mắt bị trượt, "Có bị dính mưa không? Anh tới đón em đây... Vị này chính là?" Hắn nói với Mã tiểu thư xong mới chú tới tôi ngồi phía sau xe, mẹ nó, cảm giác tồn tại của tôi bé nhỏ đến cỡ nào a!
 
"Đồng sự, ngày mai chúng ta gặp lại." Mã tiểu thư đứng trước mặt bạn trai vẫn là gương mặt băng sơn co quắp như cũ.
 
"A, Chào cô, tôi là Giang Nam, ha ha, vừa rồi không nhìn thấy cô, thực xin lỗi ha ha, là vì Marjorie quá cao, cô quá gầy." Giang Nam cười đánh tiếng với tôi, nhìn đến hắn còn rất biết nói chuyện phân thượng, tôi miễn cưỡng làm cho mình không quá chán ghét hắn, nhưng mà tôi cũng không có lập trường gì để chán ghét hắn.
 
"Tôi là Hoàng Khanh." Nhịn không được vẫn là bắt đầu đánh giá người nam bằng hữu này của Mã tiểu thư, đầu đinh gọn gàng,  tướng mạo coi như đẹp đẽ, đứng chung một chỗ với Mã tiểu thư, tuy rằng khí tràng có khác biệt rất lớn, nhưng nếu chỉ nhìn từ bề ngoài thì vẫn rất xứng đấy, chỉ là không cao lắm, đứng với Mã tiểu thư mang giày cao gót, chiều cao hầu như không sai biệt lắm.
 
"Tôi nói nàng lớn lên giống như tháp Tokyo vậy! Quen nàng, anh không cảm thấy áp lực sao?'' Cuối cùng tôi vẫn nôn rãnh một câu.
 
"Ha ha, đúng vậy, Marjorie nàng thật sự rất cao, mang giày cao gót vào thì cũng cao ngang ngửa tôi rồi, quả thật có áp lực a." Giang Nam nghe nói tôi bị trặc chân, chủ động giúp đỡ Mã tiểu thư đẩy xe đạp, mà Mã tiểu thư liền đi phía bên kia xe, cũng chính là trước mặt của tôi, chắp tay sau lưng, không biết có phải là lại đang ngẩn người hay không, trên mặt vẫn là không cảm xúc.
 
Bởi vì Mã tiểu thư không rành nói chuyện tình yêu, tôi lại thuộc chủng loại nói không ngừng, tự nhiên sẽ là tôi cùng Giang Nam nói chuyện, nguyên lai hắn không chỉ được mỗi vẻ ngoài, lại có chí tiến thủ, cố gắng thu nhập ổn định, thời đại này loại nam nhân chất lượng tốt như vậy sắp tuyệt chủng hết rồi, trách không được có thể đạt được tâm hồn thiếu nữ của Mã tiểu thư, không, hắn chẳng qua chỉ là nhận được người của nàng, cũng không có được tâm của nàng, lời này sao có chút không được tự nhiên đây. 

Sau đó tôi phát hiện, tôi với Giang Nam lại có rất nhiều sở thích chung, chủ đề dĩ nhiên là nhiều hơn, nói đến chỗ cao hứng, hai người đều cười đến đau sốc hông, Mã tiểu thư chỉ ở một bên lẳng lặng nhìn bọn tôi.
 
"Này, sao cô còn không cười vậy, bọn tôi đều cười sắp có cơ bụng luôn rồi, quá buồn cười đi!" tôi lau nước mắt trên khóe mắt, xém chút từ trên xe té xuống, hai người đồng thời tới đỡ tôi.
 
"Cô muốn mỉm cười nơi chín suối à" Thanh âm của Mã tiểu thư nhàn nhạt, nghe không ra hỉ nộ, nhưng tôi giống như cảm giác được, bầu không khí của ba người có chút quỷ dị a, thật sự rất quỷ dị.
 
"Khục, cô có cần phải nói lời ác độc đến vậy không, Giang Nam, bình thường nàng cũng như vậy sao?" Tôi có chút lúng túng tìm lời để nói.
 
"Nàng a, từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy nàng, thì nàng chính là cái bộ dạng này." Tôi phát hiện lúc Giang Nam nhìn Mã tiểu thư, trong ánh mắt đều là tình yêu say đắm, còn có một chút cẩn thận từng li từng tí.
 
Tôi thấy Mã tiểu thư vẫn không có biểu lộ gì, sau đó nhỏ giọng nói với Giang Nam, "Anh thích kiểu băng sơn? Không sợ bị đông lạnh chết sao?"
 
Giang Nam rõ ràng có một tia thất lạc, nhưng lập tức lại nở nụ cười, "Khá tốt a, quen thì tốt rồi."
 
"Ách." Đây là ưa thích Mã tiểu thư nhiều bao nhiêu mới được a.
 
Sau đó Mã tiểu thư cũng không nói gì nhiều, nàng có phải vì tôi nói chuyện với bạn trai nàng nhiều quá mà ghen không? Nhưng tôi thật sự chỉ thích nữ nhân thôi, không nghĩ tới Mã tiểu thư cũng sẽ để ý đến vậy.
 
Giang Nam cũng cảm giác được áp suất thấp của Mã tiểu thư, cũng không nói thêm gì, vốn hành trình rất vui vẻ, giờ đây chính là ba người lặng im đi trở về.
 
Khóa kỹ xe, Giang Nam cầm theo ba túi đồ ăn vặt lớn, sau đó bắt đầu khó khăn rồi, bởi vì tôi trặc chân, đi lại bất tiện, "Bằng không... Tôi cõng cô?" Lúc nói chuyện, trên mặt Giang Nam có điểm hồng, con mắt một mực nhìn về phía Mã tiểu thư, quan sát nét mặt của nàng, đương nhiên, tại nơi mặt đơ của Mã tiểu thư, hắn cũng không thấy cái gì.
 
"Nam nữ thụ thụ bất thân." Mã tiểu thư lạnh lùng nói một câu.
 
Tôi vừa định nôn rãnh nàng vậy mà lại ăn loại dấm này, chẳng lẽ muốn tôi một thân tổn thương như vậy tự nhảy lên lầu ư, "A —— a!!!" Tôi phá vỡ cuống họng cao giọng tru lên.
 
Tôi cũng không muốn phát ra tiếng kêu như giết heo vậy, nhưng nàng không hề báo hiệu ôm ngang tôi lên, tôi thiếu chút nữa bị sợ đái a!
 
"Này! Thả tôi xuống a, cao quá, tôi có chứng sợ độ cao a!!!" Tôi nhắm mắt lại liều mạng ôm cổ nàng.
 
"Cô muốn chết sao? Có tin tôi quăng chết cô không." Thanh âm của Mã tiểu thư ở ngay bên tai tôi, nghe giống như có chút tức giận.
 
"A." Vừa rồi tôi chẳng qua là chỉ đùa một chút thôi, loại đãi ngộ này tôi vốn đã sớm muốn thử một lần rồi, từ trước tới giờ không ai có thể đem tôi ôm ngang như vậy, khục khục, nguyên nhân khẳng định không phải do cân nặng, tuyệt đối không phải!

"Ha ha ha." Giang Nam đứng một bên giống như đã hiểu ra được cái gì, đứng đó cười một mình, hiện tại tôi muốn thắp cho hắn một loạt đèn cầy rồi, bởi vì tôi mơ hồ cảm giác được nộ khí của Mã tiểu thư.
 
Nhưng Mã tiểu thư cái gì cũng không nói, ôm tôi xong là đi thẳng về phía hành lang, mẹ nó, mọi người nói xem, một nữ nhân ôm một nữ nhân khác hơn một trăm cân vậy mà không tốn sức chút nào, nàng có phải người trái đất không vậy?! Tôi đoán nhất định không phải!

"A!" Đột nhiên bị va chạm, làm đầu tôi xém chút chấn thương, "Đậu xanh! Đập trúng đầu tôi rồi!" tôi xoa đầu bị đụng vào khuông cửa, "Đại tỷ, cô muốn trả thù tôi sao?"

 
"Thực xin lỗi." Mã tiểu thư lui ra sau một chút, xê dịch sang bên cạnh, xác định đầu của tôi không nằm trong phạm vi công kích của khuôn cửa, đi nhanh vào trong.
 
"NGAO —— đậu xanh, đau đau đau!" Tuy rằng bảo vệ được đầu, nhưng đoán chừng chân của tôi khẳng định phải phế bỏ, cái chân bị thương kia vừa vặn đập vào khung cửa bên kia, mẹ trên Thiên Đường ơi, ngày chúng ta gặp nhau đã không xa nữa!
 
"Thật là phiền phức, ai kêu cô lớn lên rộng như vậy." Tâm tình Mã tiểu thư giống như không tốt, có chút không kiên nhẫn được nữa.
 
"Thân ái... Cô... Cô có thể xoay dọc lại... vì cái gì nhất định phải đi ôm ngang đi vào chứ..." Tôi thật sự đã khóc không ra nước mắt, sớm muộn gì cũng phải chết trong tay Mã tiểu thư mà.
 
"A, cũng đúng ha." Mã tiểu thư tựa hồ đã đốn ngộ ôm tôi xoay tròn chín mươi độ, nhưng là chúng ta đã đi vào giữa thang máy rồi, bây giờ cô mới ngộ ra có phải đã trễ rồi không! hả?!
 
"Vẫn là... Thả tôi xuống đi..." Tôi thật sự không muốn ngày hôm sau trên báo chí xuất hiện tin tức kiểu như đầu hoặc là chân bị thang máy kẹp mất.
 
Không biết có phải là Mã tiểu thư cố ý hay không, thiếu chút nữa tôi bị ngã trên mặt đất, cái chân còn lại suýt nữa chống đỡ không nổi, "A!" Tôi chưa đứng vững, lại ngã vào người nàng, may mắn mặt bị hai luồng mềm mại cản lại mới không bị đau.
 
"Ngu xuẩn muốn chết." Mã tiểu thư tuy rằng ngoài miệng oán trách, nhưng vẫn săn sóc dùng một tay đỡ eo tôi, sau đó vương người sang ấn nút thang máy.

Tôi có thể cảm giác được rõ ràng cánh tay của nàng đang run nhè nhẹ, lại ngẩng đầu, tuy rằng mặt nàng vẫn đơ như cũ, nhưng thái dương đã đổ chút mồ hôi, trong lòng tôi rung rung một hồi, lập tức quay đầu đi nhìn chỗ khác.
 
Đến khi tiến vào thang máy tôi mới nhớ tới, đã triệt để quên mất sự tồn tại của Giang Nam, hắn thật đáng thương nhìn bạn gái của mình thân mật với nữ nhân khác.
 
"Ha ha, khó được Marjorie có bạn thân như cô." Tôi cũng có thể cảm giác được hâm mộ ghen ghét trong lời nói của Giang Nam, hơn nữa ánh mắt vẫn đang ngó chừng cổ của Mã tiểu thư.
 
Vừa mở cửa ra, tôi liền thấy được ba mẹ Giang Nam trong phòng, thoạt nhìn tuổi đều không coi là nhỏ, đều là người trung thực, nhiệt tình chào hỏi, tôi cũng nhu thuận cười cười đáp lại.
 
Thái độ của ba mẹ hắn đối với Mã tiểu thư rõ ràng là lãnh đạm một ít, Giang Nam một mực ở giữa dàn xếp, rất rõ ràng, cha mẹ của hắn không hài lòng lắm với cô con dâu tương lai này.


editor có lời muốn nói: thua độ đá banh với vợ nên trả nợ :") cược là phải đăng chương đều đặn :) OTL

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro