Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe Âu Á Viên đưa ra yêu cầu, Đan Cẩn Tuyền chần chừ lại ngây người. Cô không rõ tại sao lúc nãy trong tình huống xấu hổ như thế, chỉ trong thời gian ngắn nàng đã lại có dũng khí một lần nữa đưa ra yêu cầu này với mình. Mất mát trong ánh mắt của nàng toát ra vừa rồi cũng không phải dễ để mà đóng giả, Đan Cẩn Tuyền thực sự không biết bản thân phải làm gì để nàng ngừng hi vọng

"Tiểu di, ta ngủ không nằm yên, đụng tới miệng vết thương của ngươi thì không hay"

"Nhưng nằm úp rất khó chịu, chỗ này của người ta bị ép đau" Âu Á Viên nói xong, xốc chăn để lộ bộ ngực đầy đặn ra ngoài. Màu sắc trắng nõn, phấn hồng non nớt, hình dáng vươn cao cực kỳ hoàn mỹ. Nhìn cảnh tượng hương diễm như thế, mặt Đan Cẩn Tuyền đỏ lên. Cô sao lại quên mất chuyện Âu Á Viên thấy ngượng chính là chẳng bao giờ xảy ra

"Tiểu Cẩn, một lần đêm nay thôi" Thấy cô do dự, nàng vội vàng nói xoa dịu. Mặc dù trong lòng cảm giác mất mát vì câu trả lời của cô, nàng cũng không muốn lãng phí thời gian mình được ở chung một mình với Đan Cẩn Tuyền. Dù là cầu ái (cầu xin mong muốn tình yêu) bị cự tuyệt, Âu Á Viên cũng không cảm thấy thất bại. Lòng của nàng sớm đã đau xót tê liệt, Đan Cẩn Tuyền nói như vậy, so với ngó lơ nàng thì đã là khá hơn rất nhiều rồi. Nếu đã biết cô đối với nàng cũng có cảm giác, nàng càng không dễ buông tay

Cùng lắm thì lại một lần nữa lãng phí cả đời, chờ đợi cũng được, tổn thương cũng không sao

"Ta có thể ở lại cùng ngươi, nhưng chỉ lần này, lần sau không được dùng lý do này nữa" Rốt cục Đan Cẩn Tuyền không ngoan cố được, đành phải đồng ý với yêu cầu của Âu Á Viên. Cô thay ra quần áo ngủ, giúp Âu Á Viên lật người nằm sấp xuống đặt ở trên người cô, lập tức cảm thấy trước ngực mềm mại đầy đặn của nàng không mặc nội y đè ép lên ngực mình. Có lẽ là kích thích ban nãy chưa kịp tan đi, mỗi lần hai khỏa nhụy hoa vươn lên trước ngực Âu Á Viên bị chạm qua, Đan Cẩn Tuyền lại nghe được tiếng nàng dồn dập hít thở khiến cô cảm thấy không nhịn được mà xấu hổ

"Tiểu Cẩn, ngươi thật tốt." Mặc dù Đan Cẩn Tuyền thân thể gầy đến mức đều là xương cốt, nằm đè lên cũng không thoải mái như gối, nhưng Âu Á Viên lại thấy ngọt ngào vô cùng. Nàng úp mặt trên vai cô, môi cọ cọ trên cằm của người nằm dưới. Thấy thân thể cô run run, trên bề mặt da lại xuất hiện một tầng mồ hôi tinh mịn, Âu Á Viên không ngừng động tác khiêu khích, còn vươn lưỡi liếm một chút

"Âu Á Viên, ngươi còn làm như vậy thì xuống khỏi người ta" Thấy nàng ngày càng quá phận quấy rầy, Đan Cẩn Tuyền nói mang theo ý tứ cảnh cáo. Quả nhiên nghe được mấy lời này, Âu Á Viên thành thật không nhúc nhích nữa, mà là dùng mái tóc xoăn của mình nhẹ nhàng cọ vào mặt cô. Cảm nhận được hành động thân thiết này, Đan Cẩn Tuyền cũng không bài xích, ngược lại cực kỳ yêu thích. Cô nhẹ thở dài, đưa tay vuốt ve trên tóc nàng

"Tốt lắm, mau ngủ đi.".

"Ừ, Tiểu Cẩn ngủ ngon.".

"Ngủ ngon.".

Hai người chúc nhau ngủ ngon xong, Đan Cẩn Tuyền tắt đèn ở đầu giường. Trong bóng đêm, cô thấy Âu Á Viên hôn trên mặt mình một cái, như vậy mới một lần nữa dựa vào bả vai mình

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, rõ ràng là rất mệt nhưng không thể ngủ an ổn. Cũng không phải vì bị Âu Á Viên ép khó chịu, mà ngược lại cơ thể nàng cực kỳ mềm mại, cũng rất nhẹ. Bị nàng coi như đệm thịt thế nhưng cô hoàn toàn không có cảm giác nặng nề bị người khác đè lên mình, có thì cũng chỉ là khi gần sát liền ngửi được hương vị cam chanh nhàn nhạt tản ra tứ phía

Qua hồi lâu, thời điểm Đan Cẩn Tuyền đã bắt đầu buồn ngủ, cô cảm thấy Âu Á Viên tựa hồ đang sờ mặt mình. Đụng chạm này không mang theo mục đích, cũng không chứa chút dục vọng nào. Mặc dù trong bóng đêm không nhìn thấy, cô cũng cảm nhận được trong ánh mắt của Âu Á Viên chứa đầy yêu thương say đắm

"Rốt cục thì bắt đầu từ khi nào, Tiểu Cẩn không còn thích thân cận với ta nữa? Chỉ cần ta không chủ động, ngươi cũng liền vĩnh viễn không để ý đến ta. Ta hiện tại thật sự không biết nên làm gì mới phải. Chúng ta rõ ràng đều đã đi đến bước này, ngươi vẫn không chịu chấp nhận ta sao?" Có lẽ Âu Á Viên biết Đan Cẩn Tuyền còn thức mới có thể nói ra những lời giấu trong lòng này

Nghe thanh âm khàn khàn của nàng, làm sao cô có thể không thấy đau lòng? Quan hệ giữa hai người rốt cục là thay đổi từ khi nào, đáp án cũng chỉ có Đan Cẩn Tuyền biết rõ nhất

16 tuổi đúng là lúc mối tình đầu bắt đầu, cũng là lúc một người nữ sinh hay ảo tưởng về tình yêu nhất. Ở trong cuộc sống của Đan Cẩn Tuyền lúc ấy, người thân nhất của cô không phải cha mẹ, mà là dì của cô, Âu Á Viên. Đan Quân tính cách nghiêm cẩn, liền ngay cả vợ của ông ta Liễu Du cũng có tiếng là nữ lão sư mặt lạnh. Gia đình như vậy nuôi dạy một đứa trẻ không biết sẽ lớn lên thành bộ dáng gì

Từ nhỏ đến lớn, Đan Cẩn Tuyền vẫn bị Đan Quân cùng Đan Bác, thậm chí cả Liễu Du dạy nên làm gì, bọn họ muốn dựa vào cô mà đem Đan gia vươn tới một tầm cao mới như thế nào. Cô không thể giống những đứa trẻ khác thoải mái chơi đùa, càng không có được món đồ chơi mình muốn. Cô chỉ có thể không ngừng huấn luyện, học tập, làm cho chính mình mạnh mẽ. Cuộc sống như vậy đến khi Âu Á Viên xuất hiện bên cạnh cô mới bắt đầu thay đổi

Hai người lần đầu gặp nhau là sinh nhật 1 tuổi của Đan Cẩn Tuyền, khi đó Âu Á Viên là một cô bé học sinh 9 tuổi bướng bỉnh. Chỉ là vừa nhìn thấy Đan Cẩn Tuyền, Âu Á Viên vốn không thích trẻ nhỏ lại bị bộ dáng cực kỳ xinh đẹp của cô bé hấp dẫn

Có thể nói, hai người là cùng nhau lớn lên, cùng nhau không hề cố kỵ chơi đùa. Mỗi khi chia lìa liền rất nhanh gặp lại. Bất tri bất giác Âu Á Viên đã lớn lên thành một nữ nhân thành thục, mà chính cô cũng đã từ bé được nàng che chở mà lớn lên. Đan Cẩn Tuyền thích Âu Á Viên không phải chuyện ngẫu nhiên, mà là tất nhiên

Lần đầu bị Đan Quân đánh, cha của cô Đan Bác ngồi ở đó không nói lời nào, mẹ cô Âu Tình thân là nội trợ cũng không lên tiếng, chỉ có Âu Á Viên tới đỡ cô. Đan Cẩn Tuyền nhận được món quà đầu tiên, lần đầu tiên ăn vặt cũng là Âu Á Viên cho cô ăn. Nếu không có sai lầm không nên có kia, Âu Á Viên và Đan Cẩn Tuyền nhất định còn có thể quay về như trước, tiếp tục vô ưu vô lo khăng khít cùng một chỗ.

Chuyện đêm đó Âu Á Viên uống rượu say không còn nhớ, nhưng Đan Cẩn Tuyền lại nhớ rõ rành mạch. Ngày đó là sinh nhật 16 tuổi của cô, vẫn là như cũ Âu Á Viên cùng ở bên cô tổ chức. Đó là buổi tối vui vẻ, cũng là buổi tối cô không muốn nhớ lại. Lúc ấy Âu Á Viên uống rượu xong chạy đến trong phòng cô, Đan Cẩn Tuyền thậm chí không kịp nói một câu liền bị đối phương đè ở trên giường hôn môi.

Tuy rằng chưa trải qua chuyện yêu đương, nhưng Đan Cẩn Tuyền biết đem đầu lưỡi vươn vào trong như vậy là chuyện không nên xảy ra giữa mình và Âu Á Viên. Đáng sợ nhất là, ở thời điểm Âu Á Viên hôn cô, cô không có cảm giác ghê tởm, không sợ hãi, mà là cảm xúc mạc danh kỳ diệu cực kỳ say mê. Phản ứng như vậy làm cho Đan Cẩn Tuyền khủng hoảng, nhất là khi Âu Á Viên bắt đầu cởi quần áo, thậm chí lôi kéo tay cô đi vuốt ve nàng. Một khắc kia, Đan Cẩn Tuyền mới cảm nhận được sợ hãi chưa bao giờ từng có

Cô muốn chạy trốn, nhưng Âu Á Viên lại một lần lại một lần kéo cô trở về, hôn môi, hôn trên mặt, còn có xuống cổ, tay lại sờ trên trước ngực còn chưa phát triển của cô. Thời điểm ấy, Đan Cẩn Tuyền rốt cục hiểu vì sao Âu Á Viên luôn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình. Hai người, không nên có loại tình cảm này

Vì muốn trốn tránh tất cả, Đan Cẩn Tuyền bắt đầu bất hòa với Âu Á Viên, cố hết sức không liên hệ với nàng. Làm được như vậy rồi trong lòng lại bắt đầu nhớ nữ nhân này, tưởng niệm quãng thời gian hai người bên nhau. Nay sự tình phát triển đến mức này, Đan Cẩn Tuyền cũng không thể giấu diễm nữa. Điều cô có thể làm cũng chỉ là cự tuyệt Âu Á Viên, cự tuyệt thứ tình yêu không nên tồn tại này.

"Tiểu Cẩn, ngươi nghe thấy không? Ta biết ngươi không ngủ, mở mắt nhìn ta được không?" Thanh âm trầm thấp thong thả của Âu Á Viên vang lên bên tai, trong đó đúng là mang theo vài phần run rẩy. Nghe vậy, Đan Cẩn Tuyền mở mắt nhìn, thấy được con ngươi đen láy của nàng bịt kín một tầng sương

"Âu Á Viên, đừng mơ tưởng nữa." Chúng ta không thể ở bên nhau

"Ta không có nằm mơ, ta cũng biết Tiểu Cẩn còn tỉnh. Ngươi rõ ràng cũng có cảm giác, vì sao còn muốn cự tuyệt ta?" Thấy Đan Cẩn Tuyền không giả bộ ngủ, Âu Á Viên có chút vui sướng nói. Đúng lúc này, nàng thấy Đan Cẩn Tuyền ôm lấy nàng. Nàng chưa kịp vui mừng, liền phát hiện vết thương sau lưng bị cô dùng ngón tay đè xuống. Kia không phải vuốt ve, mà là cố ý đem đầu ngón tay miết xuống. Đau đớn làm cho Âu Á Viên run rẩy, thế nhưng nàng không ngăn cản động tác của Đan Cẩn Tuyền

"Thế nào, đau không?" Thấy nàng run run, Đan Cẩn Tuyền cảm thấy trong lòng tê rần, lại gia tăng lực đạo trên tay

"Ư..." Vết thương vừa khâu miệng bị đè như thế, cảm giác này giống như mới bị đao xé mở da thịt, lại đau ở trong tâm. Âu Á Viên phát ra tiếng, nằm úp sấp nhẹ bẫng trên người Đan Cẩn Tuyền, tùy ý để đối phương giày xéo miệng vết thương của nàng. Nàng biết, Đan Cẩn Tuyền làm như vậy nhất định có lý do của cô

"Nếu thấy đau, nên hiểu được cái gì gọi là biết khó mà lui. Ta nghĩ ngươi hiểu rất rõ chúng ta ở bên nhau sau này sẽ gặp bao nhiêu khó khăn. Âu Á Viên, ta muốn ngươi nhớ kỹ đau đớn này. Nếu chúng ta ở cùng một chỗ, so với cái này thậm chí còn khổ sở gấp bội. Dù vậy, ngươi còn muốn khăng khăng một mực sao?".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro