Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi tan việc, trong tay Diệp Nhiễm cầm cây dù màu lam, đứng dưới tán cây đằng sau trạm xe buýt, thò đầu ra nhìn nữ nhân mặc áo T-shirt trắng cùng váy màu xanh ngọc đang đứng xếp hàng trong đám người, chần chờ có muốn qua hay không.

Xe buýt vào trạm, mặc dù mọi người đều có xếp hàng, nhưng luôn sẽ có chút người thích chen ngang vào, nữ nhân mặc váy màu xanh ngọc vô cùng đanh đá đem lão gia chen ngang bên cạnh nàng đẩy xuống xe, trong miệng còn không buông tha người mắng, "Chú à chen cái gì mà chen! Vạn nhất chen trúng người mang thai ông chịu trách nhiệm nổi sao?! Mỗi lần sinh em bé là mỗi lần dọa hộ sĩ sợ  hãi ông có biết không?!"

Người nam nhân kia bị chửi sững sờ, chỉ thấy nữ nhân kia cao ngạo hất đầu, khinh thường đi ra phía sau xe. Xe nhanh chóng nhét đầy người, khởi động động cơ chuẩn bị chạy, Diệp Nhiễm đành phải chạy nhanh tới, trước khi đóng cửa lách lên xe.

Người trên xe rất nhiều,nhưng nàng vẫn không dám ra sau tìm thân ảnh của người kia, Diệp Nhiễm cũng không biết vì sao mình lại khẩn trương như vậy, chỉ là muốn trả lại cây dù mà thôi.

Kỳ thật rõ ràng ở đơn vị có thể trả lại cho nàng đấy, nhưng thân là trợ lý thiết kế của nàng, Diệp Nhiễm lại không tìm được cơ hội ở riêng để nói tiếng cám ơn với nàng.

Đã làm việc với nhau gần một năm, trong lúc làm việc nàng luôn nghiêm khắc, thoạt nhìn lại có chút con buôn, tính tình nóng nảy,  thích nói xấu sau lưng người khác, tóm lại, là một người khó chung đụng.

Nhưng dù sao thì cấp bậc vẫn cao hơn mình, làm Diệp Nhiễm bất đắc dĩ phải nén giận rất lâu, hơn nữa nàng biết mình phiết khích, lại luôn cố ý mượn đồ của mình, chính mình còn không thể cự tuyệt, đây mới là chỗ làm cho Diệp Nhiễm tan vỡ nhất.

Kỳ thật hai nàng cách nhau rất gần, ở cùng một cư xá, ở giữa cách nhau một tòa lầu mà thôi, đây cũng là vô tình phát hiện được đấy, đương nhiên, nàng cũng không thấy mình. 

Từ đó về sau, lúc tan tầm Diệp Nhiễm đều cố ý tránh mặt nàng, tránh lúng túng, cũng tránh chen chúc trong thời gian đỉnh cao, nếu không nàng bị nhiều người xa lạ như vậy đụng chạm, thật sự rất muốn ói.

"Anh... anh có thể đừng chen qua bên này nữa không..." Diệp Nhiễm không được tự nhiên nhích sang bên cạnh, người đụng phải trùng hợp là người nam nhân cãi nhau lúc lên xe kia.

Nam nhân không kiên nhẫn nói, "Chỗ bên cạnh cô còn trống kìa, cô không xê vào trong, sợ chen lấn sao không đi taxi đi, ngồi xe buýt làm gì"

"Tôi cho anh biết, tôi bị say xe đó, còn chen nữa tôi thật sự sẽ nhổ ra" Diệp Nhiễm cảm giác dạ dày co rút một trận, mùa hè chen chúc trong xe buýt, tràn ngập đủ loại hương vị, làm cho người vốn thích sạch sẽ như Diệp Nhiễm không cách nào thích ứng.

“A…, nôn ọe ——” quả nhiên nói nôn liền nôn, vừa vặn nôn vào người kia đầy một thân, người chung quanh lập tức nhường ra không gian, sợ dính vào trên người mình. 

Nhìn vật ô uế bên chân, cho dù là xuất phát từ chính mình, Diệp Nhiễm cũng chịu không được, triệt để nôn đến hôn thiên hắc địa, thiếu chút nữa té xỉu qua.

Vào lúc này, Diệp Nhiễm cảm thấy thân thể bị người nắm lên, miễn cưỡng mở mắt, đầu tiên đập vào mắt chính là một đôi giày xăng đan màu đen phía trên đều bị dính thứ mình vừa nôn, lại buồn nôn, lập tức che miệng.

"Bác tài, có thể dừng lại một chút không?" Một nữ nhân cao giọng nói với bác tài.

Xe nhanh chóng giảm tốc độ, cánh tay bên hông Diệp Nhiễm ôm chặc lấy eo nàng, tay kia cầm tay vịn cánh cửa, túi xách da treo trên cánh tay nàng theo quán tính lay động không ngừng, Diệp Nhiễm nhìn thấy lại có chút chóng mặt rồi.

Diệp Nhiễm ngồi ở băng ghế ven đường, trước mặt có thêm một bao khăn giấy, đỉnh đầu vang lên một thanh âm cũng không tính ôn nhu, "Cô ngồi đây nôn một lát, tôi đi mua cho cô bình nước" 

Diệp Nhiễm có chút lúng túng không dám ngẩng đầu nhìn nàng, “Cảm ơn.”

Làm váy lam nhạt trong tầm mắt dần bay xa, lúc này Diệp Nhiễm mới dam ngẩng đầu nhìn bóng lưng người nọ, tựa hồ nhu hòa hơn trước kia rất nhiều. 

Mấy ngày hôm trước mưa to, bởi vì muốn tăng ca, cho nên không bắt kịp chuyến xe cuối, Diệp Nhiễm bị mưa dính ướt toàn thân, thở phì phò, ảo não oán trách, "Nếu không tăng ca, bây giờ chắc đã ăn cơm xong xuôi hết rồi... A... thật đói... thật đáng ghét"

Diệp Nhiễm bị gió thổi qua, có chút lạnh, ôm cánh tay, đang suy nghĩ xem có cần ra  đầu phố đón taxi không, nhưng mà không màng dù, nàng hoàn toàn không chú ý sau lưng còn có một người.

"Công việc không hoàn thành đúng hạn, không tăng ca không lẽ cô còn chờ ốc đồng cô nương buổi tối xuất hiện hoàn thành giúp cô sao?" Sau lưng đột nhiên vang lên thanh âm lạnh lùng, làm cho thân thể Diệp Nhiễm run lên, vội vàng che miệng quay đầu lại, là người làm cho người ta không ưa thích nổi kia, MT tỷ, những lời vừa rồi nàng đều nghe thấy được, nói không chừng ngày mai phải đem báo cáo đưa cho Tô tổng giám muốn làm khó dễ mình đây.

"Thực xin lỗi, Mạn Đình tỷ... em... em nhất định là bị đói đến váng đầu"

“Người tuổi trẻ bây giờ, thật sự là chịu không nổi một chút khổ, mới làm thêm đến mấy giờ đã bắt đầu phàn nàn, lúc tôi vừa đến công ty, tăng ca suốt đêm để hoàn thành bản vẽ đều là chuyện thường ngày, cơm tối nhịn một ngày cũng không chết đói, tuổi trẻ a”

Diệp Nhiễm thật sự có chút nghi ngờ, MT tỷ có phải đã đến thời mãn kinh, nhưng nghe đồng sự nói, nàng còn chưa có kết hôn, giống như mới 30, nếu không cần thiết, Diệp Nhiễm cũng không muốn chủ động đi chọc tức nàng, mình đã từng nghe qua, nàng đi báo cáo các đồng nghiệp khác với Tô tổng giám.

MT tỷ nói xong, nhìn lại đồng hồ trên tay mình "Có phải đã trễ chuyến xe cuối rồi không?"

"Vâng, chuyến vừa rồi chạy qua đã là chuyến cuối..."

"Nhà cô ở đâu? Tôi gọi taxi, xem có thể cho cô đi nhờ một đoạn không" nói xong, MT tỷ bung dù ra.

Diệp Nhiễm cũng không dám nói nhà mình gần nhà nàng, nếu không việc mình mỗi ngày cố ý tránh mặt nàng không phải sẽ bại lộ sao? "Nhà em cũng không xa lắm, chỉ có hai ba trạm, chờ mưa nhỏ một chút rồi về là được rồi"

"Đã trễ rồi, chú ý an toàn, tốt nhất vẫn nên kêu taxi về đi. Cho cô cái dù, tôi ra đầu đường rất dễ đón xe" MT tỷ đưa cái dù cho Diệp Nhiễm, nhưng Diệp Nhiễm chần cờ hồi lâu cũng không nhận lấy, nàng không kiên nhẫn nói "Chỉ là một cây dù, cũng không bẩn, cùng lắm thì về nhà cô rửa tay lại là được. Sách, thích sạch sẽ đều phiền phức như vậy”

MT tỷ nhét dù vào trong tay Diệp Nhễm, sau đó xoay người đội mưa chạy đến đầu phố. 

Diệp Nhiễm thật chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới MT tỷ lại chủ động đưa dù cho mình, còn nàng thì lại đội mưa đi đón xe. 

Bởi vì bị gió thổi, Diệp Nhiễm thật vất vả mới cầm chắc được cái dù, vội vàng đuổi theo, “Để em đưa chị ra đầu phố”

"Này, ngớ ngẩn rồi sao?" Sau lưng vang lên thanh âm, trên cổ Diệp Nhiễm đột nhiên mát lạnh kích thích làm nàng hét lên một tiếng, lúc này mới lấy lại tinh thần.

“A, cám ơn.” Diệp Nhiễm tiếp nhận nước khoáng lạnh buốt, nắp bình đã được vặn ra. 

"Súc miệng trước, đừng uống một lần quá nhiều, không tốt cho dạ dày" lúc này Vương Mạn Đình mới ngồi xuống ghế dài, cầm khăn giấy trong tay Diệp Nhiễm qua, lau giày của mình. 

“Thực xin lỗi… Làm bẩn giày của chị…”

“Không sao, tôi không có tính phiết khích. Đúng rồi, sao cô lại lên xe vào lúc này, bình thường chẳng phải đợi đến mấy chuyến sau mới đi sao?" Vương Mạn Đình cúi đầu lau sạch giày, cũng không nhìn Diệp Nhiễm.

Không nghĩ tới nàng lại chú ý tới việc mình tránh giờ cao điểm, Diệp Nhiễm cũng không biết nên che giấu thế nào mới tốt, "A... Em... Em sốt ruột về nhà ăn cơm..."

"A, vậy cô cùng hồ ly tinh kia nhất định có nhiều chủ đề chung, đều thích ăn như vậy. Trong nhà tôi còn có việc, tôi đi trước, ở đây chắc cũng gần nhà cô rồi, chắc không có việc gì rồi chứ?" Vương Mạn Đình đứng dậy, cầm túi xách, nhìn Diệp Nhiễm hỏi thăm. 

“Không có… Không có chuyện gì đâu, nhà em nằm ở khu này rồi.” Diệp Nhiễm có chút bối rối tùy tiện chỉ một tòa lầu.

Không nghĩ tới Vương Mạn Đình phốc xuy liền bật cười, “Nhà của cô thật là có bối cảnh.”

Diệp Nhiễm ngẩng đầu nhìn lên, nguyên lai bên cạnh chính là cổng sau của pháp viện, mà nàng chỉ lại trúng ngay ký túc xá ở đó, càng thêm khẩn trương giải thích, "Không, ý em là khu phía sau đó..."

"Sao cũng được, cô về sớm một chút, tôi đi trước, bye~" vung tay lên, Vương Mạn Đình có chút vội vàng đi tới trạm xe buýt bắt kịp chuyến tiếp theo. 

"Ôi không ~" Diệp Nhiễm nhìn nàng lên xe, lúc này mới chợt nhớ, "Ài, dù của chị! ~" nhưng xe buýt đã sớm đi xa, Diệp Nhiễm nhìn cái dù màu lam vẫn còn nằm trong bọc của mình, thở dài. 

Đợi ở trạm xe một hồi, sắc trời dần tối, lúc này Diệp Nhiễm mới lên xe buýt, trên xe không có quá nhiều người, còn chỗ trống, nhưng Diệp Nhiễm cũng không ngồi, mà đứng ở phía sau, như  vậy mới không bị người khác đụng phải, cầm tay vịn thì cũng chỉ dùng đầu ngón tay nắm nhẹ. 

Thật vất vả mới đến nơi, Diệp Nhiễm xuống xe hít thở sâu vài cái, lúc này mới đi về nhà, tiến vào cư xá, đi ngang qua tòa lầu chỗ Vương Mạn Đình, Diệp Nhiễm còn ngẩng đầu nhìn, biết nhà nàng nằm trong tòa nhà này, nhưng không biết cụ thể ở lầu mấy, chỉ hy vọng đừng đụng phải là tốt rồi, nếu không thì thật lúng túng.

“Diệp Nhiễm?” Thật sự là nghĩ cái gì thì đến cái đó, còn linh hơn Tào Tháo nữa.

Diệp Nhiễm bị hù thiếu chút nữa nhảy dựng lên, “Mạn Đình tỷ…” Tim đập hình thịch, trong đầu Diệp Nhiễm nhanh chóng nghĩ nên giải thích như thế nào, cúi đầu lại trông thấy nàng dẫn theo một tiểu cô nương. 

"Con gái tôi, Vương Hảo Mỹ" Vương Mạn Đình chủ động giới thiệu, nhưng vẫn hỏi ra nghi vấn, "sao cô lại chạy tới chỗ này?"

"Em... em đến nhà người thân ăn ké, chính là toà nhà bên cạnh" Diệp Nhiễm nói xong, mặt cũng biến hồng, hy vọng nàng đừng tưởng mình theo dõi nàng là tốt rồi, ài, không đúng trọng tâm rồi, không phải nàng chưa kết hôn ư, sao lại có con lớn như vậy, việc này cũng không cần phải gạt mọi người a, chẳng lẽ ly dị?

"Ma ma, ma ma, mặt tỷ tỷ này sao lại hồng như vậy?" Con gái lắc lắc tay Vương Mạn Đình.

"Sao con lại để ý chuyện nhỏ như vậy. Gọi con là tiểu oan gia thật đúng là không oan uổng cho con chút nào" Vương Mạn Đình tuy ngoài miệng oán trách, nhưng ánh mắt kia lại ôn nhu đến chảy ra nước, cười cười bóp mũi con gái.

"Thì ra Mạn Đình tỷ đã kết hôn rồi à? Các đồng sự còn nói chị chưa kết hôn nữa" Diệp Nhiễm chỉ thuận miệng nói. 

"Đúng là tôi chưa kết hôn a" Vương Mạn Đình cẩn thận vén tóc ra sau ót, lúc nói lời này nàng còn nhàn nhạt cười cười.

“Ôi chao!!” Diệp Nhiễm lần nữa ngoài ý muốn há miêng, nhìn nhìn nàng lại nhìn nữ nhi của nàng.

"Không kết hôn là không thể có con?" Vương Mạn Đình hăng hái nhìn phản ứng của Diệp Nhiễm.

“Cũng không phải… Chẳng qua là cảm thấy có chút ngoài ý muốn mà thôi.” Diệp Nhiễm giải thích, thì ra nàng là bà mẹ đơn thân a, thật nhìn không ra, tuy rằng bình thường nàng không có khẩu đức, nhưng Diệp Nhiễm vẫn cảm thấy nàng là một người rất truyền thống đây.

"Ma ma, ma ma nói ba ba đi nước ngoài, sao lâu vậy vẫn chưa thấy trở về?"

"Hắn bận rộn"

"Chúng ta đi gặp ba ba được không, thậm chí lúc con nhớ ba ba, cũng không thể gọi điện thoại cho ba ba nữa"

"Ma ma cũng bận việc, thân thể ông ngoại không tốt lắm, con ở nhà ngoan ngoãn chờ ba ba về được không?" Vương Mạn Đình ngồi xổm xuống trước mặt con gái dụ dỗ nàng, “Nếu con nghe lời, cuối tuần ma ma sẽ dẫn con đi ăn ngon ~" 

"Được, ma ma không được đổi ý" Con gái mới vừa rồi còn bĩu môi, vừa nghe nói có ăn ngon, lập tức vui vẻ.

“Chỉ có biết ăn thôi! Mấy người đều cùng một ruột hết sao” lúc này Vương Mạn Đình mới nhớ Diệp Nhiễm còn đứng bên cạnh, "Cô không vội về ăn cơm sao?"

"A a, em thiếu chút nữa là quên mất, vậy em đi trước, gặp lại sau Mạn Đình tỷ ~" Diệp Nhiễm vội vàng xoay người, lại tự vấp vào chân mình, lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

"Ngốc hết chỗ nói, đi đường còn tự vấp chân mình được" Vương Mạn Đình bất đắc dĩ cười cười lắc đầu, sau đó dắt tay nữ nhi đi về nhà. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro