chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 
Mã tiểu thư là người không thích tranh thủ tình cảm, ngay cả hai lão đầu lão thái thái cũng dỗ dành không tốt, vậy lúc nàng ở chung với ba mẹ là kiểu gì, bất quá hình như trước giờ chưa nghe nàng nhắc đến ba mẹ mình thì phải, chẳng lẽ là xuất ngoại?
 
Nhưng kiểu bạch phú mỹ như nàng, cha mẹ ở nước ngoài cũng rất bình thường, chỉ vậy thôi đã cảm thấy khoảng cách với Mã tiểu thư kỳ thật rất xa xôi , hơn nữa tôi hoàn toàn không biết gì về Mã tiểu thư. 

Tuy rằng không liên quan gì tới tôi, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy trưởng bối vẫn là nên cung kính một chút, như thế nào cũng không nên ném đi mặt mũi của Mã tiểu thư, "Thúc thúc a di, đây là lễ vật con cùng Mã cầu Lệ cùng nhau mua cho người, không phải là lễ vật quý trọng gì, chính là một phần tâm ý. Lê này ăn rất ngon, nhìn nó cứng vậy chứ để chung với quả táo hai ngày liền chín, rất ngọt ~" tôi học người ta, mượn hoa hiến Phật, tìm kiếm đồ vật thích hợp với người già trong một đống đồ ăn.
 
Mã tiểu thư giống như rất không cam lòng nhìn tôi lấy đồ ăn nàng thích đem đi hiếu kính ba mẹ bạn trai nàng, tôi hung hăng trợn mắt liếc nàng, thật sự là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép! Có cần phải nhỏ mọn đến vậy không, thật sự là không có lễ phép, tôi đây là đang giúp cô đó.

Đối với loại mặt đơ vô ơn bạc nghĩa như Mã tiểu thư đây, nếu như không có loại bạn già như tôi đây trợ giúp, căn bản là không có cách nào hảo hảo ở chung với mẹ chồng tương lai a, trách không được nàng sẽ đến nhà tôi ở nhờ.

 
"Nam Nam có thể kết giao được một bằng hữu sáng sủa biết săn sóc như con thật là tốt, kỳ thật hai người chúng ta đều hy vọng hắn tìm được một người vợ ôn nhu hiền lành một chút, gia cảnh thế nào cũng được, sống với nhau chỉ cần vui vẻ là được." A di lôi kéo tay tôi cùng tôi trò chuyện, nhưng tôi cảm giác, cảm thấy nàng thoại lý hữu thoại (*câu nói có hàm ý khác).
 
"Còn thất thần làm gì, mau đem hoa quả đi rửa gọt đi ~" tôi quay đầu lại nháy mắt với Mã tiểu thư, tôi ở đây đỡ đòn, biết cô không rành đối nhân xử thế, cho nên cô cùng bạn trai cô nhanh tránh tới chỗ thanh tĩnh đi, thấy tôi vĩ đại chưa!
 
Mã tiểu thư cùng Giang Nam cầm hoa quả đi vào phòng bếp, tôi cũng hoài nghi có phải nàng để phòng bếp đó cho đẹp thôi phải không, nàng cũng không dùng tới a!
 
Tôi cùng thúc thúc a di nói việc nhà, hai lão nhân là thật thích tôi đấy, tôi cười khoe khoang giống như nhìn về phía phòng bếp, cái đuôi đều vểnh đi lên, đợi tí nữa nhất định phải lấy chuyện này nói móc Mã tiểu thư một chút.
 
Nhưng lúc tôi làm như quay đầu về phía phòng bếp, Mã tiểu thư cùng Giang Nam đứng đối mặt, giống như đang nói chuyện nghiêm túc, nhưng khoảng cách hơi xa, âm thanh TV cũng lớn, tôi nghe không rõ cụ thể các nàng đang nói chuyện gì, nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt.
 
Mã tiểu thư hiếm thấy cau lại lông mày, hai người giống như đang cãi lộn chuyện gì đó, tiếp theo hai người đồng thời quay đầu nhìn về phía tôi, tôi bị hù đến không biết nên làm cái gì bây giờ, không đúng, tôi sợ cọng lông gì, liên quan gì đến tôi đâu. 

"Làm gì mà rửa hoa quả thôi cũng lâu như vậy, rốt cuộc là Nam Nam thích nàng chỗ nào a, ai."  A di có chút bất mãn đứng dậy, tôi tranh thủ thời gian cười nói, "A di, người ngồi đi, để con đi được rồi ~ "
 
Lúc tôi đi đến, hai người xoay hai hướng, Giang Nam đang rửa hoa quả, cười nói với tôi, "Sốt ruột à? Tôi rửa xong ngay đây."
 
"Tôi gấp cái gì, tôi cũng không phải đồ tham ăn." Tôi nhìn hai người bọn họ, nói tiếp, "Hai người sao vậy? Cãi nhau?"
 
"Không có cãi nhau." Giang Nam nhanh chóng rửa sạch hoa quả, sau đó bưng mâm trái cây đi vào nhà.
 
"Này, chuyện gì xảy ra vậy? Sao thế?" Tôi có thể cảm giác được Mã tiểu thư đang tức giận, coi như là trên mặt nàng không lộ vẻ gì, nhưng tần suất hô hấp của nàng nhanh hơn bình thường rất nhiều, nàng đang tận lực áp chế.
 
"Chuyện không liên quan đến cô." Mã tiểu thư đi ngang qua người tôi, đến tủ lạnh lấy nước, vặn mở sau đó ngửa đầu uống.
 
Lúc này tôi mới phát hiện tại xương quai xanh của nàng có một viên ô mai vô cùng xinh đẹp, mà tác giả lại chính là tôi!
 
"Ách, thực xin lỗi, không phải bởi vì cái này cho nên hắn đã hiểu lầm chứ, đợi tí nữa tôi tới giải thích với hắn là tốt thôi."
 
"Không cần." Mã tiểu thư uống nước mát xong, tâm tình bình tĩnh rất nhiều, trên mặt lại trở về không gợn sóng.
 
"A, vừa rồi đem vào hết, Hoàng Khanh, cô ăn táo hay lê?" Giang Nam cầm hoa quả trở về, tôi dắt hắn ra ban công, "Tôi nói cho anh cái này, cái dấu trên cổ Mã Cầu Lệ là lúc nãy tôi giỡn với nàng cắn ra đấy, anh có hiểu lầm nàng không? Anh đừng thấy nàng lớn lên giống như hồ ly tinh, nhưng kỳ thật ngây thơ muốn chết, anh dám khi dễ nàng, tôi cho anh biết tay biết không." Mặc dù là lần đầu gặp mặt, nhưng tính tôi sinh ra đã vậy, hoàn toàn không áp lực.
 
"Tôi... tôi không có suy nghĩ nhiều, hơn nữa tôi thích nàng như vậy, sao có thể khi dễ nàng." Giang Nam lại bắt đầu ngại ngùng.
 
"Sách, anh có thể đánh thắng nàng mới là lạ." Tôi ôm cánh tay nhìn Giang Nam một mực vò đầu, nam sinh này cũng không tệ lắm, nhưng vẫn cảm thấy hắn và Mã tiểu thư không thích hợp, nhất là không biết nói dối, sao có thể ở cùng một chỗ với người lòng dạ hiểm độc như Mã tiểu thư. 
 
"Chúng ta trở về đi, tôi mệt rồi." Mã tiểu thư tới dắt tay tôi, tay nàng lại trái ngược với tính tình quạnh quẽ kia của nàng, ấm áp mà mềm mại.
 
"Trừ ăn ra chính là ngủ, cẩn thận béo thành heo a!" Tôi bĩu môi trừng nàng, nhưng câu 'Chúng ta trở về đi' của nàng thật sự đã chọt trúng tiểu tâm can của tôi.
 
"Thời gian đã không còn sớm, hai người về không an toàn, anh ngủ sô pha là được rồi, hai em ngủ trong phòng đi." Giang Nam cũng hiểu được để chủ nhân phòng ở đi ra ngoài ngủ về tình về lý đều băn khoăn.
 
"Không được, trong phòng quá nhiều người, bất tiện." Mã tiểu thư vô ý thức nhéo nhéo tay của tôi.
 
Tôi xoay tay lại cầm ngược tay nàng, nắm tay nàng đi ra ngoài, cười nói với Giang Nam, "Ngày mai bọn tôi còn phải lên máy bay, nhà tôi bên kia gần hơn một ít ~ "
 
"Để anh đưa hai em về." Giang Nam vẫn cảm thấy lo lắng, kỳ thật tôi rất muốn cười, thật có người có  thể uy hiếp được mã tiểu thư sao,  đừng cướp sắc không thành ngược lại ném đi tính mạng.
 
Khách sáo với cha mẹ Giang Nam vài câu, chào hỏi xong liền đi ra khỏi nhà Mã tiểu thư, lúc đứng đợi thang máy, Mã tiểu thư đột nhiên quay đầu nói, "Chân của cô không đau?"
 
"Ôi chao! Cô không nói tới tôi còn không thấy gì, nhắc tới là tôi lại thấy đau..." Kỳ thật chẳng qua là trật chân một chút mà thôi, đứng tại chỗ vặn vẹo vài cái là được rồi, căn bản không cần chuyện bé xé ra to, không nghĩ tới còn được hưởng phúc lợi này, đương nhiên, cũng bỏ ra đại giới mà! Tôi sờ lên đầu bị đụng vào khuông, tựa hồ còn có chút sưng.
 
Mã tiểu thư híp mắt nhìn tôi một hồi lâu, thẳng đến thang máy đến, nghiến răng nghiến lợi phun ra một chữ, "Đáng!"
 
"Bà mẹ nó..." Tôi quyết định điểm ta ngày mai không có phần của nàng! biết vậy nói nhức đầu lắm là tốt rồi!
 
Giang Nam một đường xách hai túi đồ ăn vặt đi sau lưng bọn tôi, đến đầu phố, hắn đứng ven đường vẫy tay đón xe, lên xe, tôi báo địa chỉ xong, ba người liền không nói lời nào, bầu không khí có chút quỷ dị.
 
"Ngày mai mấy giờ bay? Anh đi tiễn các em." Giang Nam ngồi ghế phó lái, hai túi đồ ăn vặt lớn cơ hồ đem hắn che mất hơn phân nửa.
 
"Anh còn phải đi làm." Mã tiểu thư vĩnh viễn đều nhàn nhạt như vậy, làm cho người ta không cảm nhận được yêu thích hay chán ghét từ nàng.
 
"Anh có thể xin nghỉ phép..."
 
"Cũng không phải tiểu hài tử, không lạc được."
 
Một câu lần nữa kết thúc chủ đề, trong xe chỉ có tiếng ca trên radio truyền ra, xem ra đại vương Hoàng Khanh không thể không ra cứu trận rồi, "Khục khục, yên tâm đi, không phải còn có tôi đây sao, tôi thông minh lanh lợi thế này, sân bay ở Tái Bắc này tôi rất quen thuộc ~ tôi rất cơ trí ôi!!! ~"
 
"Cô không cần cơ trí, chỉ cần ngu xuẩn là đủ rồi." Mã tiểu thư lạnh lùng phát ra một câu như vậy.
 
Mặt tôi cương lên, khóe miệng co rút, má nó, ai mượn cô đâm bang! Dẹp! Tôi không quản các người nữa, đông lạnh chết đi!
 
"Hừ!" Tôi tức giận hừ một tiếng, sau đó liền ôm cánh tay tựa thành ghế nhìn ra cửa sổ không lên tiếng nữa.
 
Một đường hanh thông, rất nhanh đến trước cửa cư xá khu nhà tôi, bởi vì đường hẹp, hai bên lại ngừng rất nhiều xe, cho nên tài xế không có ý định lái vào.
 
Giang Nam xuống xe còn muốn tiễn chúng tôi đến cửa nhà, nhưng bị Mã tiểu thư đuổi trở về, lúc này phụ cận nhà tôi xác thực không dễ thuê xe, sau khi Giang Nam đi, Mã tiểu thư cầm túi lại không có ý định trở về, đứng trước cửa lớn nhìn xem.
 
"Làm gì vậy? Không về nhà sao?" Tôi nhìn theo ánh mắt nàng, liền nhìn thấy cửa hàng tạp hóa trước cửa tiểu khu, "Này! Đồ ăn vặt nhiều như vậy còn chưa đủ cho cô ăn hả!?"
 
"Tôi muốn ăn kem." Mã tiểu thư căn bản là không để ý đến tôi, cầm túi đồ đi qua.
 
Tôi khập khiễng theo sau, kẻ tham ăn gì gì đó thật sự là quá kinh khủng, chờ tới lúc tôi đi tới, Mã tiểu thư đã lấy ra thật nhiều kem hộp cùng kem cây từ trong tủ lạnh, tôi không thể không hảo tâm nhắc nhở, "Ăn nhiều đồ lạnh như vậy sẽ bị đau bụng."
 
"Cô không ăn?" Mã tiểu thư dùng ánh mắt kinh ngạc thoáng nhìn tôi.

Tôi thật muốn nâng trán, nhưng dù sao là dùng tiền của nàng, ăn chùa thì ngu sao mà không ăn!"Ăn, như thế nào không ăn a ~ tôi ăn cái này." Tôi chỉ chỉ mấy cây kem trong tay Mã tiểu thư.

 
Tôi cầm kem xé ra ăn, mà tất cả đồ vật đều là Mã tiểu thư cầm, tôi chớp mắt, lại bắt đầu muốn trêu chọc nàng, "Có phải cô muốn ăn lắm không? Ai nha, đáng tiếc cô phải xách đồ không ăn được rồi, bằng không tôi cho cô liếm một miếng?"
 
"Trên đó toàn là nước miếng của cô, thật buồn nôn." Mã tiểu thư ghét bỏ nghiêng đầu.
 
"Ghét bỏ tôi?! Cẩn thận tôi không nấu cơm cho cô ăn!" Đã biết rõ đây là đòn sát thủ, bách phát bách trúng.
 
Mã tiểu thư không nói gì nữa, yên tĩnh cùng tôi kề vai sát cánh trở về, mặc dù là buổi tối, ánh sáng đèn đường lờ mờ, nhưng tôi có thể nhìn ra được tóc vì mồ hôi mà dán trên má của Mã tiểu thư.
 
"Hừ, phần dưới này tôi chưa cắn qua, cho cô cắn một cái thôi đó, thấy tôi tốt không, nhìn cô kìa, ăn đồ của cô giống như là muốn mạng cô vậy." Tôi cầm kem trong tay tôi đưa tới bên miệng Mã tiểu thư.
 
Mã tiểu thư cũng không sĩ diện hão, há miệng muốn cắn, tôi cười tà ác, cố ý đem kem cây thu lại, nàng không có cắn được.
 
Sau đó tôi lại đưa tới, Mã tiểu thư híp mắt nhìn tôi, ý tứ, cô thử dám làm một lần nữa xem! trần trụi uy hiếp.
 
Lúc nàng sắp cắn được, tôi lại rút lại, lúc này tôi thật sự nhịn không được cười ra tiếng, biểu lộ lúc kinh ngạc của Mã tiểu thư rất vi diệu, thật sự làm cho tôi tâm tình khoan khoái dễ chịu, có loại cảm giác hãnh diện.
 
Nhưng tôi thật sự đã đánh giá thấp độ cường hãn của nàng, nàng vậy mà dùng một tay cầm hai túi đồ lớn, một tay nắm lấy sau gáy tôi, giống như xách mèo con, thiếu chút nữa là xách tôi lên luôn.
 
"Ai... Thân ái, đau quá... mau buông tay... Mã tỷ... Mã đại tỷ... Mã tổ tông... mẹ a... tôi sai rồi.." 
 
Cái này thật sự là tự gây nghiệt không thể sống a, tôi đã phát ra âm thanh khóc nức nở rồi mà Mã tiểu thư vẫn không có ý buông tay, xem ra lần này thật sự đã chọc nàng phát bực rồi.
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro