Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Cô quả nhiên là người kỳ quái.” Mã tiểu thư lần nữa tự giác cầm cái túi trong tay ta. 

“Tôi làm sao lại kỳ quái?! Tôi là người tốt a, trên thế giới này, đi đâu mà tìm được một người ngây thơ thánh thiện như tôi nữa!” Ta muốn dùng bạch nhãn liếc chết nữ nhân không bình thường này.

“Chưa hẳn. Không phải cô cũng lấy không đồ ăn của người ta sao, trước kia cũng lấy không ít đi?”

“Làm gì có! Nếu không phải hôm nay cố nói muốn ăn salad rau quả gì đó, tôi sẽ phá vỡ điểm mấu chốt của tôi mà đi lấy không đồ ăn của người ta sao?!”

Mã tiểu thư mở túi ra nhìn những thứ không thích hợp làm salad rau quả trong đó, hừ lạnh nói, “Ai nói dối lỗ mũi người đó sẽ mọc dài ra đấy.”

“Ngây thơ!” Ta theo bản năng sờ lên mũi, “Mũi mọc cao thẳng lên một ít cũng không tệ.”

Phòng ta thuê ở trong một tòa lầu già cỗi, bậc thang xi-măng bị tổn hại theo thời gian, lớp sơn lan can trên thang lầu sớm đã nhìn không ra được màu sắc vốn có.

Làm cho ta kỳ quái chính là lũ mèo hoang hôm nay lại không xuất hiện, ngày thường lũ ranh con kia được ta chăm sóc hẳn đã sớm chạy tới đây thè lưỡi ra liếm chân ta rồi, chẳng lẽ khí tràng của Mã tiểu thư làm mèo ghét sao?

Ta quay đầu lại nhìn nàng, nàng tựa hồ rất thú vị đánh giá bức tường trên hành lang bị người bôi vẽ các kiểu, "Phòng này rất lâu rồi a".

“Đúng vậy a, đã hơn ba mươi năm rồi, cô ở đâu?”

Mã tiểu thư nói ra một cái tên cư xá, chỗ kia rõ ràng là cư xá cao cấp được không, xem ra bạn trai của Mã tiểu thư nhất định rất có tiền, “Chỗ đó tiền thuê nhà rất đắt, so với tiền lương một tháng của tôi còn cao hơn rất nhiều”

“Nếu chỉ có một người ở, bên kia an toàn hơn một ít.”

Ta có chút ít ngoài ý muốn “Ôi chao!! Một người? Không phải ở cùng bạn trai sao?”

Nàng híp mắt liếc ta, “Ai nói có bạn trai thì nhất định phải ở cùng một chỗ”

“Vậy hôm nay cô đến nhà tôi, chẳng lẽ không phải bởi vì…”

“Bởi vì sao?”

“Không phải là bởi vì hắn muốn cùng với cô làm cái gì cái kia, mà cô không muốn cái kia cái gì sao?!”

Nàng hung hăng gõ đầu ta, không chút lưu tình, “Hắn dám!”

“Hắn có dám hay không cô gõ đầu tôi làm gì! ~ ”

“Bởi vì cô muốn chết.”

“Đây là chuyện sớm hay muộn thôi… Ui! ”

“Còn dám nói?” Quanh thân nàng tràn ngập sát khí.

Ta bụm lấy cái trán, không chỉ có không có lùi bước, ngược lại giống như khiêu khích, “Lại dám đánh tôi cẩn thận lát nữa không cho cô ăn cơm! Hừ.”

“Cô tốt nhất có thể ngăn được tôi” Nàng cũng dám cùng ta đối chọi! Khi dễ ta đánh không lại nàng sao?! Không phải là lớn lên cao một chút sao, có cảm giác ưu việt như vậy ư!

Nàng tựa hồ nhìn ra không phục trong mắt ta, sâu kín nói, “Tôi vẫn luôn luyện nhu đạo.”

“Sát…” Ta bị một câu của nàng nghẹn họng hoàn toàn không nói được tiếng nào nữa, a a a a a! Lòng ta thật đau, tại sao ta phải mang nữ nhân này về nhà a, hiện tại ta muốn nhốt nàng ngoài cửa còn kịp sao?

Mã tiểu thư giống như là cảm ứng được tư tưởng của ta vậy, nhanh chóng lách mình vào cửa, ta cảm thấy nếu như nàng nhanh hơn một chút, muốn nhốt ta lại ngoài cửa luôn cũng được.

Thời gian xác thực không còn sớm, ta có chút đói bụng rồi, mang theo đồ ăn đi vào phòng bếp, vừa quay đầu lại muốn Mã tiểu thư vào phụ giúp rửa rau các loại với ta, kết quả lại nhìn thấy nàng ngồi ở bàn ăn bên cạnh phòng khách, ni mã!

“Chẳng lẽ cô định cứ vậy ngồi chờ ăn?!” Ta cảm thấy người cực nóng nảy cũng sẽ bị Mã tiểu thư chọc tức đến cười a!

“Vậy còn làm gì?” Nàng vẫn dùng ánh mắt ngươi thật khó hiểu nhìn ta. 

Dao đâu? Ta muốn một cái dao phay bổ tên hỗn đãn này! Đợi tí nữa nhất định phải cho thêm chút nguyên liệu vào bò bít-tết của nàng! 

Ta hầm hừ bỏ túi đồ ăn vào trong thau, dùng bàn chải hung hăng cọ củ cà rốt, giống như đây là mặt của Mã tiểu thư vậy! Da mặt dày như vậy chắc phải dùng miếng chà xoong chà mới được! 

“Cô muốn làm bao lâu?” trong lúc lòng ta đã tràn đầy oán hận đem củ cà rốt chà sắp thành bùn, Mã tiểu thư lại đến làm lửa cháy đổ thêm dầu, nàng đứng tựa ở cửa phòng bếp nhìn vào.

“Làm đến Thiên Hoang Địa Lão!” Lổ mũi ta phun lửa, liếc mắt trừng nàng.

“Thể lực của cô tốt như vậy?” Nàng ôm cánh tay, làm như việc không liên quan đến mình nói qua.

“Ách…” Câu nói kia của nàng, trong nháy mắt làm ta suy nghĩ nhiều, ta mới không cần thừa nhận ta nghĩ đến nghĩa tà ác đi, cho nên mới nhất thời kinh ngạc.

"Cô đang nghĩ tới cái gì" Nàng vẫn mặt không biểu tình.

“Cô có thuật đọc tâm sao?!”

"Lúc đại học có nghiên cứu qua tâm lý học một chút, hơn nữa dùng tính cách của cô, nhất định sẽ nghĩ sai”

“Hiểu sai cái gì, rõ ràng do cô nói tà ác! Vậy cô cảm thấy tôi là tính cách gì?”

“Hèn (bỉ) mọn (ổi).”

“F*ck, nếu cô có thuật đọc tâm, vậy cô đọc đi, nhìn xem bây giờ tôi có muốn chém chết cô hay không? Tốt nhất là nên hiếp xong giết!” Ta cố ý hù dọa nàng, tay cầm dao phay đưa đến trước mặt nàng quơ quơ.

Kết quả ta đã quên, không nên cùng loại người kỳ quái này nói giỡn a, nàng vậy mà chỉ cần một bước liền bước tới, một bước a! Ni mã, chân ngươi là dài bao nhiêu a?! Sau đó cầm lấy cổ tay của ta vặn ra phía sau một cái, cả người ta đều nằm ở trên bàn rồi, bả vai đau quá.

“Này! Cô muốn chết hả! Mau buông tay, cánh tay sắp gãy rồi!” Quan trọng chính là ta lười dọn bàn, dầu ăn tung tóe tối qua vẫn còn a!

“Tôi đã nói, cô đánh không lại tôi, phản ứng quá chậm.”

Lúc nàng nói chuyện gần sát bên tai ta, lay động tóc bên tai, ta mới không nói cho các ngươi biết chân ta sắp mềm nhũn a! Không nên nói nhỏ bên tai của ta! Ta rất mẫn cảm được không!!!
(Nghe mùi thụ đâu đây :D)

“Mau tránh ra á…, đừng đè tôi!” Ta hất đầu, tóc đuôi ngựa được cột lên vừa vặn quất vào mặt nàng, lúc này nàng mới buông tay, đứng dậy liếc mắt.

“Hừ, tôi có thể hậu phát chế nhân đấy!” Ta lấy dao phay quơ quơ, nhưng sau đó xoay người đi thái thịt, kỳ thật tim đập thật nhanh, ta rất sợ tay ta run một cái liền đem ngón tay cắt đứt!

“Thật là âm hiểm, lại dùng ám khí đánh lén.”

“Lén con em cô! Nếu có thể hỗ trợ đến giúp tôi cắt đồ ăn đi, tôi sắp làm bò bít-tết rồi. Giúp không được gì thì cô nhanh cút đi, phòng bếp nhỏ như vậy, cô lớn lên quá chiếm không gian, chậm trễ tôi làm việc ~” ta đã chuẩn bị tốt cùng nàng tiếp tục cãi nhau, ai biết nàng lại không có nói gì nữa, ngoan ngoãn đi rửa rau.

“Dưa leo cùng cà rốt đều cắt miếng, cắt miếng cô biết không? Cẩn thận đừng cắt trúng tay.” Ta một bên dặn dò, lại có chút không yên lòng luôn nhìn nàng thái rau, sát, cứ lo lắng hãi hùng như vậy còn không bằng tự mình làm hết cho rồi.

“Bò bít-tết trước khi nấu không phải cần đập dập sao? Có lẽ nên ướp một chút trước?” Nàng dừng lại động tác trong tay, nhìn ta nói.

“Sát, ý kiến cũng không ít ~ tôi đập không được a, hơn nữa trong nhà đơn sơ như vậy, làm đối phó là được rồi, dù sao đều là thịt. Cô trong nhà nhất định là đại tiểu thư không cần làm việc gì, một câu của cô đủ làm người khác mệt chết nha ~ ”

Ta vốn chẳng qua là vô tâm vui đùa một câu, ai biết nàng lại đột nhiên sửng sốt, sau đó liền cúi đầu nghiêm túc cắt đồ ăn, lại không cùng ta nói lời nào nữa.

Ta cũng không biết là chạm đến dây thần kinh nào của nàng, làm gì đột nhiên lại trầm mặc như vậy? Dù sao cho tới nay nàng đều rất quái dị, ta cũng không nghĩ nhiều nữa, trung thực làm việc giúp ta, cũng không nói mấy thứ làm ta muốn chém chết nàng nữa, ta cao hứng còn không kịp đây.

“Bò bít-tết làm xong rồi ~” ta bưng hai đĩa thịt đã làm xong cao hứng bừng bừng từ phòng bếp đi ra, kết quả là trông thấy nàng ngồi trên bàn ăn nhìn đĩa salad ngẩn người.

“Dầu trộn salad tuy không nhiều, cô cứ trộn đại cũng được a ~ làm gì phải chờ tôi làm hết vậy..." Tuy rằng ngoài miệng oán trách, nhưng vẫn đặt bò bít-tết xuống  trước mặt nàng, sau đó cầm thìa bắt đầu trộn salad.

Nàng ngược lại thật sự không khách khí, không đợi ta trộn xong salad, đã bắt đầu ăn trước, nhìn bộ dạng thèm ăn kia, đoán chừng tâm tình có lẽ đã khôi phục a?

Bầu không khí lúc ăn cơm có chút áp lực, làm ta không thể không mở TV lên, để cho trong phòng có chút thanh âm, thật không biết bạn trai nàng làm thế nào chịu được nàng đấy, tính cách quá kì quái a.

Lúc ta muốn mở miệng nói chuyện với nàng, bên ngoài có người gõ cửa, ta nhìn thời gian, giờ này ai lại tới a? Vừa mở cửa, ta lập tức cười giống như hoa hướng dương, “Chủ thuê nhà a di a ~ hôm nay ngọn gió nào đem người thổi tới rồi nha ~ ”

“Đã nói trước là nửa năm giao một lần đấy, tháng trước đã thúc cô rồi, có phải là không muốn thuê nữa không?”

“Không không không, người đừng hiểu lầm, tháng trước không phải con vừa từ chức sao, đâu có còn tiền, tháng này cũng sắp phát tiền lương rồi, người lại thư thả cho con vài ngày ~ phòng này chắc chắn con còn muốn thuê, mà lại còn hơn một tháng mới hết hạn, người đừng nóng vội nha ~ ”

“Nếu như cô không muốn thuê, tôi còn phải đi thông báo cho bên môi giới nữa, để người a rao từ giờ mới kịp! Cô muốn tiếp tục thuê, hôm nay phải giao trước năm trăm!”

“Trời ạ, a di, trong túi con bây giờ thực sự là không còn tiền nữa, người xem, con đã không biết xấu hổ đến mức phải ăn chực người ta, thời gian này con trôi qua rất gian khổ a ~ ngày mai con qua đưa tiền cho người không được sao?”

"Vậy hôm nay cô đưa trước hai trăm cũng được"

“Sát…” Không nghĩ đến phụ nữ hời mãn kinh này lại cứng mềm không ăn, ngươi nói một tiểu cô nương đã đáng thương đến sắp khóc rồi, sao nàng lại có thể một chút cũng không mềm lòng như vậy.

Không có biện pháp, chỉ có thể đi vào phòng ngủ cầm ống tiết kiệm, đây chính là tiền cứu mạng cuối cùng của ta a, thật vất vả móc từ đít heo ra được hai trăm khối tiền đưa cho chủ thuê nhà.

"Không phải là cô vẫn có tiền đó sao" Chủ thuê nhà vẫn nhìn chằm chằm vào ống tiết kiệm của ta.

"Bên trong đã trống rỗng rồi, dì muốn con liền cho dì ~" chủ thuê nhà hậm hực cầm hai trăm khối rời đi.

Đóng cửa lại, khuôn mặt tươi cười của ta lập tức biến thành hung thần ác sát, "Con mẹ nó! Lão nương nếu thật sự có tiền, ai lại đi thuê cái phòng ở giống như phần mộ tổ tiên này của bà!"

Ta ở bên cạnh giơ chân chửi mẹ, Mã tiểu thư đã ăn xong, ưu nhã chùi miệng, bắt đầu đánh giá khắp nơi siêu cấp phòng ốc của ta.

Ta thấy nàng không thể nào làm mấy việc lặt vặt như rửa chén này rồi, đành phải cam chịu số phận dọn bàn, sau đó rửa chén. Không nghĩ tới Mã tiểu thư không lãng phí chút thức ăn nào, ngay cả dưa chuột cắt trang trí nàng cũng ăn sạch sẽ, thật là một kẻ tham ăn cực phẩm.

Nội tâm ta lẩm bẩm, vừa bưng chén đĩa vào phòng bếp, đã nhìn thấy nàng đứng ở ban công, cầm một viên lương khô trong mâm muốn bỏ vào miệng, "Ôi sh*t!Đừng ăn! Đó là đồ ăn cho mèo ~" 

Nàng nghi hoặc ngẩng đầu, "Cô gạt tôi, bánh bích quy có tạo hình đáng yêu như thế sao lại là đồ ăn cho mèo, hơn nữa cô cũng không nuôi mèo"

Ta không khỏi nâng trán, đây là người nào a, chẳng lẽ nàng muốn lấy tất cả đồ ăn trong nhà ta toàn bộ ăn tươi mới cam tâm ư, "Đây là của mèo hoang đấy, bình thường sẽ có một ít mèo chạy đến ban công nhà tôi, nên tôi để lại một ít đồ ăn cho mèo ở đó”

"Là cô không muốn cho tôi ăn thì có"

"Sặc... Vậy cô ăn đi..." Ta nghĩ, người ăn đồ ăn cho mèo chắc sẽ không chết đâu.

Nàng nhẹ nhàng ném bánh bích quy lại trong dĩa, mất hứng liếc ta, "Hừ, cô cho là tôi ngốc, không biết đồ ăn cho mèo sao?"

"Thiên a, vậy rốt cuộc cô muốn thế nào?!" Thật là một bà cô khó hầu hạ.

"Tôi đi ăn đồ ăn vặt" Nàng lượn qua phòng bếp, trở về phòng khách, ngồi bên bàn ăn, rất nhanh liền nghe được rặc rặc rặc rặc tiếng ăn khoai tây chiên.

"Thật sự là quỷ chết đói đầu thai a..." Ta đây vừa ăn tối xong đã không thể ăn vô nổi thứ khác nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro